"_ Hương Nhi! Là lỗi của ta! Tất cả là lỗi của ta!

Quỳ bên ngôi mộ vừa mới đắp, nam nhân trong bộ y phục mà trắng vừa khóc lóc vừa kêu gào khiến Lôi Vi thật muốn cười mà cười không nổi. Không phải chính chàng ta là nguyên nhân trực tiếp khiến Hương Y nhảy lầu tự sát hay sao. Giờ lại đến đây khóc lóc. Chàng ta diễn kịch như vậy cho ai xem? _ Nam Công tử!- Chất giọng của Lôi Vi cứng rắn.- Công tử tốt nhất đừng diễn hài kịch trước mộ của Hương Y.

_ Hài kịch?- Chất giọng Nam Dạ Minh khó hiểu.- Ta không hiểu cô nương nói gì. Ta chỉ biết ta từ trước đến nay đều một lòng một dạ với nàng ấy. Dù nàng ấy đã từng không tiếc lời tuyệt tình với ta khiến ta hận nàng ấy, ta vẫn không thể nào buông tay.

_ Giờ nói những lời đó liệu còn có ích nữa hay không?- Lôi Vi quát. Chất giọng của nàng vỡ òa.- Nếu không phải vì Nam gia các người, Y Y đã không chết không nhắm mắt. Công tử có biết nàng ấy yêu Công tử đến mức nào không? Khi hay tin của Công tử, nàng ấy vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Nàng ấy rất yêu Công tử nhưng lại sợ Công tử không chấp nhận nàng ấy lần nữa. Y Y quay trở về Trầm Châu thành này chỉ mong một lần nói rõ ràng mọi chuyện. Nàng ấy nghĩ có thể Công tử sẽ khó chấp nhận nàng ấy lần nữa nhưng ít ra hai người vẫn có thể là hữu bằng của nhau. Nhưng thật không ngờ...thật không ngờ...Nam Công tử đây lại tuyệt tình đến như vậy. Đến một câu cũng không nghe. Còn nữa, chính Nam gia các người lại bức tử nàng ấy.

Từng lời, từng chữ của Lôi Vi như từng nhát dao đâm vào Dạ Minh. Mỗi câu mỗi chữ của nàng đều như muốn xé toạt màn mưa mà vang vọng lên tận trời xanh để đòi lại công đạo cho Hương Y. Trong khi đó Dạ Minh lại thất thần. Gương mặt trắng bệch chẳng khác nào xác chết. Chàng vội đứng lên nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi.

_ Hương Nhi? Trở về? Trở về...Trầm Châu thành? Khi...khi nào?

Khó khăn lắm Dạ Minh mới lắp bắp được vài câu không đầu không đuôi. Đôi mắt vô thần hướng nhìn Lôi Vi.

_ Nam Công tử! Công tử đừng giả ngốc để mà phủi hết trách nhiệm.- Lôi Vi gằng từng chữ một.- Đừng nói với tôi, Y Y trở về Trầm Châu thành hơn mười ngày mà Công tử không hay biết gì. Không hay biết gì làm sao lại có thể sai người đưa bức họa Uyên ương lộ thủy cho nàng ấy được. Tôi có thể tạm tin Công tử không biết việc nàng ấy bị đưa đến Nam gia, chứng kiến người mình yêu thương bái đường thành thân nhưng tôi tuyệt không tin Công tử không biết gì về bức họa Uyên ương lộ thủy kia.

_ Thì ra là như vậy! Thì ra không phải là sợ cái thai trong bụng mà chính là vì Hương Nhi.

Chất giọng của Dạ Minh ngang ngang, nhạt nhẽo không có chút sinh khí khiến Lôi Vi cảm thấy ngờ vực. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nàng thật không hiểu gì cả. Nhưng xem vẻ vô hồn lại bất cần đời, tiếng cười bi thương đến cực độ của Nam Dạ Minh khiến nàng không khỏi bàng hoàng.

_ Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Nam Dạ Minh không nói một lời. Chàng nhẹ nhàng xoay người bước đi. Dáng siêu vẹo không ít. Lòng Lôi Vi chợt dấy nên bất an.

_ Nam Công tử!- Vừa gọi, Lôi Vi vừa chạy theo Dạ Minh. Đứng trước mặt chàng, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn kia.- Chuyện đã đến nước này...Công tử nếu không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ đến thê tử của chàng. Thiếu phu nhân không có tội và không đáng bị trừng phạt. Còn nếu...Công tử không nghĩ được như vậy thì ít nhất hãy nghĩ đến Hương Y. Nàng ấy không mong Công tử làm ra những việc xuẩn ngốc đâu. Thiên cổ hận tình đã đủ lắm rồi, nàng ấy không mong bản thân là hồng nhan họa thủy đâu.

Dạ Minh không nói gì, chàng vẫn cứ vậy mà bước từng bước vô hồn. Lôi Vi cũng không biết làm gì hơn. Nhẹ có, nặng cũng có. Nàng đều nói cả rồi. Giờ chỉ có thể thuận theo ý trời.

Ý trời! Nghĩ tới đây Lôi Vi không khỏi bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai. Đây rốt cuộc là thời đại gì mà ngay cả quyền tự quyết của bản thân cũng không có thế này? Nói thiên tử nắm quyền sinh tử của người khác có lẽ vẫn chưa đủ. Nghĩ đến Hương Y nàng lại không thể cầm được nước mắt. Gì mà gia đình quyền quý? Gì mà đức cao vọng trọng? Gì mà danh gia vọng tộc? Gì mà môn đang hộ đối? Những cái mác bề ngoài đó mới thật sự là hung thủ giết người."

Nhớ lại những gì diễn ra bên mộ của Hương Y tại Trầm Châu thành, lòng Lôi Vi chợt lạnh lại. Có lẽ cái lạnh của mùa đông cũng không lạnh bằng lòng nàng lúc này. Nàng còn nhớ, sau khi thấy dáng vẻ không còn ra hồn người của Nam Dạ Minh, nàng đã nán lại Trầm Châu thành vài ngày để điều tra. Và sự thật khiến nàng không khỏi bàng hoàng.

Tầm hai, ba năm trước Nam gia quay trở lại Trầm Châu thành để mở lại Lung Sắc. Chuyện mở lại phường vải Lung Sắc, Nam Dạ Minh nghĩ chỉ cần tìm một miếng đất hợp phong thủy đã là tốt lắm rồi. Nhưng Nam lão phu nhân lại không nghĩ vậy. Bà muốn gây dựng lại Lung Sắc trên chính mảnh đất của tổ tiên Nam gia. Người già thường có tâm lý hoài cổ. Thêm vào đó, Nam gia phải tha phương cầu thực bao nhiêu năm, Dạ Minh cũng phần nào hiểu được điều này. Chàng nghĩ điều đó cũng không có gì quá đáng nên thuận theo. Song đất của Lung Sắc đã bị thu mua. Giờ muốn mua lại nhất định phải có tay trong tay ngoài lo liệu. Dạ Minh dựa vào danh tiếng của Nam gia, của Lung Sắc trước đây tìm đủ mọi cách thu mua lại miếng đất trước kia của Nam gia nhưng xem vận tài lực có lẽ vẫn chưa đủ.

Lúc này Thượng Quan Hạo, một thương nhân buôn vải có tiếng trong Trầm Châu thành đề nghị giúp đỡ. Điều kiện chính là Lung Sắc sẽ sản xuất vải độc quyền cho Thượng Quan gia trong vòng ít nhất là ba năm. Ban đầu, Nam Dạ Minh kiên quyết không đồng ý. Bởi làm như vậy, lỡ như Thượng Quan gia không vừa ý mà buông tay, Lung Sắc sẽ lập tức rơi vào tình cảnh sống dở chết dở. Thấy thái độ kiên quyết của chàng, Thượng Quan Hạo liền đưa ra điều kiện nới lỏng đó chính là Nam gia có quyền quyết định giá vải của mình.

Trong lúc Nam Dạ Minh vẫn chưa thể nào quyết được, nội tổ mẫu của chàng lại hối thúc. Thêm vào đó, khi ra ngoài thăm dò, đồng loại các phú hộ, thương nhân...trong Trầm Châu thành đề đóng cửa không giúp đỡ. Trở về cố hương chưa bao giờ vất vả như thế. Nhìn thấy nội tổ mẫu ngày một héo mòn chờ đợi. Dạ Minh thật không nỡ nên đành đồng ý với điều kiện của Thượng Quan gia.

Sau khi Lung Sắc đi vào hoạt động ổn định. Nam Dạ Minh có ý định lên kinh thành tìm Hương Y nhưng đều bị nội tổ mẫu của chàng chàng một sống một chết ngăn cản bằng được. Chẳng những vậy Nam lão phu nhân còn tìm cách se duyên cho chàng với Tiểu thư nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bảo Phượng. Chàng càng không đồng ý bao nhiêu lại càng bị mọi người ép bấy nhiêu đặc biệt là Bảo Phượng không ngừng lộ rõ tình cảm của mình dành cho chàng.

Dạ Minh cự tuyệt. Chàng từng nói chàng đã có ý trung nhân và chỉ muốn lấy người đó làm thê tử. Bảo Phượng nói không sao, nàng có thể làm tiểu thiếp, làm nhị phòng của chàng. Chàng nói lấy chàng, nàng sẽ không được hạnh phúc, vì trái tim chàng sớm đã khắc sâu hình bóng nữ tử kia. Nàng lại nói chỉ cần nàng yêu chàng, vậy là đủ rồi. Mềm không xong, rắn cũng không xong. Cự tuyệt lại càng không thể thật khiến chàng đau đầu.

Đến trước Tết Trung thu khoảng gần mười ngày Nam gia mở tiệc mừng Thọ Nam Lão phu nhân mọi người tới dự, trong đó có cả cha con nhà Thượng Quan. Cũng cùng lúc ấy, người chàng sai lên kinh thành tìm tin tức của Hương Y trở về. hắn nói Hương Y sau khi trốn khỏi phủ Khương gia liền không rõ tung tích. Điều này khiến chàng phiền muộn vô cùng nên trong bữa tiệc chàng đã quá chén. Kỳ thực bản thân chàng không uống quá nhiều bởi căn bản chàng chỉ uống được vài ly đã ngà ngà say. Nhưng lần này, chàng uống chưa tới năm ly đã nằm lăn trên bàn. Đến khi tỉnh lại, chàng mới giật mình trước những gì mình thấy. Bảo Phượng và chàng chung một giường. Cả hai ngoài cái mền ra còn họ không có lấy một mảnh vải che thân nào. Còn quần áo, tất nhiên nằm vung vải từ trên giường xuống dưới đất. Chàng như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Chàng vốn định mở chăn lên kiểm tra, nhưng liệu có còn hữu ích nữa hay không?

Đúng lúc này, cửa phòng chàng bật mở. Nam lão phu nhân, mẫu thân chàng, Thượng Quan Hạo đều có mặt. Cưới gấp! Đó là câu duy nhất họ nói. Và hôn lễ được ấn định vào hai tháng sau.

Trước tết Trung thu mấy ngày, Nam gia nhận được thư của Hương Y. Trong thư nói rằng nàng đang trên đường trở về Trầm Châu thành và mong gặp Nam Dạ Minh một lần để nói rõ mọi chuyện. Người nhận được thư không ai khác chính là Nam lão phu nhân. Và cũng chính bà an bài mọi chuyện. Tìm người nhại lại nét vẽ của cháu trai mình để vẽ bức Uyên ương lộ thủy, an bài để hôn sự diễn ra sớm hơn, bí mật bắt Hương Y vào căn phòng gần hỷ đường để chứng kiến tất cả...

Khi tra ra rõ mọi sự tình Lôi Vi thật không biết nên cười hay nên khóc. Đây rốt cuộc là thời đại gì thế này? Tìm mọi cách, bất chấp cả tiết hạnh để có được người mình yêu. Thật quá ư mù quáng so với tưởng tượng của nàng.

Ngồi vắt trên cành cây, Lôi Vi phóng tầm mắt về nơi xa. Đôi mắt nàng chợt tức. Nàng cảm nhận được nó đang muốn trào ra. Một cảm giác chua xót tràn ngập lòng nàng. Nếu Hương Y chịu điều tra rõ ràng hơn, kiên nhẫn hơn một tý, mọi chuyện đã khác rồi. Nàng ấy và Dạ Minh ắt sẽ được gặp nhau một lần. Nhưng giờ, nàng ấy đã nằm sâu trong ba tấc đất. Không nghe, không thấy bất kỳ điều gì cả. Muộn màng! Tất cả đã quá muộn màng!

Ngẩng mặt lên nhìn những áng mây đang chậm chạp trôi, Lôi Vi không khỏi lạnh lòng. Mùa đông năm nay sao lại bi thương đến vậy. Hương Y! Nàng ấy ở nơi đó liệu có lạnh hay không? Liệu có còn đau khổ hay không? Quyết tâm ra đi như vậy chắc nàng ấy đã phải đau khổ rất nhiều. Một cô gái duyên dáng, dịu dàng như một đóa hoa vốn dĩ có thể có được một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại vì có những con người không biết trân quý đóa hoa ấy nhẫn tâm vùi dập nó nên nó đã bị gãy nát, héo tàn.

_ Bỉ ngạn hoa! Có hoa không có lá. Có lá không có hoa. Ngàn năm nở một lần. Hương Y! Dạ Minh! Hai người...lẽ nào là Mạn Châu và Sa Hoa?

Nghĩ đến đây, lòng Lôi Vi lại càng đau như cắt. Quả thật quá xót xa cho một mối tình thủy chung nhưng lại không thể bên nhau.

Có tiếng xào xạc đâu đó vang lên. Lôi Vi chả buồn buông mắt xuống nhìn. Nàng giờ quả thật không muốn nhìn thấy gì cả. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má đang đỏ vì lạnh của nàng.

_ Lôi Vi!

Bên dưới, Đồng Thảo vọng tiếng lên. Song Lôi Vi cũng không quan tâm.

_ Lôi Vi! Lôi Vi! Cát Lôi Vi!

Mãi đến khi Đồng Thảo gọi khan cả cổ, Lôi Vi mới giật mình nhìn xuống. Thấy Đồng Thảo nàng không khỏi ngạc nhiên. Chẳng phải lúc này nàng ấy đang ở Khánh viện để tập múa hay sao? Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội trèo xuống...

*

Một ngày nắng hiếm hoi giữa tiết trời mùa đông lạnh giá! Sau những ngày dài bị mây đen che phủ, thiều quang [1] dường như trở nên đẹp đẽ, rực rỡ hơn. Từng sợi nắng vàng óng ban phát sự ấm áp cho chốn kinh kỳ. Nhờ có nó, cảnh vật đang mỗi lúc một trở nên lay động lòng người hơn.

Khắp nơi trong kinh thành, ngay từ sáng sớm từ những con đường lớn cho đến những con ngõ nhỏ đâu đâu cũng rộn rã tiếng nói cười. Tâm trạng của họ hôm nay không chỉ đơn giản là thoải mái mà còn là sự vui sướng, phấn kích. Một niềm vui đặc biệt đang lan tỏa và thấm dần vào trong mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất của chốn đô hội.

Khi cánh cổng thành mở ra, tiếng ngựa hí vang khiến mọi người nhanh chóng dạt vào hai bên đường. Một đoàn người ngựa nhanh chóng tiến vào. Theo đó tiếng hô vang, tiếng vỗ tay cũng vang lên không ngừng. Bảy tháng trước, người dân tụ tập lại tiễn đoàn quân xuất chinh lên đường. Bảy tháng sau, họ một lần nữa tụ tập lại để chào đón họ trở về. Đúng vậy! Đoàn quân xuất chinh đã trở về. Họ đã khải hoàn trở về! Dẫn đầu là Bình Mạc Đại Nguyên Soái- Linh Thân vương- Mạnh Phúc Tuần, bên cạnh là Thất Hoàng tử Mạnh Phúc Khải, Bát Hoàng tử Mạnh Phúc Tường, tiếp là Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy.

Một đoàn người ngựa tiến vào vùng đất dưới chân thiên tử trong sự chào đón hô vang của mọi người. Lòng phấn khởi ngập tràn niềm vui, binh lính cũng theo đó mà hò reo hưởng ứng. Lần xuất chinh này, họ không chỉ thu lại được mười thành biên giới phía Tây đã mất mà còn sáp nhập luôn Trì quốc và vùng đất của tộc người Hạ vào lãnh thổ Thục quốc. Đợt xuất chinh này có thể xem là "lời to" cho triều Tân Thục.

Càng tiến về phía cổng vào Hoàng cung, đoàn người tụ lại càng lúc càng đông, tiếng reo hò cũng theo đó mà mỗi lúc một lớn hơn.

_ Tân Thục mãi mãi hưng thịnh! Tân Thục mãi mãi vững bền! Bình Mạc Đại Nguyên soái đại thắng trở về!

Vừa hô to không thôi, mọi người vừa đồng loạt quỳ xuống. Đây chính là sự tôn nghiêm lớn nhất mà bậc đế vương có được.

Ngồi trên ngựa, Phúc Tuần lòng không khỏi bồn chồn. Chàng tin rằng, Lôi Vi biết rõ hôm nay chàng sẽ về đến kinh thành. Song từ khi tiến vào cổng thành đến giờ, chàng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Một chút lo lắng, hồi hộp dấy lên trong lòng chàng. Nơi sa trường, chàng vẫn giữ liên lạc với Thái tử nên tình hình của nàng, chàng cơ bản nắm được. Chỉ là chàng không rõ nàng có thật sự tốt hay không, có gặp phải chuyện gì hay không...

_ Vương gia của đệ! Không biết nha đầu này lại chạy đi đâu rồi.- Trong tiếng thở dài của Phúc Khải có lẫn khuất tiếng cười.

_ Nha đầu đó chắc chắn là đi gây chuyện rồi!- Vừa nói, Phúc Tường vừa bật cười.- Ngũ huynh! Huynh cứ chờ xem đi. Thể nào cũng có tai họa đang chờ huynh!

_ Nàng ấy quả thật biết cách làm ta lo lắng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đảo mắt nhìn vào đám người đang quỳ.- Không biết mấy tháng qua nàng ấy sống có tốt không?

_ Thái tử chẳng đã nói rồi sao. Huynh lo gì chứ?!- Chất giọng của Phúc Khải đã trở nên nghiêm túc.- Đệ tin, muội ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cổng cung mở ra ngay trước mắt. Chẳng bao lâu cả đoàn quân đã có mặt tại sân của Đại điện rộng lớn. Nơi này, từ sáng sớm, Định An Hoàng đế cùng văn võ bá quan đã có mặt để chờ đoàn quân xuất chinh khải hoàn trở về. Vừa nhìn thấy họ, lòng ai cũng khấp khởi vui mừng. Những đứa con yêu dấu cuối cùng cũng đã trở về. Không có niềm vui, niềm hạnh phúc nào sánh bằng.

Sau khi chỉnh đốn xong hàng ngũ, Phúc Tuần cùng các tướng lĩnh nhanh chóng xuống ngựa.

_ Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!- Cả đoàn quân đồng loạt quỳ xuống tung hô.

_ Bình thân!- Vừa đưa mắt nhìn khắp một lượt đoàn quân, Định An Hoàng đế chậm rãi nói.- Lần xuất chinh này, mọi người đã vất vả không ít. Ta và nhân dân Thục quốc sẽ luôn ghi nhớ công lao cũng như xương máu vì quốc gia của các ngươi. Lần này các ngươi trở về, ta sẽ cho các ngươi đoàn tụ với gia quyến. Bên cạnh đó ai bị thương sẽ được chăm sóc chữa trị đến khi khỏi hẳn. Những ai đã tử trận nơi sa trường, gia đình người đó sẽ được hậu đãi.

_ Tạ ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

_ Tối nay sẽ ta sẽ mở tiệc tẩy trần cho các binh sĩ mừng chiến thắng lần này.

Định An Hoàng đế vừa dứt câu, tiếng reo hò đã vang lên. Thật khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy nức lòng, ấm áp.

Lễ nghênh đón tại Đại điện nhanh chóng kết thúc, vẫn mặc nguyên bộ áo giáp trên người, Phúc Tuần nhanh chóng cước bộ đến Xuân Hoa viện để tìm Lôi Vi. Thế nhưng Xuân Hoa viện im lìm khiến chàng không khỏi khó nghĩ. Khi đi ngang qua Thái Thường Nhạc phủ, chàng đã quan sát rất kỹ và không hề thấy bóng dáng của nàng đâu. Khi đến đây, chàng lại vẫn không thấy đâu. Rốt cuộc, nàng đã đi đâu rồi? Không biết lần này nàng lại bày ra trò gì nữa đây.

Khẽ thở dài, Phúc Tuần vội quay người đi, hướng về phía bờ hồ Lôi Vi vẫn hay tập múa mà bước. Nhưng bước chưa được mười bước, chất giọng phía sau vang lên khiến chàng phải quay đầu lại.

_ Tham kiến Linh Thân vương! Vương gia cát tường! Mừng Vương gia đại thắng trở về!

_ Ngươi không cần đa lễ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay về phía trước.- Quân Đài! Ngươi có thấy Vi Nhi đâu không?

_ Vi Nhi...chẳng phải đã đi đón Vương gia rồi sao?- Chất giọng của Quân Đài có chút ngạc nhiên.

_ Không có!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chau mày lại.- Ta đang tìm nàng ấy nhưng vẫn chưa thấy.

Quân Đài không khỏi nhăn trán khó hiểu. Rõ ràng sớm nay Lôi Vi ra ngoài rất sớm còn bảo là đi đón Phúc Tuần. Nhưng giờ Ngài ấy lại ở đây và bảo mình đi tìm nàng. Rốt cuộc, nàng đã đi đâu rồi? Bất chợt nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Dường như nàng đã quên mất điều gì nhưng không tài nào nhớ ra.

_ Ta đi đây!

Đang suy nghĩ, nghe Phúc Tuần nói vậy, Quân Đài vội cúi người thi lễ.

Từ Xuân Hoa viện đến chỗ Lôi Vi hay tập múa không quá xa. Nên Phúc Tuần chỉ đi một chút là tới. Song khi tới nơi, chàng lại không khỏi thất vọng khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của nàng đâu. Nàng rốt cuộc là trốn đi đầu rồi không biết.

_ Vương gia! Vương gia!

Tiếng gọi từ sau truyền tới, Phúc Tuần nhanh chóng quay đầu lại và nhận ra Quân Đài đang chạy về phía chàng trên tay nàng là một tờ giấy mỏng.

_ Vương gia!- Vừa thở, Quân Đìa vừa nói.- Lúc nãy tiểu nữ quên mất. Lôi Vi trước khi đi có dặn tiểu nữ đưa cái này cho Vương gia.

Nghe Quân Đài nói vậy, Phúc Tuần nhanh chóng đón lấy tờ giấy rồi mở ra xem. Một bức họa hiện ra trước mắt chàng khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.

_ Một cái đình?- Chất giọng của Phúc Tuần khó hiểu.- Nàng ấy có ý gì?

_ Lôi Vi bảo sẽ đợi Ngài ở đấy ạ! Muội ấy để lại cho Vương gia hai chữ là "cao" và "hậu" ạ.

Quan sát kỹ bức họa rồi ngẫm nghĩ lại hai chữ Lôi Vi nói, chẳng mấy chốc Phúc Tuần đã tìm ra lời giải.

_ Ta biết nàng ấy đi đâu rồi!- Vừa nói Phúc Tuần vừa mỉm cười.- Cảm ơn ngươi, Quân Đài!

Dứt câu, không đợi Quân Đài thi lễ, Phúc Tuần đã vội chạy ra Nam môn Chu Tước rồi leo lên lưng ngựa. Không nghĩ ngợi nhiều chàng nhắm thẳng hướng Nam mà chạy. Nụ cười trên môi chàng đang trở nên mỗi lúc một tươi hơi. Bằng trực giác của mình, chàng tin rằng lần này chàng sẽ nhanh chóng tìm thấy Lôi Vi.

Đáy mắt Phúc Tuần sáng lên những tia sáng. Những tia sáng đong đầy yêu thương khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui lây. Cả người và ngựa nhanh chóng đi trên con đường nhỏ hẹp của một ngọn đồi. Chàng tin rằng, nàng đang ở bãi cỏ lưng chừng đồi ấy chờ đợi chàng. Bởi nơi đó đối với hai người có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Đó chính là nơi vào đêm giao thừa năm ngoái, cả hai đã chính thức xác lập một mối quan hệ mới, một mối quan hệ thật đặc biệt.

Tiếng ngựa hí vang, Phúc Tuần nhanh chóng xuống ngựa chạy vào trong Linh Vi đình nhưng ngay cả một bóng người chàng cũng không thấy. Sao lại có thể thế này được? Chàng không tin linh cảm của mình là sai. Nhưng nếu không sai vậy thì Lôi Vi đang ở đâu? Xoay người lại, chàng đưa mắt quan sát khắp xung quanh cốt để tìm ra động tĩnh của nàng nhưng vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của nàng đâu...

Trong lúc trái tim chàng bắt đầu đập những nhịp đập lo lắng, trong lúc tâm tình chàng mỗi lúc một trở nên rối loạn, từ phía sau, một bàn tay bé nhỏ che lấy đôi mắt của chàng. Chàng đứng bất động, hồi hộp chờ đợi người con gái người mình yêu thương xuất hiện trước mặt mình.

Tiếng cười trong trẻo thân thuộc nhẹ nhàng cất lên. Tiếp theo đó, Phúc Tuần cảm nhận được sự dịch chuyển của bàn tay nhỏ bé. Nhưng không phải là buông tay ra mà là xoay bàn tay lại. Trong lúc chàng nhăn trán không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy, một bờ môi mềm đã nhẹ nhàng chạm vào bờ môi chàng. Một tiếng nổ ầm như vang lên trong đầu chàng. Đây là lần đầu tiên Lôi Vi chủ động đến vậy. Chàng ngạc nhiên không dám tin vào những gì đang diễn ra.

Khi Phúc Tuần đã gọi đủ ba hồn bảy phách của mình trở về, chàng mới nhận ra lúc này Lôi Vi đã quàng hết cả hai tay qua vai chàng, ôm chặt cổ chàng và hôn chàng một cách say đắm. Ngắm nhìn gương mặt có chút mị hoặc của nàng, chàng nhanh chóng ôm lấy nàng và đáp trả lại nụ hôn của nàng, không để nàng tiếp tục chiếm thế thượng phong.

Tình càng nồng, nụ hôn càng sâu. Bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ của những tháng ngày xa cách như được họ đặt trọn vào trong nụ hôn ấy. Nỗi nhớ triền miền. Yêu thương da diết. Cứ vậy cái ôm ấy càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, nụ hôn ấy cũng càng lúc càng trở nên nồng đượm.

_ Nàng còn nợ ta một lời giải thích!- Nhẹ nghiên đầu qua, Phúc Tuần thì thầm vào tai Lôi Vi.

Một chút thẹn thùng, Lôi Vi hơi ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu, thâm tình của Phúc Tuần.

_ Saranghaeyo nghĩa là...em yêu anh.

Thoáng ngỡ ngàng xuất hiện trên gương mặt Phúc Tuần sau đó là nụ cười rạng rỡ tựa như vầng thái dương khiến người khác phải mê đắm.

_ Ta cũng yêu nàng! Yêu nàng rất nhiều!

Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của Lôi Vi, theo đó lăn dài xuống gò má nàng. Nhẹ dịch người nàng ra, Phúc Tuần nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần đong đầy yêu thương.- Đừng khóc! Ta về rồi! Ta đã về với nàng rồi!

_ Em nhớ anh! Em thật sự rất nhớ anh!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.

_ Ta cùng rất nhớ nàng! Càng yêu nàng bao nhiêu, ta càng nhớ nàng bấy nhiêu.

Dứt câu, Phúc Tuần ôm chặt lấy Lôi Vi. Từng giọt nước mắt của nàng thấm ướt vai áo của chàng. Nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Hít một hơi thật sâu, chàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật sâu, thật lâu lên đỉnh đầu của nàng...

*

Hành Đức cung từ sớm đã rộn rã tiếng cười nói. Cuối cùng, báy tháng vắng lặng như tờ cũng đã đi qua. Chủ nhân của họ, Thất Hoàng tử đã trở về. Tuy rằng Phúc Khải về không khiến nơi này trở nên náo nhiệt như hội nhưng với tính cách vui vẻ của chàng, chắc chắn Hành Đức cung sẽ không rơi vào cảnh buồn tẻ.

Trong phòng Tiểu Trúc Tử đang hối thúc mọi người hoàn thành những công việc cuối cùng. Liếc nhìn sang gian phòng bên cạnh, hắn không khỏi thở dài. Từ sớm, Phi Đào đã đến đây cùng mọi người lau dọn. Hắn can thế nào cũng không xong cả. Nếu để cho chủ tử hắn biết được chuyện này, hắn chỉ có nước nhừ đòn. Bảo Bạch Lê quét sạch cái ghế, hắn lò dò bước vào thư phòng của chủ tử hắn.

_ Liễu Tiểu thư!- Vừa cười, Tiểu Trúc Tử vừa nói.- Từ sớm giờ Tiểu thư đã cùng bọn nô tài dọn dẹp, chắc cũng đã mệt rồi. Hay là Tiểu thư nghĩ ngơi đi, phần việc còn lại cứ để chúng nô tài lo.

_ Không! Ta không mệt!- Vừa nói, Phi Đào vừa sắp lại chồng sách của Phúc Khải.- Ta có làm gì đâu mà mệt chứ. Mọi thứ các ngươi trông nom rất cẩn thận, sạch sẽ ta chỉ sắp xếp lại một chút là xong thôi.

_ Tiểu thư quá khen! Thật ra đây là bổn phận của chúng nô tài. Tiểu thư không cần bận tâm.

_ Ta biết!- Phi Đào nhỏe cười.- Tiểu muội muội của ta nói mọi người đều có công việc và trách nhiệm của riêng mình. Song nếu nằm trong khả năng của bản thân, chúng ta cũng có thể giúp đỡ, cùng làm việc với mọi người. Điều đó giúp tinh thần chúng ta sảng khoái rất nhiều.

Tiểu Trúc Tử không khỏi ngạc nhiên về cách lập luận này. Hắn từ xưa đến nay chỉ nghe thấy đạo lý nô tài chính là nô tài, là nô tài phải phục vụ và trung thành với chủ nhân của mình. Phải xem đó là đặc ân. Những gì Phi Đào nói nghe quả thật mới mẻ.

_ Vâng! Vâng!

_ Nghĩ đi nghĩ lại ta thấy Lôi Vi nói không sai. Làm chút việc vặt, vận động gân cốt khỏe người lắm.

Lần này Tiểu Trúc Tử không nói gì. Hắn chỉ thầm nghĩ nếu ai cũng nghĩ được như hai vị tiểu thư này thì tốt biết mấy. Đáng tiếc trong cung không mấy người có được suy nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy may mắn khi được hầu hạ một chủ tử tốt như Thất Hoàng tử.

_ Thất Hoàng tử về rồi! Tham kiến Thất hoàng tử.

_ Mọi người đứng lên cả đi!

_ Thất Hoàng tử! Lần này Ngài đi lâu như vậy chúng nô tài thực sự rất nhớ Ngài đó!

Bên ngoài, đám tỳ nữ đang chăm sóc khuôn viên nhìn thấy Phúc Khải bước vào liền reo lên mừng rỡ và vội vàng vây quanh chàng. Phi Đào cũng vội vàng chạy ra. Nhìn thấy chàng, nàng không khỏi mừng rỡ.

_ Khải ca!- Phi Đào reo lên.- Huynh về rồi!

Vừa mỉm cười, Phúc Khải vừa tiến về phía trước.

_ Tiểu Đào Đào! Sao muội lại ở đây?- Chất giọng Phúc Khải không khỏi ngạc nhiên.

_ Huynh đoán đi!- Vừa nói, Phi Đào vừa nhỏe cười.

Có chút khó hiểu, Phúc Khải quan sát kỹ hơn Phi Đào. Tay áo được xắn lên cao, gương mặt có phần lấm lem càng khiến chàng ngạc nhiên hơn.

_ Sao lại thế này?- Chất giọng Phúc Khải ngạc nhiên.- Tiểu Trúc Tử! Chuyện này là thế nào? Sao ngươi lại để Liễu Tiểu thư...

_ Khả ca!- Phi Đào vội cắt ngang lời Phúc Khải.- Là do muội từ ý làm. Không liên quan gì đến Tiểu Trúc Tử cả.

Vờ thở dài, Phúc Khải quay sang nhìn Phi Đào.

_ Muội ấy à!- Vừa nói, Phúc Khải vừa đẩy đầu Phi Đào.- Muội như thế ta ăn nói với phụ thân và tam tẩu đây?

_ Thì...huynh cưới muội về là xong mà.- Phi Đào lí nhí.

_ Hả? Muội nói cái gì?- Nghe không rõ, Phúc Khải cau mày lại hỏi.

_ Không có gì!- Vừa nói, Phi Đào vừa lắc đầu lia lịa.

Hành Đức cung hôm nay tiếng cười không ngớt. Bầu không khí vui vẻ bao trùm khắp mọi nơi. Và ẩn mình đâu đó quanh đây là thứ tình cảm rất đỗi thuần khiết của người thiếu nữ...

-----------------------------

[1] Thiều quang: ánh sáng đẹp (thường dùng để chỉ ánh nắng mùa xuân hơn là ánh nắng mùa đông). Trong truyện Kiều của Nguyễn Du có câu:

"Ngày xuân con én đưa thoi

Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi"

------------------------------

Hết chương 51
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện