Liên tiếp vài ngày, Sở Phi Dương tận tình chăm sóc Quân Thư Ảnh, mỗi ngày nấu canh gà cho y, nhưng không hề đề cập gì đến chuyện giúp y khôi phục công lực. Quân Thư Ảnh rốt cuộc cũng không chịu được nữa. Sở Phi Dương không cho y rời khỏi phòng, thậm chí còn không để y rời giường. Y cố chịu đựng bởi cần Sở Phi Dương giúp khôi phục công lực, nhưng Sở Phi Dương vẫn trì hoãn không đề cập tới chuyện đó khiến Quân Thư Ảnh một khắc cũng không nhẫn nhịn được nữa.

Mùa thu, khí trời mát mẻ. Quân Thư Ảnh đã sớm rời giường mang kiếm ra đình viện tập luyện. Sở Phi Dương không có việc gì làm cũng đến nơi đây, vừa thấy y đang múa kiếm, hắn liền vội vàng đến đoạt kiếm, đưa y về phòng, nói: “Ta đã nói phải nghỉ ngơi cẩn thận, tránh để thân thể cảm lạnh.”

Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra nói: “Nghỉ ngơi gì! Sở đại hiệp ngươi không muốn ta khôi phục công lực cứ nói thẳng, đừng ra vẻ như không biết gì, lại chẳng giúp gì cho ta.”

“Ngươi đừng gấp gáp như vậy. Thời gian này rất quan trọng.” Đối mặt với Quân Thư Ảnh đang tức giận chất vấn, Sở Phi Dương buồn cười đáp: “Trước hết phải điều dưỡng thân thể cho tốt đã.”

Quân Thư Ảnh hừ mũi: “Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng luyện qua nội lực sao? Nội lực căn bản có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, người yếu đuối nếu luyện nội lực thể chất sẽ tăng lên rất nhiều, cần gì phải dùng dược điều trị trước.”

Sở Phi Dương ho nhẹ, cười nói: “Ý ta không phải là chuyện đó.”

“Vậy ý ngươi muốn nói gì? Sở đại hiệp ngươi không phải luôn nói ‘nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy’ sao? Chẳng lẽ lại muốn nuốt lời?” Quân Thư Ảnh cắn răng oán hận nói.

Tuy rằng y chán ghét Sở Phi Dương, nhưng qua một thời gian sống chung khiến y không hề nghi ngờ tính cách của Sở Phi Dương. Nếu Sở Phi Dương không xưng đại hiệp, thì sẽ không ai trên đời này dám xưng như vậy cả. Nên khi Sở Phi Dương nói sẽ giúp y, y tuy trong lòng vẫn nghi hoặc, nhưng không tin Sở Phi Dương sẽ nuốt lời. Nhưng từ sau ngày hôm đó, Sở Phi Dương không hề nhắc lại chuyện này. Hơn nữa mỗi khi y nhắc tới, Sở Phi Dương chỉ lấy lý do y phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, khiến y không thể không nghi ngờ thành ý của Sở Phi Dương.“Ngươi thật sự không biết? Muốn ta nói ra?” Sở Phi Dương nhướng mày nói, trong ánh mắt nhàn nhã tràn đầy ý cười như muốn trêu tức y.

“Nếu ngươi không nói ra được lý do khiến ta tin phục, thì ngay lập tức giúp ta khôi phục công lực!” Quân Thư Ảnh hận ánh mắt này của hắn, lại không thể phát hỏa, chỉ quay đầu đi, lạnh lùng nói.

“Cái này gọi là ở cữ. Sau khi sinh hạ khí huyết bị tổn hại, cần phải bồi bổ mới được. Ta chỉ sợ sau này ngươi lại nhiễm bệnh, nên mới dặn ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Sở Phi Dương khẽ cười nói, sự ôn nhu trong ánh mắt hắn khiến lông mao Quân Thư Ảnh dựng đứng cả lên. Y nghe được chữ “ở cữ” đã muốn đông cứng cả người rồi, Sở Phi Dương còn cố ý nói thêm. Gương mặt Quân Thư Ảnh hết trắng lại hóa xanh, càng lúc càng tức giận, lại không biết phải nói như thế nào.

Sở Phi Dương nói xong, im lặng một lúc nhìn gương mặt khó coi của Quân Thư Ảnh rồi mới lên tiếng: “Luyện tập nội lực tuy có thể giúp cơ thể khỏe mạnh nhưng nếu nóng vội có thể phá hủy căn cơ, mất nhiều hơn được.”

Sở Phi Dương đã nói lý do như vậy, Quân Thư Ảnh cũng không thể nói gì hơn. Hơn nữa y cũng không muốn cùng Sở Phi Dương đàm luận vấn đề này, chỉ tự rước nhục vào mình. Y giơ tay đoạt lại thanh kiếm trong tay Sở Phi Dương rồi trở về phòng.

Quân Thư Ảnh đóng cửa lại, không để Sở Phi Dương tiến vào. Hắn nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, thở dài, không ngần ngại đẩy cửa bước vào phòng.

Kiếm bị vứt đại lên bàn, vỏ kiếm lại bị ném xuống đất. Quân Thư Ảnh cũng đã trở về giường nằm.

Sở Phi Dương nhẹ nhàng đến bên giường ngồi xuống, kéo tay Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vừa định rút ra, liền cảm thấy một dòng khí ấm áp chảy vào thân thể. Y biết Sở Phi Dương đang truyền nội lực cho mình, không tránh động nữa.

Mấy ngày qua Sở Phi Dương truyền không ít nội lực vào người y, nhưng vẫn lộ vẻ bình thản, không hề mỏi mệt. Không biết nội lực của hắn thâm hậu đến thế nào? Quân Thư Ảnh nghĩ nghĩ, không khỏi cảm thấy ghen tức. Tại sao tất cả chuyện tốt đều tập trung vào Sở Phi Dương? Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh nhắm mắt, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Hắn biết trong lòng Quân Thư Ảnh khó chịu đến cức điểm, nhưng vì y bị mất đi công lực, mặc kệ có bao nhiêu khổ cực y cũng nhẫn nhịn mà chịu đựng. Quân Thư Ảnh khát cầu nội lực cường đại như thế, giống như một người yếu ớt bất lực cố theo đuổi một tia hy vọng duy nhất.

Sở Phi Dương muốn xoa lên gương mặt yếu ớt nhưng quật cường của Quân Thư Ảnh, gương mặt đang run nhè nhẹ khiến y phải mềm lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Hắn không thể nhất thời xúc động mà phá hủy cơ hội duy nhất để mình thân cận y mà khó khăn lắm hắn mới có được.

Sở Phi Dương ôm thân thể mềm mại vào lòng, nhìn tiểu hài tử cắn cắn ngón tay, ngoan ngoãn ghé đầu vào vai mình, nước dãi dính vào y phục, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện