Nửa canh giờ sau khi ăn giải dược Sở Phi Dương mới dần hồi tỉnh khỏi trạng thái mê man, bắt đầu vận khí điều tức. Quân Thư Ảnh ở bên cạnh nhìn hắn, không hiểu sao y cảm thấy mơ hồ.

Quân Thư Ảnh đến bây giờ tin là trên đời chỉ có hận thù, hiềm khích, dục vọng. Y không tin có chính nghĩa, thiện lương. Nếu ngươi là kẻ thiện lương, đơn giản là vì ngươi quá sung túc, có thể đi bố thí chút ôn nhu cho kẻ khác, hay chẳng qua vì ngươi chưa có thứ ngươi ham muốn đến mức không từ mọi thủ đoạn để đạt được. Đối với y mà nói, không có thứ gì mà y không thể vứt bỏ, không có người nào mà y không thể phản bội.

Y cũng không tin vào bằng hữu. Cái gọi là tri kỷ chẳng qua là vì ngươi vẫn chưa bị hắn phản bội. Một khi ngươi đã bị hắn phản bội, ngươi sẽ không chút lưu tình mà xử trí hắn, thậm chí là diệt trừ hắn.

Y thật sự không hiểu. Y không ngờ Sở Phi Dương lại làm những điều này, vì y.

Quân Thư Ảnh bước ra khỏi phòng.

“Ngươi không được đi!” Sở Phi Dương vẫn nhắm chặt mắt như cũ, gương mặt anh tuấn tái nhợt khẽ nhăn vì bị cơn đau đớn hành hạ.

Mặc dù biết hắn không nhìn thấy, Quân Thư Ảnh vẫn theo thói quen dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ngươi còn ngăn cản được ta sao?”

“Ngươi cứ chạy trốn thử xem!” Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói, kèm theo đó là tiếng chiếc bàn khẽ động.

“Ngươi!” Quân Thư Ảnh chán nản, nhìn chằm chằm Sở Phi Dương. Y phát hiện mình không thể dễ dàng bỏ đi được.

Không phải là y sợ Sở Phi Dương. Nếu là trước đêm nay, sự uy hiếp của Sở Phi Dương còn khiến y có phần e dè. Nhưng giờ y không bỏ đi bởi Sở Phi Dương đã hứa sẽ chiếu cố y, không màng đến việc y là một kẻ phiền toái như thế nào. Dù mấy tháng trước hắn có là địch nhân đáng sợ khiến y phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó thì hiện tại y tin chắc là Sở Phi Dương sẽ không thương tổn y. Đương nhiên việc nhìn thấy gương mặt luôn ôn tồn hòa nhã bị thay bởi sự giận dữ thì y cũng không thể không nghe lời hắn mà ngừng bước.

Sở Phi Dương đẩy ghế cho y: “Ngồi xuống!”

Quân Thư Ảnh do dự một lát mới chịu ngồi xuống. “Ngươi thật là một kẻ ngu ngốc.” Y nhìn Sở Phi Dương đang vận khí điều tức, cười nhạo.

“Ngươi cũng là một tên hỗn đản không hơn không kém.” Sở Phi Dương đáp lại, khóe miệng khẽ cười.

———————–

Quân Thư Ảnh không biết mình ngủ quên từ lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng. Y nhìn về phía Sở Phi Dương, đột nhiên bị dọa đến phát sợ. Sở Phi Dương vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng đôi mắt mở to nhìn y chăm chú.

“Sao vậy? Sở đại hiệp ngươi hối hận, muốn giết người diệt khẩu?” Quân Thư Ảnh cảnh giác đứng lên.

“Ngươi cho là ai cũng âm hiểm ti tiện, thay đổi thất thường như ngươi?” Sở Phi Dương cười lạnh: “Ngươi có thể quay về phòng của mình. Đừng vọng tưởng đến chuyện đào tẩu nữa, ta không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vời chuột với ngươi nữa đâu.”Quân Thư Ảnh nhíu mày. Sở Phi Dương yên lặng nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt khác thường khiến Quân Thư Ảnh khó hiểu. Sở Phi Dương có điểm bất thường, nhưng y không thể nói là hắn bất thường ở điểm nào. Có lẽ vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn Quan thì người ta sẽ không thể bình thường được nữa. Ánh mắt quái dị kia khiến y nghi hoặc, quên bẵng việc phải nổi giận vì Sở Phi Dương vô lý đem y so sánh với chuột.

Quân Thư Ảnh đứng dậy rời đi, trước khi đóng cửa còn có thể thấy ánh mắt quái dị của hắn nhìn về phía mình. Cánh cửa khép lại, chặn ánh mắt khó hiểu của Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh lòng tràn đầy nghi hoặc trở về phòng mình. Hành động kỳ lạ của Sở Phi Dương lại thoáng hiện trong lòng y. Y thậm chí cảm thấy trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Sở Phi Dương đã thở ra nhẹ nhõm.

Khi đặt tay lên cửa phòng mình, Quân Thư Ảnh chợt hiểu ra, miệng không thể khống chế mà phát ra một nụ cười đắc ý. Y nghĩ y đã biết chuyện gì xảy ra. Quân Thư Ảnh nhẽ nhàng quay lại, cơn tức giận bất bình trong nháy mắt tan thành mây khói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện