“Trong vòng mười ngày, chung này sẽ lấy mạng kẻ nào trúng phải. Các ngươi chỉ có mười ngày để suy nghĩ, nếu phục tùng sẽ được nhận giải dược, nhất thời bảo toàn được tính mạng. Còn không, các ngươi phải chịu táng thân trong địa lao của Đoạn kiếm sơn trang này.” Quân Thư Ảnh bình thản nói, như thể đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Đột nhiên y cười lạnh, nói: “Chỉ sợ chư vị chỉ chịu đựng được năm hôm là xuống hoàng tuyền, làm hại cả một nhà già trẻ đến cúng bái. Nhưng có thể đoàn viên cùng gia đình dưới đó cũng thật đáng mừng.” Giọng nói uy hiếp khiến mọi người sởn gáy.“Tiểu nhân đê tiện.” Có người lên tiếng chửi rủa. Quân Thư Ảnh cũng chỉ cười cười bỏ qua.

Sở Phi Dương vẫn chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh, nhưng y lại không dám nhìn hắn, cũng không muốn nhìn. Việc y đang làm, chính là nguyện vọng lớn nhất từ trước đến nay của y. Y không muốn bất cứ là làm nhiễu loạn kế hoạch của y. Y phải đứng trên tất thảy mọi người, nắm giữ sinh tử của họ, bắt họ phải phục tùng như một con chó phải phủ phục dưới chân chủ, cầu xin y bố thí chút ơn huệ. Y không cần lòng trung thành của họ, chỉ cần họ phục tùng y. Y muốn xem họ cố gắng che giấu đôi mắt đầy lửa hận trước mặt y, muốn họ thấy mình bất lực khi không thể phản bội, không thể không phục tùng kẻ mà mình hận thấu xương. Y không quan tâm mình phải dùng đến thủ đoạn gì, cũng không phủ nhận mình là kẻ đê tiện.

Quân Thư Ảnh ra lệnh cho giáo chúng Thiên Nhất Giáo đang dàn trận xung quanh giam tất cả mọi người lại. Thanh Lang trở về bên cạnh Quân Thư Ảnh, châm chọc nhìn y, nhẹ giọng nói: “Ngươi khiến Yến của ta chịu khổ, ta cũng không thể nương tay với Sở Phi Dương. Chúng ta xem như huề nhau.”

Quân Thư Ảnh hừ lạnh, không để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của Thanh Lang, đang muốn rời đi, chợt nghe thấy tiếng gió rít lên, y lập tức vận nội lực tránh ám khí đột nhiên phóng tới.

Bên cạnh lại vang lên tiếng la của Thanh Lang: “Cẩn thận!”. Lời còn chưa dứt, một ám khí bay tới. Sau một tiếng vang nhỏ, Thanh Lang xòe tay, một ám khí nho nhỏ đang nằm trong tay hắn.

Thanh Lang nhìn về phía ám khí phóng tới, bắt gặp một đôi mắt đầy uất hận. Thanh Lang đi đến trước mặt người nọ, ngồi xổm xuống, cười nhẹ, đưa ám khí lên ngắm nghía, nói: “Âm mưu không tồi, đáng tiếc không đủ tài.” Vừa dứt lời, hắn liền cắm phập ám khí vào bả vai người nọ, nét cười trên mặt thậm chí còn không giảm bớt.

Người nọ kêu la thảm thiết, Thanh Lang khinh thường nói: “Thật không đáng.” Hắn chùi vết máu trên tay vào y phục người nọ, đứng dậy nói: “Cái gọi là võ lâm chính đạo, bất quá cũng như thế.” Nói xong hắn đi đến trước mặt Viên Khang Thọ và Tín Bạch, mỗi tay nhấc một người lên, nói: “Địa lao của Đoạn kiếm sơn trang này sao có thể lớn bằng địa lao của Thiên Nhất Giáo chúng ta.” Giáo chúng Thiên Nhất giáo dùng dây thừng trói chặt những người không có sức chống cự đang nằm trên mặt đất rồi áp giải bọn họ vào địa lao.

Quân Thư Ảnh xuyên qua đám người, Cao Phóng đi theo sau y, cả hai cùng đi đến cổng ngoài. Còn chưa đến nơi, đã nghe tiếng hỗn loạn từ phía sau. Quân Thư Ảnh quay đầu lại nhìn, khi thấy rõ tình thế giữa sân, mí mắt y khẽ giật.

Sở Phi Dương cả người đầy máu, giãy khỏi dây thừng, đang triền đấu cùng vài tên giáo chúng. Hắn không sử dụng nội lực nên chiêu thức đánh ra không có uy lực như mọi khi, nhưng cũng đánh cho vài tên giáo chúng chống đỡ không nổi, nhất thời không thể đến gần hắn.

Cao Phóng líu lưỡi nói: “Đúng là đồ quái vật. Sở Phi Dương nhiều lần kháng chung độc, thật không biết hắn có bao nhiêu cái mệnh nữa.” Mà lần trước hắn cố gắng chống cự độc tính của chung độc… cuối cùng lại cho ra Tiểu Thạch Đầu. Cao Phóng tất nhiên không dám nói ra những lời này, chỉ trộm nhìn Quân Thư Ảnh, thì đã thấy y nhăn mày nhăn mặt nhìn về phía kia, rồi xoay người rời đi, nói: “Không cần xen vào, hắn chống cự không được bao lâu đâu.”Cao Phóng không nói gì, tiếp tục bám sát y. Mà việc gì y phải giải thích với hắn, dù gì chuyện cũng đâu liên quan đến hắn…

“Quân Thư Ảnh, người đứng lại!” Sở Phi Dương đột nhiên hét lớn, chưa kịp dứt lời, cơn ho tuôn ra không dứt, theo đó là những cơn nôn ra máu. Quân Thư Ảnh hơi dừng lại, rồi như không muốn để ý đến hắn, liền nhanh bước ra ngoài.

“Hỗn đản, ngươi đứng lại! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi…” Thanh âm của Sở Phi Dương bị ngắt đoạn, chỉ nghe hắn kêu một tiếng, dường như đã bị trúng một đòn chí tử.

Quân Thư Ảnh không thể nhịn được liền quay lại nhìn. Nhưng Sở Phi Dương đã tự đề khí, phóng tới trước mắt y, hai tay nhuộm đầy máu nắm lấy áo y, thở dốc, hơi thở nồng đậm mùi máu tươi.

Quân Thư Ảnh quay mặt sang phía sau ngăn bọn thuộc hạ lại, không cho họ tới gần, lên tiếng: “Ngươi cứ kháng cự như vậy sẽ không sống lâu đâu. Người chỉ khiến cho độc tính của Miêu Cương chung độc mạnh lên mà thôi.”

Sở Phi Dương phun ra một ngụm máu, khóe miệng nhếch lên cười, lộ ra vẻ cuồng vọng tà nịnh.

“Chỉ là mấy con sâu, làm sao khiến ta quan tâm?!” Sở Phi Dương đưa mặt đến gần, giọng nói khô khốc.

Quân Thư Ảnh gỡ tay hắn ra, lui về sau, lạnh lùng nói: “Không cần chống cự vô ích. Ngươi trốn không thoát đâu, cũng đừng mong cứu bọn họ.”

Sở Phi Dương lại tiến tới phía Quân Thư Ảnh, cười nói: “Ngươi nói sao thì tùy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều.”

Giọng nói trở nên lạnh lùng, nét tươi cười trên mặt cũng biến mất, ánh mắt giận dữ nhìn chăm chú Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh để mặc cho hắn nhìn, lẳng lặng đáp lại đôi mắt đầy tia máu kia.

“Ta hỏi ngươi, ngày ấy ngươi mang Tiểu Thạch Đầu theo. Ngươi đi thực hiện âm mưu của ngươi, còn… Tiểu Thạch Đầu đâu? Hài tử của chúng ta… Tiểu hài tử ngươi sinh cho ta…” Sở Phi Dương kề sát mặt vào, chóp mũi hai người cơ hồ muốn chạm vào nhau, tuy thanh âm vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vẻ hung ác, hắn thấp giọng nói: “Ngươi đem tiểu hài tử của ta đi đâu?”

Quân Thư Ảnh nhíu mày, tựa hồ như bất mãn với lời nói và thái độ của Sở Phi Dương. Sau một lúc lâu y mới thấp giọng trả lời: “Ta đem hắn đến một biệt viện và nhờ người chăm sóc nó…”

“Đủ rồi, ta đã biết.” Sở Phi Dương đẩy y ra, cười lạnh. Vài tên giáo chúng Thiên Nhất đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất loạt xong lên. Sở Phi Dương không hề phản kháng, mặc cho bọn chúng trói lại mang vào địa lao.

Quân Thư Ảnh sờ sờ cái áo dính máu, ánh mắt tối sầm.

Cao Phóng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Giáo chủ, chúng ta đi thôi.”

Quân Thư Ảnh gật gật đầu, xoay người rời khỏi khoảng sân tịch liêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện