Người ta đi rồi, mình cả ngày lẩn thẩn như con điên, trống vắng, buồn buồn.
Thi thoảng lại mở điện thoại search xem nhiệt độ ở Paris giờ là bao nhiêu, thời tiết nơi đó có đẹp không? Đôi lúc có tin nhắn, tự dặn mình không thèm xem. Thế mà xong thì mở ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ nát óc mới được một tin nhắn hay ho để gửi, rồi lại ngại ngùng, chẳng dám ấn nút send.
Mình bị ngộ rồi.
Mình cần phải thoát khỏi tình trạng này gấp.
Người ta chỉ coi mình là em gái, cớ gì mà mình cứ xốn xang hết cả thế?
Ai mà thèm yêu mình chứ, Nguyệt ơi dừng lại đi mà, càng dấn thân nhiều càng tổn thương nặng mà thôi.
Nói vậy mà thỉnh thoảng lại ra ngoài cồng, ngóng ngóng.
Giờ mình mới biết, có đôi khi, không hề điên, mà lại vẫn không kiểm soát được chính mình!
-“Nguyệt!”
Có người gọi, là nó, trông vẫn quý phái đoan trang như xưa, thấy nhân viên nói đợt này nó hay tìm mình lắm.
Nhưng thực lòng, mình không muốn đau thêm nữa.
-“Nguyệt, nói chuyện được không?”
-“Mày về đi.”
-“Tao xin lỗi!”
Hơi sững, tính con Mai xưa nay vốn kiêu kì, hiếm khi nó xin lỗi ai bao giờ. Nếu nó đã mở lời, có lẽ là phải suy nghĩ rất nhiều rồi.
-“Đừng giận nhé, làm lành nhé!”
Thái độ của nó, hết sức chân thành, tự nhiên khiến mình nhớ lại khi xưa, ba đứa chơi với nhau, thật vui. Bàn học ba người, cái Mai ngồi giữa.
Nói thật thì trong hai đứa, mình hay nói chuyện với cái Vi hơn, vì tính ít ra nó còn có một chút nóng tính, không hoàn toàn hiền thục dịu dàng như Mai.
Hợp rơ hơn thì tất nhiên cũng cãi nhau nhiều hơn, những lúc đó cái Mai thường là trung tâm hoà giải. Nó lúc nào cũng nhẹ nhàng chí lí, hai đứa mình không thể không nghe.
Chiếc bàn của mình ngồi, hồi đó cũng nổi bật lắm, hai đứa nó thì suốt ngày có các bạn, các anh khoá trên tới làm quen. Còn mình, sáng chiều bị bọn đàn em dụ dỗ trốn học đi đánh nhau.
Hồi đó, học hành chểnh mảng lắm, được nó cho chép bài suốt, mình chỉ cần mang cơm trưa cho ba đứa thôi.
-“Từ lúc mày khỏi bệnh, tao tìm mãi mà mày không chịu gặp. Mày hiểu cho tao được không? Con Vi nó chỉ có hai đứa mình là bạn thân, đám cưới đã không có mày tới rồi, nếu không có tao thì còn gì nữa?”
-“Ừ!”
-“Chuyện kia tao biết nhưng không dám nói, sợ mày đau lòng, sợ ba đứa mình cãi nhau…”
-“Xong chưa, xong thì về đi!”
-“Đừng như vậy nữa, giờ mày đặt hoàn cảnh của tao đi, giả sử con Vi cướp người yêu tao, mày sẽ làm gì? Mày cạch mặt nó rồi chỉ chơi với tao à? Giả sử như thế đi, nhưng nó mang thai, yếu, ăn không được, không có người tâm sự rồi tìm tới mày, xin mày đừng nói với tao, mày có làm ngơ được không?”
-“Nó mang thai yếu thì mày xót, thế tao thì sao? Mày ở đó mà lý lẽ, tao điên thì mày ở đâu? Hay sợ quá chạy mất dép…”
-“Tao định đến nhưng thấy mọi người bảo mày không nhận ra ai cả nên thôi, sau này mày khỏi, tao tới mà mày đâu chịu gặp?”
-“Chuyện gì có thể tha thứ thì tha thứ đi, được không?”
-“Tao nói hết nước hết cái rồi đó, mày nghĩ đi, mai tao qua!”
…
Đêm ấy, nghĩ ngợi thật nhiều, thực ra cũng đúng, cái Mai nghĩ lại là bị kẹt giữa hai đứa mình, vào thế bí.
Nhưng mà, rốt cuộc mình vẫn chỉ là con người thôi, mình bảo nó, nếu làm bạn lại thì không chơi với cái Vi nữa, cũng chỉ nói vậy, không ngờ nó đồng ý.
Nó nói, giờ Vi đã có thằng An, nên nó chọn mình.
Con Vi thì có bao giờ không có thằng An đâu? Mình đoán có lẽ con Vi và con Mai chắc có mâu thuẫn lớn gì đó rồi, nhưng mà kệ, cũng không quan tâm.
Bọn mình lại trở về thân thiết như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng nhau đi dạo phố, mua sắm, ăn uống, suốt ngày ríu ra ríu rít. Công nhận có bạn gái thân vẫn sướng hơn, có nhiều chuyện chẳng thể chia sẻ với bọn con trai được. Lâu rồi mình mới có cái cảm giác này.
Dạo gần đây cái Mai vui vẻ lắm, hôm đấy ngủ lại nhà mình, gạ mãi nó mới kể, thì ra đã trúng tiếng sét ái tình.
-“Thầy tao mày ạ, là giáo sư Toán học!”
-“Hả, mày lại thích cái thể loại trâu già gặm cỏ non đấy à? Kinh vãi…”
-“Con này, vớ vẩn!”
-“Vớ vẩn gì, giáo sư thì già khú đế ra rồi…”
-“Không già, hơn mình bảy tuổi thôi, thầy ấy được bổ nhiệm làm giáo sư ở trường tao năm hai chín tuổi.”
-“Trường mày du học đó à? ENS Paris hả, nếu tao nhớ không nhầm?”
-“Ừ, thầy ấy dạy tao một môn thôi, Algebraic Topology, mà giảng hay lắm, tao còn đang dự định năm cuối xin làm đồ án thạc sĩ với thầy thì thầy về nước mất mày ạ!”
A, con này, nghe nó nói là mình đã đoán được rồi, liền nhổm dậy vạch trần.
-“Thảo nào chị không làm tiếp tiến sĩ bên Pháp, định về nước xin làm đệ của thầy, rồi thầy thầy trò trò, lưới tình nồng thắm phải không?”
Nó ngượng, má hồng rực. Cái Mai đẹp lắm, da trắng hồng, mắt bồ câu, mũi dọc dừa, nó có vẻ đoan trang cao quý hiếm gặp, sống khép kín, ngoan ngoãn, dịu dàng, ăn nói lịch sự văn minh, kiểu là đại diện điển hình của một người con gái hoàn hảo.
Số người tán nó ngày xưa còn nhiều hơn cả con Vi, mà nó kén cá chọn canh mãi vẫn FA, giờ nghe cách nó kể về “thầy”, mình đoán “thầy” chắc phải cực kì xuất sắc.
-“Thế mày từ ngày về nước đã gặp thầy chưa? Làm tiến sĩ chưa? Hẹn hò chưa?”
-“Mày thật, con gái con nứa, cái đó mình chỉ bật đèn xanh thôi, đợi con trai người ta chủ động chứ. Gặp thầy rồi, thầy làm ở Viện Toán, tao cũng thi vào đấy, đi làm được mấy tháng rồi, mà cũng không có cơ hội gặp thầy nhiều lắm, thầy chủ yếu nghiên cứu ở nhà, có việc mới lên…”
Thầy này cái nghề cũng giống bốn mắt ghê, mà thầy giỏi, hơn Mai bảy tuổi là cũng bằng tuổi bốn mắt, vậy mà đã là giáo sư, còn bốn mắt…Ơ bốn mắt là gì nhỉ? Cử nhân, kỹ sư, thạc sĩ hay tiến sĩ? Mình cũng chẳng biết nữa, chắc chỉ thạc sĩ là cùng.
Lại nghĩ tới hắn rồi, phải gạt ra khỏi đầu ngay, mình nói chuyện tiếp với cái Mai.
-“Ôi dào mày đúng là tư cách quá, thích thì chiến chứ, không có cơ hội thì tạo cơ hội, người như mày bọn con trai không đổ thì chắc có vấn đề!”
-“Ừ, thì cứ từ từ, đàn ông cái gì không đạt được một cách dễ dàng thì họ mới trân trọng…”
-“Nhưng trước đây mày đặt mục tiêu là phải lấy người có kinh tế cơ mà? Giáo sư…có danh thôi nhưng hơi nghèo thì phải?”
-“Con này, đúng là ngốc, chẳng biết gì cả, đã là giáo sư, lương cơ bản cũng là cao rồi, không kể thầy một lúc đứng tên bao nhiêu công trình nghiên cứu, mày biết năm ngoái một công trình của thầy hợp tác với hai đồng nghiệp nữa ở ENS được bên Pháp rót vốn bao nhiêu không? Nói chắc mày cũng không tưởng tượng nổi đâu…”
-“Đấm chết bây giờ, dám chê chị à, thế gia đình như nào, mày phải cẩn thận đấy, mẹ chồng cũng rất quan trọng.”
-“Nhà cơ bản thôi.”
Mình thấy nó ngập ngừng rồi chuyển chủ đề rất nhanh, như kiểu giấu giếm cái gì đó ý, phải không vậy? Hay là dạo này mình quá đa nghi?
-“Có ảnh không, xem mặt nào, xem anh nào làm chị Mai nhà mình hồn bay phách lạc nào?”
-“Thôi, hôm nào gặp trực tiếp đi, ảnh không đẹp trai bằng ngoài đời đâu.”
-“Tên gì?”
-“Bí mật!”
-“Gớm, mày thật…”
-“Thôi mà, Nguyệt xinh đẹp đừng giận nhé!”
-“Nhưng tao tò mò quá Mai ạ, tò mò không ngủ được mất, mai mày mang thầy mày tới quán đi, tao xem cao thấp ra sao?”
-“Không, ngại lắm, hay tao dẫn mày lên Viện Toán nhé, hai đứa mình đứng nhìn từ xa thôi.”
Mẹ cái con này, bọc thầy như bọc vàng. Mà nó càng thế, mình càng hứng, hai đứa chuyện trò một lúc rồi ngủ, để sáng hôm sau còn dậy sớm đi rình trai!