So với người khác, Tam Mao lại càng thích chó hơn..
Ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, hắn co lại một góc trong lồng, đôi mắt song thúy lục sắc thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, hiện tại đã là nửa đêm, ngoài trời tối đen cái gì cũng không thấy được, nhưng mà hắn vẫn một mực nhìn thấy, bởi vì hắn rất đói, cực kỳ cực kỳ đói. Đã ba ngày rồi, hắn nhếch môi, thầm nghĩ: Xem ra nương hôm nay lại không cho mình ăn cơm rồi.
Không thể cứ thế này mãi được! Thu hồi tầm mắt, hắn lung lay đứng dậy, trong một cái lồng to khác, một con hắc khuyển hung ác cao khoảng nửa người liền đứng dậy nhìn Tam Mao. Trong lòng liền có chút bi thương, thật mình mà nói hắn rất thích Tiểu Hắc, tuy là nó đều luôn muốn cắn chết mình, bất quá mình vẫn như cũ rất thích nó.
Thật là đáng tiếc.
***
Tiếng chó sủa thê lương đột nhiên vang lên rồi lại đột nhiên biến mất, Tam Mao dựa sát bên thân con hắc khuyển tử đã bị cắt đứt cổ, cúi xuống bắt đầu từng hớp từng hớp uống máu của nó.
Hắn một bên uống, một bên khóc.
Có lẽ là do là chân trái bị cắn một miếng thịt lớn, cho nên mới khóc. Hắn thầm nghĩ.
Uống no máu, để bao tử đang sôi sục của mình không bị đau như thế nữa, hắn mới bắt đầu thành thạo ăn thịt của nó.
Hắn một bên ăn, một bên khóc.
Ngày mai nương sẽ đem tới một con nữa nhỉ! Không biết sẽ có màu sắc như thế nào, nếu như vẫn là màu đen thì tốt rồi, hắn như cũ có thể gọi nó là Tiểu Hắc.
***
So với nhân loại, hắn lại thích chó hơn.
Bởi vì từ lúc hắn còn nhỏ, từng có một lần cho rằng, mình chính là chó.
Cho đến một ngày, hắn mơ hồ nghe được âm thanh của hai người đang đối thoại.
Đó là hai âm thanh của nữ nhân,
Đè xuống âm thanh của mình, nhưng không đè nổi tiếng động hưng phấn trong lòng.
“Nói gì thì hắn cũng là thân sinh của phu nhân đó! Thế mà lại đem hài tử của mình nhốt cùng con hung khuyển ấy, phu nhân có phải là điên rồi không chứ!”
“Nữ nhân đó sớm điên rồi!” – Một âm thanh khác cười mỉa, nói: “Ta thấy bà ta cầu không được nghiệt chủng kia bị chó cắn chết đi mới tốt đó!”
“Tính tình phu nhân ngày thường tuy là tàn bạo, nhưng cách này cũng quá không có chút nhân tính, mà, tại sao lão gia lại không ra quản chứ?”
“Lão gia?” – Một âm thanh khác hừ lạnh một cái: “ Ngươi cũng không nghĩ cái màu mắt của nghiệt chủng kia, làm sao có thể là con của lão gia!”
“Ngươi là nói phu nhân…bối phu thâu hán *?”
“Ngươi không biết rồi.” – Một âm thanh khác càng ngày càng thấp, Tam Mao trong lồng cố nghe cũng không nghe được gì, hắn không khỏi tự chủ chậm chạp lê cái thân đầy vết thương này của mình qua bên đó.
“…………….Dâng hương…. Kết quả gặp phải kiếp phỉ, nghe nói phỉ đầu* là một phiên nhân.”
“Nha! Thì ra nàng ta là một kẻ tàn hoa bại liễu bị người làm nhục! Ta nói làm sao lão gia chán ghét phu nhân như vậy, thường hay mắt muốn hưu nàng ta”
‘‘Thế mà nàng ta còn có mặt mũi trở về, này nếu là người khác đã đập đầu xuống đất mà chết rồi, nàng ta ngược lại vẫn còn sống mà quay về, còn đem nghiệt chủng trong bụng sinh ra, bất quá thật đáng tiếc! Người tính không bằng trời tính, đôi mắt xanh âm u như quỷ của nghiệt chủng kia, đã nói rõ hết rồi.”
Hai âm thanh như cũ mà đứt đoạn vang lên, Tam Mao dựa vào trong lồng, chậm rãi nhắm mắt lại, vừa mới giết chết Tiểu Hoàng, mình có chút đau lòng, hắn quyết định hôm nay ngủ sớm một chút.
Chỉ có, ngủ thôi! Hắn mới sẽ không cảm thấy đau đớn như thế này!
***
Đến sau này của sau này, hắn lớn hơn một chút, cái người xưng là mẫu thân kia cuối cùng cũng triệt để xóa bỏ cái sỉ nhục lớn nhất là sinh mạng này của hắn. Nàng kêu người đem hắn từ lồng sắt thả ra ngoài, nhốt vào một cái lồng bằng tre, cái lồng này không lớn như cái lồng trước, làm Tam Mao có chút không vui.
Bọn họ khiêng hắn đến bên bờ sông, đêm nay ánh trăng thật lớn, Tam Mao thầm nghĩ.
Nước sông lạnh lẽo bắt đầu tràn vào khắp người, Tam Mao đang từ từ chìm xuống, kì thật mà nói hắn có chút sợ hãi, đặc biệt là lúc hắn hoàn toàn chìm xuống nước, khó thở, lạnh lẽo, sợ hãi cái chết làm hắn liều mạng giẫy dụa, lồng trúc nhẹ nhàng lay động, nhưng vẫn như cũ nhanh chóng chìm xuống thật sâu, hắn biết chính mình đây là phải chết rồi! Sau khi chết có thể gặp lại bọn Tiểu Hắc không nhỉ? Khi ý thức hoàn toàn biến mất, hắn nghĩ như thế.
***
Nhưng mà, thật kỳ diệu là hắn không chết.
Cứu hắn là một lão đầu râu bạc phơ, ông ấy nói ông ấy gọi là Thiên Cơ lão nhân, hoặc là Cơ Thiên lão nhân gì đó. Dù sao không quản, cái gì cũng được, lão đầu này đã cứu mình, đem mình vào trong một cái sơn cốc.
Đến sau này của sau này, hắn trở thành đồ đệ của lão đầu, lão đầu đối với hắn không tệ, mỗi ngày đều có thể ăn cơm, hắn rất là mãn nguyện.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mười năm rồi, hắn ở trong cái tiểu cốc này ngây ngốc đã mười năm,chỉ là thật đáng tiếng, lão sư của hắn cũng chính là lão đầu lúc trước không lâu đã chết rồi!
Ai! Đều nói ông ấy không thể uống nhiều rượu như thế rồi mà.
Sau khi ông ấy chết, mỗi ngày của Tam Mao y cũ mà trải qua…
Nhưng mà đột nhiên có một ngày, một nam nhân mặc hắc y xông vào đây, hắn đến đây muốn Hoàng Kim đồ, Tam Mao không muốn đưa, hai người liền đánh nhau, nhưng mà thật ân hận, công lực của tên kia cao hơn hắn một chút xíu, hắn thua rồi, cho nên hắn chạy trốn.
Lại một lần nữa đến cái thế giới đầy rẫy nhân loại này, Tam Mao đầu tiên nghĩ chính mình nên đi đâu, thật bất ngờ, hắn có ý muốn quay về xem cái nữ nhân kia.
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Vượt núi lội sông, hắn đi thật xa thật xa, cuối cùng cũng quay về nơi ngây xưa mình từng ngây ngốc, nhưng mà, đúng là thật quá đáng tiếc, chức phu nhân trong phủ đã đổi người ngồi rồi, nữ nhân kia bị hưu về nhà mẹ rồi.
Đứng ở bên đường, hắn từ xa nhìn về phía trung niên nam tử y quan hoa lệ, trong lòng thầm nghĩ: mình lớn lên xem ra còn dễ nhìn hơn y.
Quay người, hắn chìm vào trong những tốp người.
***
Cái nam nhân làm hắn bị thương kia, chính là nhị sư huynh của hắn, là một tên gia hỏa bại hoại, cụ thể là y không chịu tự xuất thủ mà một đường phái thủ hạ hạ sát hắn.
Đùa đến nỗi hắn cảm thấy có chút phiền rồi.
Vượt qua tường viện cao hơn hơn người, hắn nhẹ nhàng rơi xuốg, đêm tối che đi thân hình hắn, hắn ho khan hai tiếng, ho ra một ngụm máu, ám sát một đường cuối cùng có hiệu quả rồi.
Hắn muốn nằm trên giường ngủ một giấc, cuối cùng liền làm như thế này.
Tùy tiện chọn một gian phòng có cửa sổ, hắn quen thuộc chui vào, đây là một căn phòng xem ra rất ấm cúng, trong không khí trôi nổi một hương vị nhàn nhạt, ngửi thấy cảm giác rất tốt, hắn nằm trên giường thêu, quyết định làm một giấc tiên.
Ngay sau đó, hắn gặp được chủ nhân của gian phòng này, nàng là một cô nương thật xinh đẹp, xinh đẹp đến khi bị mình nắm chặt cổ, đôi mắt của nàng vẫn sáng như sao trên trời, rất là trong sáng.
Hắn không có giết nàng, bởi vì khi hắn vừa muốn giết nàng, thì vết thương đáng ghét bị nhị sư huynh đánh trúng lại bộc phát rồi, hắn hôn mê.
Mà người cứu hắn, chính là tiểu cô nương đó.
“Tại sao ngươi phải cứu ta?” – Thật lâu sau đó, chính mình đã hỏi qua nàng vấn đề này.
“Đại khái là bởi vì……ta nói có liên quan đến đôi mắt như ánh sao của ngươi”
“Còn có…Kì thật đôi mắt của ngươi thật là xinh đẹp đó” – Nàng sắc mặt hơi đỏ, có một chút không thú vị nói.
Tam Mao đột nhiên cảm thấy rất cao hứng, hắn dùng lực ôm nữ hài vào lòng, bên tai nàng thì thào gọi: Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen..
Nàng nhẹ nhàng véo cánh tay hắn, không vui nói: “Kêu cái gì mà kêu?”
Hắn ngẩn ra nhìn nàng, cảm thấy hạnh phúc là như thế này.
Ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, hắn co lại một góc trong lồng, đôi mắt song thúy lục sắc thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, hiện tại đã là nửa đêm, ngoài trời tối đen cái gì cũng không thấy được, nhưng mà hắn vẫn một mực nhìn thấy, bởi vì hắn rất đói, cực kỳ cực kỳ đói. Đã ba ngày rồi, hắn nhếch môi, thầm nghĩ: Xem ra nương hôm nay lại không cho mình ăn cơm rồi.
Không thể cứ thế này mãi được! Thu hồi tầm mắt, hắn lung lay đứng dậy, trong một cái lồng to khác, một con hắc khuyển hung ác cao khoảng nửa người liền đứng dậy nhìn Tam Mao. Trong lòng liền có chút bi thương, thật mình mà nói hắn rất thích Tiểu Hắc, tuy là nó đều luôn muốn cắn chết mình, bất quá mình vẫn như cũ rất thích nó.
Thật là đáng tiếc.
***
Tiếng chó sủa thê lương đột nhiên vang lên rồi lại đột nhiên biến mất, Tam Mao dựa sát bên thân con hắc khuyển tử đã bị cắt đứt cổ, cúi xuống bắt đầu từng hớp từng hớp uống máu của nó.
Hắn một bên uống, một bên khóc.
Có lẽ là do là chân trái bị cắn một miếng thịt lớn, cho nên mới khóc. Hắn thầm nghĩ.
Uống no máu, để bao tử đang sôi sục của mình không bị đau như thế nữa, hắn mới bắt đầu thành thạo ăn thịt của nó.
Hắn một bên ăn, một bên khóc.
Ngày mai nương sẽ đem tới một con nữa nhỉ! Không biết sẽ có màu sắc như thế nào, nếu như vẫn là màu đen thì tốt rồi, hắn như cũ có thể gọi nó là Tiểu Hắc.
***
So với nhân loại, hắn lại thích chó hơn.
Bởi vì từ lúc hắn còn nhỏ, từng có một lần cho rằng, mình chính là chó.
Cho đến một ngày, hắn mơ hồ nghe được âm thanh của hai người đang đối thoại.
Đó là hai âm thanh của nữ nhân,
Đè xuống âm thanh của mình, nhưng không đè nổi tiếng động hưng phấn trong lòng.
“Nói gì thì hắn cũng là thân sinh của phu nhân đó! Thế mà lại đem hài tử của mình nhốt cùng con hung khuyển ấy, phu nhân có phải là điên rồi không chứ!”
“Nữ nhân đó sớm điên rồi!” – Một âm thanh khác cười mỉa, nói: “Ta thấy bà ta cầu không được nghiệt chủng kia bị chó cắn chết đi mới tốt đó!”
“Tính tình phu nhân ngày thường tuy là tàn bạo, nhưng cách này cũng quá không có chút nhân tính, mà, tại sao lão gia lại không ra quản chứ?”
“Lão gia?” – Một âm thanh khác hừ lạnh một cái: “ Ngươi cũng không nghĩ cái màu mắt của nghiệt chủng kia, làm sao có thể là con của lão gia!”
“Ngươi là nói phu nhân…bối phu thâu hán *?”
“Ngươi không biết rồi.” – Một âm thanh khác càng ngày càng thấp, Tam Mao trong lồng cố nghe cũng không nghe được gì, hắn không khỏi tự chủ chậm chạp lê cái thân đầy vết thương này của mình qua bên đó.
“…………….Dâng hương…. Kết quả gặp phải kiếp phỉ, nghe nói phỉ đầu* là một phiên nhân.”
“Nha! Thì ra nàng ta là một kẻ tàn hoa bại liễu bị người làm nhục! Ta nói làm sao lão gia chán ghét phu nhân như vậy, thường hay mắt muốn hưu nàng ta”
‘‘Thế mà nàng ta còn có mặt mũi trở về, này nếu là người khác đã đập đầu xuống đất mà chết rồi, nàng ta ngược lại vẫn còn sống mà quay về, còn đem nghiệt chủng trong bụng sinh ra, bất quá thật đáng tiếc! Người tính không bằng trời tính, đôi mắt xanh âm u như quỷ của nghiệt chủng kia, đã nói rõ hết rồi.”
Hai âm thanh như cũ mà đứt đoạn vang lên, Tam Mao dựa vào trong lồng, chậm rãi nhắm mắt lại, vừa mới giết chết Tiểu Hoàng, mình có chút đau lòng, hắn quyết định hôm nay ngủ sớm một chút.
Chỉ có, ngủ thôi! Hắn mới sẽ không cảm thấy đau đớn như thế này!
***
Đến sau này của sau này, hắn lớn hơn một chút, cái người xưng là mẫu thân kia cuối cùng cũng triệt để xóa bỏ cái sỉ nhục lớn nhất là sinh mạng này của hắn. Nàng kêu người đem hắn từ lồng sắt thả ra ngoài, nhốt vào một cái lồng bằng tre, cái lồng này không lớn như cái lồng trước, làm Tam Mao có chút không vui.
Bọn họ khiêng hắn đến bên bờ sông, đêm nay ánh trăng thật lớn, Tam Mao thầm nghĩ.
Nước sông lạnh lẽo bắt đầu tràn vào khắp người, Tam Mao đang từ từ chìm xuống, kì thật mà nói hắn có chút sợ hãi, đặc biệt là lúc hắn hoàn toàn chìm xuống nước, khó thở, lạnh lẽo, sợ hãi cái chết làm hắn liều mạng giẫy dụa, lồng trúc nhẹ nhàng lay động, nhưng vẫn như cũ nhanh chóng chìm xuống thật sâu, hắn biết chính mình đây là phải chết rồi! Sau khi chết có thể gặp lại bọn Tiểu Hắc không nhỉ? Khi ý thức hoàn toàn biến mất, hắn nghĩ như thế.
***
Nhưng mà, thật kỳ diệu là hắn không chết.
Cứu hắn là một lão đầu râu bạc phơ, ông ấy nói ông ấy gọi là Thiên Cơ lão nhân, hoặc là Cơ Thiên lão nhân gì đó. Dù sao không quản, cái gì cũng được, lão đầu này đã cứu mình, đem mình vào trong một cái sơn cốc.
Đến sau này của sau này, hắn trở thành đồ đệ của lão đầu, lão đầu đối với hắn không tệ, mỗi ngày đều có thể ăn cơm, hắn rất là mãn nguyện.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mười năm rồi, hắn ở trong cái tiểu cốc này ngây ngốc đã mười năm,chỉ là thật đáng tiếng, lão sư của hắn cũng chính là lão đầu lúc trước không lâu đã chết rồi!
Ai! Đều nói ông ấy không thể uống nhiều rượu như thế rồi mà.
Sau khi ông ấy chết, mỗi ngày của Tam Mao y cũ mà trải qua…
Nhưng mà đột nhiên có một ngày, một nam nhân mặc hắc y xông vào đây, hắn đến đây muốn Hoàng Kim đồ, Tam Mao không muốn đưa, hai người liền đánh nhau, nhưng mà thật ân hận, công lực của tên kia cao hơn hắn một chút xíu, hắn thua rồi, cho nên hắn chạy trốn.
Lại một lần nữa đến cái thế giới đầy rẫy nhân loại này, Tam Mao đầu tiên nghĩ chính mình nên đi đâu, thật bất ngờ, hắn có ý muốn quay về xem cái nữ nhân kia.
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Vượt núi lội sông, hắn đi thật xa thật xa, cuối cùng cũng quay về nơi ngây xưa mình từng ngây ngốc, nhưng mà, đúng là thật quá đáng tiếc, chức phu nhân trong phủ đã đổi người ngồi rồi, nữ nhân kia bị hưu về nhà mẹ rồi.
Đứng ở bên đường, hắn từ xa nhìn về phía trung niên nam tử y quan hoa lệ, trong lòng thầm nghĩ: mình lớn lên xem ra còn dễ nhìn hơn y.
Quay người, hắn chìm vào trong những tốp người.
***
Cái nam nhân làm hắn bị thương kia, chính là nhị sư huynh của hắn, là một tên gia hỏa bại hoại, cụ thể là y không chịu tự xuất thủ mà một đường phái thủ hạ hạ sát hắn.
Đùa đến nỗi hắn cảm thấy có chút phiền rồi.
Vượt qua tường viện cao hơn hơn người, hắn nhẹ nhàng rơi xuốg, đêm tối che đi thân hình hắn, hắn ho khan hai tiếng, ho ra một ngụm máu, ám sát một đường cuối cùng có hiệu quả rồi.
Hắn muốn nằm trên giường ngủ một giấc, cuối cùng liền làm như thế này.
Tùy tiện chọn một gian phòng có cửa sổ, hắn quen thuộc chui vào, đây là một căn phòng xem ra rất ấm cúng, trong không khí trôi nổi một hương vị nhàn nhạt, ngửi thấy cảm giác rất tốt, hắn nằm trên giường thêu, quyết định làm một giấc tiên.
Ngay sau đó, hắn gặp được chủ nhân của gian phòng này, nàng là một cô nương thật xinh đẹp, xinh đẹp đến khi bị mình nắm chặt cổ, đôi mắt của nàng vẫn sáng như sao trên trời, rất là trong sáng.
Hắn không có giết nàng, bởi vì khi hắn vừa muốn giết nàng, thì vết thương đáng ghét bị nhị sư huynh đánh trúng lại bộc phát rồi, hắn hôn mê.
Mà người cứu hắn, chính là tiểu cô nương đó.
“Tại sao ngươi phải cứu ta?” – Thật lâu sau đó, chính mình đã hỏi qua nàng vấn đề này.
“Đại khái là bởi vì……ta nói có liên quan đến đôi mắt như ánh sao của ngươi”
“Còn có…Kì thật đôi mắt của ngươi thật là xinh đẹp đó” – Nàng sắc mặt hơi đỏ, có một chút không thú vị nói.
Tam Mao đột nhiên cảm thấy rất cao hứng, hắn dùng lực ôm nữ hài vào lòng, bên tai nàng thì thào gọi: Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen..
Nàng nhẹ nhàng véo cánh tay hắn, không vui nói: “Kêu cái gì mà kêu?”
Hắn ngẩn ra nhìn nàng, cảm thấy hạnh phúc là như thế này.
Danh sách chương