Đầu dây bên yên lặng, mình bực.
-“Điếc à? Tôi hỏi tên anh, có phải Hà Quốc Trung?”
-“Em đang ở đâu?”
-“Ở đâu thì quan trọng gì? Tôi đang hân hạnh nói chuyện với ai đây, con trai độc nhất của đại gia Quốc mặt ngựa khét tiếng Hà thành? Hay anh trai của kẻ thù không độ trời chung?”
-“Đợi anh…”
Kế tiếp là những tiếng tút tút, mình rơi vào trạng thái hoang mang vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
Cái thẻ ATM, cả đống tài liệu, hồi đó điên ở cùng hắn, họ tên đầy đủ trên đấy là gì, sao đúng lúc quan trọng mình lại không nhớ nổi? Đầu óc một mảng trỗng rỗng, lý do vì sao sợ hãi, mình không giải thích nổi, chỉ biết rằng, rất, rất sợ. Ngàn vạn lần mong mọi việc không phải như thế.
Trên đời này, thiếu gì người tên Trung, thích ăn bánh giò, phải không?
Thiếu gì người mâu thuẫn với ba?
Thiếu gì người phải đi công tác châu Âu?
Nhưng mà…
Lòng mình nôn nao cồn cào, cảm giác lạnh toát, chỉ biết cuộn người, tay vòng qua ôm chặt đầu gối, cố gắng kiềm chế nỗi bất an. Mình không nhớ là mình ngồi thế bao lâu nữa.
-“Nguyệt!”
-“Nguyệt, em có trong nhà không…”
-“Nguyệt…”
Một mặt muốn lao ra mở cửa, muốn biết tất cả, muốn rõ ràng mọi thứ.
Một mặt, lại hèn nhát, không dám đối diện với sự thật!
Phân vân, bối rối, ngập ngừng, rốt cuộc chẳng đợi mình đứng dậy, đã nghe tiếng cạch, ai đó hốt hoảng xông vào.
Người ta nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống đất, đối diện với ghế sofa của mình. Nhìn thấy cái mặt đáng ghét đó, không hiểu sao trái tim nhức nhối, không thể ức chế được, nước mắt rơi ngày một nhiều.
-“Nghe anh này…”
-“Anh là ai?”
-“Anh…”
-“Không phải đúng không, làm ơn nói anh không phải Hà Quốc Trung, không phải là anh trai cái Vi, anh từng bảo vậy mà, cái hôm mẹ thằng An tới gây sự anh nói anh không liên quan mà, lúc đó là anh nói thật phải không? Tôi quá đa nghi, phải không…”
Bao nhiêu kiềm nén tự dưng vỡ oà, mình, tức tưởi, nức nở. Bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy tay mình, xoa xoa, áp vào lồng ngực, lặng lẽ thở dài.
-“Tay em lạnh quá!”
Có người đang thử thách lòng kiên nhẫn của mình sao?
Vậy thì nói thật, mình hết chịu nổi rồi, điên luôn rồi. Mình muốn rụt tay về đánh hắn, chân mình cũng muốn đạp chết hắn, giằng co, vùng vằng, kết quả cả người bị kìm chặt. Cảm giác ức lên tới đỉnh đầu, lửa tức ngùn ngụt.
-“Bỏ tôi ta, khốn nạn, cút đi, đồ lừa đảo…”
-“Tôi mà thoát được tôi giết chết anh!”
-“Anh là đồ thối tha gì chứ, ai cho anh cái quyền làm như vậy, biến đi!”
-“Đồ điên!”
…
Mặc mình gào, chửi mà hắn vẫn không hề buông. Rốt cuộc, đành dùng khổ nhục kế, tuyên bố sống chết.
-“Anh mà tiếp tục tôi cắn lưỡi tự tử cho anh xem!”
Đoạn, mình làm bộ mím chặt môi, nước mắt ùa ra như kiểu răng phập vào lưỡi rất đau đớn, mặt hắn tái mét, vội vã bỏ tay, bắt mình há miệng.
-“Chịu em luôn đấy, nghe cho rõ đây, anh không phải là Hà Quốc Trung, được chưa?”
Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, được đăng tải trên wattpad và wordpress. Tất cả các trang khác là hành vi sao chép trái phép và mình không chịu trách nhiệm, cũng như không liên quan!
Mình ngơ ngơ, một lúc mới rụt rè hỏi lại.
-“Chắc không?”
-“Chắc!”
-“Anh họ gì?”
-“Họ Kiều! Kiều Trung!”
-“Không tin, anh và người kia, trùng hợp quá nhiều…”
-“Sao không tin? Nếu là con đại gia thì sướng quá đi chứ, tội gì mà không nhận!”
-“Thật không?”
-“Thật, ở đời bao nhiêu người trùng hợp, cứ tên Trung là con ông Quốc hả? Em đúng là…”
-“Dám thề độc rằng hôm nay nếu anh nói dối, sau này đời anh không có con trai, nhà anh không có người nối dõi tông đường! Dám không?”
-“Thề độc, được chưa?”
Ánh mắt ai đó, rất cương nghị, quả quyết. Con người này, khí chất này, tạo cho người ta cảm giác an toàn tin tưởng đến lạ kì, mình thở phào, như trút được tảng đá nặng ngàn cân vậy.