Editor: Ly Ly

Buổi sáng hôm sau, Lăng Vi cảm thấy đầu có chút đau, mặc dù không hề có kinh nghiệm gì, nhưng cô hiểu rõ đây là kết quả của việc say rượu. Cô cố gắng nhớ lại, tối hôm qua.... Hình như cô cùng Tấn Húc Nghiêu uống 1 chút bia, nhưng mà cô nói chuyện gì, cô vẫn chưa nhớ rõ, làm sao cô có thể về phòng, chuyện này cô cũng không biết.

Vỗ vỗ gương mặt, tính toán muốn vào phòng tắm rửa mặt cho tình táo, lại thấy Húc Nghiêu cùng Tiểu Lam đã ngồi trên bàn ăn rồi. Húc Nghiêu nhìn thấy cô thì khẽ cười, nụ cười kia nhìn rất chân thành, nhưng cô lại có cảm thấy gì đó quái dị, Tiểu Lam cười nói: "Chị, chị phải nhanh lên, hôm nay chúng ta còn phải đi ra cửa hàng."

Lăng Vi làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng, lúc đi ra nhìn thấy Tiểu Lam gõ gõ vào cửa phòng Ô Qua, nổi giận đùng đùng mà nói: "Cho anh mười giây, nếu không ra, cả đời này cũng đừng có xuất hiện trước mặt tôi". Sau đó bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy...". Đến tới hai dừng lại một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa, hung hăng nói ra số "một".

Húc Nghiêu đứng ở bên cạnh xem mà lắc đầu, anh biết rõ tính tình của Tiểu Lam, có thể đoán được sắp có bi kịch rồi.

Lăng Vi cùng Tiểu Lam ra ngoài, tâm trạng của Tiểu Lam cũng không tệ. Húc Nghiêu nói muốn đưa hai người đi, nhưng Tiểu Lam kéo Lăng Vi lại nói: "Hai chúng em đi từ từ cũng đến, dù sao cũng không xa lắm, vừa vặn có thể tập thể dục buổi sáng".

Đối với lời từ chối này, Húc Nghiêu im lặng, bình thường Tiểu Lam là người vô cùng thích đi nhờ xe, bây giờ nói ra những lời này, dụng ý không phải chỉ là cùng Lăng Vi đi tập thể dục buổi sáng. Húc Nghiêu nhìn cửa phòng Ô Qua, lên tiếng nhắc nhở: "Tôi nói này người anh em, nếu cậu không ra, tớ cam đoan rằng, Tiểu Lam sẽ chỉnh cậu đến chết thôi".

Ô Qua vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, đeo một cái mắt kính đen, che dấu vết của vết bầm nơi khóe mắt, còn khóe miệng, mũi cũng không nặng lắm, giống như ngày hôm qua anh ta ngồi nghiên cứu cả đêm làm cách nào để nhanh tan máu bầm. Anh ta lo lắng hỏi:"Tớ như vậy được chứ?".

Ô Qua có dáng người không hề nhỏ, bình thường thích mặc đồ đen, bây giờ lại đeo thêm 1 cái kính đen, nhìn vô cùng giống xã hội đen. Húc Nghiêu giơ ngón cái lên và nói lời trái sự thật:" Được, cậu nhanh đuổi theo đi"

Dọc đường đi Tiểu Lam nói không ngừng, còn luôn lôi kéo Lăng Vi giới thiệu những thứ xung quanh cùng trang trí của những cửa hàng, nhưng mà có thể thấy được cô bé không hề để tâm đến những thứ đó. Lăng Vi có thể nhìn rõ chuyện này, nên bước chân cũng đi chậm lại hơn, thỉnh thoảng còn quay lại phía sau nhìn nhìn. Cho đến khi bóng dáng của Ô Qua xuất hiện, Lăng Vi vui mừng cho Tiểu Lam.

"Tiểu Lam". Một tiếng la hổn hển vang đến, Ô Qua dừng chân phía sau Tiểu Lam mấy bước, giữ vững khoảng cách ba mét, không xa cũng không gần.

Tiểu Lam xoay người, cười tủm tỉm đem túi xách đánh lên người Ô Qua: "Từ đêm hôm qua cho đến sáng hôm nay, tôi cho anh rất nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, vậy mà anh chạy đi đâu? Bây giờ còn đuổi theo làm gì? Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn gặp anh đâu. Anh cút đi xa xa một chút cho tôi". Nói xong cô bé lôi kéo Lăng Vi bước nhanh về phía trước.

Ô Qua không có chút phản ứng nào. Lăng Vi đành phải để mặc cho cô bé lôi kéo, nhưng vẫn quay đầu nhìn lại, Ô Qua đang đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng mà vẫn bước theo phía sau, Lăng Vi nhìn hai người này chỉ thấy họ giống như 1 đôi kẻ thù, một người lanh lẹ, thông minh, một người chất phác thật thà lại thô lỗ, coi như là bù trừ qua lại.

Mở cửa hàng, Tiểu Lam giới thiệu cho Lăng Vi mọi thứ trong đó, nhưng thứ này nọ phải để đâu, còn khách hàng bao giờ đến, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng lại có những kiểu áo mới mẻ, độc áo, cho nên muốn phân biệt phải tìm vào kho, nói chung cũng hơi phức tạp. Tiểu Lam nói rất lâu, Ô Qua vẫn đi qua đi lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa kính xem người ở bên trong, sau đó lại cúi đầu.

Lăng Vi đẩy Tiểu Lam nói: "Em gái tốt, chị hiểu là em nói lâu như vậy cũng mệt, qua đối diện mua ly trà sữa, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi trở về".

Tiểu Lam liếc nhìn người ở ngoài cửa kính, tự tin nói với Lăng Vi: "Chị, em biết chị đang nói giúp cho thằng cha này, nhưng mà việc này chị cứ mặc kệ, em biết rõ tính cách của anh ta, nếu em đi ra ngoài, anh ta vẫn sẽ như vậy, chỉ sợ là mọi chuyện sẽ không rõ ràng là vì sao em giận anh ta rồi".

Khó có thể tin được Tiểu Lam lại nói ra những lời này, Lăng Vi có chút giật mình: "Vậy em có nói cho anh ta biết em đang giận cái gì sao? Hai người chẳng ai thẳng thắn nói thật, nếu như vậy sẽ gây ra vết nứt, có thể dễ dàng gây hiểu lầm cho đối phương, nếu vì hiểu lầm mà để lỡ mất nhau, như vậy rất đáng tiếc".

Tiểu Lam sửa sang lại giá treo quần áo, gật đầu nói: "Điều này thì em biết, chỉ tiếc là anh ta lại không rõ, cái đồ đầu gỗ kia cũng không biết là đang suy nghĩ và muốn điều gì, dùng cách gì em cũng đều làm thử, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, ngay cả quyến rũ cũng đã được sử dụng, nhưng anh ta vẫn dùng thái độ khách sáo đối với em, em còn có thể làm sao?". Giống như ý thức được trong lời nói của mình có chút bi thương, cô xoay người tràn ngập niềm tin tưởng nói: "Hơn nữa, em đây tuổi trẻ lại xinh đẹp, muốn tìm đàn ông không khó, như cái người này cái gì cũng không hiểu, là người đàn ông chỉ biết động tay động chân. Chị, chị nói có đúng không? Lăng Vi thở dài, không biết khuyên nhủ thế nào, cô nhóc Tiểu Lam này so với cô càng rõ hơn, cũng càng phóng khoáng hơn.

Buổi sáng khách không nhiều, Lăng Vi nhân thời điểm rảnh rỗi gọi điện thoại cho Diệc Trúc, hỏi tình huống của cậu ấy giờ ra sao, nhưng người nghe điện thoại lại là Âu Chấn Gia.

"Cô Lăng, Diệc Trúc còn đang nghỉ ngơi, cô gọi đến là có chuyện gì sao?".

Lăng Vi cười yếu ớt, nếu sự cố ngoài ý muốn kia có thể làm cho vợ chồng bọn họ gượng vỡ lại lành, chuyện này coi như cũng là một việc tốt. Nhưng mà nhớ lại hôm trước cô quên đem đồ mà Diệc Trúc nhờ đưa cho Âu Chấn Gia, vì thế mới nói: "Diệc Trúc còn để 1 ít đồ ở chỗ tôi, khi nào có thời gian thì qua chỗ tôi lấy".

Bên kia dường như ngắt quãng một chút,Lăng Vi nghe được những âm thanh ồn ào, giống như là âm thanh của người phụ nữ và đứa bé, cô nhớ Diệc Trúc cũng từng nói qua, Âu Chấn Gia vừa muốn Diệc Trúc về nhà, lại còn muốn tình nhân của mình sinh con. Một người nóng nảy như Diệc Trúc làm sao có thể chấp nhận sự an bài như vậy?

Một lúc sau, Âu Chấn Gia đã quay lại: "Cô Lăng, lúc nãy cô nói gì vậy, thật xin lỗi, tôi chưa nghe được".

"Tôi muốn hỏi thân thể Diệc Trúc thế nào, nếu ấy đã đỡ hơn có thể đưa điện thoại cho tôi nói chuyện không?"

Âu Chấn Gia nói rất nghiêm túc: "Cô ấy không có việc gì, nhưng mà cần nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên trong khoảng thời gian này tôi không cho cô ấy ra ngoài, chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp mọi người".

Có người chăm sóc chắc cậu ấy cũng tốt hơn, Âu Chấn Gia chăm sóc cũng tốt, dù sao cũng từng là vợ chồng, đều quen thuộc lẫn nhau, vì vậy Diệc Trúc ở bên cạnh anh ta cũng sẽ không có chuyện gì lớn.

Sau khi Húc Nghiêu đến công ty, tiểu C đem một thiệp mời đưa cho anh, nói: "Ông chủ, tin tức mới nhất, giấy công nhận chúng ta chăm chỉ của tổng giám đốc hình như là giả, nghe thư kí của ông ta nói, gần đây có một tập tài liệu vẽ chân dung ở trong nhà ông ta, ông ta có chỉ thị phê bình, tình huống không được hay cho lắm".

Húc Nghiêu khẽ cười: "Việc này tôi đã biết, nhưng cái này là cái gì?". Anh giơ thiệp mời đang cầm trong tay.

Tiểu C cười rực rỡ nói: "Ông chủ, tôi đã có nói qua, chính là họp bạn học, chủ yếu vẫn là chào mừng Lăng Vi về nước. Các bạn học đã lâu chưa gặp Lăng Vi, nói rất muốn gặp cô ấy".

Húc Nghiêu thuận miệng hỏi một câu: "Quen biết cô ấy à?".

Tiểu C nói tự nhiên: "Đương nhiên là biết". Sau đó lại tiếp tục nói: "Chỉ là em cùng cô ấy biết nhau, nhưng mà chưa chắc cô ấy đã nhận ra em. Khi đó cô ấy là người trong hội học sinh, tính cách hiền hòa (hiền lành + hòa đồng), cho nên có quan hệ rộng rãi với nhiều người, chỉ tiếc là ba năm trước đây, không biết có ai hãm hại cô ấy, hại cô ấy bị nhiều người cho rằng là loại con gái không đứng đắn".

Húc Nghiêu ngắt lời cô khi đang nhớ lại, nói một câu quả quyết: "Được rồi, làm việc đi."

Tiểu C vô cùng thức thời, nghe giọng ông chủ nói, có thể hiểu ông chủ không muốn nói chuyện nữa, cô liền làm động tác im lặng, sau đó tự động nói lịch trình làm việc trong một ngày, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi chỉ trong tích tắc.

Thật vất vả mới đem công việc giải quyết đến giữa trưa, Húc Nghiêu muốn đi ăn cái gì, nhưng Tiểu C lại xuất hiện lần nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ông chủ, thật không muốn làm phiền, nhưng dưới lầu có một người đàn bà muốn gặp anh".

"Bà ta tên gì?". Húc Nghiêu mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.

"Bà ấy nói bà ấy họ Phó, sau đó không nói gì nữa". Tiểu C vừa nói xong, Húc Nghiêu dừng bước, trong trí nhớ của anh, quen biết người có họ Phó không nhiều lắm, chẳng qua vì Lăng Vi nên cô ta mới đến đây tìm.

Húc Nghiêu nói tiểu C đi ra trước, dẫn người phụ nữ kia đến quán cà phê gần đó, còn anh thì bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Lăng Vi hỏi cô trưa nay ăn gì, nói chuyện một lúc mới cúp máy.

Khoảng thời điểm giữa trưa này trong quán cà phê không nhiều khách lắm, bởi vì bên cạnh quán đều là offices (văn phòng), thời gian này đều đi ăn cơm rồi. Phó Thanh Ngâm ngồi ở vị trí phía giữa, đợi chưa đến một phút thì Húc Nghiêu xuất hiện.

Ba ta nói lớn tiếng như muốn hù người: "Anh Tấn, chúng ta lại gặp mặt rồi". Giọng nói mang hàm ý sắc bén, dường như có địch ý.

Húc Nghiêu biết được bà ta có rất sắc bén qua lần đầu gặp mặt, bà ta không nể nang gì đem nhà họ Lăng nói xấu ở ngay trước mặt anh, không khoan nhượng chút nào. Khi đó, người dày dặn kinh nghiệm như Húc Nghiêu cũng có chút giật mình.

Húc Nghiêu thu lại suy nghĩ, cúi mình chào: "Thật xin lỗi, có chút chuyện phải làm, đã tới trễ".

Phó Thanh Ngâm khoát tay:" không có việc gì, thời gian của tôi còn rất nhiều, không để ý đến việc phải chờ đợi. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi hôm nay tới tìm anh cũng chỉ muốn biết, Lăng Vi có phải đang ở cạnh anh? Quan hệ của các người là như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện