Ngày trừ tịch(*), từng đợt tuyết lớn rơi xuống. Biệt viện này ở ngoại ô, chung quanh không có bóng người, chỉ là một mảnh rừng tiêu điều khô tàn. Tuy rằng nơi này chỉ có bốn người ở nhưng trong viện cũng không phải không có không khí ngày lễ. Cao Phóng đối với ngày lễ này cảm thấy rất vui mừng, treo câu đối trước cửa, khắp nơi giăng đầy đèn lồng đỏ, còn có thêm những vật trang trí khác thường, tuy rằng có hơi kỳ dị, nhưng thoạt nhìn lại thập phần náo nhiệt.

Chỉ có vài người nên cũng không chú ý việc ăn uống lắm, ngày trừ tịch cũng chỉ ăn vài món, những vò rượu của Sở Phi Dương mua về cũng được đem ra uống. Cao Phóng chỉ uống một chút, chăm sóc Tiểu Thạch Đầu cẩn thận xong liền ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nói phải đi tìm một vị thuốc. Quân Thư Ảnh đối với chuyện này chỉ thờ ơ, Sở Phi Dương đi theo dặn dò vài câu, tiễn Cao Phóng ra đi, khi trở về đã không còn thấy Quân Thư Ảnh đâu nữa. Hắn mang mấy vò rượu còn lại đi đến thư phòng của Quân Thư Ảnh.

Khi đến đình viện của Quân Thư Ảnh thì hắn thấy y đang múa kiếm. Sở Phi Dương hưng trí dựa lưng vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn. Dưới bầu trời sương tuyết, thân ảnh thon thả nhưng mạnh mẽ phiêu động, y phục lại không vương một bông tuyết trắng nào. Nhưng Quân Thư Ảnh múa bộ kiếm pháp kia mặc dù trông rất hoa lệ, nhưng không dùng chút lực nào, tựa hồ y chỉ đang nhàn hạ múa kiếm cho vui mà thôi. Sở Phi Dương thật không ngờ Quân Thư Ảnh lại có lúc thong thả như vậy.

Quân Thư Ảnh thu kiếm, thản nhiên nhìn về phía Sở Phi Dương. Sở Phi Dương quơ quơ mấy vò rượu lên, cười cười. Quân Thư Ảnh xoay người trở về phòng trước, để cửa cho Sở Phi Dương cùng vào.

“Ta không nghĩ ngươi có thể có nhàn hạ múa kiếm thoải mái như vậy.” Sở Phi Dương cười nói, đặt vò rượu lên bàn, ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Quân Thư Ảnh ngồi bên cạnh hắn, thản nhiên cười nói: “Tuy rằng lễ trừ tịch của Thiên Nhất Giáo không giống Trung Nguyên, nhưng cũng tổ chức chút lễ mừng. Khi xưa ta còn trẻ, địa vị thấp, chúng ta phải nhận mấy trò múa kiếm góp vui này. Còn có Cao Phóng cùng Thanh Lang.”

Sở Phi Dương nhướng mày nói: “Thiên Nhất Giáo nguyên lai đúng là phong nhã như thế, vậy mà trước kia ta lại xem thường nó.”

Quân Thư Ảnh thở dài: “Đó là thời Giáo chủ tiền nhiệm… Quên đi, nói chuyện đó với ngươi làm gì.”

Sở Phi Dương nâng vò rượu lên uống, cười nói: “Ngươi nguyện ý nói, ta sẽ chăm chú lắng nghe. Mọi chuyện về ngươi, ta đều muốn biết… tất cả.” Sở Phi Dương nhìn thẳng vào Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh cũng cầm một vò rượu, nửa như cười nửa như không, nói: “Không ngờ Sở đại hiệp lại có thể nói ra những lời tâm tình như vậy.”

“Đa tạ tán thưởng.” Sở Phi Dương sờ sờ mũi, cũng cầm một vò rượu lên. Hai người uống cả ngụm rượu, vui sướng đến cực điểm.

“Nói đến Thanh Lang…” Sở Phi Dương thản nhiên lên tiếng. “Ngươi không muốn giành lại ngôi vị Giáo chủ sao? Võ công của ngươi hiện giờ có thể coi là lợi hại nhất võ lâm rồi.”

“Đương nhiên là muốn.” Quân Thư Ảnh buông vò rượu, trả lời. “Nhưng không phải võ công thăng tiến có thể đoạt lại ngôi Giáo chủ. Thiên Nhất Giáo đều là người của Thanh Lang, cho dù ta có giết hắn cũng không thể yên ổn mà ngồi ở vị trí đó.”“Ngươi hiện tại cũng rất hiểu chuyện.” Sở Phi Dương nhướng mày nói. “Chứ như ngươi trước kia, ngồi được ở vị trí Giáo chủ mới là lạ.”

Quân Thư Ảnh thản nhiên liếc hắn một cái, khinh thường quay đầu đi. Sở Phi Dương nhìn y một lúc, ho nhẹ, nói: “Quên đi, đêm trừ tịch mà nói chuyện này thật mất hứng.”

Quân Thư Ảnh không đáp lại, ném vò rượu rỗng đi, với tay cầm lấy vò khác. Đột nhiên Sở Phi Dương nắm tay y ngăn lại, tiến đến gần, thấp giọng nói: “Quân Thư Ảnh, chúng ta làm đi.”

Quân Thư Ảnh nhìn hắn một lúc lâu. Sở Phi Dương vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Quân Thư Ảnh, ánh mắt nóng bỏng đến nỗi y phải quay sang hướng khác, nói: “Không được.”

Sở Phi Dương thất vọng buông y ra, ngã người vào chiếc ghế dựa, không lên tiếng. Nhưng Quân Thư Ảnh tiếp tục nói: “Không biết loại dược kia của Thanh Lang có… còn tác dụng hay không. Loại tư vị này, ta không bao giờ… muốn trải qua nữa. Thanh Lang hại ta đến nông nỗi này, ta nhất định phải bắt hắn hoàn lại gấp bội.”

———————–

(*) trừ tịch: giao thừa

“Kỳ thật nếu ta thượng ngươi sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện này.”

….

“Bất quá, ta không có hứng thú với ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện