"Mẫu thân, ngài yên tâm, chúng ta sẽ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn, chuyện của đại tỷ sẽ không xảy ra thêm bất cứ một lần nào nữa" Đỗ Cẩm Ninh biết lỗi băn khoăn của Trần thị nên cầm lấy tay nàng hứa hẹn.

Khi xe tới đầu thôn, Đỗ Cẩm Ninh kêu xa phu ngừng lại, đem tiền trả cho phu xe rồi bảo hắn đi.

Đỗ Cẩm Ninh thấy Trần thị im lặng liền nói:"Tiền lúc nãy là ông bác đưa cho ta để có chuyện gấp cần dùng".

Nếu là trước kia Trần thị sẽ cảm thấy một trăm văn nợ Đỗ Dần Sinh là một số tiền lớn, nhưng bây giờ Đỗ Cẩm Ninh bán một cuốn thoại bản kiếm được hai lượng bạc dễ như trở bàn tay, hơn nữa, theo ý tứ của tên thư sinh đó còn có thể tiếp tục mua thoại bản.

"Tiền chúng ta vừa kiếm được không thể để cho tổ mẫu của ngươi biết", tâm trạng của Trần thị vừa khoan khoái được mấy phần lại trở lên nặng trĩu.

Nhắc tới truyện này, Đỗ Cẩm Ninh cũng trầm mặc xuống, theo tính toán ban đầu của Nàng là sẽ lén lút mang thoại bản bán đi, tiền bán được sẽ không nói cho ai biết mà mang cất đi đợi đến lúc thành công tách nhà ra khỏi Đỗ gia sẽ mang tiền ra dùng sau, nhưng vừa xong ở trên huyện đã làm ầm ĩ cả lên như vậy, lại còn bị Trương Hồng Văn nhìn thấy, muốn giấu giếm truyện này sợ sẽ rất khó khăn.

Cân nhắn một hồi, nàng mở miệng nói "Con sẽ đem truyện này nói với ông bác, đến lúc dù tổ phụ biết được việc này cũng không thể làm gì được chúng ta, tổ phụ cũng không dám đi tìm ông bác đòi tiền, còn ông bác khi biết con viết thoại bản cũng sẽ không trách cứ".

Trần thị nghe vậy cao hứng "Sau này khi ngươi có tiền đồ, ngươi nhất định phải hiếu kính ông bác của ngươi thật tốt", dặn dò xong, Trần thị liền đi ra ngoài ruộng làm việc.

Đỗ Cẩm Ninh không đi về nhà mà đi thẳng ra học đường, đứng một lúc lâu mới nhìn thấy Đỗ Dần Sinh đi tới.

Thấy nàng ông rất ngạc nhiên "Ninh nhi, sao ngươi lại đứng ở đây""Cháu đang chờ Ngài" Đỗ Dần Sinh nghĩ là Đỗ Cẩm Ninh đến nghe giảng bài liền đưa lò sưởi cho nàng, cầm chìa khóa để mở cửa nói:"Bên ngoài rất là lạnh, ngươi vào trong nhà ngồi đi, chốc lát ta sẽ kê cho người bàn và ghế để ngồi học".

Đỗ Cẩm Ninh làm sao có thể kiên nhẫn học cùng một đám hài tử, mỗi ngày học được có vài chữ, nàng lắc đầu nói:"Không được, tổ phụ sẽ không vui, người đừng vì ta mà cãi nhau với tổ phụ"Không đợi Đỗ Dần Sinh tiếp lời, nàng giơ khuôn mặt nhỏ lên"Ông bác, mấy quyển sách người tặng cho cháu đều đọc xong cả rồi, chữ ở trên quyển sách cũng được mẫu thân của cháu dạy, cháu còn dùng giấy và bút mực ông đưa cháu để viết một cuốn truyện xưa".

Lóc cóc theo Đỗ Dần Sinh vào phòng, nàng như một con chim sẻ nói ríu rít:"Cháu bảo mẫu thân dẫn mình lên huyện bán được tận hai lượng bạc.

Vốn dĩ cháu định mua vài thứ để hiếu kính người nhưng mẫu thân sợ ở lâu không an toàn nên trực tiếp thuê xe la để về thôn.

Chờ lần tới đi vào trong thành, cháu sẽ mua lễ vật hiếu kính người sau vậy"Phải mất một lúc Đỗ Dần Sinh mới có thể tiêu hóa hết nội dung mà Đỗ Cẩm Ninh vừa nói.

Ông mặt không thể tin tưởng được nói:"Ngươi nói cái gì? Ngươi tự học hết chữ trong sách, rồi còn viết truyện xưa mang đi bán được hai lượng bạc?".

Đỗ Cẩm Ninh gật đầu, vẻ mặt đương nhiên, "Nếu Ngài không tin có thể hỏi lại mẫu thân ta, còn có Trương đại ca chính là thân thích của Ngài, hôm nay lúc cháu bán thoại bản thì cũng có mặt ở đó""Thế nội dung của câu truyện kia ngươi viết như thế nào, thử đọc ra cho ta nghe một chút" Ông cố gắng làm ra bộ bình tĩnh, nói với Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Cẩm Ninh thuần thục đọc nội dung của thoại bản ra, Đỗ Dần Sinh nghe nàng đọc rành mạch từng chữ một rất nhanh ông vội kêu "Đợi chút".

Đỗ Cẩm Ninh dừng lại, chớp đôi mắt nhìn Đỗ Dần Sinh, Đỗ Dần Sinh nhớ lại nàng đọc thuộc hai trăm từ mà không thể tin được, dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn nàng.

Đỗ Cẩm Ninh bất an đem thân mình rụt lại, mở miệng nói:"Ông bác, Ngài đừng nhìn cháu với ánh mắt như vậy, cháu cảm thấy rất sợ hãi".

"Truyện này thật sự là do cháu viết à?"Đỗ Dần Sinh vẫn không thể tin tưởng được, Đỗ Cẩm Ninh gật đầu lại đem lý do là đã dùng để lừa Trần thị lôi ra"Cháu biết chữ cộng với chuyện nhìn trộm một số cuốn thoại bản trong phòng của tổ phụ và một số truyện ma quỷ mẫu thân thường kể, cháu liền chắp ghép thành câu truyện xưa, cháu nghe mẹ nói một cuốn sách rất đắt tiền liền nghĩ đến truyện bán nó đi"Nàng vừa nói vừa cúi đầu dung tay xoắn lấy góc áo, kỹ thuật diễn như ảnh hậu của mình khiến nàng cũng phải tự thấy bội phục mình.

Tâm trạng của Đỗ Dần Sinh chuyển từ khiếp sợ sang chua sót, rồi đến tin tưởng, ông chận dãi kéo Đỗ Cẩm Ninh vào lồng ngực, miệng lẩm bẩm "Hài tử ngoan".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện