Từ lần trước bị Tử Hàm ngăn cản không thể đi vào cung Huyền Tinh mà bất lực trở về, Cảnh Chiêu âm thầm ghi hận Tử Nguyệt yêu quân trong lòng. Cô ta không tin đồn đãi, tin chắc yêu quân kia cầm tù Thanh Mục, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm hại Thanh Mục không thể quay về Tiên giới, nhiều lần đặt điều thêm mắm dặm muối về Tịnh Uyên trước mặt Vu Hoán, vừa lúc Vu Hoán dã tâm bừng bừng, mưu toan nhất thống tam giới, vì thế mượn cơ hội phóng đại việc này, âm thầm khơi mào mâu thuẫn giữa Tiên Yêu.

Với Tịnh Uyên thì không sao cả, bao nhiêu năm qua y chứng kiến rất nhiều trò vặt của Vu Hoán, dù sao ả cũng không gây nổi sóng gió gì, khi biết tin cũng không giật mình.

“Thật quá đáng!” Thanh Mục ngược lại mất bình tĩnh, tay áo vung lên đứng bật khỏi ghế, dọa Hậu Trì và Phượng Nhiễm bên cạnh giật bắn mình. “Ta quay về nói rõ ràng với bọn họ!”

“Nói cái gì cơ? Nói là Bắc Hải thượng quân huynh yêu mà không được, lì lợm la liếm ăn vạ trong cung của Tử Nguyệt yêu quân người ta?” Hậu Trì tuy cũng giận Thiên cung mặc cho lời đồn nổi lên bốn phía, nhưng rốt cuộc chuyện không xảy ra trên người mình, bình tĩnh hơn rất nhiều, còn có tâm tình chế nhạo cậu bé nhỏ hơn mình mấy vạn tuổi này.

Thanh Mục nổi giận đùng đùng, phồng mặt lên ngồi lại, nặng nề đập bàn, bàn tay đau đến suýt nhe răng, cũng may vì giữ hình tượng ổn định, không biểu lộ ra.

“Sự thật là thế, không phải sao?”

“…”

Thanh Mục vốn dĩ ôm tâm tình nghe kể chuyện, muốn xem mấy tiểu thuyết bên ngoài thêu dệt ân oán gút mắt giữa mình và Tử Nguyệt yêu quân kỳ quái không tưởng đến mức nào, kết quả lần này người bị thêu dệt từ hắn biến thành Tịnh Uyên, hắn mới nghe xong hai câu khó nghe liền không thể nhịn được nữa, hận không thể lập tức bịt kín miệng những người đó.

“Ta không muốn thấy huynh ấy vô duyên vô cớ bị người lên án, không muốn huynh ấy vì ta mà trong sạch bị tổn hại. Lần này ta nhất định phải trở về nói rõ ràng!”

Tịnh Uyên vừa đến liền nghe thấy lời đầy khí phách của hắn, giọng rất lớn, lại mang theo vài phần tính trẻ con, khiến y bất giác mỉm cười.

Thanh Mục đang chìm trong cảm xúc, không nhận thấy có người đã đi đến trước mặt mình, duỗi tay nhẹ nhàng xoa mặt hắn.

“Ơ——” Tuy bất thình lình bị dọa, nhưng Thanh Mục cũng đoán được, có thể đi lại tự do ở cung Huyền Tinh hơn nữa làm trò trước mặt thượng thần Hậu Trì trêu cợt mình, chỉ có một mình Tịnh Uyên, thế nên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc y xoa nắn.

Tịnh Uyên vừa thầm cảm thán sờ thích thật, vừa nghĩ không thể để đứa nhỏ này nấu cơm cho mình nữa, cả ngày ăn toàn dầu mỡ, không chỉ đường đường Thiên Khải thần tôn y bị nuôi béo, ngay cả khuôn mặt nhỏ này của hắn cũng không thoát được, nhéo vào thấy toàn thịt.

“Thanh Mục.” Tịnh Uyên cuối cùng cũng dừng tay, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Bản quân cảm thấy, ngươi nên giảm béo.”

“…?” Thanh Mục cảm thấy tim mình “rắc” một tiếng vỡ vụn, nhưng chỉ nháy mắt đã dán lại, ra vẻ kiên cường nở một nụ cười không quá đẹp.

“Ta sẽ cố gắng, Tịnh Uyên, huynh đừng chê ta…”

“Sao có thể chứ.” Tịnh Uyên thở dài, trấn an vỗ vỗ bàn tay đang kéo ống tay áo mình, “Ta không chê ngươi.”

Đứa nhỏ ngốc, gương mặt của tảng băng hồi xưa cũng béo không kém ngươi đâu, tuy vẫn không che được vẻ tuấn tú của hắn—

“Thật chứ?” Thanh Mục ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lưu ly đẹp đẽ nhu nhược đáng thương mà nhìn Tịnh Uyên, khiến cõi lòng y nhộn nhạo.

“Khụ khụ, đương nhiên là thật, bản quân lừa gạt ngươi bao giờ?”

Thanh Mục chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, cảm xúc đến rồi đi rất nhanh, được hứa hẹn liền vui vẻ ra mặt trở lại, kéo áo Tịnh Uyên bảo y ngồi xuống, khi thì rót nước cho y, chốc lát lại đút y ăn bánh ngọt, từng hành động nhỏ ân cần lại không dừng lại quá một khắc.

Chuyện ban nãy làm hắn tức giận đến đập bàn dường như bị quên tới chín tầng mây rồi.

Nhưng hai câu nói kia vẫn nấn ná trong đầu Tịnh Uyên rất nhiều lần: Không muốn ta vô duyên cớ bị người phê bình, không muốn trong sạch của ta bị tổn hại, tiểu tử thối quả là rất che chở bản quân. Hắn khăng khăng đòi về, không biết Tiên giới kia có thức thời hay không.

“Bản quân định cùng Thanh Mục đến Thiên cung một chuyến.”

“Hở?” Thượng thần Hậu Trì và Phượng Nhiễm thần quân đang ngây người nhìn một tiên một yêu ân ái, không kịp phản ứng: “Yêu quân, ngài muốn đích thân lên Thiên cung?”

“Không sai.”

Thiên cung vàng son lộng lẫy, khí phái vô cùng, Thanh Mục lần đầu tiên trông thấy, không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt tò mò tán thưởng ngắm đông ngắm tây, hận không thể mọc thêm một đôi mắt.

Tịnh Uyên làm chân thần từ thời Thượng cổ, đối với những tục vật Tiên giới này tất nhiên là chướng mắt. Y một lòng quan sát biểu hiện tư thái của Thanh Mục, thầm nghĩ nếu Bạch Quyết nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, không biết gương mặt vạn năm bất động của tảng băng kia sẽ có biểu hiện xuất sắc cỡ nào? Tưởng tượng một hồi, không khỏi bật cười.

“Tịnh Uyên, phía trước chính là điện Trung Thiên, chúng ta đi nhanh đi.”

“Được.”

Vu Hoán bất kính yêu quân, Tịnh Uyên sớm đã dự đoán được, vốn dĩ cũng không định giữ thể diện cho ả, hai người khách khí giả dối báo tên họ xong rồi thôi. Nhưng con phượng hoàng tạp chủng này lại muốn Thanh Mục hành đại lễ quân thần với ả, đúng là hoang đường.

Thanh Mục thấy không sao cả, mình chỉ là một thượng quân nho nhỏ, hành lễ với Thiên hậu là lẽ đương nhiên, nhưng nếu Tịnh Uyên ngăn cản, vậy hắn cũng không chấp nhất chút nghi thức xã giao này.

Trong điện Trung Thiên, Thiên hậu Vu Hoán ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mỹ lệ đoan trang; hoàng tử Cảnh Giản và công chúa Cảnh Chiêu đứng hầu tả hữu; xung quanh rải rác một ít tiên gia, ríu rít không biết đang nói cái gì.

“Thanh Mục là người trong Tiên giới ta, đã thấy Thiên hậu, há có đạo lý không hành lễ, Tử Nguyệt yêu quân đây là ý gì?” Vu Hoán hiển nhiên không định buông tha Thanh Mục —— ngay khi vừa bị dung mạo của hắn làm kinh ngạc. Gương mặt này, sáu vạn năm qua, ả lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng hình ảnh của chân thần Bạch Quyết sớm đã khắc sâu vào đầu những người của Thần giới trước kia không thể xóa nhòa. Ả muốn quyền lực, cũng không câu nệ ao ước chút hư vinh nhỏ nhen hẹp hòi. Người mang gương mặt của chân thần khom lưng hành đại lễ với ả, đây là điều mà có nằm mơ cũng không dám mơ thấy, hiện giờ lại gần ngay trước mắt, sao có thể buông tha.

Tịnh Uyên khinh thường hừ khẽ một tiếng, tấm mặt nạ nửa màu trắng bạc dưới ánh thần dương lập loè tia sáng lạnh lẽo.

“Lễ này cúi đầu chắp tay cũng đủ rồi, lại không biết Thiên hậu ngài là ý gì, khăng khăng bắt Thanh Mục hành đại lễ.”

“Chuyện của Bắc Hải thượng quân, e là không liên quan đến Yêu tộc và Tử Nguyệt yêu quân đâu. Ngươi hôm nay tại đây hành xử như vậy, chẳng lẽ là muốn khiêu khích Tiên tộc ta sao?”

Vu Hoán giọng điệu sắc bén lên, Tịnh Uyên đương nhiên cũng không sợ, ánh mắt khóa chặt trên người ả, làm ả bất giác rùng mình.

Thế… Thế này là thế nào? Ả rõ ràng cảm nhận được gì đó từ trong ánh mắt tràn ngập địch ý kia, nháy mắt lại không cảm nhận được nữa — Tịnh Uyên chưa nói một lời, bị Thanh Mục kéo tay che ra sau.

Thanh Mục vỗ nhẹ tay y trấn an, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Vu Hoán. Hắn không biết Vu Hoán có ý định làm khó dễ mình, lại càng không biết, tâm tư này của ả, một mặt là vì dung mạo chân thần, mặt khác là vì khơi mào mâu thuẫn giữa Tiên Yêu hai tộc; hắn chỉ hy vọng, Tịnh Uyên không cần vì mình mà lâm vào hiểm cảnh.

“Thiên hậu bớt giận, chẳng qua là hành lễ thôi.” Thanh Mục cười cười, trong lời nói rất có ý nhún nhường.

Sắc mặt Vu Hoán rốt cuộc thoáng hòa hoãn, lại nghe Thanh Mục bình tĩnh nói tiếp từng câu từng chữ:

“Bản quân xưa nay bừa bãi tiêu sái, không muốn chịu nhiều khuôn sáo trói buộc, Bắc Hải không do Thiên cung quản hạt, xem ra thật sự không cần thiết phải hành đại lễ gì với ngài.”

Chúng tiên nghe được rõ ràng, lời này của Bắc Hải thượng quân có ý chiêu cáo thiên hạ, là thiên tính của hắn cho phép hắn không cần cúi đầu với Thiên cung, không liên quan đến Tử Nguyệt yêu quân và Yêu tộc.

Tịnh Uyên được hắn che trước người, vốn định nếu Thanh Mục thật sự muốn hạ mình hành lễ cho con phượng hoàng tạp chủng này sẽ trực tiếp ra tay, không ngờ hắn lại rất nghe lời, rõ ràng bản thân không thèm để ý lại vẫn để tâm đến suy nghĩ của y, không tiếc làm Thiên cung mất mặt.

Tử Nguyệt yêu quân nghiêng đầu cười trộm, má lúm đồng tiền hiện ra, cho dù không nhìn thấy cả khuôn mặt vẫn toát lên phong tư minh diễm động lòng người.

Chỉ là nụ cười này, ở trong mắt Vu Hoán, trừ chói mắt ra thì không còn ý nghĩa gì khác.

Thanh Mục chú ý tới ánh mắt tàn nhẫn của Vu Hoán, mặt không đổi sắc kéo Tịnh Uyên ra sau mình gần hơn chút nữa, cánh tay duỗi ra, đề phòng mà che chở y.

Bàn tay nắm chặt làm cho họ cảm nhận được nhiệt độ độc nhất vô nhị của đối phương.

Tịnh Uyên không khỏi nhớ tới thuở tam giới sơ khai, tổ thần phái y và Bạch Quyết cùng xuống hạ giới trừ ma, tảng băng kia luôn căng thẳng nắm chặt tay y, che chở y phía sau, tình cảnh lúc ấy giống hệt Thanh Mục bây giờ —— Về sau lại không hề như thế nữa, bởi vì bọn họ đều từng bước một trở nên mạnh mẽ hơn, Bạch Quyết có thể chắc chắn bảo vệ được người bên cạnh bình yên, mà Thiên Khải cũng không còn là người cần phải được bảo hộ đằng sau.

Hiện tại dù y chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh chân thần, nhưng cũng đủ mạnh mẽ, nhưng ngược lại người trước mắt chỉ mới phẩm giai thượng quân, thần lực hữu hạn, lại vẫn dũng cảm nắm lấy tay y, che chở trước người y.

“Bắc Hải thượng quân, ngươi muốn làm cái gì?!”

Vu Hoán lạnh giọng hỏi, hai đứa con bên cạnh sợ tới mức run lên, lo lắng mẫu thần sẽ ra tay với Thanh Mục, vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu cho Thanh Mục, hy vọng hắn có thể hiểu mà thu bớt mũi nhọn lại, chớ có dẫn lửa thiêu thân.

“Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, bị Tử Nguyệt yêu quân mê hoặc, muốn dựa dẫm vào Yêu tộc, phản bội Thiên cung sao?”

Thanh Mục nghe vậy, cảm thấy buồn cười, cũng không thèm che giấu, hoàn toàn làm lơ Cảnh Giản và Cảnh Chiêu cảnh cáo, trả lời: “Bị Tử Nguyệt yêu quân mê hoặc là sự thật.” Hắn quay đầu cùng Tịnh Uyên nhìn nhau cười, lại quay lên, gương mặt bừng sáng rạng ngời, thật lâu không tiêu tan: “Nhưng bản quân không muốn liên lụy đến Tiên Yêu phân tranh, chỉ mong nam nữ hoan ái mà thôi, cũng không biết Tiên Yêu hai giới nhiều năm hoà bình lại vì ta mà phá, quả thật tội lỗi, bản quân thật sự gánh không nổi.”

“Thiên hậu quyền cao chức trọng, nên nói cẩn thận mới đúng.”

“Ngươi…” Thanh Mục một phen khẳng khái, lời nói khẩn thiết, không chút sơ hở, bức cho Vu Hoán không đáp trả được, căm giận bỏ đi, các thần tiên khác thấy ả vung tay áo rời đi cũng đồng loạt tan hết.

Thanh Mục thắng ván này, cao hứng mà hơi vênh mặt, nhấp miệng nhìn Tịnh Uyên, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ khích lệ. Tịnh Uyên nhìn thẳng vào đôi con ngươi trong trẻo màu hổ phách của hắn, ý cười lan tới đáy mắt.

Y đảo khách thành chủ, vẫy vẫy nắm tay hai người, vừa rất tự hào lại vừa hả giận mà khen một câu: “Làm đẹp lắm!”

Sáu vạn năm, từ khi con phượng hoàng tạp chủng kia hại chết Nguyệt Di, y hận không thể đem ả ra nghiền xương thành tro, lại chịu Thiên Đạo hạn chế không thể khôi phục thần lực chân thần, chỉ có thể nghe kể lại ả từng bước một đi đi lên đỉnh cao quyền lực Thiên giới, âm thầm cắn răng, bây giờ thấy ả bẽ mặt như vậy, còn là do tiểu lang quân của mình đích thân ra tay, sao có thể không hả dạ!

“Đi thôi, Thanh Mục, chúng ta về nhà.”

“Ừm!”

Tịnh Uyên phất tay áo vung lên, yêu lực màu tím lưu chuyển, toàn bộ điện Trung Thiên trống rỗng không một bóng người, quy về tịch liêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện