Tịch Tích Chi nhàm chán ngồi, trong lòng suy đoán Đông Phương Vưu Dục sẽ đưa ra gây khó khăn như thế nào. . . . . .
Chăm chú nhìn vị thái tử điện hạ anh tuấn vô song kia, Tịch Tích Chi vô cùng buồn bực nghĩ, chẳng lẽ trong lòng càng nham hiểm đen tối, dáng vẻ bên ngoài lại càng trở nên đẹp trai? Vì tìm ra đáp án, Tịch Tích Chi lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, đồng dạng là dáng vẻ khí phách. . . . . .
Hai nam nhân này đều là sói đội lốt cừu, không. . . . . . An Hoằng Hàn đúng là một con sói, ít nhất không giống Đông Phương Vưu Dục, đem bản thân ẩn nấp trốn tránh như vậy, mà hắn đem một mặt bản thân mình lộ ra trước mặt mọi người.
Ngay khi Tịch Tích Chi nhàm chán sắp mệt rã rời, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc đi vào chủ đề chính, "Bổn thái tử nghe nói tài nghệ Lục Công Chúa vô song, vốn lần này đến nước Phong Trạch, thấy còn tưởng nhanh, không ngờ mới chỉ mấy ngày, Lục Công Chúa đã không may mắn qua đời. Nhưng bổn thái tử đã sớm nghe nói nước Phong Trạch có rất nhiều tài nữ, đặc biệt muốn kiến thức một phen tài múa của bọn họ. Vì chuyện này, bổn thái tử còn cố ý dẫn theo mấy vũ cơ, muốn cho bọn họ tỷ thí một chút."
Đông Phương Vưu Dục nói hết sức khiêm tốn, ít nhất làm cho người ta không nhìn ra hắn ta có nửa phần tự đại cuồng ngạo. Nhưng chính điểm này lại không cần thẩn nói rõ mục đích của hắn ta.
Múa sao? Thật ra việc này nàng vô cùng thích. So với vừa đàn vừa hát thì múa có vẻ thú vị hơn nhiều. Tịch Tích Chi vội vàng ngồi ngay ngắn, đôi mắt lóe sáng như ngọc, mong đợi nhìn phía dưới.
An Hoằng Hàn đưa tay liền vỗ nó một cái, tỏ vẻ cảnh cáo, "Sao người khác tìm trẫm gây rắc rối, ngươi ngược lại còn cao hứng phấn khởi? Hay nói cách khác, ngươi nghĩ muốn khuỷu tay rẽ ra ngoài(4)?"
(4)Khuỷu tay rẽ ra ngoài: trong truyện ý nói con chồn nhỏ định về phe thái tử nước Luật Vân.
Tịch Tích Chi bị hỏi á khẩu không trả lời được, dường như thân phận của nàng là sủng vật của An Hoằng Hàn, thế cũng coi như là ‘ người ’của hắn. Nếu là ‘ người ’ của hắn thì phải giúp người thân không để ý kẻ khác. Phiền não gặm móng vuốt, Tịch Tích Chi cảm thấy lung túng.
"Trẫm không phải muốn ngươi chỉ đứng như một người xem, hiểu không?" An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, tránh chạm phải vết thương sau lưng nó, "Ngươi do trẫm nuôi, vì vậy phải đứng ở phía bên này của trẫm."
Giọng điệu bá đạo, lời nói từ trong miệng An Hoằng Hàn nói ra.
Tịch Tích Chi nói không nên lời phản bác, dù sao cũng không thể ăn không đồ ăn của hắn, ngủ giường của hắn, còn giúp người khác đả kích hắn nữa? Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi nâng chân phải phía trước lên, lải nhải nói một tràng dài giống như kiểu đang thề.
Dù sao ý nghĩa của nó cũng không khác nhiều với ý ‘ ta hoàn toàn đứng về phía ngươi ’ !
Khoé miệng An Hoằng Hàn cong lên, vui vẻ nói: "Rất tốt, cuối cùng không phụ lòng trẫm nuôi ngươi mấy tháng."
Tịch Tích Chi khiêm tốn thụ giáo, thu hồi bộ dạng xem náo nhiệt, thành thật nghiêm túc như một con chó giữ cửa, hai con chân trước chạm đất, cái mông ngồi chồm hổm ở trên bàn. Động tác này của nó khiến hai người cung nữ bên cạnh không ngừng cười run rẩy.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, xoay qua chỗ các cung nữ nhìn một cái. Hai người cung nữ nhất thời không cười được nữa, nụ cười cứng ở trên mặt, cuối cùng hóa thành vẻ mặt sợ hãi, rụt cổ một cái.
"Nếu thái tử điện hạ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy trẫm cũng không thể quét nhã hứng của mọi người. Vũ cơ nước Phong Trạch ta còn nhiều, tin rằng nhất định sẽ làm thái tử điện hạ hài lòng." Không nhìn ra vui giận, lời nói An Hoằng Hàn truyền vào lỗ tai của mọi người.
Đông Phương Vưu Dục cười một tiếng, "Bệ hạ bên kia cần một khoảng thời gian chuẩn bị, không bằng để vũ cơ nước Luật Vân ta ra sân trước?"
Nếu Đông Phương Vưu Dục dám nói thế với, như vậy nhất định có niềm tin tuyệt đối.
Ai cũng nghe ra trong lời của hắn có chứa mùi vị khiêu khích, nhưng là nước Phong Trạch là một đại quốc, đương nhiên không thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ, nếu không truyền đi thì còn tưởng rằng nước Phong Trạch của bọn họ sợ nước Luật Vân.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. An Hoằng Hàn bình tĩnh như thường, đưa mắt ra hiệu với Lâm Ân ý bảo ông nhanh đi an bài mấy tên dáng dấp giống như vũ cơ ra sân. Đối phương tới địa bàn Phong Trạch khiêu khích, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể thua.
Trong đầu Tịch Tích Chi không nghĩ nhiều chuyện như vậy. Nàng chỉ đơn giản ‘ dựa vào quan hệ ’ để ủng hộ An Hoằng Hàn, hi vọng hắn giành được thắng lợi cuối cùng. Móng vuốt vỗ mạnh vào mu bàn tay hắn, cổ vũ hắn cố gắng lên, kêu hai tiếng ‘chít chít’.
Đông Phương Vưu Dục vỗ tay ‘bốp bốp’, ngoài điện lập tức đi vào một nhóm mỹ nhân cùng một kiểu dáng y phục, bọn họ trang điểm son phấn, biến mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Trên người mặc lụa mỏng, bộ ngực để hở một nửa, đường cong khêu gợi, dáng vẻ hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt mọi người.
Các nàng mới ra sân đã có rất nhiều ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn.
Quay đầu nhìn An Hoằng Hàn, thấy sắc mặt hắn vẫn không đổi, tâm tình Tịch Tích Chi cuối cùng tốt hơn một chút. Cho dù hắn là lang(=sói), còn không đến mức là sắc lang. Ít nhất trông hắn không giống như nam nhân khác, chăm chú nhìn bộ ngực của vũ cơ không rời.
"Cố gắng nhảy cho bổn thái tử, nhảy tốt, bổn thái tử có thưởng lớn!" Đông Phương Vưu Dục chậm rãi đứng dậy, quạt giấy phe phẩy, nói qua lời nói khích lệ.
Tất cả vũ cơ vui mừng kêu, cúi nửa người xuống nói: "Tạ thái tử điện hạ."
Tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, tiếng đàn du dương đinh đinh đông đông như giọt nước đập vào rãnh, nhưng tầm mắt của mọi người lại tập trung đến trên người mười vị vũ cơ. Động tác của bọn họ cực kỳ hấp dẫn, eo thon đung đưa, bắt đầu nhảy múa.
Tịch Tích Chi mở to hai mắt nhìn, thỉnh thoảng mí mắt chớp chớp hai cái.
An Hoằng Hàn liếc mắt một cái nhận ra điệu múa của mấy nàng ta, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm, nói: "Là điệu ‘ Phượng hoàng cùng bay ’."
Hắn vừa nói, đại thần phía dưới đều ồ lên. Giật mình nhìn mười tên vũ cơ này, quả thật không dám tin. Điện Lưu Vân ngay lập tức nhấc lên cao trào, tất cả các đại thần châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
"Thật sự là phượng hoàng cùng bay, các ngươi nhìn. . . . . . Động tác của các nàng cỡ nào lưu loát, hơn nữa y phục trang sức cũng giống y như đúc trong tin đồn."
"Thật sự là động tác lưu loát nhất quán, mang theo khí thế ung dung của Phượng Hoàng."
"Lão phu đã rất lâu không được nhìn thấy điệu múa đẹp vậy. . . . . ."
Cho dù Tịch Tích Chi chưa từng nghe qua tên điệu múa này, nhưng nhìn thấy phản ứng của An Hoằng Hàn cùng các đại thần cũng đoán được lai lịch điệu múa này khẳng định không nhỏ.
Chăm chú nhìn vị thái tử điện hạ anh tuấn vô song kia, Tịch Tích Chi vô cùng buồn bực nghĩ, chẳng lẽ trong lòng càng nham hiểm đen tối, dáng vẻ bên ngoài lại càng trở nên đẹp trai? Vì tìm ra đáp án, Tịch Tích Chi lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, đồng dạng là dáng vẻ khí phách. . . . . .
Hai nam nhân này đều là sói đội lốt cừu, không. . . . . . An Hoằng Hàn đúng là một con sói, ít nhất không giống Đông Phương Vưu Dục, đem bản thân ẩn nấp trốn tránh như vậy, mà hắn đem một mặt bản thân mình lộ ra trước mặt mọi người.
Ngay khi Tịch Tích Chi nhàm chán sắp mệt rã rời, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc đi vào chủ đề chính, "Bổn thái tử nghe nói tài nghệ Lục Công Chúa vô song, vốn lần này đến nước Phong Trạch, thấy còn tưởng nhanh, không ngờ mới chỉ mấy ngày, Lục Công Chúa đã không may mắn qua đời. Nhưng bổn thái tử đã sớm nghe nói nước Phong Trạch có rất nhiều tài nữ, đặc biệt muốn kiến thức một phen tài múa của bọn họ. Vì chuyện này, bổn thái tử còn cố ý dẫn theo mấy vũ cơ, muốn cho bọn họ tỷ thí một chút."
Đông Phương Vưu Dục nói hết sức khiêm tốn, ít nhất làm cho người ta không nhìn ra hắn ta có nửa phần tự đại cuồng ngạo. Nhưng chính điểm này lại không cần thẩn nói rõ mục đích của hắn ta.
Múa sao? Thật ra việc này nàng vô cùng thích. So với vừa đàn vừa hát thì múa có vẻ thú vị hơn nhiều. Tịch Tích Chi vội vàng ngồi ngay ngắn, đôi mắt lóe sáng như ngọc, mong đợi nhìn phía dưới.
An Hoằng Hàn đưa tay liền vỗ nó một cái, tỏ vẻ cảnh cáo, "Sao người khác tìm trẫm gây rắc rối, ngươi ngược lại còn cao hứng phấn khởi? Hay nói cách khác, ngươi nghĩ muốn khuỷu tay rẽ ra ngoài(4)?"
(4)Khuỷu tay rẽ ra ngoài: trong truyện ý nói con chồn nhỏ định về phe thái tử nước Luật Vân.
Tịch Tích Chi bị hỏi á khẩu không trả lời được, dường như thân phận của nàng là sủng vật của An Hoằng Hàn, thế cũng coi như là ‘ người ’của hắn. Nếu là ‘ người ’ của hắn thì phải giúp người thân không để ý kẻ khác. Phiền não gặm móng vuốt, Tịch Tích Chi cảm thấy lung túng.
"Trẫm không phải muốn ngươi chỉ đứng như một người xem, hiểu không?" An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, tránh chạm phải vết thương sau lưng nó, "Ngươi do trẫm nuôi, vì vậy phải đứng ở phía bên này của trẫm."
Giọng điệu bá đạo, lời nói từ trong miệng An Hoằng Hàn nói ra.
Tịch Tích Chi nói không nên lời phản bác, dù sao cũng không thể ăn không đồ ăn của hắn, ngủ giường của hắn, còn giúp người khác đả kích hắn nữa? Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi nâng chân phải phía trước lên, lải nhải nói một tràng dài giống như kiểu đang thề.
Dù sao ý nghĩa của nó cũng không khác nhiều với ý ‘ ta hoàn toàn đứng về phía ngươi ’ !
Khoé miệng An Hoằng Hàn cong lên, vui vẻ nói: "Rất tốt, cuối cùng không phụ lòng trẫm nuôi ngươi mấy tháng."
Tịch Tích Chi khiêm tốn thụ giáo, thu hồi bộ dạng xem náo nhiệt, thành thật nghiêm túc như một con chó giữ cửa, hai con chân trước chạm đất, cái mông ngồi chồm hổm ở trên bàn. Động tác này của nó khiến hai người cung nữ bên cạnh không ngừng cười run rẩy.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, xoay qua chỗ các cung nữ nhìn một cái. Hai người cung nữ nhất thời không cười được nữa, nụ cười cứng ở trên mặt, cuối cùng hóa thành vẻ mặt sợ hãi, rụt cổ một cái.
"Nếu thái tử điện hạ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy trẫm cũng không thể quét nhã hứng của mọi người. Vũ cơ nước Phong Trạch ta còn nhiều, tin rằng nhất định sẽ làm thái tử điện hạ hài lòng." Không nhìn ra vui giận, lời nói An Hoằng Hàn truyền vào lỗ tai của mọi người.
Đông Phương Vưu Dục cười một tiếng, "Bệ hạ bên kia cần một khoảng thời gian chuẩn bị, không bằng để vũ cơ nước Luật Vân ta ra sân trước?"
Nếu Đông Phương Vưu Dục dám nói thế với, như vậy nhất định có niềm tin tuyệt đối.
Ai cũng nghe ra trong lời của hắn có chứa mùi vị khiêu khích, nhưng là nước Phong Trạch là một đại quốc, đương nhiên không thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ, nếu không truyền đi thì còn tưởng rằng nước Phong Trạch của bọn họ sợ nước Luật Vân.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. An Hoằng Hàn bình tĩnh như thường, đưa mắt ra hiệu với Lâm Ân ý bảo ông nhanh đi an bài mấy tên dáng dấp giống như vũ cơ ra sân. Đối phương tới địa bàn Phong Trạch khiêu khích, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể thua.
Trong đầu Tịch Tích Chi không nghĩ nhiều chuyện như vậy. Nàng chỉ đơn giản ‘ dựa vào quan hệ ’ để ủng hộ An Hoằng Hàn, hi vọng hắn giành được thắng lợi cuối cùng. Móng vuốt vỗ mạnh vào mu bàn tay hắn, cổ vũ hắn cố gắng lên, kêu hai tiếng ‘chít chít’.
Đông Phương Vưu Dục vỗ tay ‘bốp bốp’, ngoài điện lập tức đi vào một nhóm mỹ nhân cùng một kiểu dáng y phục, bọn họ trang điểm son phấn, biến mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Trên người mặc lụa mỏng, bộ ngực để hở một nửa, đường cong khêu gợi, dáng vẻ hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt mọi người.
Các nàng mới ra sân đã có rất nhiều ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn.
Quay đầu nhìn An Hoằng Hàn, thấy sắc mặt hắn vẫn không đổi, tâm tình Tịch Tích Chi cuối cùng tốt hơn một chút. Cho dù hắn là lang(=sói), còn không đến mức là sắc lang. Ít nhất trông hắn không giống như nam nhân khác, chăm chú nhìn bộ ngực của vũ cơ không rời.
"Cố gắng nhảy cho bổn thái tử, nhảy tốt, bổn thái tử có thưởng lớn!" Đông Phương Vưu Dục chậm rãi đứng dậy, quạt giấy phe phẩy, nói qua lời nói khích lệ.
Tất cả vũ cơ vui mừng kêu, cúi nửa người xuống nói: "Tạ thái tử điện hạ."
Tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, tiếng đàn du dương đinh đinh đông đông như giọt nước đập vào rãnh, nhưng tầm mắt của mọi người lại tập trung đến trên người mười vị vũ cơ. Động tác của bọn họ cực kỳ hấp dẫn, eo thon đung đưa, bắt đầu nhảy múa.
Tịch Tích Chi mở to hai mắt nhìn, thỉnh thoảng mí mắt chớp chớp hai cái.
An Hoằng Hàn liếc mắt một cái nhận ra điệu múa của mấy nàng ta, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm, nói: "Là điệu ‘ Phượng hoàng cùng bay ’."
Hắn vừa nói, đại thần phía dưới đều ồ lên. Giật mình nhìn mười tên vũ cơ này, quả thật không dám tin. Điện Lưu Vân ngay lập tức nhấc lên cao trào, tất cả các đại thần châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
"Thật sự là phượng hoàng cùng bay, các ngươi nhìn. . . . . . Động tác của các nàng cỡ nào lưu loát, hơn nữa y phục trang sức cũng giống y như đúc trong tin đồn."
"Thật sự là động tác lưu loát nhất quán, mang theo khí thế ung dung của Phượng Hoàng."
"Lão phu đã rất lâu không được nhìn thấy điệu múa đẹp vậy. . . . . ."
Cho dù Tịch Tích Chi chưa từng nghe qua tên điệu múa này, nhưng nhìn thấy phản ứng của An Hoằng Hàn cùng các đại thần cũng đoán được lai lịch điệu múa này khẳng định không nhỏ.
Danh sách chương