Móng vuốt con chồn nhỏ khoát lên mu bàn tay đứa bé, kêu ‘chít chít’ hai tiếng muốn bảo nó đừng khóc.

Đứa trẻ sao nghe hiểu được ý Tịch Tích Chi biểu đạt, nhưng lại rất thích động vật đáng yêu. Nó không chớp mắt nhìn con vật tròn tròn màu trắng, nháy mắt chảy ra nước mắt, bộ dáng nó đáng yêu khiến Tịch Tích Chi thấy thương tiếc.

Không dám làm chậm trễ thời gian hơn nữa, hai móng vuốt của Tịch Tích Chi tóm lấy lắc tay Phỉ Thúy, cẩn thận dùng sức kéo ra ngoài. Nhưng lắc tay giống như mọc rễ trên tay, nàng kéo ra nhưng nó không dịch chuyển.

Tịch Tích Chi mất rất nhiều sức, nhưng lắc tay không xê dịch tý nào.

Tịch Tích Chi chết lặng người nhìn lắc tay, miệng lại nhải mắng chửi một hồi.

Nếu nàng có tu vi kiếp trước thì lý nào lại để mặc một chiếc lắc tay làm hại người. Tịch Tích Chi không chịu thua, hai móng vuốt vừa lôi kéo vừa dùng linh khí rót vào chiếc lắc đối đầu với nó.

Tin tưởng vững chắc ý nghĩ tà ác không thể thắng chính nghĩa, Tịch Tích Chi cắn chặt răng, dùng linh khí đánh lui hắc khí quấn lấy đứa trẻ không buông. Mặc dù tu vi Tịch Tích Chi không cao, nhưng thân thể này có linh khí cực kỳ tinh khiết. So với người tu tiên tầm thường, nàng hiểu biết rất rõ về linh khí. Độ tinh khiết của mỗi tia linh khí gấp mười lần so với người khác hấp thu.

Đối kháng một lúc lâu khiến Tịch Tích Chi cảm thấy có phần quá sức, nhiều lần thiếu chút nữa bị tà khí cắn trả lại.

Ngắn ngủi một nén nhang lại làm Tịch Tích Chi cảm giác như đã qua một thời gian dài dằng dặc.

Một tiếng ‘lách cách’ vang lên, chiếc lắc tay rốt cuộc buông ra cổ tay đứa bé. Tịch Tích Chi mệt mỏi thở dài một hơi, nhanh chóng kéo lắc tay, thuận lợi rút ra khỏi tay đứa bé.

Đứa bé nức nở mấy tiếng rồi dừng lại tiếng khóc. Sắc mặt nó đã vô cùng tái nhợt, đôi môi nhỏ đỏ mọng đã mất màu từ lâu.

Tịch Tích Chi tụ khí vào đan điền, trong cơ thể còn lưu một phần tư linh khí. Hai chân nàng hung hăng đạp lắc tay, nếu không phải vì cái lắc tay này thì một thân linh khí của nàng cũng sẽ không bị vét sách. Muốn linh khí khôi phục lần nữa, ít nhất phải chờ hai ba ngày. Nghĩ đến, Tịch Tích Chi lại cảm thấy tức giận.

Tuy nàng đã lấy lắc tay ra khỏi cổ tay đứa bé nhưng tà khí đã xâm nhập vào trong cơ thể nó không vì thế mà biến mất.

Người ta nói ‘cứu người thì cứu cho chót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên’. Tịch Tích Chi lại ngồi xổm xuống, móng vuốt cầm ngón tay béo múp của nó, đưa từng luồng linh khí vào để tinh lọc xua đuổi tà khí trong cơ thể đứa bé.

Quá trình này chống đối dễ dàng hơn nhiều so với cái lắc.

Vào lúc nàng sắp làm xong, ngoài cửa truyền đến một âm thanh hỏng hốt, "Hữu Tướng đại nhân, thật. . . . . . thật có quỷ, vừa rồi có rất nhiều viên đá nhỏ tự nhiên bay đến đập vào người nô tì, cửa còn không ngừng kêu kẽo kẹt."

"Nói bậy, lão phu là mệnh quan triều đình, có yêu ma quỷ quái nào dám vào phủ ta quấy rối." Lưu Phó Thanh Tâm nghĩ đến cháu trai, nâng ống tay áo chạy ào vào phòng.

Đi theo sau lưng ông còn hơn mười người, trong đó cũng có An Hoằng Hàn.

Trong nháy mắt bọn họ bước vào cửa phòng, lập tức nhìn thấy đứa trẻ cùng con chồn nhỏ nằm trên giường.

Lưu Phó Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đi tới. An Hoằng Hàn đi nhanh hơn hắn một bước chân vượt trước, người khác không nhìn ra sự khác thường của con chồn nhỏ, chẳng lẽ hắn sống lâu ngày cùng con chồn nhỏ còn không nhìn ra? Thân thể Vân chồn khẽ run rẩy, vẻ mặt mệt mỏi, vùng lông quanh trán đều bị mồ hôi thấm ướt.

Tịch Tích Chi truyền xong một luồng linh khí cuối cùng, nghĩ muốn trốn nhưng đã quá muộn. Thân thể nàng chậm rãi dịch chuyển sang bên phải, móng vuốt nhanh chóng bắt được lắc tay nhằm giấu nó.

Cái lắc này mà rơi vào dân gian nhất định sẽ gặp phải sóng gió, chỉ có ở bên cạnh nàng mới có thể yên tâm vô sự.

"Chuyện gì đã xảy ra?" An Hoằng Hàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm lấy con chồn nhỏ. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn còn chồn nhỏ trong lòng, nhìn thấy cái lắc tay trên móng vuốt nó.

Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi hao phí quá nhiều linh khí nên có phần mệt mỏi, kêu với An Hoằng Hàn hai tiếng liền an tĩnh lại.

Số linh khí mà nàng khổ sở tu luyện giờ hao phí không thừa một tia nào, mấy ngày nữa nàng phải chăm chỉ tu luyện hơn để sớm khôi phục linh khí.

"Tiểu. . . . . . Tiểu thiếu gia đừng khóc." Bà vú giật mình hô to.

Trên giường đứa trẻ lại khôi phục thần thái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên sống động, thỉnh thoảng cười ‘ha ha’.

Đuôi mắt Lưu Phó Thanh nhìn thấy chiếc lắc tay trên cổ tay đứa bé không thấy, nhưng ông không dám truy cứu, hay nói các khác thông minh như Hữu Tướng ông đã nghĩ đến một số chuyện.

"Lâm nhi không khóc là tốt rồi, cháu ngoan của ông." Lưu Phó Thanh ôm đứa bé, không ngừng khẽ vuốt lưng nó, vui mừng cười cong khóe miệng.

Ống tay áo của An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất động, phủ lên nửa người con chồn nhỏ, vừa vặn che đi cái lắc tay mà nó đang nắm.

Dù nói thế nào đây cũng là lễ vật người khác tặng, nếu lấy đi trước mặt nhiều người thì khi Tả Tưởng biết sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.

Đứa trẻ ‘hi hi’ cười hướng con chồn nhỏ, vươn tay muốn sờ nó. Đáng tiếc khoảng cách quá xa với lại có một vị Đế Vương nào đó đang đứng tỏa ra khí thế nghiêm nghị khiến đứa trẻ không thực hiện được mong muốn như ý mình.

Thấy cháu trai ngừng khóc, trái tim Lưu Phó Thanh đang treo lơ lửng đã hạ xuống, "Nếu không còn chuyện khác thì mời tất cả các vị trở lại tiếp tục uống rượu dùng bữa thôi. Ban ngày ban mặt nào có quỷ thần gì xuất hiện, theo lão phu, tất cả là do bà vú đã già nên mắt mờ sinh ra ảo giác."

Bà vú mở miệng phản bác, "Nhưng Vương Vi cùng Lý Du Nhi cũng nhìn thấy. . . . . ."

Bà vừa mới nói đã thấy Hữu Tướng đại nhân trừng mắt về phía bà. Suy cho cùng bà cũng chỉ là người làm của phủ Thừa Tướng đại nhân, nhìn thấy Hữu Tướng ra hiệu liền ngay lập tức ngậm miệng.

Dù sao chuyện vừa rồi không hề dối trá, đến giờ, bà vẫn cảm thấy đau khắp người.

Tịch Tích Chi giả bộ không liên quan đến mình, ngồi vắt giò yên lặng xem vẻ mặt của bà vú và Lưu Phó Thanh. Dù sao chuyện cần làm, nàng đều đã làm xong rồi. Hôm nay nàng mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, ngáp một cái, Tịch Tích Chi cầm ống tay áo An Hoằng Hàn lên, lén chui vào trong đó rồi nằm trong ngực hắn để ngủ, nàng muốn dựa vào giấc ngủ để khôi phục thể lực.

An Hoằng Hàn cảm thấy trong ngực có nhiều hơn một con vật, dùng sức vỗ sống lưng con chồn nhỏ. Con chồn này đã bắt đầu hiểu được hắn sẽ bao che cho nó sao?

Chiếc lắc tay vô cùng lạnh lẽo không giống như loại Ngọc Thạch... Cái lạnh ngấm vào trong tay như hàn khí mà băng đá phát ra.

An Hoằng Hàn nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống con chồn nhỏ, có lẽ con chồn này muốn chiếc lắc tay không phải vì thích nó.

Tịch Tích Chi cũng không lo lắng chiếc lắc làm hại đến An Hoằng Hàn bởi vì hắn là cửu ngũ chí tôn(1), bất kỳ vật tà ma nào cũng phải nhượng bộ lui binh. An Hoằng Hàn là chân long thiên tử(2) được trời cao che chở, khí Thiên Tử vây khắp người, loại khí tức này là khắc tinh của những thứ vật tà ma.

(1)Cửu ngũ chí tôn: ý chỉ bậc đế vương có nguồn gốc từ trong quẻ bói Kinh dịch ở trung quốc cổ.

(2)Chân long thiên tử: là rồng là con của trời

Hễ có yêu ma đến gần hắn thì sẽ hao tổn nguyên khí(3) của bản thân.

(3)Nguyên khí: là sức sống, sinh lực.

Nói cách khác, nếu không phải do Tịch Tích Chi tu tiên thì cũng không thể sống bên cạnh An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi ngáy o o, gối đầu lên cánh tay An Hoằng Hàn, trên khuôn mặt, hai mắt nhắm nghiền, chóp mũi truyền ra hơi thở vững vàng.

An Hoằng Hàn vốn còn muốn mang con chồn nhỏ đi dạo xung quanh nhưng xem bộ dạng này của nó thì hắn chỉ có thể bỏ ý nghĩ đấy. Dù sao còn rất nhiều cơ hội xuất cung về sau, hắn cũng không vội nhất thời.

"Hữu Tướng, trẫm hồi cung trước." Đứng ở bên cạnh Lưu Phó Thanh, An Hoằng Hàn nhỏ giọng nói.

Lưu Phó Thanh vốn tính toán giữ lại, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại không phát ra, chỉ nhả ra một câu: "Cung tiễn bệ hạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện