Trong chốc lát Sở Phi Dương đã đến trước căn nhà gỗ nơi Quân Thư Ảnh đang tạm nghỉ. Đến nơi rồi hắn mới tự hỏi không biết vì sao mình lại đến đây.
Căn phòng nhỏ hắt ra ánh sáng mờ nhạt, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, lấy tay vỗ vỗ thắt lưng, trông hơi ngốc ngếch. Đó chính là tư thái mà Quân Thư Ảnh không bao giờ để lộ trước mặt người khác. Khóe miệng Sở Phi Dương hơi cong lên, không thể nào áp chế được cảm xúc ôn nhu đang chảy tràn trong lòng mình.
Từ khi hắn biết Quân Thư Ảnh, y không ngừng gặp phải vận xui, giống như tất cả vận xui trên đời này đều tập trung vào người y. Khi trước Sở Phi Dương cho rằng đó là sự trừng phạt bởi bản tính của y – nhưng hiện giờ, hắn thích Quân Thư Ảnh, thích con người của Quân Thư Ảnh, thích đến mù quáng. Thật ra từ khi gặp hắn đến nay Quân Thư Ảnh vẫn không thay đổi. Nhưng giờ, mỗi lần nghĩ đến việc y náo loạn gây không ít chuyện phiền toái hay vẻ lạnh lùng cùng mưu mô trên gương mặt y, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.Sở Phi Dương tin chắc Quân Thư Ảnh là người dù có khó khăn đến đâu cũng không suy sụp. Y không cần đồng minh, cũng không cần sự thương hại giả vờ, cho dù y đang trong hoàn cảnh không thể kháng cự được. Sở Phi Dương nhìn bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cửa sổ, khẽ cười.
Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng tiêu. Sở Phi Dương nhận ra được âm thanh kia. Lần đầu tiên giao thủ với Quân Thư Ảnh, nhờ tiếng tiêu này mà Quân Thư Ảnh giữ được mạng sống dưới lưỡi kiếm đoạt mệnh của hắn. Tiếng tiêu đặc biệt uyển chuyển du dương mang hắn trở về với trận huyết chiến ngày nào – vốn cũng không phải là chuyện cách đây quá lâu – tiếng tiêu ôn hòa ngày đó vang vọng bên tai, nhưng hắn cảm thấy trong thanh âm không mang sát khí lạnh lùng như trước nữa.
Đêm hè trên núi mát mẻ thanh tỉnh, tiếng suối lưu động kỳ ảo dễ nghe, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ếch kêu, ánh sáng từ những chú đom đóm điểm thêm ánh sáng cho đêm hè. Tiếng tiêu vẫn ôn hòa như nước, không mãnh liệt cũng không da diết, hợp cùng với không gian an bình nơi đây.
Sở Phi Dương nhẹ phi thân lên một thân cây, nằm trên một cành cây vững chắc, ngước mắt là có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm sâu thẳm, nhắm mắt lại liền cảm nhận rõ ràng tiếng tiêu ôn nhu. Hắn dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi Sở Phi Dương tỉnh lại trời vẫn chưa sáng. Hắn liền rời cây, đứng ngẩn ra trước cánh cửa gỗ đóng chặt một hồi mới phi thân trở về phòng mình, nằm trên giường chờ trời sáng.
Sở Phi Dương ở bên ngoài căn nhà gỗ suốt một đêm, Quân Thư Ảnh luôn luôn cảnh giác tất đã sớm phát hiện. Nhưng hắn không hiện thân thì Quân Thư Ảnh cũng mặc kệ. Chỉ là y cũng không khỏi cảm thấy tức giận. Chắc là do hắn không tin tưởng y nên mới đến giám sát.
Nhưng Sở Phi Dương nghĩ y như vậy cũng không đến nỗi oan uổng cho y. Quân Thư Ảnh vốn không định ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ. Sở Phi Dương nhận định nếu Cao Phóng còn sống nhất định là do có người cứu. Nhưng y hiểu Cao Phóng. Nếu Cao Phóng trọng thương chưa chết, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp để sống sót trên núi mà không bị phát hiện. Y chỉ cần để lại chút manh mối, nếu Cao Phóng còn sống để nhìn thấy, khẳng định hắn sẽ đến tìm y. Nếu như hắn vẫn không đến… Quân Thư Ảnh cười khổ, y không cho rằng Cao Phóng đã sớm hạ sơn. Nếu không Cao Phóng vô luận như thế nào cũng sẽ đi tìm y. Chỉ sợ là đúng như lời Sở Phi Dương nói, Cao Phóng đã chết. Nhiều ngày như vậy, phỏng chừng Cao Phóng đã sớm hóa thành một đống xương trắng.
Quân Thư Ảnh lau mặt, nhăn mày vì thắt lưng đau nhức, đôi chân cũng trở nên yếu ớt khiến y thật khó chịu nổi. Trên đâu là mặt trời chói chang, tứ phía hoang vắng không một bóng người. Cũng may đường đi trên Lãng Nguyệt Sơn không gập ghềnh khó đi như Thương Lang Sơn.
Nơi đây là một rừng cây phía sau sườn núi, ven đường có một chòi nghỉ dành cho khách nhân. Quân Thư Ảnh đi vào chòi định nghỉ tạm thì nhìn thấy có bóng người từ trên núi xuống. Quân Thư Ảnh nghĩ ngợi một lúc rồi ẩn mình vào rừng cây.
Người tới mặc y phục màu lục nhạt, thân hình gầy yếu, quả nhiên đang hướng đến chòi nghỉ mà Quân Thư Ảnh vừa rời đi. Người nọ ngồi xuống, khẽ phất tay áo sang bên. Một chốc lại đứng lên sửa sang y phục, dường như không yên lòng mà đi qua đi lại vài bước rồi mới tiếp tục ngồi xuống.Quân Thư Ảnh nhìn ra từ phía sau thân cây mình đang ẩn nấp. Khi thấy rõ gương mặt của người nọ, y có chút ngạc nhiên. Người này y nhận ra chính là người duy nhất còn sống sót sau thảm họa diệt môn mà y gây ra cho Tống gia, Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhất định là do Sở Phi Dương cứu và đưa đến trú tại Thanh Phong Kiếm Phái này. Khó trách y không thể tìm ra người. Quân Thư Ảnh cười lạnh. Hóa ra ngay từ đầu, tên Sở Phi Dương này đã nhúng tay phá hoại chuyện của y.
Xem bộ dáng Tống Lam Ngọc cứ bồn chồn không yên mà nhìn ra xa, hiển nhiên là đang chờ người. Quân Thư Ảnh khống chế sát ý. Một tên Tống Lam Ngọc bất tài không đáng để y kinh động khiến những người nơi đây hoài nghi.
Căn phòng nhỏ hắt ra ánh sáng mờ nhạt, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, lấy tay vỗ vỗ thắt lưng, trông hơi ngốc ngếch. Đó chính là tư thái mà Quân Thư Ảnh không bao giờ để lộ trước mặt người khác. Khóe miệng Sở Phi Dương hơi cong lên, không thể nào áp chế được cảm xúc ôn nhu đang chảy tràn trong lòng mình.
Từ khi hắn biết Quân Thư Ảnh, y không ngừng gặp phải vận xui, giống như tất cả vận xui trên đời này đều tập trung vào người y. Khi trước Sở Phi Dương cho rằng đó là sự trừng phạt bởi bản tính của y – nhưng hiện giờ, hắn thích Quân Thư Ảnh, thích con người của Quân Thư Ảnh, thích đến mù quáng. Thật ra từ khi gặp hắn đến nay Quân Thư Ảnh vẫn không thay đổi. Nhưng giờ, mỗi lần nghĩ đến việc y náo loạn gây không ít chuyện phiền toái hay vẻ lạnh lùng cùng mưu mô trên gương mặt y, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.Sở Phi Dương tin chắc Quân Thư Ảnh là người dù có khó khăn đến đâu cũng không suy sụp. Y không cần đồng minh, cũng không cần sự thương hại giả vờ, cho dù y đang trong hoàn cảnh không thể kháng cự được. Sở Phi Dương nhìn bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cửa sổ, khẽ cười.
Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng tiêu. Sở Phi Dương nhận ra được âm thanh kia. Lần đầu tiên giao thủ với Quân Thư Ảnh, nhờ tiếng tiêu này mà Quân Thư Ảnh giữ được mạng sống dưới lưỡi kiếm đoạt mệnh của hắn. Tiếng tiêu đặc biệt uyển chuyển du dương mang hắn trở về với trận huyết chiến ngày nào – vốn cũng không phải là chuyện cách đây quá lâu – tiếng tiêu ôn hòa ngày đó vang vọng bên tai, nhưng hắn cảm thấy trong thanh âm không mang sát khí lạnh lùng như trước nữa.
Đêm hè trên núi mát mẻ thanh tỉnh, tiếng suối lưu động kỳ ảo dễ nghe, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ếch kêu, ánh sáng từ những chú đom đóm điểm thêm ánh sáng cho đêm hè. Tiếng tiêu vẫn ôn hòa như nước, không mãnh liệt cũng không da diết, hợp cùng với không gian an bình nơi đây.
Sở Phi Dương nhẹ phi thân lên một thân cây, nằm trên một cành cây vững chắc, ngước mắt là có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm sâu thẳm, nhắm mắt lại liền cảm nhận rõ ràng tiếng tiêu ôn nhu. Hắn dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi Sở Phi Dương tỉnh lại trời vẫn chưa sáng. Hắn liền rời cây, đứng ngẩn ra trước cánh cửa gỗ đóng chặt một hồi mới phi thân trở về phòng mình, nằm trên giường chờ trời sáng.
Sở Phi Dương ở bên ngoài căn nhà gỗ suốt một đêm, Quân Thư Ảnh luôn luôn cảnh giác tất đã sớm phát hiện. Nhưng hắn không hiện thân thì Quân Thư Ảnh cũng mặc kệ. Chỉ là y cũng không khỏi cảm thấy tức giận. Chắc là do hắn không tin tưởng y nên mới đến giám sát.
Nhưng Sở Phi Dương nghĩ y như vậy cũng không đến nỗi oan uổng cho y. Quân Thư Ảnh vốn không định ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ. Sở Phi Dương nhận định nếu Cao Phóng còn sống nhất định là do có người cứu. Nhưng y hiểu Cao Phóng. Nếu Cao Phóng trọng thương chưa chết, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp để sống sót trên núi mà không bị phát hiện. Y chỉ cần để lại chút manh mối, nếu Cao Phóng còn sống để nhìn thấy, khẳng định hắn sẽ đến tìm y. Nếu như hắn vẫn không đến… Quân Thư Ảnh cười khổ, y không cho rằng Cao Phóng đã sớm hạ sơn. Nếu không Cao Phóng vô luận như thế nào cũng sẽ đi tìm y. Chỉ sợ là đúng như lời Sở Phi Dương nói, Cao Phóng đã chết. Nhiều ngày như vậy, phỏng chừng Cao Phóng đã sớm hóa thành một đống xương trắng.
Quân Thư Ảnh lau mặt, nhăn mày vì thắt lưng đau nhức, đôi chân cũng trở nên yếu ớt khiến y thật khó chịu nổi. Trên đâu là mặt trời chói chang, tứ phía hoang vắng không một bóng người. Cũng may đường đi trên Lãng Nguyệt Sơn không gập ghềnh khó đi như Thương Lang Sơn.
Nơi đây là một rừng cây phía sau sườn núi, ven đường có một chòi nghỉ dành cho khách nhân. Quân Thư Ảnh đi vào chòi định nghỉ tạm thì nhìn thấy có bóng người từ trên núi xuống. Quân Thư Ảnh nghĩ ngợi một lúc rồi ẩn mình vào rừng cây.
Người tới mặc y phục màu lục nhạt, thân hình gầy yếu, quả nhiên đang hướng đến chòi nghỉ mà Quân Thư Ảnh vừa rời đi. Người nọ ngồi xuống, khẽ phất tay áo sang bên. Một chốc lại đứng lên sửa sang y phục, dường như không yên lòng mà đi qua đi lại vài bước rồi mới tiếp tục ngồi xuống.Quân Thư Ảnh nhìn ra từ phía sau thân cây mình đang ẩn nấp. Khi thấy rõ gương mặt của người nọ, y có chút ngạc nhiên. Người này y nhận ra chính là người duy nhất còn sống sót sau thảm họa diệt môn mà y gây ra cho Tống gia, Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhất định là do Sở Phi Dương cứu và đưa đến trú tại Thanh Phong Kiếm Phái này. Khó trách y không thể tìm ra người. Quân Thư Ảnh cười lạnh. Hóa ra ngay từ đầu, tên Sở Phi Dương này đã nhúng tay phá hoại chuyện của y.
Xem bộ dáng Tống Lam Ngọc cứ bồn chồn không yên mà nhìn ra xa, hiển nhiên là đang chờ người. Quân Thư Ảnh khống chế sát ý. Một tên Tống Lam Ngọc bất tài không đáng để y kinh động khiến những người nơi đây hoài nghi.
Danh sách chương