Chán chường, mệt mỏi, mình không nhớ rõ bằng cách nào mình về được tới nhà nữa. Lúc mở cửa, người rã rời, chân tay lạnh toát, không lết nổi vào giường, cứ thế nằm luôn dưới sàn.

Nhìn ngang nhìn dọc, hoá ra mấy cái đèn nhỏ lắp trên trần đẹp phết nhỉ, giờ mới biết, cả tường nữa, giấy dán hình hoa anh đào, rất ấm cúng.

Đầu óc mông lung hết cả, thỉnh thoảng trong kí ức chập chờn tiếng gọi trẻ con, giọng nói của đứa bé nhỏ nhỏ, nghịch nghịch…

-“Anh Trung ơi cho em đi với!”

-“Anh ơi, bế, em mỏi chân…”

-“Anh đừng chơi với chị Nga, chỉ thích anh chơi với mình em thôi!”

-“Buộc tóc cho em đi, mà không, tết đi, tết con rết như bạn kia kìa…”

-“Cho em tiền mua “bích ba bôn” em thổi bong bóng…”



Cố gắng nghĩ ngợi, mà mọi thứ xa dần, gương mặt của người ta năm đó, mình chẳng thể nào mà khắc hoạ được.

Nếu có thể một lần quay lại tuổi thơ, mình thề mình sẽ gói ghém từng thứ, từng thứ thật chặt, mãi mãi không bao giờ quên.

-“Nguyệt!”

-“Nguyệt, em sao vậy?”

Ai đó lay mình, giọng nói, nghe cũng ấm áp trìu mến lắm.

Ai mà đẹp trai vậy? Ai mà khiến mình si mê khổ sở đến thế?

Người này, chẳng phải thích người khác rồi mà? Chẳng phải sang năm sẽ cưới vợ sao? Còn tới đây làm gì?

Đột nhiên tim thấy nhoi nhói, thẫn thờ đờ đẫn, mình quay đi tránh ánh mắt kia.

Hắn không tha, cương quyết xốc mình dậy rồi ẵm lên, tay cuống quít xoa tay chân cho mình, hà hơi giúp chúng bớt lạnh, giọng nửa quan tâm, nửa trách móc.

-“Khó chịu chỗ nào hả em? Sao không gọi anh?”

Mình lắc đầu.

Hắn kiên nhẫn vỗ về, siết mình chặt hơn, cúi xuống, giọng nịnh nịnh.

-“Anh đưa đi bệnh nhé? Nếu không thích anh sẽ gọi bác sĩ tới đây?”

Xưa kia, cũng tư thế y như này thì phải, là một đứa bé gái nhỏ bị ốm, nức nở mè nheo đứa bé trai. Hình ảnh đó, xoẹt qua, mờ nhạt tới mức mình cũng không biết là kí ức, hay chỉ là chút tưởng tượng của bản thân.

Dù sao cũng hơn hai mươi năm rồi,

Hơn hai mươi năm trôi qua, hắn vẫn coi mình y như em gái bé nhỏ…yêu thương, chiều chuộng, dịu dàng…

-“Ngoan, có gì nói với anh nào!”

Có thể sao?

Nói gì đây?

Nói em thích anh, nhiều lắm…

Nói anh đừng coi em là em gái, em muốn anh coi em như một người phụ nữ, được không anh?

Nói anh đừng thích người khác, đừng lấy vợ, cả đời ở bên em, có được không?

Câu trả lời, chắc chắn khiến mình đau lòng rồi, mình là ai chứ? Sống trên đời, khổ nhất là mắc bệnh ảo tưởng. Mình nhoài dậy, cố nói bình thường.

-“Đến đây có việc gì?”

Hắn hơi ngạc nhiên, mà sau đó vẫn đáp.

-“Tới ăn cơm!”

-“Anh cũng biết nấu cơm mà?”

-“Nhà anh hết gạo…”

-“Xúc tạm bát gạo nhà tôi về mà nấu!”

-“Nhưng không có thức ăn, anh hết tiền rồi…”

Bà nhà nó, hắn và con Mai, đúng là xứng đôi vừa lứa, khả năng làm màu vòng vo đíu kém nhau là mấy.

Mình vừa bực vừa mệt, chẳng buồn cãi nhau, tìm ví rút ra toàn bộ tiền mặt đưa cho hắn, quát.

-“Đấy, cho anh, về đi, tha hồ mà ăn!”

Ai đó mặt tối đen, không làm được gì liền véo má mình rõ mạnh, tức tối mắng.

-“Trên đời sao có đứa đáng ghét như em cơ chứ?”

Mình ức, đạp cho một phát, gào lên.

-“Ghét cái lờ mà ghét, anh tưởng tôi quý anh lắm à? Nói cho anh biết, tôi cũng ghét anh, ghét cay ghét đắng, mau biến đi cho khuất mắt tôi!”

Chắc bị động chạm tới lòng tự ái, có người bực bội về. Sau đó, vẫn tới quán thường xuyên nhưng đi thẳng lên tầng ba, lúc thì làm việc, lúc thì tâm sự với học trò, gặp mình là bờ ơ bơ.

Giận mới chả dỗi, đúng là trẻ con mà, thực càng nhìn càng thấy chướng mắt!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện