Yên Khâu quốc

Cả Đại điện lặng im như tờ. Ngồi trên Ngai vàng, Anh Đức Hoàng đế chậm rãi quét mắt nhìn một lượt các mệnh quan triều đình bên dưới.

_ Chúng ái khanh nghĩ như thế nào về việc này? _ Tâu Bệ hạ!- Vừa tâu, Chu Liêm vừa bước ra giữa điện.- Theo ngu ý của thần, thần cho rằng việc Thục quốc điều động một lượng binh mã lớn trong lần xuất chinh này không chỉ đơn giản lấy lại những thành trì đã mất mà họ còn muốn thâu tóm luôn Trì quốc cũng như bình định vùng đại mạc phía Tây. Trì quốc quy thuận và trở thành thuộc quốc của Tân Thục đã lâu. Song Trì quốc vẫn luôn nung nấu ý chí trở thành một quốc gia độc lập hùng mạnh. Nhưng thời cơ mãi vẫn chưa tới. Đối với Thục quốc, để một con hổ như thế ở bên mình quả là điều bất ổn. Nay Tân Quốc chủ của Trì quốc là người có dã tâm và háo thắng nên mới bắt tay với tộc Hạ dẫn binh đánh Thục quốc. Thiết nghĩ, Thục quốc sẽ nhân cơ hội này mở rộng lãnh thổ của mình. Đối với chúng ta đây vừa là một chuyện vừa tốt lại vừa không tốt.

_ Tại sao khanh lại nói như vậy?

_ Tâu Bệ hạ! Lưỡng hổ tương tranh [1], một trong hai con chắc chắn sẽ có con bị thương. Dù con nào bị thương đối với chúng ta đều là chuyện tốt. Xuất quân, dù là bên nào cũng đều phải chịu tổn thất về binh sĩ cũng như về nhu yếu phẩm. Sau khi kết thúc, chắc chắn cả hai bên cần một khoảng thời gian không hề nhỏ để chỉnh đốn lại quân ngũ của mình. Chúng ta chỉ cần chờ đợi ắt sẽ có thời cơ thích hợp để xuất chinh, tóm gọn cả Thục quốc cũng như thuộc quốc của Thục quốc. Còn nói là chuyện không tốt là bởi, nước nào thắng cũng sẽ gây bất lợi cho ta. Nếu Thục quốc thắng, Tân Thục không chỉ củng cố được địa vị của mình mà còn mở rộng được bờ cõi. Vùng biên giới phía Tây Bắc của chúng ta có khả năng lâm nguy. Nếu Trì quốc thắng, Trì quốc sẽ mở rộng được bờ cõi của mình. Khi đó Trì quốc sẽ không còn là thuộc quốc của Tân Thục nữa. Ba nước Yên Khâu, Tân Thục và Trì quốc sẽ tạo nên thế chân vạc kiềm hãm lẫn nhau. Đối với chúng ta điểm này rất bất lợi.

_ Nói như vậy, việc này với chúng ta bất lợi nhiều hơn. Trư vị ái khanh có biện nào không?

Cả Đại điện nổi lên tiếng bàn tán xôn xao. Dường như không có vị đại thần nào đưa ra được biện pháp khả thi.

_ Tâu Hoàng thượng!- Vừa tâu, một vị đại thần chậm rãi bước ra.- Theo ngu ý của thần, chúng ta nên củng cố quân đội vùng biên giới đồng thời nên lôi kéo các dị tộc vùng Thảo Nguyên về phía chúng ta. Lôi kéo được dị tộc này, chúng ta sẽ có lực lượng đồng minh rất lớn. Tân Thục nếu có ý xâm lấn nước ta sẽ phải vượt qua bức tường rào này trước tiên.

_ Tâu Bệ hạ!- Một vị đại thần khác bước ra.- Thần cho rằng chúng ta nên lôi kéo Trì quốc. Trì quốc dù thắng hay thua cũng sẽ đem lại lợi ích riêng cho Yên Khâu chúng ta.

_ Dương khanh nói vậy là cớ làm sao?

_ Tâu Bệ hạ! Xét tình hình hiện tại, Trì quốc nếu thua với cách cai trị của Định An Hoàng đế, Thục quốc sẽ không dồn Trì quốc vào đường cùng. Song Trì quốc sẽ khó lòng quay đầu trở về làm thuộc quốc của Thục quốc được nữa. Khi đó, chúng ta dang tay ra giúp đỡ Trì quốc, khiến Trì quốc mang ơn mà trở thành đồng minh của chúng ta. Trì quốc vốn ôm tham vọng bá chủ thiên hạ, chúng ta có thể lợi dụng điều này, giúp Trì quốc đánh chiếm nước khác sau đó, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ nuốt trọn luôn Trì quốc. Còn nếu Trì quốc thắng, chúng ta càng nên kết giao với Trì quốc để kiềm hãm Tân Thục.

_ Ý kiến của các khanh đều đúng cả. Song Trì quốc ôm tham vọng bá chủ thiên hạ, nay Quốc chủ Trì quốc liên minh tộc người Hạ đánh vào Tân Thục, xem chừng đã có sự tính toán kỹ càng. Chúng ta không thể xem thường. Nên kết giao với Trì quốc như thế nào, chúng ta vẫn phải suy nghĩ cẩn thận. Tránh để tình trạng nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Các khanh hãy về suy nghĩ thêm. Buổi thiết triều ngày mai, ta muốn các khanh đưa ra một sách lược vẹn toàn, lâu dài.

Dứt câu, Anh Đức Hoàng đế chậm rãi đứng lên rời đi.

_ Bãi triều!- Bùi Tổng quản hô to.

Bên dưới, các vị quan đại thần đều quỳ xuống.

_ Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

*

Tân Thục quốc

Nửa tháng tư đang dần trôi đi, gốc Tử đằng trong sân Xuân Hoa viện đã vào mùa trổ hoa. Từng dải hoa màu hồng tím xinh đẹp gợi Lôi Vi nhớ bao điều. Kỷ niệm giữa nàng và Phúc Tuần dưới gốc cây ấy tuy không nhiều song lại là những hồi ức đẹp đẽ, không thể nào quên được. Êm đềm, đó là tất cả những gì nàng có thể nói về mối tình của nàng và chàng. Giờ nhìn lại quãng đường cả hai đã đi qua, nàng phải nói rằng ông trời đã quá ưu ái nàng khi cho nàng một con đường tình rất chi bằng phẳng. Tương lai dù có sóng gió thế nào, nàng nhất định, nhất định sẽ trân trọng quãng thời gian này để vững vàng tiến bước.

Gió khẽ thổi. Nhành hoa khẽ đung đưa. Hương thanh tân nhẹ nhàng quyện vào làn gió rồi bay về phía những đám mây đang lặng lẽ trôi về nơi xa. Ngước nhìn lên bầu trời, tâm tư Lôi Vi khẽ xáo động. Bao ngày trôi qua rồi, mỗi lần nhìn gốc Tử đằng nở rộ từng bông hoa một cách mạnh mẽ, lòng nàng lại dâng lên niềm hy vọng và niềm tin. Hy vọng vào câu "chân tình cảm động trời đất". Và tin vào lời hứa của chàng.

Chàng đến bên đời nàng một cách mơ hồ nhưng lại rất gần gũi ấm áp khiến nàng không thể nào quên được. Nàng cũng tin rằng với sự thông minh và nhạy bén của mình, chàng sớm đã nhận ra được nàng có điều giấu diếm chàng. Song chàng vẫn không gặng hỏi nàng. Chàng xem như không hay biết gì mà chấp nhận ở bên cạnh nàng. Sự tin tưởng tuyệt đối chàng dành cho nàng, đến giờ nghĩ kỹ lại nàng thật sự cảm kích vô cùng.

Đối với những thiếu nữ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình như nàng, chàng là một nam nhân lý tưởng vĩnh viễn chỉ có trong giấc mộng. Bao lần nàng tự hỏi, Lôi Vi nàng có phúc phận gì lại gặp được người như chàng? Nếu đây quả thật là giấc mộng, nàng thực không muốn tỉnh lại. Nàng muốn ở lại bên chàng, cùng chàng thực hiện lời thề nguyền của cả hai.Tuy khó lòng đến thiên trường địa cửu nhưng ít nhất nàng sẽ không phải ân hận. Hạnh phúc dù khó có thể kéo dài song rất đáng trân trọng.

"Con người mơ hồ là người khó quên nhất

Vì mãi lưu lại nơi giấc mộng ấy

Con người lãng mạn nhất là người khó thanh tỉnh nhất

Vì mãi không tin có người vô tình

Nếu có thể như gió hòa vào mây

Vừa xa cách lại vừa thân mật

Không kể chuyện anh có nói ra bí mật của mình không

Hạnh phúc có thể hay không sẽ mãi kéo dài?"

Bài "Tử đằng hoa" Lôi Vi mới chỉ nghe có một lần, nhưng nàng đã thuộc nằm lòng bài hát ấy. Khi ấy đơn giản là vì nó được phổ nhạc theo lời một bài hát của nhóm nhạc nàng rất thích. Còn giờ, có lẽ là vì hợp với tâm trạng của nàng...

Chàng và nàng chia tay nhau mới đó cũng gần được một tháng rồi. Một tháng dài đằng đẳng. Không biết lúc này tình hình của chàng ra sao rồi. Liệu chàng có đẩy lui lại được quân địch, lấy lại được những thành trì đã mất? Liệu quân của chàng có bị tổn thất nặng nề hay không? Quan trọng hơn vẫn là liệu chàng có biết tự chăm sóc tốt bản thân mình hay không? Thật nàng muốn gửi hết những tâm tư này vào trong gió để gió bay đến nhắn nhủ với chàng rằng, nàng nhớ chàng biết bao. Và nơi này nàng vẫn ngày ngày viết những lời cầu chúc rồi treo lên cây Tử đằng để mong chàng bình an trở về.

Nhẹ nhàng nâng một nhàng Tử đằng, Lôi Vi cố rướng người lên cao sau đó ngắt nhành hoa xuống. Ngắm nghía một lúc nàng chậm rãi quấn Tử đằng thành một vòng hoa quanh đầu rồi tếp tóc đuôi sam. Chỉ trong phút chốc mái tóc dài của nàng đã trở nên bồng bềnh như một đám mây. Mỉm cười hài lòng, nàng nhanh chóng lấy Ipad giấu dưới sách ra chụp một kiểu. Đã lâu lắm rồi nàng không chụp hình. Hôm nay bỗng muốn ghi lại khoảng khắc ngày. Nếu có thể, đến một ngày nào đó, nàng sẽ vẽ lại bức hình này rồi vẽ chàng kề bên sau đó đưa cho Phúc Tuần xem để chàng biết nàng nguyện cầu điều gì.

Nở một nụ cười thích thú, Lôi Vi lướt nhanh tay mình trên màn hình cảm ứng. Các ứng dụng lướt nhanh trong phút chốc khiến nàng có phần hoa mắt. Vậy nên khi nàng vừa chạm tay vào, một ứng dụng bật mở. Đó là Ghi nhớ của nàng trong Ipad. Đang định thoát ra, một hình ảnh hiện ra trước mắt nàng. Đó là hình một cây Tử đằng đẹp như cổ tích tại Công viên hoa Ashikaga nàng đã chụp vào đầu hè năm ngoái khi cùng Hạ Huyền đến Tochigi tham quan và lưu diễn. Bên dưới tấm ảnh nàng đã viết vài câu ngắn gọn:

"Cây Tử Đằng trên 140 tuổi. Được người Nhật xem là biểu tượng của tình yêu bất diệt. Mang ý nghĩa tình yêu phải kiên trì vượt qua khó khăn và thử thách.

P/s: Hy vọng có được một tình yêu như thế!"

Thời điểm Lôi Vi viết những câu ấy đơn giản vì ngưỡng mộ trước vẻ đẹp như bước ra từ truyện cổ tích của nó, nhất là vào ban đêm, nó càng trở nên hư ảo. Nay đọc lại, nàng thật sự cảm động! Rất cảm động! Và rất nhanh chóng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Nở một nụ cười thật tươi, nàng vội vàng đem Ipad đi cất rồi chạy ra khỏi Xuân Hoa viện.

Bảo Khánh cung hiện ra ngay trước mắt. Song nhìn thấy cánh cổng đóng im lìm, Lôi Vi mới vỡ lẽ người của Bảo Khánh cung sớm đã về Linh Thân vương phủ sau khi Phúc Tuần xuất chinh. Bình thường, cứ cách vài ba bữa chàng lại về sống Bảo Khánh cung một lần nên trong Bảo Khánh cung luôn có người đến chăm sóc vì vậy, Bảo Khánh cung khi ấy không tĩnh lặng, cô tịnh như lúc này.

Đứng ở bên ngoài nhìn vào cánh cổng đóng kín uy nghiêm đó, Lôi Vi tự hỏi từ khi được phong làm Vương gia, Phúc Tuần đã sống như thế nào. Chàng ưu tú đến vậy, xuất chúng đến vậy lại biết tùy cơ ứng biến, chắc rằng trong triều sẽ có không ít người nể phục chàng song cũng sẽ có không ít người ganh ghét, ngấm ngầm ám hại chàng. Phải chăng vì biết rõ điều này, nên trong số những Hoàng tử được phong là Vương gia, Định An Hoàng đế đã đặc cách cho chàng sau khi thành Vương gia, ngoài việc có phủ đệ chàng vẫn có thể sống trong cung như trước kia?

Song đặc cách ấy càng khiến chàng trở thành cái gai trong mắt của những kẻ ganh ghét. Bởi vậy chàng mới phải ngày nào cũng mang theo một đoản đao bên hông, ngay cả khi ngủ cũng để nó trong tầm tay của mình để đề phòng bị ám hại. Giấc ngủ của chàng chưa bao giờ ngon, chưa bao giờ tròn.

"Lôi Vi còn nhớ hôm đầu tiên nàng đến Bảo Khánh cung, Phúc Tuần đã giữ nàng lại nguyên một ngày. Đến trưa, khi cả hai đã thấm mệt, chàng đưa nàng đến một phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Gọi là nhỏ nhưng kỳ thực căn phòng ấy không hề nhỏ tý nào vậy nên nằm được một lúc nàng đã cảm thấy có chút không quen và lạnh lẽo. Không chợp mắt được, nàng trở mình ngồi dậy đi đến tư phòng của chàng. Nhìn thấy chàng đang ngủ, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại và xuống bếp nấu món chè Trái vải nhân hạt sen. Món chè này chỉ thích hợp vào mùa hạ, song khi nhìn thấy một ít hạt sen và vải được bảo quản trong hầm băng nhỏ, nàng đã lấy ra làm thử món chè này.

Sau khi làm xong, Lôi Vi nhanh chóng bê vào phòng Phúc Tuần lúc này chàng vẫn đang say ngủ. Mỉm cười nàng nhẹ nhàng bước đến ngồi ngay đầu giường ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của chàng. Bàn tay không chịu an phận của nàng bắt đầu đưa lên mặt vẻ theo từng đường nét trên gương mặt của chàng. Vừa vẽ, nàng vừa bật cười khe khẽ. Bất thần, một bàn tay của chàng túm lấy tay nàng kéo mạnh rồi đè nàng xuống giường còn tay kia của chàng đã nhanh chóng rút đoản đao dưới gối ra từ khi nào kề ngay vào cổ nàng. Ngay lúc ấy, gương mặt nàng cắt không còn giọt máu. Hơi thở của nàng như bị đông cứng lại. Cả đôi mắt nàng mở to nhìn chàng lúc này đang từ từ mở mắt. Chỉ một đường thôi, nàng sẽ mất mạng ngay dưới lưỡi dao của chàng.

_ Phúc...Phúc Tuần!

_ Vi Nhi?

Mở hẳn mắt ra, Phúc Tuần hoảng hốt nhìn nàng. Ngay lập tức chàng vội buông đoản đao ra và đỡ nàng ngồi dậy.

_ Nàng không sao chứ?- Chất giọng của Phúc Tuần tràn ngập lo lắng.

Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa mắt quan sát khắp lượt Lôi Vi. Chỉ đến khi nàng lắc đầu chàng mới yên tâm. Nhưng khi nhìn thấy vết hằn đỏ trên tay nàng, lòng chàng không khỏi quặng đau.

_ Đỏ cả rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nâng bàn tay của Lôi Vi lên.- Ta xin lỗi!

_ Không sao đâu! Một chút nữa sẽ hết đỏ thôi. Anh đừng lo lắng cũng đừng tự trách mình. Anh chẳng qua là phòng vệ thôi. Là do em không tinh ý.

Nhìn Lôi Vi bằng đôi mắt thâm tình, Phúc Tuần vội ôm nàng vào lòng. Cái ôm của chàng rất chặt, khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng.

_ Thiếu chút nữa ta đã phạm phải sai lầm lớn! Thiếu chút nữa ta đã phải ân hận suốt đời!"

Giờ nhớ lại, lòng Lôi Vi chẳng những không vui mà còn cảm thấy xót xa. Ở ngay chính trong nhà của mình, chàng phải đề phòng chính huynh đệ của mình. Phúc Tuần có nhà cũng chẳng khác nào không có nhà, có người thân cũng chẳng khác nào không có người thân. Thật quá cô độc!

*

Nhìn Tiểu An Tử cùng thợ trồng vườn giâm cành Tử đằng xuống đất, Lôi Vi không thể không hài lòng. Mạnh Cát viện này sau này ngoài sắc Tử Vi vào đầu thu, sắc Phù dung vào giữa đông còn sẽ có thêm sắc Tử đằng vào giữa hạ. Trong khi nàng thích thú ngắm nhìn cành Tử đằng, bên cạnh nàng, Phúc Vân không khỏi thở dài. Biết rõ chàng đang cố ý trêu mình, nhưng nàng vẫn không khỏi khó chịu.

_ Điện hạ! Ngài đừng thở dài nữa!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nhăn mặt lại.- Sớm biết thế này, tiểu nữ nhất quyết không tìm Ngài.

Vài hôm trước Lôi Vi đến Đông cung tìm Phúc Vân. Ban đầu chàng còn tưởng vì lâu rồi không gặp nên nàng có hảo ý đến thăm chàng nào ngờ đâu nàng đến nhờ chàng dẫn nàng đến Linh Thân vương phủ của Phúc Tuần. Lý do nàng đưa ra cực kỳ đơn giản. Đó là, trước kia, mỗi lần đến phủ, Phúc Tuần toàn cho nàng ngồi xe ngựa nên nàng căn bản không biết đường đến phủ đệ của tình lang [2] như thế nào nên nàng đành đến tìm Phúc Vân.

Sau khi giúp Lôi Vi đến Linh Thân vương phủ, Thái tử Phúc Vân đáng thương lập tức bị nàng cho ra rìa. Chân trước vừa vào phủ đệ, chân sau nàng đã cùng Tiểu An Tử, Tử Huyền bàn "đại sự". Và "đại sự" ấy của nàng chính là quy hoạch lại Mạnh Cát viện trong Trùng Hoa viên của Phúc Tuần để trồng một cây Tử đằng. Vừa nghe nàng bàn chuyện, chàng vừa thở dài, tự trách mình đã nghĩ ngợi quá nhiều. Thật là tự mình đa tình!

Phúc Vân vốn ít khi đến Trùng Hoa viên của Phúc Tuần. Song nhất cử nhất động của nơi này chàng gần như nắm rõ. Đơn giản vì đây là một trong những khu vườn phụ hoàng của chàng rất thích. Những thứ gì Hoàng đế thích, tự động mọi người sẽ lưu tâm nhiều hơn huống hồ chi chàng là con trai của Ngài. Vì vậy, khi Phúc Tuần cho sửa sang lại dãy nhà nơi hậu viện rồi sai người đi tìm mấy chục gốc Tử Vi về trồng chàng đếu biết cả. Vậy nên hôm nay khi đứng ở nơi này tuy có chút lạ lẫm song chàng không hề bất ngờ. Tuy nhiên nhìn về phía dãy nhà, chàng không khỏi bật cười. Nói đệ ấy sửa lại chi bằng nói đệ ấy xây lại còn hơn. Dãy nhà sửa lại này khác xa so với trước kia. Tuy giản dị, không cầu kỳ, mỹ lệ nhưng nhìn vào lại vô cùng quý phái, sang trọng. Không gian thoáng đãng được mở rộng khiến dãy nhà trở nên sáng sủa và tràn ngập ánh nắng. Đây chắc chắn là nơi Phúc Tuần thích nhất trong Trùng Hoa viên, chỉ có điều, xem chừng chủ nhân của viện này không phải là chàng. Quay sang nhìn Lôi Vi, ý cười thể hiện mỗi lúc một rõ trong đôi mắt Phúc Vân.

_ Tại sao ngươi lại trồng cây này mà không phải loài cây khác?- Chất giọng của Phúc Vân đầy tò mò.- Loài cây này phát triển khá chậm.

_ Bởi vì nó tượng trưng cho tình yêu bất diệt.- Không suy nghĩ, Lôi Vi trả lời ngay.

Câu trả lời của nàng khiến Phúc Vân và đám nô tài đang có mặt trong Mạnh Cát viện đều không khỏi ngạc nhiên. Quay sang nhìn nàng, chàng nhận ra nàng đã phiêu du tận nơi đâu.

_ Tình yêu bất diệt?! Ý nghĩa hay lắm!- Phúc Vân gật gù.

_ Đúng vậy!- Lôi Vi trả lời.- Ở Nhật Bản nó được xem là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Thân cây nhìn tuy yếu ớt nhưng lại rất dẻo dai, không dễ gì bị đứt của nó hàm ý tình yêu phải trải qua sóng gió mới bền chặt.

Nghe Lôi Vi nói, mọi người không khỏi gật gù. Giờ Tiểu An Tử đã hiểu tại sao Lôi Vi lại trồng gốc cây Tử đằng này ở Mạnh Cát viện. Nơi bắt đầu tình yêu luôn là nơi có ý nghĩa nhất. Vào lần đầu tiên Vương gia của hắn đưa nàng đến cánh đồng Phù dung sau viện, lúc đi ra, hắn để ý thấy trong khi gò má của nàng hây hây đỏ, chủ tử của hắn lại nở một nụ cười thật tươi theo sau.

_ Cát Tiểu thư!- Tiểu Đậu Tử chậm rãi lên tiếng, chất giọng của phần khó hiểu.- Nhật Bản...là nước nào vậy?

Câu hỏi của Tiểu Đậu Tử khiến Lôi Vi không khỏi tái mặt. Cố lục chút ít kiến thức lịch sử còn sót lại, nàng quả không tài nào nhớ ra liệu thời đại này, cái tên Nhật Bản đã có chưa hay vẫn gọi bằng cái tên cũ.

_ Là Oa quốc [3]!

Nghe câu trả lời của Phúc Vân, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên song cũng thở phào nhẹ nhỏm.

_ Oa quốc?- Tử Huyền tò mò.- Điện hạ! Có phải đó là nước ở ngoài biển hàng năm vẫn hay đến nước ta tiến cống không ạ?

_ Đúng vậy!- Phúc Vân từ tốn trả lời.- Ta đọc trong sách thấy có ghi trước kia nó được gọi là Oa quốc. Sau dưới đời Đường, trong một lần tiến cống cho vua Đường, nó đã được cải danh thành Nhật Bản.

Nghe Phúc Vân giải thích, Lôi Vi mới thở phào nhẹ nhỏm.

_ Lôi Vi! Kiến thức của ngươi cũng rộng thật.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay sang nhìn cành cây Tử đằng vừa được giâm cành xong.- Thật không ngờ ở đất nước man di ấy lại có thể cho một loài cây có ý nghĩa hay như vậy.

Không nói gì Lôi Vi chỉ mỉm cười. Nhìn về phía cành Tử đằng vừa mới trồng, nụ cười của nàng mỗi lúc một tươi hơn. Từ cái cành nhỏ bé ấy, tương lai nó sẽ trở thành một gốc cây vững chải với tán lá rộng rũ xuống tựa như dòng suối. Đến mùa, cây sẽ tràn ngập sắc tím dịu dàng. Cứ thế, từ một cái cây nhỏ bé sẽ lớn lên, lớn dần lên theo năm tháng như tình yêu của hai người họ.

------------------------------

[1] Lưỡng hổ tương tranh: Hai con hổ đánh nhau.

[2] Tình lang (hoặc tình quân): bạn trai.

[3] Oa quốc: Tên cũ của Nhật Bản dưới thời phong kiến do Trung Quốc đặt có nghĩa là nước lùn. Tương tự như vậy, Oa nhân là người lùn, cách người Trung quốc cổ đại gọi người Nhật.

--------------------------------

Hết chương 44
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện