Thấy Sở Phi Dương cầm kiếm che chắn trước Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng, Tín Bạch sau một hồi kinh ngạc thì trên gương mặt hiền lành tràn ngập vẻ giận dữ. Đối địch với vị sư phụ luôn luôn cưng chiều mình, Sở Phi Dương cảm thấy mình thật có lỗi, nhưng không thể không làm vậy.
Tín Bạch cố ngăn cơn tức giận, lên tiếng: “Phi Dương, chẳng lẽ ngươi không biết hai người này là ác tặc Thiên Nhất giáo sao? Mau đến đây, cùng vi sư trừ hại cho võ lâm.”
Sở Phi Dương thu kiếm, quỳ xuống, vẻ mặt đầy bi ai cùng khẩn trương, nói: “Sư phụ, Phi Dương bất hiếu. Nhưng những người này cũng không phải là người gian ác, đệ tử không thể cho họ chết.”
“Ngươi!” Tín Bạch tức giận đến mức gương mặt trở nên trắng bệch. “Ta nhận ra bọn chúng là kẻ gian ác. Là do ngươi bị bọn chúng lừa gạt. Mau đứng lên, cùng ta giết bọn chúng, sư phụ sẽ tha tội ngươi nhất thời hồ đồ.”
Sở Phi Dương vẫn quỳ, nói: “Sư phụ, thực xin lỗi. Đệ tử không thể để sư phụ giết bọn họ.”
Tín Bạch trợn tròn mắt, không màng tới Sở Phi Dương ở giữa che chắn, cầm kiếm lao vào giết Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng. Sở Phi Dương vung kiếm đẩy kiếm của lão, đứng lên ngăn chặn lão, tiếp tục khẩn cầu: “Sư phụ, hãy tin đệ tử lần này. Hai người họ chưa bao giờ phạm tội đại nghịch bất đạo gì, dù có gây tội cũng không đáng chết.”
“Ngươi muốn chỉ trích vi phư không phân biệt được thiện ác sao?” Tín Bạch cả giận nói. “Ngươi tốt lắm a Sở Phi Dương, trưởng thành rồi, vi sư nói gì ngươi cũng không màng. Mau tránh ra, nếu ngươi không giết ta tự tay giết chúng!” Nói xong lão giơ kiếm tấn công, lại bị Sở Phi Dương truy cản. Tín Bạch tức giận ngút trời, không màng đến Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng nữa, trực tiếp tấn công Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nỗ lực ngăn trở. Võ công của hắn tuy lợi hại hơn Tín Bạch, nhưng hắn đương nhiên không muốn rút kiếm đối phó với Tín Bạch, chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiên, ngăn cản không cho Tín Bạch đến gần Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng. Lửa giận ngùn ngụt, Tín Bạch ra chiêu càng lúc càng nhanh, nhưng mãi vẫn không vượt qua được Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cũng không cách nào thoát khỏi Tín Bạch. Hai người giằng co, không biết đã trải qua bao lâu.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng độc châm xé gió phóng đến. Thanh âm kia rất nhỏ, lại bị chìm trong tiếng kêu của bọn côn trùng, khó có thể phát hiện. Nhưng Sở Phi Dương vốn mẫn tuệ, có thể cảm giác rõ ràng, độc châm đang phóng thẳng về phía Tín Bạch. Mà Tín Bạch đang tức giận cực điểm, căn bản không hề cảm giác thấy nguy hiểm tới gần. Sở Phi Dương hét lớn một tiếng: “Sư phụ, cẩn thận!”, xoay người che chắn cho Tín Bạch. “Xoẹt” một tiếng, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Sở Phi Dương vận nội lực vào thanh kiếm, tiếng kim loại vang lên thật nhỏ, trên thân kiếm là những thanh ngân châu láp lánh lục quang.
Sở Phi Dương ngẩng đầu, căm tức nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh che ngực, cũng nhìn về phía hắn, gương mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút vẻ hối cải khi bị người khác phát hiện ra dã tâm. Đáy lòng Sở Phi Dương chợt dâng lên một cơn lửa giận vô danh. Tín Bạch là sư phụ hắn, lại nuôi dưỡng hắn thành người, đối xử với hắn như phụ thân đối với hài tử. Hắn vì Quân Thư Ảnh mà chống đối lại vị sư phụ mà mình luôn tôn kính. Ngược lại Quân Thư Ảnh còn muốn ám toán Tín Bạch.Sở Phi Dương vung kiếm, mấy thanh ngân châm rớt xuống bên cạnh. Hắn nhìn về phía Quân Tử Ảnh, ánh mắt tức giận mang hàm ý oán trách. Quân Thư Ảnh dường như không khỏe, áp chế không được mà ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, ánh mắt lướt qua Sở Phi Dương mang theo vẻ khinh thường, không có chút ý hối cải nào.
Cơn tức giận của Sở Phi Dương bùng nổ, hắn không chút nghĩ ngợi, vung tay thật mạnh, nội lực cực đại ngưng tụ thành kình khí đánh tới Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh căn bản có muốn tránh cũng không được, bị khí này đánh vào ngực, y phun ra một ngụm máu, ngã xuống. Cao Phóng vội đỡ lấy Quân Thư Ảnh, cho y dựa vào người mình, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương mang chút ai khẩn.
Hắn hiểu rõ, Quân Thư Ảnh tất nhiên biết gây bất lợi là Tín Bạch cũng là phạm vào điều tối kỵ của Sở Phi Dương. Nếu là trước kia, Quân Thư Ảnh đang cận kề cái chết sẽ không gây thêm chuyện bất lợi cho chính mình. Nhưng đối với Sở Phi Dương, y lại… khiêu chiến với hắn ngay tại thời điểm quan trọng. Cao Phóng không biết giữa họ đã phát sinh chuyện gì, mà Quân Thư Ảnh trở nên như vậy. Hắn nhớ rõ, một thân sát khí của Sở Phi Dương đáng sợ đến cỡ nào. Nếu có thể, hắn cả đời này không muốn đối mặt với một Sở Phi Dương đầy sát khí như vậy lần nữa.
Tín Bạch xuất hiện từ phía sau Sở Phi Dương, ánh mắt đã nhu hòa trở lại, nói: “Ngươi xem, tên ác nhân này thật hiểm độc. Ngươi chớ để bị lừa.”
Sở Phi Dương xoay người đối mặt với Tín Bạch, hơi khom người, áy náy nói: “Sư phụ, thực xin lỗi, đệ tử không thể.” Nói xong hắn đột nhiên điểm huyệt đạo của Tín Bạch. Tín Bạch bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, cư nhiên không thể né tránh, lão mở to mắt nhìn Sở Phi Dương, không thể tin được việc hắn đã làm. Sở Phi Dương quỳ xuống, cúi đầu nói: “Sư phụ, đệ tử không thể để họ chết. Với công lực của sư phụ, một khắc sau có thể cởi bỏ được huyệt đạo. Đệ tử bất hiếu, ngày sau sẽ đến sư phụ thỉnh tội.” Nói xong hắn liền đứng lên, mang Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng rời đi. Tín Bạch không thể cử động, chỉ có thể hét lên: “Phi Dương! Ngươi trở lại cho ta! Ngươi dám đi, ta Tín Bạch sau này sẽ không nhận ngươi làm đệ tử!”
Trong rừng chỉ có những con chim bị tiếng hét làm thất kinh bay tán loạn, sau đó, không còn âm thanh nào nữa.
Tín Bạch cố ngăn cơn tức giận, lên tiếng: “Phi Dương, chẳng lẽ ngươi không biết hai người này là ác tặc Thiên Nhất giáo sao? Mau đến đây, cùng vi sư trừ hại cho võ lâm.”
Sở Phi Dương thu kiếm, quỳ xuống, vẻ mặt đầy bi ai cùng khẩn trương, nói: “Sư phụ, Phi Dương bất hiếu. Nhưng những người này cũng không phải là người gian ác, đệ tử không thể cho họ chết.”
“Ngươi!” Tín Bạch tức giận đến mức gương mặt trở nên trắng bệch. “Ta nhận ra bọn chúng là kẻ gian ác. Là do ngươi bị bọn chúng lừa gạt. Mau đứng lên, cùng ta giết bọn chúng, sư phụ sẽ tha tội ngươi nhất thời hồ đồ.”
Sở Phi Dương vẫn quỳ, nói: “Sư phụ, thực xin lỗi. Đệ tử không thể để sư phụ giết bọn họ.”
Tín Bạch trợn tròn mắt, không màng tới Sở Phi Dương ở giữa che chắn, cầm kiếm lao vào giết Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng. Sở Phi Dương vung kiếm đẩy kiếm của lão, đứng lên ngăn chặn lão, tiếp tục khẩn cầu: “Sư phụ, hãy tin đệ tử lần này. Hai người họ chưa bao giờ phạm tội đại nghịch bất đạo gì, dù có gây tội cũng không đáng chết.”
“Ngươi muốn chỉ trích vi phư không phân biệt được thiện ác sao?” Tín Bạch cả giận nói. “Ngươi tốt lắm a Sở Phi Dương, trưởng thành rồi, vi sư nói gì ngươi cũng không màng. Mau tránh ra, nếu ngươi không giết ta tự tay giết chúng!” Nói xong lão giơ kiếm tấn công, lại bị Sở Phi Dương truy cản. Tín Bạch tức giận ngút trời, không màng đến Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng nữa, trực tiếp tấn công Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nỗ lực ngăn trở. Võ công của hắn tuy lợi hại hơn Tín Bạch, nhưng hắn đương nhiên không muốn rút kiếm đối phó với Tín Bạch, chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiên, ngăn cản không cho Tín Bạch đến gần Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng. Lửa giận ngùn ngụt, Tín Bạch ra chiêu càng lúc càng nhanh, nhưng mãi vẫn không vượt qua được Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cũng không cách nào thoát khỏi Tín Bạch. Hai người giằng co, không biết đã trải qua bao lâu.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng độc châm xé gió phóng đến. Thanh âm kia rất nhỏ, lại bị chìm trong tiếng kêu của bọn côn trùng, khó có thể phát hiện. Nhưng Sở Phi Dương vốn mẫn tuệ, có thể cảm giác rõ ràng, độc châm đang phóng thẳng về phía Tín Bạch. Mà Tín Bạch đang tức giận cực điểm, căn bản không hề cảm giác thấy nguy hiểm tới gần. Sở Phi Dương hét lớn một tiếng: “Sư phụ, cẩn thận!”, xoay người che chắn cho Tín Bạch. “Xoẹt” một tiếng, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Sở Phi Dương vận nội lực vào thanh kiếm, tiếng kim loại vang lên thật nhỏ, trên thân kiếm là những thanh ngân châu láp lánh lục quang.
Sở Phi Dương ngẩng đầu, căm tức nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh che ngực, cũng nhìn về phía hắn, gương mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút vẻ hối cải khi bị người khác phát hiện ra dã tâm. Đáy lòng Sở Phi Dương chợt dâng lên một cơn lửa giận vô danh. Tín Bạch là sư phụ hắn, lại nuôi dưỡng hắn thành người, đối xử với hắn như phụ thân đối với hài tử. Hắn vì Quân Thư Ảnh mà chống đối lại vị sư phụ mà mình luôn tôn kính. Ngược lại Quân Thư Ảnh còn muốn ám toán Tín Bạch.Sở Phi Dương vung kiếm, mấy thanh ngân châm rớt xuống bên cạnh. Hắn nhìn về phía Quân Tử Ảnh, ánh mắt tức giận mang hàm ý oán trách. Quân Thư Ảnh dường như không khỏe, áp chế không được mà ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, ánh mắt lướt qua Sở Phi Dương mang theo vẻ khinh thường, không có chút ý hối cải nào.
Cơn tức giận của Sở Phi Dương bùng nổ, hắn không chút nghĩ ngợi, vung tay thật mạnh, nội lực cực đại ngưng tụ thành kình khí đánh tới Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh căn bản có muốn tránh cũng không được, bị khí này đánh vào ngực, y phun ra một ngụm máu, ngã xuống. Cao Phóng vội đỡ lấy Quân Thư Ảnh, cho y dựa vào người mình, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương mang chút ai khẩn.
Hắn hiểu rõ, Quân Thư Ảnh tất nhiên biết gây bất lợi là Tín Bạch cũng là phạm vào điều tối kỵ của Sở Phi Dương. Nếu là trước kia, Quân Thư Ảnh đang cận kề cái chết sẽ không gây thêm chuyện bất lợi cho chính mình. Nhưng đối với Sở Phi Dương, y lại… khiêu chiến với hắn ngay tại thời điểm quan trọng. Cao Phóng không biết giữa họ đã phát sinh chuyện gì, mà Quân Thư Ảnh trở nên như vậy. Hắn nhớ rõ, một thân sát khí của Sở Phi Dương đáng sợ đến cỡ nào. Nếu có thể, hắn cả đời này không muốn đối mặt với một Sở Phi Dương đầy sát khí như vậy lần nữa.
Tín Bạch xuất hiện từ phía sau Sở Phi Dương, ánh mắt đã nhu hòa trở lại, nói: “Ngươi xem, tên ác nhân này thật hiểm độc. Ngươi chớ để bị lừa.”
Sở Phi Dương xoay người đối mặt với Tín Bạch, hơi khom người, áy náy nói: “Sư phụ, thực xin lỗi, đệ tử không thể.” Nói xong hắn đột nhiên điểm huyệt đạo của Tín Bạch. Tín Bạch bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, cư nhiên không thể né tránh, lão mở to mắt nhìn Sở Phi Dương, không thể tin được việc hắn đã làm. Sở Phi Dương quỳ xuống, cúi đầu nói: “Sư phụ, đệ tử không thể để họ chết. Với công lực của sư phụ, một khắc sau có thể cởi bỏ được huyệt đạo. Đệ tử bất hiếu, ngày sau sẽ đến sư phụ thỉnh tội.” Nói xong hắn liền đứng lên, mang Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng rời đi. Tín Bạch không thể cử động, chỉ có thể hét lên: “Phi Dương! Ngươi trở lại cho ta! Ngươi dám đi, ta Tín Bạch sau này sẽ không nhận ngươi làm đệ tử!”
Trong rừng chỉ có những con chim bị tiếng hét làm thất kinh bay tán loạn, sau đó, không còn âm thanh nào nữa.
Danh sách chương