Mấy vị phu nhân này sống trong nhung lụa chưa từng nói quá lời thô tục nhưng móng tay lại như ác quỷ, vừa bôi lên nước sơn đỏ chót, đỏ đến tựa như có thể nhỏ ra máu.

Tịch Tích Chi không còn hơi sức, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay thái giám.

Móng tay của mấy vị phu nhân vừa cấu lại ấn phần thịt non của Tịch Tích Chi, đau đến nỗi nàng không ngừng kêu loạn. Thù này không báo uổng là con chồn nhỏ! Con chồn không phát uy thật cho nàng thành mèo bệnh rồi! Nhìn thực lực hai phe chênh lệch quá xa, Tịch Tích Chi khẽ cắn răng, quân tử báo thù mười năm không muộn. Chung quy có một ngày, nàng sẽ đòi lại hôm nay bị chịu tội.

Đừng tưởng rằng người tu tiên coi mọi sự Dĩ Hòa Vi Quý, dùng lời của sư phụ nàng mà nói người khác khi dễ ngươi, ngươi không phải biết phản kháng, vậy không gọi tha thứ mà được kêu yếu mềm! Chúng ta tu tiên cũng không phải tu đạo, không cần thiết học đám đạo sĩ kia cố chấp ăn chay niệm Phật, cùng Thanh Đăng Cổ Phật làm bạn.

Tịch Tích Chi hé miệng muốn cắn tay ngón tay của đối phương, còn không có thực hiện được liền bị Thái hậu tát một cái lệch đầu.

"Lấy hoa Lam Linh của ai gia xuống, giáo huấn này coi như còn nhẹ. Nếu không phải xem ngươi là sủng vật bệ hạ nuôi, ai gia đã sớm sai người lột da của ngươi nấu canh uống." Ngón tay Thái hậu dùng sức đâm một cái lên bụng Tịch Tích Chi, móng tay nhọn hoắt xoay ấn làm Tịch Tích Chi sinh đau.

Thái hậu bận tâm đến uy nghiêm của An Hoằng Hàn nên không dám huyên náo chuyện này quá lớn, thấy con chồn nhỏ bị giày vò không sai biệt lắm liền kêu tất cả bọn họ dừng tay.

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, nhìn xem sau này con súc vật nhỏ này còn dám chọc giận ai gia!" Thái hậu nhận lấy khăn lụa thái giám đưa tới, lau tay một chút dường như rất ghét bỏ ban nãy chạm qua con chồn nhỏ.

Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, kêu ‘xèo xèo’ hướng lão thái hậu. Trên bàn rớt ngổn ngang lông con chồn nhỏ, một phần là do Tịch Tích Chi giãy giụa rơi xuống, còn lại là bị mấy nữ nhân tâm địa rắn rết này nhổ.

"Mẫu hậu, con chồn nhỏ này dường như không chịu thua." Một vị phi tần xinh đẹp nhất trong đám mở miệng nói: "Có muốn tiếp tục trừng trị nó hay không, chỉnh đến khi nó biết vâng lời?"

Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp cùng lòng dạ có quan hệ trực tiếp với nhau. Bộ dạng nữ nhân này thật ra xinh xắn đẹp đẽ nhưng lòng dạ như thế nào lại ác độc đến thế? Vết thường trên mình đã chằng chịt, họ còn không chịu bỏ qua cho.

"Đồng phi, tái giáo huấn tiếp, ngươi không sợ bệ hạ biết chuyện này sao?" Thái hậu quát mắng nàng một hồi, mặc dù địa vị của nàng cao quý, là mẫu hậu của An Hoằng Hàn nhưng tính tình bệ hạ tàn nhẫn như thế nào có ai là không biết? Trông mong vào bệ hạ niệm đến thân tình thì huynh đệ thân sinh của người cũng sẽ không phải chết rồi.

Nàng uy nghi ở trong hậu cung nhưng đứng ở trước mặt bệ hạ cũng phải thu liễm dáng vẻ kiêu ngạo của bản thân.

Liễu Tư Đồng sợ đến mức đứng ở phía sau những người khác, nàng chỉ là thấy Thái hậu chưa tiêu cơn tức mới có thể nói ra như vậy, ai biết ngược lại Thái hậu nổi giận đối với nàng.

Hậu cung nữ nhân một đám đều là người nham hiểm ác độc, Tịch Tích Chi cuối cùng hiểu ý tại sao người đời đều nói, hoàng cung chính là nơi đáng sợ nhất. Không những nam nhân cố gắng tranh đấu vì quyền lực ngay cả nữ nhân cũng như vậy.

Hai tay Thái hậu nâng con chồn nhỏ lên, ôm nàng nói: "Đi Ngự Thư Phòng một chuyến."

Tịch Tích Chi chán ghét nàng ta ôm ấp, thử giãy giụa lại bị Thái hậu dùng một cái tay đè chặt lại. Nàng cũng ngu đến mức cho là lão bà này hảo tâm đưa nàng trở về. Nằm ở trong ngực nàng ta, Tịch Tích Chi như ngồi trên bàn chông, hận không thể nhanh chóng nhảy xuống.

Vừa nhìn thấy cửa chính Ngự Thư Phòng, Tịch Tích Chi kích động đến mở to hai mắt. Đi dạo chơi bên ngoài một vòng mới biết mình chủ nhân cực kì tốt.

Hai người cung nữ quỳ trên mặt đất, khóc thút thít, vừa mới bẩm báo hết bệ hạ chuyện con chồn nhỏ lại mất tích đã nhìn thấy Thái hậu ôm một quả cầu màu trắng nhỏ đi vào.

Tịch Tích Chi nhìn thấy An Hoằng Hàn lần nữa giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, cặp mắt dâng lên hơi nước. So với mấy nữ nhân ác độc này thì đại nhân An Hoằng Hàn này vẫn luôn dịu dàng hơn.

Thái hậu giả tbộ một người mẹ hiền từ đi về phía án thư An Hoằng Hàn đang ngồi, "Hoàng nhi nếu đã nuôi nấng Vân con chồn thì không nên làm cho nàng chạy loạn, ngộ nhỡ nó chạy đi mất thì hoàng cung to như vậy biết tìm nơi nào? May mà ai gia gawoj nó ở Ngự Hoa Viên, bằng không sẽ không biết con chồn này sẽ chạy đi đâu."

Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lời trừng Thái hậu, lão bà này rất không biết xấu hổ. Mới vừa rồi khuôn mặt còn ác độc dữ tợn ở Ngự Hoa Viên vậy mà bây giờ lại diễn thành lão phu nhân hiền lành rồi. Khó trách nàng ta muốn đưa nàng trở lại thì ra nghĩ đóng vai người tốt ở trước mặt An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn Thái hậu một cái, ánh mắt không hề gợn sóng. Ngược lại khi nhìn con chồn nhỏ thì ánh mắt lại toát ra một chút cưng chiều.

Ngay trước mặt An Hoằng Hàn, cái lưng của Tịch Tích Chi cuối cùng cũng có thể thẳng tắp. Mới vừa rồi họ không phải ỷ vào nhiều người mới dám bắt nạt nàng? Bây giờ có chỗ dựa là An Hoằng Hàn, lá gan Tịch Tích Chi bắt đầu lớn lên. Từ sáng sớm đến nay, Tịch Tích Chi còn không có đi qua nhà xí. Ở Ngự Hoa Viên thì có nghĩ đi tiểu một chút nhưng suy nghĩ vì mặt mũi cho nên nàng vẫn nén nhịn.

Nhớ tới lão bà này lúc trước hành hạ nàng thế nào, Tịch Tích Chi bày ra bộ dạng không đếm xỉa đến, di chuyển cái mông nhỏ nhắm ngay cẩm bào của Thái hậu.

Mặt mũi có chỗ nào quan trọng hơn so với báo thù? Thù này không báo, Tịch Tích Chi ăn ngủ không yên.

Sau đó ——

Một cỗ mùi khai nước tiểu tràn ngập ở trong không khí.

Thật ra thì Tịch Tích Chi đi tiểu cũng không thối, nhưng đối với Thái hậu ưa sạch sẽ mà nói đơn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Thái hậu tức giận đến mức hai tay quăng con chồn nhỏ đập vào hướng sàn nhà bằng ngọc trắng.

Đôi mắt An Hoằng Hàn trở nên sâu thẳm, nhanh chóng vươn tay vững vàng tiếp được con chồn nhỏ. Ánh mắt như thanh kiếm ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, "Chẳng qua là một con chồn thú con, mẫu hậu cần gì tức giận?"

An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông Tịch Tích Chi, vừa mới đụng đến, Tịch Tích Chi giống như xù lông nhảy dựng lên.

Cả người nàng tím bầm, cho dù bộ lông che chắn không nhìn thấy nhưng những vết thương này xác thực tồn tại. Không động vào còn đỡ chút, vừa đụng liền thấy đau từng trận.

An Hoằng Hàn cảm nhận được con chồn nhỏ khác thường, nhưng không có nghĩ tới phương diện kia, hơn nữa nhìn bộ dạng con chồn nhỏ cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Ống tay áo Thái hậu ướt một mảng lớn, cả người đều mùi này càng làm nàng không chịu thêm nổi. Con chồn nhỏ thật sự quá thiếu dạy dỗ, vừa dạy dỗ qua nó lại chạy tới chọc giận nàng, thuần túy không có nhớ lâu.

"Hoàng nhi, ngươi nuôi sủng vật, ai gia không phản đối, nhưng cho dù nuôi cũng nên nuôi một con sủng vật khéo léo nghe lời. Một con chồn nhỏ cả ngày gây họa gây sự nuôi đến có ích lợi gì? Sớm muộn có một ngày, nó sẽ bôi nhọ mặt mũi hoàng thất." Thái hậu giận đến đôi tay phát run, cũng không để ý thân phận của mình liền hô hướng An Hoằng Hàn.

Sau lưng vài người phi tần kia ghét bỏ mùi khó ngửi trên cẩm bào Thái hậu, chỉ nói mấy lời an ủi nhưng không ai đến gần.

Không hài lòng có người nói xấu con chồn nhỏ ở trước mặt hắn, An Hoằng Hàn lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống, "Trẫm còn xử lý công vụ, mời mẫu hậu trở về đi."

Đuổi người lộ liễu như vậy làm sắc mặt Thái hậu cứng ngắc nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.

"Ai gia cũng biết hoàng nhi xử lý chính vụ bận rộn cho nên mới muốn dạy dỗ Vân chồn. Dù sao mỗi ngày ai gia cũng nhàn rỗi, hoàng nhi không bằng đem Vân chồn đưa cho ai gia nuôi hai ngày."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện