Vì gấp rút chữa thương cho Tống Lam Ngọc, Sở Phi Dương bị bại lộ hành tung, muốn rời đi cũng không còn kịp nữa, đành phải đón nhận cảnh Tín Bạch vừa nhìn thấy mình sắc mặt đã trầm lại.Dù trên giang hồ, hắn thanh danh vang dội, người người kính ngưỡng, nhưng hắn lại chọc giận vị sư phụ nuôi mình từ nhỏ đến lớn, trong lòng luôn cảm thấy áy náy bất an như tiểu hài đồng khi đối mặt với trưởng bối.

“Sư phụ…” Sở Phi Dương tiến lên trước, cung kính hành lễ.

Tín Bạch không nhìn hắn, lướt qua đến bên Tín Vân Thâm cùng Tống Lam Ngọc, nghiêm khắc răn dạy cả hai vài câu, rồi hô quát bọn để tử tiếp tục lên đường.

Những đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái muốn cùng Sở Phi Dương ôn chuyện chỉ có thể khó xử nhìn Sở Phi Dương rồi tiếp tục đi.

Tín Vân Thâm và Tống Lam Ngọc nhìn nhau, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương. Tống Lam Ngọc thấp giọng nói: “Đi thôi. Sư phụ hiện giờ đang nổi nóng, đợi đến khi đến Đoạn Kiếm sơn trang, sư phụ sẽ tha thứ cho huynh thôi.”

“Vân Thâm, Lam Ngọc, các ngươi chớ nhàn sự mà xen vào chuyện người khác, mau đi cho kịp.” Giọng nói Tín Bạch truyền tới.

Tín Vân Thâm cùng Tống Lam Ngọc khó xử, Sở Phi Dương tuy rằng cảm thấy chua xót khi bị đối xử lạnh nhạt, cũng chỉ có thể mỉm cười khuyên cả hai đuổi theo mọi người trong giáo phái.

“Đi đi. Chớ chọc sư phụ nổi giận. Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ theo sau.” Sở Phi Dươn vỗ vỗ đỉnh đầu Tín Vân Thâm, đẩy hai người về phía trước.

Tống Lam Ngọc lại nắm cổ tay Sở Phi Dương, bướng bỉnh nói: “Ta muốn ở bên cạnh huynh. Ta chỉ sợ Sở đại ra lại ra đi, mai danh ẩn tích, không thể tìm được.”

Tín Vân Thâm vừa muốn lên tiếng, lại bị Tống Lam Ngọc đẩy về phía trước. “Vân Thâm, ngươi mau đi theo sau họ đi. Sư phụ nếu nóng giận thì chỉ có ngươi chịu thiệt thôi.”

Tín Vân Thâm thấy Tống Lam Ngọc trừng mắt nhìn mình, sờ sờ đầu, nói với Sở Phi Dương: “Ta đi đây. Đại sư huynh nhất định không được ra đi nữa đó.”

Sở Phi Dương gật đầu cười, nhìn thân ảnh vội vàng đuổi theo mọi người của Tín Vân Thâm. Bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu vai chợt nặng, là do Tống Lam Ngọc quá vui mừng là tựa đầu vào vai hắn.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười nói: “Chân của ngươi sao rồi? Để ta đỡ ngươi đi.”

Tống Lam Ngọc dường như được Sở Phi Dương nhắc nhở mới nhớ tới vết thương trên đùi mình, nhất thời nhăn mày đau đớn, dựa hẳn người vào Sở Phi Dương, nói: “Vậy làm phiền Sở đại ca.”

Sở Phi Dương quàng tay Tống Lam Ngọc qua vai mình, vận chút sức, để Tống Lam Ngọc bước đi không phải chạm vào vết thương trên đùi. Tống Lam Ngọc bước theo Sở Phi Dương, không nhìn đường mà cứ si ngốc ngắm gương mặt tuấn đĩnh nghiêng nghiêng của Sở Phi Dương.

Chuyện lần trước dường như đã xảy ra từ lâu lắm rồi, sự tình như vậy, Tống Lam Ngọc không dám nghĩ đến chuyện gặp lại Sở Phi Dương, chứ đừng nói đến chuyện có thể thân cận hắn như thế này. Tống Lam Ngọc suy nghĩ, ánh mắt cũng trở nên mông lung.

Sở Phi Dương dìu Tống Lam Ngọc theo sát phía sau bọn người Thanh Phong Kiếm Phái. Không phải là hắn không muốn tiếp tục chờ Quân Thư Ảnh, nhưng nếu bị Tín Bạch bắt gặp, hắn không dám nghĩ lão sẽ càng tức giận như thế nào nữa. Khi đó, muốn lão tha thứ cho hắn càng thêm khó khăn.Phía sau lại xuất hiện nhiều đám người, danh môn chính phái có, tiểu phái vô danh của có. Đại hội võ lâm mười năm mới có một lần, cho dù không tranh ngôi vị võ lâm minh chủ, họ cũng muốn đến xem náo nhiệt.

Trong đó có một nhóm người, thoạt nhìn như một tiểu môn phái bình thường, lại toát ra bầu không khí nghiêm trang. Mấy chục người đi chung với nhau lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đám người kia gần tới Đoạn Kiếm sơn trang lại rẽ sang một lối khác. Vì chỉ là một bang phái vô danh nên cũng không khiến các bang phái khác chú ý.

Ở một đường nhỏ cách sơn trang không xa, một nam nhân cao lớn dẫn đầu đám người đột nhiên vươn tay duỗi chân, lười nhác vòng hai tay sau gáy, ngẩng đầu nhìn trời nói: “A… Sở đại hiệp người người yêu mến cư nhiên lại rơi vào cảnh cha không đau nương không thương a. Đáng thương, người mê luyến hắn cũng đâu phải là ít.” Nói xong hắn liếc mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Chờ một lúc không nghe tiếng trả lời, hắn tiếp tục ngửa mặt lên trên thở dài: “Tiểu công tử kia không đối với hắn tình thâm như vậy. Xem ánh mắt kia, như muốn nuốt sống Sở đại hiệp. A, nghe nói lại có một tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, lại là tiểu thư phú gia ái mộ hắn. Sở Phi Dương thật quá diễm phúc mà.” Nói xong lại nhìn nhìn sang bên cạnh.

Vẫn không thèm để ý đến hắn. Hắn chưa từ bỏ ý định, tay định chọc chọc vào người bên cạnh, lại đột nhiên bị một cây ngân châm kề vào cổ: “Thanh Lang, nếu ngươi muốn mỹ nhân ngu ngốc của ngươi bình yên thì câm miệng lại cho ta.”

Thanh Lang giơ hai tay lên, cười cười nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, Yến của ta ở trong tay ngươi, ngươi nói thế nào ta nghe thế đó. Quân huynh không muốn nghe thì thôi vậy, ta nói chuyện khác.”

“Câm miệng!” Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra, thu hồi ngân châm, tiếp tục đi trước.

Thanh Lang sờ sờ chòm râu dưới cằm, lững thững theo sau.

Nỗi sợ hãi đột nhiên nảy lên trong lòng Quân Thư Ảnh. Kia không phải chỉ là nỗi sợ hãi khi đối mặt với hiểm nguy, hay khi cận kề cái chết, mà là nỗi sợ hãi vốn chôn sâu trong lòng, tưởng như không còn trong tâm trí đột nhiên chờ đến khoảnh khắc này mà xuất hiện, mang cả địa ngục đẫm máu xâm chiếm toàn bộ tinh thần Quân Thư Ảnh, khiến y không thể không nhìn, không thể không đối mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện