Hai người vừa đi dạo vừa tìm, rốt cuộc cuộc cũng nhìn thấy cả hai tiệm sách khá to, Trần thị quay đầu hỏi "Chúng ta giờ vào hiệu sách nào?"Đỗ Cẩm Ninh chỉ vào một hiệu sách có tên là Nhã Các, nhìn trông tiệm này làm ăn có vẻ tốt hơn "Chúng ta vào nhà này đi".
"Khách quan, mời vào bên trong" Tiểu nhị nhìn thấy là hai người lại vội phất tay"Đi đi, đây không phải nơi để các ngươi chơi đùa"Trưởng quỹ ngẩng đầu nên nhìn thoáng qua bên này rồi lại cúi xuống làm việc, không thèm để ý.
Lông mày Đỗ Cẩm Ninh nhăn lại kéo tay Trần thị nói "Mẫu thân, chúng ta đi qua tiện đối diện""A Huy" Trưởng quầy bỗng gọi tiểu nhị, hắn liền chạy đến trước mặt hai người xin lỗi nói:" Hai vị này, muốn mua sách gì? Vừa rồi thật thất lễ, chận trễ hai vị ".
" Ta có một cuốn thoại bản, các ngươi có mua hay không?"Trưởng quầy nghe thấy Đỗ Cẩm Ninh nói liền ngẩng mặt lên hỏi" Sách gì, ai viết? "Đỗ Cẩm Ninh rút ra hai trang giấy đưa cho trưởng quầy" Ngài thử nhìn xem ".
Sau khi trưởng quẩy đọc xong hỏi Đỗ Cẩm Ninh" Phần sau đâu? ".
Đỗ Cẩm Ninh rút hai trang giấy từ trong tay trưởng quỹ ra, trưởng quỹ theo bản năng cầm chặt tờ giấy định mở miệng mắng thì nhìn thấy đôi mắt trầm lặng của Đỗ Cẩm Ninh đành đổi thành "Phần sau đâu, chẳng nhẽ ngươi còn chưa viết xong "" Truyện đã viết xong rồi nhưng phải xem các ngươi có muốn mua hay không, thương lượng giá cả xong ta mới có thể cho ngươi xem được "Đỗ Cẩm Ninh nhàn nhạt nói.
Trưởng quỹ nghĩ một lúc rồi hỏi" truyện xưa này dài bao nhiêu? "" Tổng cộng là tám mươi chín trang "Trưởng quỹ vươn một ngón tay" Một trăm văn tiền "Đỗ Cẩm Ninh đem giấy cất vào trong ngực" Mẫu thân, chúng ta đi đến tiệm đối diện "" Hai trăm văn, ngươi xem có được không? "Đỗ Cẩm Ninh làm bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi.
Nàng tuy không hiểu rõ lắm giá tiền ở thời này nên đã cố tiền hỏi thăm Vương bà tử ở gần nhà mới biết được ở đây một lượng bạc có thể mua được hai thùng gạo, một thùng là một trăm hai mươi cân, mà một lượng bạc là một ngàn văn tiền, vậy mà tên trưởng quỹ chỉ cho nàng hai trăm văn, đây là khinh bỉ trí thông minh của nàng hay sao.
Thấy hai người vẫn muốn đi tiểu nhị vội chạy ra ngăn cản, Trần thị đẩy hắn một cái, tiểu nhị vốn khinh thường mẫu tử hai người nên bị đẩy liền giận dữ, chỉ vào Trần thị mắng" Ngươi làm cái gì vậy, đây là trong thành, không phải nơi để ngươi giương oai, dám đánh người? ".
Hắn quay ra vấy hai tên tiểu tử đứng ở đầu đường" Ngươi đi gọi Ngưu đại ca tới đây nói là nơi này có người đánh người ".
Đỗ Cẩm Ninh tiến lên một bước" Sao, mua bán không thành công các ngươi liền muốn đoạt đồ của ta hay sao? Ông bác của ta đi đường không tiện nên mới bảo ta đi bán thoại bản hộ, các ngươi ra giá một trăm văn tiền ta không chịu bán giờ muốn ngang nhiên cướp giữa ban ngày hay sao? ".
Hiện tại, ở bên ngoài thư quán đã có một vòng người vây quanh" Rõ ràng trưởng quỹ nhà ta ra giá hai trăm văn tiền "Tiểu nhị theo bản năng phản bác nhưng vừa thốt ra hắn liền biết bị mắc lừa, quay mặt nhìn trưởng quỹ quả nhiên mặt hắn đã đen như đít nồi.
Tiểu nhị đang định giải thích liền nghe thấy một lão đầu khoảng năm mươi tuổi cười tủm tỉm nói:" Hai trăm văn tiền liền muốn mua một quyển thoại bản, người ta không thèm bán cho các ngươi liền kêu quan sai đến hù dọa, Nhã Các các ngươi làm việc thật là đến ta cũng không thể nào chịu được, vậy sau này còn có ai muốn mua đồ ở tiệm các ngươi ".
" Ngươi nói hưu nói vượn "Trưởng quỹ của Nhã Các mặt đỏ lên giận dữ nói:" Trương Thiện, ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp của ta rất nhiều mối làm ăn, bây giờ ngươi còn ngậm máu phun người, thoại bản của vị tiểu ca này ngắn, nội dung cũng không hay cho lắm, ta thấy hắn đáng thương mới dùng hai trăn văn tiền để mua mà ngươi lại đổi trắng thay đen, quả nhiên tiểu nhân thì nhìn gì cũng thấy xấu "Đỗ Cẩm Ninh nhìn hai người cãi nhau bèn đem truyện đưa cho Trương Thiện" Câu truyện này ai đọc qua cũng khen hay, trừ bỏ vị trưởng quỹ này, Trương Thiện cầm hai tờ giấy tuy không bỏ xuống nhưng cũng không đọc, cười lạnh cãi nhau với trưởng quầy Vương Diệu của Nhã Các.
Thấy vậy Đỗ Cẩm Ninh định rút thoại bản lại thì có một cánh tay còn nhanh hơn cả nàng đã cầm lấy trước "Để ta nhìn xem".
Đỗ Cẩm Ninh sửng sốt quay ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đây chẳng phải chính là Trương Hồng Văn vừa gặp mặt lúc nãy hay sao.
"A, đoạn này hay quá rồi", Trương Hồng Văn bỗng kêu ra tiếng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh nói:"Vị tiểu huynh đệ này, quyển thoại bản này ngươi tính bán bao nhiêu tiền?".
"Khách quan, mời vào bên trong" Tiểu nhị nhìn thấy là hai người lại vội phất tay"Đi đi, đây không phải nơi để các ngươi chơi đùa"Trưởng quỹ ngẩng đầu nên nhìn thoáng qua bên này rồi lại cúi xuống làm việc, không thèm để ý.
Lông mày Đỗ Cẩm Ninh nhăn lại kéo tay Trần thị nói "Mẫu thân, chúng ta đi qua tiện đối diện""A Huy" Trưởng quầy bỗng gọi tiểu nhị, hắn liền chạy đến trước mặt hai người xin lỗi nói:" Hai vị này, muốn mua sách gì? Vừa rồi thật thất lễ, chận trễ hai vị ".
" Ta có một cuốn thoại bản, các ngươi có mua hay không?"Trưởng quầy nghe thấy Đỗ Cẩm Ninh nói liền ngẩng mặt lên hỏi" Sách gì, ai viết? "Đỗ Cẩm Ninh rút ra hai trang giấy đưa cho trưởng quầy" Ngài thử nhìn xem ".
Sau khi trưởng quẩy đọc xong hỏi Đỗ Cẩm Ninh" Phần sau đâu? ".
Đỗ Cẩm Ninh rút hai trang giấy từ trong tay trưởng quỹ ra, trưởng quỹ theo bản năng cầm chặt tờ giấy định mở miệng mắng thì nhìn thấy đôi mắt trầm lặng của Đỗ Cẩm Ninh đành đổi thành "Phần sau đâu, chẳng nhẽ ngươi còn chưa viết xong "" Truyện đã viết xong rồi nhưng phải xem các ngươi có muốn mua hay không, thương lượng giá cả xong ta mới có thể cho ngươi xem được "Đỗ Cẩm Ninh nhàn nhạt nói.
Trưởng quỹ nghĩ một lúc rồi hỏi" truyện xưa này dài bao nhiêu? "" Tổng cộng là tám mươi chín trang "Trưởng quỹ vươn một ngón tay" Một trăm văn tiền "Đỗ Cẩm Ninh đem giấy cất vào trong ngực" Mẫu thân, chúng ta đi đến tiệm đối diện "" Hai trăm văn, ngươi xem có được không? "Đỗ Cẩm Ninh làm bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi.
Nàng tuy không hiểu rõ lắm giá tiền ở thời này nên đã cố tiền hỏi thăm Vương bà tử ở gần nhà mới biết được ở đây một lượng bạc có thể mua được hai thùng gạo, một thùng là một trăm hai mươi cân, mà một lượng bạc là một ngàn văn tiền, vậy mà tên trưởng quỹ chỉ cho nàng hai trăm văn, đây là khinh bỉ trí thông minh của nàng hay sao.
Thấy hai người vẫn muốn đi tiểu nhị vội chạy ra ngăn cản, Trần thị đẩy hắn một cái, tiểu nhị vốn khinh thường mẫu tử hai người nên bị đẩy liền giận dữ, chỉ vào Trần thị mắng" Ngươi làm cái gì vậy, đây là trong thành, không phải nơi để ngươi giương oai, dám đánh người? ".
Hắn quay ra vấy hai tên tiểu tử đứng ở đầu đường" Ngươi đi gọi Ngưu đại ca tới đây nói là nơi này có người đánh người ".
Đỗ Cẩm Ninh tiến lên một bước" Sao, mua bán không thành công các ngươi liền muốn đoạt đồ của ta hay sao? Ông bác của ta đi đường không tiện nên mới bảo ta đi bán thoại bản hộ, các ngươi ra giá một trăm văn tiền ta không chịu bán giờ muốn ngang nhiên cướp giữa ban ngày hay sao? ".
Hiện tại, ở bên ngoài thư quán đã có một vòng người vây quanh" Rõ ràng trưởng quỹ nhà ta ra giá hai trăm văn tiền "Tiểu nhị theo bản năng phản bác nhưng vừa thốt ra hắn liền biết bị mắc lừa, quay mặt nhìn trưởng quỹ quả nhiên mặt hắn đã đen như đít nồi.
Tiểu nhị đang định giải thích liền nghe thấy một lão đầu khoảng năm mươi tuổi cười tủm tỉm nói:" Hai trăm văn tiền liền muốn mua một quyển thoại bản, người ta không thèm bán cho các ngươi liền kêu quan sai đến hù dọa, Nhã Các các ngươi làm việc thật là đến ta cũng không thể nào chịu được, vậy sau này còn có ai muốn mua đồ ở tiệm các ngươi ".
" Ngươi nói hưu nói vượn "Trưởng quỹ của Nhã Các mặt đỏ lên giận dữ nói:" Trương Thiện, ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp của ta rất nhiều mối làm ăn, bây giờ ngươi còn ngậm máu phun người, thoại bản của vị tiểu ca này ngắn, nội dung cũng không hay cho lắm, ta thấy hắn đáng thương mới dùng hai trăn văn tiền để mua mà ngươi lại đổi trắng thay đen, quả nhiên tiểu nhân thì nhìn gì cũng thấy xấu "Đỗ Cẩm Ninh nhìn hai người cãi nhau bèn đem truyện đưa cho Trương Thiện" Câu truyện này ai đọc qua cũng khen hay, trừ bỏ vị trưởng quỹ này, Trương Thiện cầm hai tờ giấy tuy không bỏ xuống nhưng cũng không đọc, cười lạnh cãi nhau với trưởng quầy Vương Diệu của Nhã Các.
Thấy vậy Đỗ Cẩm Ninh định rút thoại bản lại thì có một cánh tay còn nhanh hơn cả nàng đã cầm lấy trước "Để ta nhìn xem".
Đỗ Cẩm Ninh sửng sốt quay ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đây chẳng phải chính là Trương Hồng Văn vừa gặp mặt lúc nãy hay sao.
"A, đoạn này hay quá rồi", Trương Hồng Văn bỗng kêu ra tiếng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh nói:"Vị tiểu huynh đệ này, quyển thoại bản này ngươi tính bán bao nhiêu tiền?".
Danh sách chương