Tần Dĩ Mạt thở sâu một hơi, tự ổn định lại tâm thần. Nàng yên lặng mở một góc cửa xe nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy lúc này đội ngũ đón dâu đã loạn thành một mảnh, tiếng kinh hô cùng với tiếng nổ cùng vang lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không sao chứ!” – Thanh Bình ở bên ngoài gấp gáp hỏi.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, ý bảo không cần lo. Sau đó lại cố ý hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hồi tiểu thư!” – Vẻ mặt Thanh Bình kinh hồn bất định nói: “Vừa có rất nhiều trâu điên chạy đến bên đây, người bị thương rất nhiều, bây giờ cực kỳ hỗn loạn, tiểu thư nghìn vạn lần phải cẩn thận đó!”
Tần Dĩ Mạt nhíu mày, lập tức làm như không có việc gì. Chỉ nghe nàng nói: “Đã biết, ngươi cũng cẩn thật một chút!”
Trụ Đào là thống lĩnh thị vệ của phủ Mẫn vương gia, đón tân nương tử bình an đến vương phủ là sứ mệnh hắn phải hoàn thành, nhưng mà, khi đội ngũ đón dâu đi đến Tây Cống nhai, một con trâu điên lại bỗng nhiên chạy đến. Bằng những kinh nghiệm đao phong kiếm vũ của hắn mà nói, trong nháy mắt liền đoán việc này không bình thường.
Khi cả đoàn xe đột nhiên bị một con trâu điên làm đến loạn thất bát tao, hơn mười bóng đen thân mặc y phục dạ hành, lại như sấm chớp phóng về phía hỉ kiệu.
Ánh mắt Trụ Đào trở nên tinh tường, chỉ nghe hắn nổi giận hét lên: “Bảo hộ trắc phi!” – Bọn hộ vệ từ trong phủ Mẫn vương gia ngay lập tức rút đao ra khỏi vỏ nghênh đón đám hắc y nhân.
Chỉ một chốc mà cảnh tượng liền trở nên không thể khống chế, những quý tộc hàng ngày sống trong an nhàn sung sướng chưa từng gặp qua chuyện này, nghe từ trong những chiếc xe phát ra những âm thanh sợ hãi, liền biết các nàng hiện tại sợ hãi không thôi, ngay cả Tần Dĩ Mạt, sắc mặt cũng trắng bệch.
Thị vệ vương phủ có khoảng ba mươi mấy người, mỗi người đều có võ công cao cường, thế nhưng đám hắc y nhân này võ công lại cao hơn, chỉ qua một hồi liền bị giết đến từ từ lùi lại.
“Liên Nhi…” – Đột nhiên có một hắc y nhân phi thân đến trước hỉ kiệu, xốc màn kiệu lên.
Bạch Liên Nhi kìm không được kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn.
Hắc y nhân đem mặt nạ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt tao nhã tuấn tú. Bạch Liên Nh giống như bị sét đánh, thoáng chốc quên mất lời nói, hai người cứ như vậy mà si ngốc nhìn nhau.
Nếu như Tần Dĩ Mạt nhìn thấy tìn hcảnh này, chắc chắn sẽ mắng, đây là lúc nào rồi mà còn thâm tình, chạy mau lên đi!
Quả nhiên, lãng phí thời gian nhất định sẽ gặp báo ứng.
Ngay lúc thị vệ vương gia không biết làm thế nào, từng tiếng vó ngựa từ đằng xa vang lên. Ánh mắt Nam Cung Phong Hoa cứng lại, nhanh chóng ôm lấy Bạch Liên Nhi ở trong kiệu.
Lúc này một mũi tên mang theo sát ý bắn ra, chỉ nghe đing một cái, mũi tên ấy liền cắm vào lòng đất.
Chỉ thấy một nam tử cưỡi bạch mã, càng thêm xuất chúng. Y mặc một bộ hồng y, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lúc này đang ngồi trên lưng ngựa nhìn hai người kia.
“Bổn vương không quản là ai” – Âm thanh của Hạ Lan Mẫn âm lãnh không gì sánh được: “Hôm nay đều phải chết!”
Cảm nhận được thân thể trong lòng bỗng dưng run rẩy không ngừng, lại nghĩ đến những gì nàng có thể bị, Nam Cung Phong Hoa không khỏi hận đến run người.
Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng,, cũng không nhiều lời giơ lên thanh ngọc kiếm trong tay, một đạo kiếm bay đến bên Hạ Lan Mẫn.
“Vương gia, cẩn thận!” – Trụ Đào kia hô lớn một tiếng, cầm đao đứng trước người Hạ Lan Mẫn, kiếm kia sắc bén ra sao liền nghe răng răc một tiếng, đao của hắn đã gãy.
Nhìn Trụ Đào nằm trên mặt đất, ngực bị một vết thương lớn, đồng tử của Hạ Lan Mẫn co rụt lại, có thể phát ra kiếm khi, trong chốn giang hồ đều là những cao thủ, không nghĩ ra hắc y nhân này lại lợi hại như vậy.
Hạ Lan Mẫn là vương gia, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, cho dù biết một chúng công phu nhưng làm sao có thể là đối thủ của Nam Cung Phong Hoa xuất thân từ võ lâm thế gia.
Chỉ thấy đôi mắt hẹp dài kia của hắn lại càng thêm độc ác, y nhìn Bạch Liên Nhi một thân giá y đỏ thẫm nằm úp trong lòng Nam Cung Phong Hoa, trên đầu lại trùm khăn voan, ngược lại không rõ biểu tình bây giờ.
Nhưng ————
Hạ Lan Mẫn vươn lưỡi liếm môi, toàn thân bắt đầu tản ra một loại khí tức tà ác.
Nam Cung Phong Hoa mắt thấy quân lính Hạ Lan Mẫn đem đến bắt đầu vây xung quanh, biết nếu không đột phá vòng vây sẽ chậm trễ.
Hai tay hắn ôm lấy Bạch Liên Nhi, giống như một con đại bàng, dùng khinh công tuyệt hảo chạy về phía xa. Mà đám hắc y nhân hắn mang đến từ trong ngực lấy ra một ống trúng, thổi vào xung quanh, chỉ thấy từng đợt khói xanh đỏ bỗng nhiên tràn đầy, nhất thời khiến người nước mắt chảy ròng.
“Nhanh chóng đuổi theo!” – Sắc mặt Hạ Lan Mẫn trước đây chưa từng xấu như vậy, chỉ nghe âm thanh hắn khàn khàn nói: “Bất luận sống chết!”
Tần Dĩ Mạt ngồi trong xe sợ hãi nghe đủ âm thanh bên ngoài, đến khi Thanh Bình sắc mặt trắng bệch tiến vào, nàng mới nuốt nước bọt hỏi: “Thế nào rồi?”
“Hồi, hồi tiểu thư…Hình như phía trước đánh nhau!” – Thanh Bình kinh hồn bất định nói.
Xe ngựa của những nữ quyến ở rất xa hỉ kiệu, cho nên mặc dù phía trước đánh nhau, thật ra các nàng không gặp nguy hiểm đến sinh mạng, thế nhưng kinh hách tất nhiên là không thiếu.
“Vậy, hiện giờ? Hiện giờ thế nào rồi? – Tần Dĩ Mạt gấp giọng hỏi.
“Nô tỳ thất ở rất xa, những hắc y nhân đều bị người vương gia mang đến dọa chạy!”
“Vương gia?” – Tần Dĩ Mạt trong lòng kinh hãi, Hạ Lan Mẫn làm sao lại đến? Vậy Bạch Liên Nhi? Có thành công bị cứu đi hay không? Khi tim Tần Dĩ Mạt đang đập bịch bịch, thì âm thanh của một người làm nàng sợ hãi nhất vang lên.
“Ôi, tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp!” – Bên ngoài cửa xe, âm thanh nam tử đều đều vang lên.
“Tiểu nữ, Bạch Hà tham kiến vương gia!” – Nàng cúi người quỳ xuống.
Hạ Lan Mẫn ngồi trên ngựa, dường như không giống như vẻ “âm lãnh” vừa nãy, lại hồi phục hình ảnh phong lưu công tử kia.
Tần Dĩ Mạt nhìn hắn thế này, ngực không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ am Cung Phong Hoa thất bại rồi?
Nhưng mà, câu tiếp theo của y, làm lòng nàng lâm vào cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Vừa rồi trắc phi nương nương đáng yêu bị người không rõ cướp đi rồi!” – Y hoàn toàn không phẫn nộ gì cả, ngược lại nói.
Tần Dĩ Mạt cố gắng áp đi cảm giác trong lòng, trên mặt làm ra một bộ dạng khiếp sợ, chỉ thấy hai tay nàng che đi cái miệng, không gì sánh được kinh hô: “Ngài nói cái gì, Liên, Liên nhi…Muội ấy……”
Nhãn thần Hạ Lan Mẫn hơi lóe lên, nhưng đột nhiên lại nói với Tần Dĩ Mạt: “ Cho nên bản vương nghĩ muốn mời tiểu mỹ nhân giúp một chút, không biết tiểu mỹ nhân có nguyện ý hay không?”
Không biết vì sao trong lòng Tần Dĩ Mạt lại sinh ra một dự cảm không tốt, nhưng dưới tầm nhìn áp lực của Hạ Lan Mẫn, nàng phải cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Không biết vương gia muốn tiểu nữ làm gì?”
Hạ Lan Mẫn cười lớn một tiếng, lấy tay nâng cầm Tần Dĩ Mạt.
Bị ép phải ngẩng đầu, nhìn bộ dạng đùa giỡn của hắn, cổ dự cảm không tốt trong lòng Tần Dĩ Mạt càng trở nên mạnh mẽ.
“Tiểu mỹ nhân…” – Hắn dùng âm thanh như thuốc phiện nói: “Liền thay thế muội muội gả cho bản vương đi!”
Oanh————Tần Dĩ Mạt cảm thấy ngũ lôi oanh đính, trong đầu nàng trống rỗng, đánh mất năng lực tự hỏi.
“Vương, vương gia……” – Một lúc lâu sau nàng run rẩy nói: “Ha ha, ngài, ngài thật sự nói giỡn sao, ta làm sao có thể thay thế muội muội…”
“Bản vương nói được là được” – Hạ Lan Mẫn cười nói. Nhưng tuy trên mặt hắn có ý cười, nhưng trong ánh mắt lóe ra một ánh lạnh lẽo..
“Bản vương ở biệt viện chờ” – Y nhẹ nhàng nói.
“Tiểu thư, tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ!” – Đợi hắn cưỡi ngựa rời đi rồi, Thanh Bình đỡ sớm sợ đến choáng váng lay lay thân thể tiểu thư mình.
Tần Dĩ Mạt ngàn tính vạn tính, nhưng lậi không tính đến, Hạ Lan Mẫn lại dưới tình huống Bạch Liên Nhi bị cướp đi, lại sinh ra ý nghĩ muốn thế nàng vào?
Bạch Liên Nhi không muốn gả cho Hạ biến thái, chẳng lẽ Tần Dĩ Mạt nàng muốn?
Tần Dĩ Mạt thật sâu đích rùng mình một cái, sợ hãi như biển rộng như nhau hướng tha tuôn ra mà đến.
Vừa nghĩ vậy, nàng không khỏi sinh ra một cỗ hối hận. Có thể nói trong thế giới chết tiệt này, người nàng sợ nhất chính là Hạ Lan Mẫn. Càng cực lực muốn tránh chính là số phận vật hi sinh kia.
Thế nhưng bất tri bất giác, dưới tình huống hoang đường thế này, nàng cư nhiên thật sự phải gả cho Hạ Lan Mẫn rồi?
Tần Dĩ Mạt rùng mình một cái, sợ hãi cứ như nước biển tuôn ra.
Thế nhưng, không để cho nàng thời gian tự hỏi. Một thị nữ mặc cung trang, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa xe bước vào.
Nhìn bộ giá y đỏ thẫm trong tay nàng ta, Tần Dĩ Mạt gần như đã nghĩ không quản gì mà muốn chạy đi.
“Bạch tiểu thư.” – Thị nữ kia diện vô biêu rtình nói: “Mời đổi y phục”.
Tần Dĩ Mạt làm sao đáp ứng, nhưng dường như thị nữ kia đã tính trước, ngón tay như đau, nhanh chóng vươn ra điểm vài cái.
Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không thể nào cử động được.
“Nô tỳ thất lễ rồi!” – Thị nữ kia thuận miệng nói xong, liền dưới ánh mắt của Tần Dĩ Mạt, nhanh chóng đổi y phục nàng.
Cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy trên đầu tối sầm lại, một chiếc khăn voan tinh mỹ không gì sánh được trùm lên đầu nàng.
Tần Dĩ Mạt bên này vừa xong xuôi, đội ngũ đón dâu đột nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếng chiêng trống, tiếng nhạc lại lần nữa vang lên.
Nhưng điều duy nhất không giống như lúc nãy, lúc này tân nương ngồi trong kiệu đã không phải là Bạch Liên Nhi, mà là nàng Tần Dĩ Mạt.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không sao chứ!” – Thanh Bình ở bên ngoài gấp gáp hỏi.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, ý bảo không cần lo. Sau đó lại cố ý hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hồi tiểu thư!” – Vẻ mặt Thanh Bình kinh hồn bất định nói: “Vừa có rất nhiều trâu điên chạy đến bên đây, người bị thương rất nhiều, bây giờ cực kỳ hỗn loạn, tiểu thư nghìn vạn lần phải cẩn thận đó!”
Tần Dĩ Mạt nhíu mày, lập tức làm như không có việc gì. Chỉ nghe nàng nói: “Đã biết, ngươi cũng cẩn thật một chút!”
Trụ Đào là thống lĩnh thị vệ của phủ Mẫn vương gia, đón tân nương tử bình an đến vương phủ là sứ mệnh hắn phải hoàn thành, nhưng mà, khi đội ngũ đón dâu đi đến Tây Cống nhai, một con trâu điên lại bỗng nhiên chạy đến. Bằng những kinh nghiệm đao phong kiếm vũ của hắn mà nói, trong nháy mắt liền đoán việc này không bình thường.
Khi cả đoàn xe đột nhiên bị một con trâu điên làm đến loạn thất bát tao, hơn mười bóng đen thân mặc y phục dạ hành, lại như sấm chớp phóng về phía hỉ kiệu.
Ánh mắt Trụ Đào trở nên tinh tường, chỉ nghe hắn nổi giận hét lên: “Bảo hộ trắc phi!” – Bọn hộ vệ từ trong phủ Mẫn vương gia ngay lập tức rút đao ra khỏi vỏ nghênh đón đám hắc y nhân.
Chỉ một chốc mà cảnh tượng liền trở nên không thể khống chế, những quý tộc hàng ngày sống trong an nhàn sung sướng chưa từng gặp qua chuyện này, nghe từ trong những chiếc xe phát ra những âm thanh sợ hãi, liền biết các nàng hiện tại sợ hãi không thôi, ngay cả Tần Dĩ Mạt, sắc mặt cũng trắng bệch.
Thị vệ vương phủ có khoảng ba mươi mấy người, mỗi người đều có võ công cao cường, thế nhưng đám hắc y nhân này võ công lại cao hơn, chỉ qua một hồi liền bị giết đến từ từ lùi lại.
“Liên Nhi…” – Đột nhiên có một hắc y nhân phi thân đến trước hỉ kiệu, xốc màn kiệu lên.
Bạch Liên Nhi kìm không được kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn.
Hắc y nhân đem mặt nạ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt tao nhã tuấn tú. Bạch Liên Nh giống như bị sét đánh, thoáng chốc quên mất lời nói, hai người cứ như vậy mà si ngốc nhìn nhau.
Nếu như Tần Dĩ Mạt nhìn thấy tìn hcảnh này, chắc chắn sẽ mắng, đây là lúc nào rồi mà còn thâm tình, chạy mau lên đi!
Quả nhiên, lãng phí thời gian nhất định sẽ gặp báo ứng.
Ngay lúc thị vệ vương gia không biết làm thế nào, từng tiếng vó ngựa từ đằng xa vang lên. Ánh mắt Nam Cung Phong Hoa cứng lại, nhanh chóng ôm lấy Bạch Liên Nhi ở trong kiệu.
Lúc này một mũi tên mang theo sát ý bắn ra, chỉ nghe đing một cái, mũi tên ấy liền cắm vào lòng đất.
Chỉ thấy một nam tử cưỡi bạch mã, càng thêm xuất chúng. Y mặc một bộ hồng y, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lúc này đang ngồi trên lưng ngựa nhìn hai người kia.
“Bổn vương không quản là ai” – Âm thanh của Hạ Lan Mẫn âm lãnh không gì sánh được: “Hôm nay đều phải chết!”
Cảm nhận được thân thể trong lòng bỗng dưng run rẩy không ngừng, lại nghĩ đến những gì nàng có thể bị, Nam Cung Phong Hoa không khỏi hận đến run người.
Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng,, cũng không nhiều lời giơ lên thanh ngọc kiếm trong tay, một đạo kiếm bay đến bên Hạ Lan Mẫn.
“Vương gia, cẩn thận!” – Trụ Đào kia hô lớn một tiếng, cầm đao đứng trước người Hạ Lan Mẫn, kiếm kia sắc bén ra sao liền nghe răng răc một tiếng, đao của hắn đã gãy.
Nhìn Trụ Đào nằm trên mặt đất, ngực bị một vết thương lớn, đồng tử của Hạ Lan Mẫn co rụt lại, có thể phát ra kiếm khi, trong chốn giang hồ đều là những cao thủ, không nghĩ ra hắc y nhân này lại lợi hại như vậy.
Hạ Lan Mẫn là vương gia, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, cho dù biết một chúng công phu nhưng làm sao có thể là đối thủ của Nam Cung Phong Hoa xuất thân từ võ lâm thế gia.
Chỉ thấy đôi mắt hẹp dài kia của hắn lại càng thêm độc ác, y nhìn Bạch Liên Nhi một thân giá y đỏ thẫm nằm úp trong lòng Nam Cung Phong Hoa, trên đầu lại trùm khăn voan, ngược lại không rõ biểu tình bây giờ.
Nhưng ————
Hạ Lan Mẫn vươn lưỡi liếm môi, toàn thân bắt đầu tản ra một loại khí tức tà ác.
Nam Cung Phong Hoa mắt thấy quân lính Hạ Lan Mẫn đem đến bắt đầu vây xung quanh, biết nếu không đột phá vòng vây sẽ chậm trễ.
Hai tay hắn ôm lấy Bạch Liên Nhi, giống như một con đại bàng, dùng khinh công tuyệt hảo chạy về phía xa. Mà đám hắc y nhân hắn mang đến từ trong ngực lấy ra một ống trúng, thổi vào xung quanh, chỉ thấy từng đợt khói xanh đỏ bỗng nhiên tràn đầy, nhất thời khiến người nước mắt chảy ròng.
“Nhanh chóng đuổi theo!” – Sắc mặt Hạ Lan Mẫn trước đây chưa từng xấu như vậy, chỉ nghe âm thanh hắn khàn khàn nói: “Bất luận sống chết!”
Tần Dĩ Mạt ngồi trong xe sợ hãi nghe đủ âm thanh bên ngoài, đến khi Thanh Bình sắc mặt trắng bệch tiến vào, nàng mới nuốt nước bọt hỏi: “Thế nào rồi?”
“Hồi, hồi tiểu thư…Hình như phía trước đánh nhau!” – Thanh Bình kinh hồn bất định nói.
Xe ngựa của những nữ quyến ở rất xa hỉ kiệu, cho nên mặc dù phía trước đánh nhau, thật ra các nàng không gặp nguy hiểm đến sinh mạng, thế nhưng kinh hách tất nhiên là không thiếu.
“Vậy, hiện giờ? Hiện giờ thế nào rồi? – Tần Dĩ Mạt gấp giọng hỏi.
“Nô tỳ thất ở rất xa, những hắc y nhân đều bị người vương gia mang đến dọa chạy!”
“Vương gia?” – Tần Dĩ Mạt trong lòng kinh hãi, Hạ Lan Mẫn làm sao lại đến? Vậy Bạch Liên Nhi? Có thành công bị cứu đi hay không? Khi tim Tần Dĩ Mạt đang đập bịch bịch, thì âm thanh của một người làm nàng sợ hãi nhất vang lên.
“Ôi, tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp!” – Bên ngoài cửa xe, âm thanh nam tử đều đều vang lên.
“Tiểu nữ, Bạch Hà tham kiến vương gia!” – Nàng cúi người quỳ xuống.
Hạ Lan Mẫn ngồi trên ngựa, dường như không giống như vẻ “âm lãnh” vừa nãy, lại hồi phục hình ảnh phong lưu công tử kia.
Tần Dĩ Mạt nhìn hắn thế này, ngực không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ am Cung Phong Hoa thất bại rồi?
Nhưng mà, câu tiếp theo của y, làm lòng nàng lâm vào cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Vừa rồi trắc phi nương nương đáng yêu bị người không rõ cướp đi rồi!” – Y hoàn toàn không phẫn nộ gì cả, ngược lại nói.
Tần Dĩ Mạt cố gắng áp đi cảm giác trong lòng, trên mặt làm ra một bộ dạng khiếp sợ, chỉ thấy hai tay nàng che đi cái miệng, không gì sánh được kinh hô: “Ngài nói cái gì, Liên, Liên nhi…Muội ấy……”
Nhãn thần Hạ Lan Mẫn hơi lóe lên, nhưng đột nhiên lại nói với Tần Dĩ Mạt: “ Cho nên bản vương nghĩ muốn mời tiểu mỹ nhân giúp một chút, không biết tiểu mỹ nhân có nguyện ý hay không?”
Không biết vì sao trong lòng Tần Dĩ Mạt lại sinh ra một dự cảm không tốt, nhưng dưới tầm nhìn áp lực của Hạ Lan Mẫn, nàng phải cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Không biết vương gia muốn tiểu nữ làm gì?”
Hạ Lan Mẫn cười lớn một tiếng, lấy tay nâng cầm Tần Dĩ Mạt.
Bị ép phải ngẩng đầu, nhìn bộ dạng đùa giỡn của hắn, cổ dự cảm không tốt trong lòng Tần Dĩ Mạt càng trở nên mạnh mẽ.
“Tiểu mỹ nhân…” – Hắn dùng âm thanh như thuốc phiện nói: “Liền thay thế muội muội gả cho bản vương đi!”
Oanh————Tần Dĩ Mạt cảm thấy ngũ lôi oanh đính, trong đầu nàng trống rỗng, đánh mất năng lực tự hỏi.
“Vương, vương gia……” – Một lúc lâu sau nàng run rẩy nói: “Ha ha, ngài, ngài thật sự nói giỡn sao, ta làm sao có thể thay thế muội muội…”
“Bản vương nói được là được” – Hạ Lan Mẫn cười nói. Nhưng tuy trên mặt hắn có ý cười, nhưng trong ánh mắt lóe ra một ánh lạnh lẽo..
“Bản vương ở biệt viện chờ” – Y nhẹ nhàng nói.
“Tiểu thư, tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ!” – Đợi hắn cưỡi ngựa rời đi rồi, Thanh Bình đỡ sớm sợ đến choáng váng lay lay thân thể tiểu thư mình.
Tần Dĩ Mạt ngàn tính vạn tính, nhưng lậi không tính đến, Hạ Lan Mẫn lại dưới tình huống Bạch Liên Nhi bị cướp đi, lại sinh ra ý nghĩ muốn thế nàng vào?
Bạch Liên Nhi không muốn gả cho Hạ biến thái, chẳng lẽ Tần Dĩ Mạt nàng muốn?
Tần Dĩ Mạt thật sâu đích rùng mình một cái, sợ hãi như biển rộng như nhau hướng tha tuôn ra mà đến.
Vừa nghĩ vậy, nàng không khỏi sinh ra một cỗ hối hận. Có thể nói trong thế giới chết tiệt này, người nàng sợ nhất chính là Hạ Lan Mẫn. Càng cực lực muốn tránh chính là số phận vật hi sinh kia.
Thế nhưng bất tri bất giác, dưới tình huống hoang đường thế này, nàng cư nhiên thật sự phải gả cho Hạ Lan Mẫn rồi?
Tần Dĩ Mạt rùng mình một cái, sợ hãi cứ như nước biển tuôn ra.
Thế nhưng, không để cho nàng thời gian tự hỏi. Một thị nữ mặc cung trang, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa xe bước vào.
Nhìn bộ giá y đỏ thẫm trong tay nàng ta, Tần Dĩ Mạt gần như đã nghĩ không quản gì mà muốn chạy đi.
“Bạch tiểu thư.” – Thị nữ kia diện vô biêu rtình nói: “Mời đổi y phục”.
Tần Dĩ Mạt làm sao đáp ứng, nhưng dường như thị nữ kia đã tính trước, ngón tay như đau, nhanh chóng vươn ra điểm vài cái.
Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không thể nào cử động được.
“Nô tỳ thất lễ rồi!” – Thị nữ kia thuận miệng nói xong, liền dưới ánh mắt của Tần Dĩ Mạt, nhanh chóng đổi y phục nàng.
Cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy trên đầu tối sầm lại, một chiếc khăn voan tinh mỹ không gì sánh được trùm lên đầu nàng.
Tần Dĩ Mạt bên này vừa xong xuôi, đội ngũ đón dâu đột nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếng chiêng trống, tiếng nhạc lại lần nữa vang lên.
Nhưng điều duy nhất không giống như lúc nãy, lúc này tân nương ngồi trong kiệu đã không phải là Bạch Liên Nhi, mà là nàng Tần Dĩ Mạt.
Danh sách chương