Hai người đi vào đại sảnh rộng ràng nhốn nháo tiếng người. Quân Thư Ảnh sắc mặt không đổi đi xuyên qua đám người, đến ngồi ở một bàn gần cửa sổ, hoàn toàn không màng đến kẻ đi theo sát chăm nom mình.
Sở Phi Dương đặt kiếm lên bàn, ngồi đối diện Quân Thư Ảnh.
Tiểu nhị chạy tới ân cần bưng trà rót nước, tươi cười nói: “Hai vị khách quan dùng gì?”
Quân Thư Ảnh một hơi gọi tất cả các món sơn hào hải vị, còn kêu thêm một bầu rượu ngon. Sở Phi Dương lẳng lặng chờ y nói xong mới gọi tiểu nhị mang vài món ăn thanh đạm lên, nói thêm: “Không cần mang rượu.” Sở Phi Dương gật đầu, ra ý bảo tiểu nhị có thể lui xuống. Tiểu nhị có chút khó xử nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh cười lạnh, ném ra một thỏi bạc. Sở Phi Dương chỉ cười, nói: “Nghe ta.”
“Ngươi…” Quân Thư Ảnh đứng lên, vỗ một chưởng lên bàn. Sở Phi Dương xoay mũi kiếm về phía Quân Thư Ảnh. “Ngồi xuống!”
Quân Thư Ảnh nhìn vỏ kiếm mang hoa văn mộc mạc, rồi lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu nhị âm thầm lau mồ hôi lạnh, lấy lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Nhị vị quan khách xin đợi một chút. Thức ăn sẽ ra ngay.” Nói xong gã nhanh chóng lui đi.
Sở Phi Dương buông kiếm, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ đề phòng trước mặt mình, thở dài nói: “Không phải món gì đắt tiền cũng tốt. Những món ăn đó không thích hợp, rượu thì càng tối kỵ với ngươi.”
Sở Phi Dương nói xong lời này, liền thấy đôi mắt Quân Thư Ảnh dấy lên lửa giận ngùn ngụt, nhưng y cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bàn tay đặt trên bàn hết nắm chặt lại mở ra. Sở Phi Dương khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Quân Thư Ảnh lập tức ăn sạch những món mình có thể ăn được. Sở Phi Dương chỉ mới động vài đũa thì thức ăn trên đĩa đã hết nhẵn. Hắn bỏ đũa, nhìn Quân Thư Ảnh ăn như hổ đói. Sở đại hiệp vốn tính tình thẳng thắng, lúc này hắn muốn lên tiếng khuyên y ăn từ từ, không cần vội vàng gấp gáp như vậy, nhưng hắn cố gắng đem lời nói sắp vuột khỏi miệng mà nuốt xuống – hắn có thể đoán trước được lời nói này sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào.Lúc này, vài kẻ không buồn hạ giọng, cứ thế mà bình phẩm hai người từ đầu đến chân. Sở Phi Dương không cần chăm chú lắng nghe thì những lời nói chứng tỏ chủ nhân của chúng không muốn sống nữa cũng tự nhiên lọt vào tai hắn.
Quân Thư Ảnh quả nhiên dừng đũa. Y cuối thấp đầu khiến Sở Phi Dương không nhìn thấy vẻ mặt của y. Đám đại hán bên bàn kia cười sỗ sàng, hoàn toàn không biết mình sắp gặp đại họa. Sở Phi Dương nhíu mày. Hắn đã nhọc công bảo vệ không để bọn chúng mất mạng, vậy mà bọn chúng có lẽ không biết viết chữ đâm đầu vào chỗ chết. Nên cuộc đời hắn ghét nhất là những kẻ thích sàm ngôn bừa bãi. Không biết có bao nhiêu người đến khi mất mạng mới hiểu được cái đạo lý họa từ trọng miệng mà ra này.
Quân Thư Ảnh đột nhiên vung tay ném đũa đi, chiếc đũa cắm ngay vào bàn trước mặt một gã đại hán đang cười sỗ sàng, vài kẻ lộ vẻ hoảng sợ. Quân Thư Ảnh đi qua, khẽ cười, cúi người thu lại chiếc đũa. Tên đại hán tức giận rút đao muốn tấn công nhưng bị đồng bọn ngăn cản nên cũng thu hồi vũ khí lại. Gã tuy không cam lòng như khi nhìn đến đôi mắt sáng ngời của Sở Phi Dương đang nhìn về phía này, gã biết hắn không phải là người dễ chọc giận nên cũng thức thời mà im tiếng. Bọn chúng không hề ngờ rằng, Sở Phi Dương đang đề phòng giúp bọn chúng không bị nam nhân trông có chút văn nhược kia đoạt mạng…
Quân Thư Ảnh mang chiếc đũa về, cái bụng nhô ra khi y đứng dậy lại rước lấy những ánh mắt tò mò cùng khinh bỉ. Quân Thư Ảnh sắc mặt không đổi quay lại ngồi đối diện Sở Phi Dương, gọi tiểu nhị thay cho y một đôi đũa khác.
Sở Phi Dương nhìn khóe miệng mang ý cười của Quân Thư Ảnh, lại nhíu mày nhìn về phía bàn của đám đại hán đang bắt đầu ăn uống linh đình trở lại. Hắn đột nhiên vỗ bàn, khẽ nâng thân kiếm, vỏ kiếm nhanh chóng bay ra, quay một vòng quanh bàn tên đại hán lỗ mãng, rồi quay về, nhẹ nhàng tra vào thanh kiếm.
Gã đại hán kinh ngạc rồi lập tức nổi giận đến đỏ mắt, vừa rút vũ khí tấn công Sở Phi Dương thì một người chỉ chén rượu vừa bị vỏ kiếm chém vỡ, nói lắp bắp: “Nhìn xem, trong rượu có độc!”
Mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào chỗ gã chỉ, chỉ thấy rượu bị đổ ra đã đốt một lỗ đen trên bàn, bốc mùi khó chịu, còn có tiếng bàn tiếp tục bị ăn mòn.
Bọn đại hán lúc nãy còn giương cung bạt kiếm giờ choáng váng, không ngờ mình vừa mới đến trước cổng Quỷ Môn Quan. Quân Thư Ảnh hung tợn liếc Sở Phi Dương một cái, đứng dậy rời đi. Sở Phi Dương đặt tiền lên bàn, cầm lấy kiếm vội chạy theo y ra ngoài.
Sở Phi Dương đặt kiếm lên bàn, ngồi đối diện Quân Thư Ảnh.
Tiểu nhị chạy tới ân cần bưng trà rót nước, tươi cười nói: “Hai vị khách quan dùng gì?”
Quân Thư Ảnh một hơi gọi tất cả các món sơn hào hải vị, còn kêu thêm một bầu rượu ngon. Sở Phi Dương lẳng lặng chờ y nói xong mới gọi tiểu nhị mang vài món ăn thanh đạm lên, nói thêm: “Không cần mang rượu.” Sở Phi Dương gật đầu, ra ý bảo tiểu nhị có thể lui xuống. Tiểu nhị có chút khó xử nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh cười lạnh, ném ra một thỏi bạc. Sở Phi Dương chỉ cười, nói: “Nghe ta.”
“Ngươi…” Quân Thư Ảnh đứng lên, vỗ một chưởng lên bàn. Sở Phi Dương xoay mũi kiếm về phía Quân Thư Ảnh. “Ngồi xuống!”
Quân Thư Ảnh nhìn vỏ kiếm mang hoa văn mộc mạc, rồi lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu nhị âm thầm lau mồ hôi lạnh, lấy lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Nhị vị quan khách xin đợi một chút. Thức ăn sẽ ra ngay.” Nói xong gã nhanh chóng lui đi.
Sở Phi Dương buông kiếm, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ đề phòng trước mặt mình, thở dài nói: “Không phải món gì đắt tiền cũng tốt. Những món ăn đó không thích hợp, rượu thì càng tối kỵ với ngươi.”
Sở Phi Dương nói xong lời này, liền thấy đôi mắt Quân Thư Ảnh dấy lên lửa giận ngùn ngụt, nhưng y cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bàn tay đặt trên bàn hết nắm chặt lại mở ra. Sở Phi Dương khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Quân Thư Ảnh lập tức ăn sạch những món mình có thể ăn được. Sở Phi Dương chỉ mới động vài đũa thì thức ăn trên đĩa đã hết nhẵn. Hắn bỏ đũa, nhìn Quân Thư Ảnh ăn như hổ đói. Sở đại hiệp vốn tính tình thẳng thắng, lúc này hắn muốn lên tiếng khuyên y ăn từ từ, không cần vội vàng gấp gáp như vậy, nhưng hắn cố gắng đem lời nói sắp vuột khỏi miệng mà nuốt xuống – hắn có thể đoán trước được lời nói này sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào.Lúc này, vài kẻ không buồn hạ giọng, cứ thế mà bình phẩm hai người từ đầu đến chân. Sở Phi Dương không cần chăm chú lắng nghe thì những lời nói chứng tỏ chủ nhân của chúng không muốn sống nữa cũng tự nhiên lọt vào tai hắn.
Quân Thư Ảnh quả nhiên dừng đũa. Y cuối thấp đầu khiến Sở Phi Dương không nhìn thấy vẻ mặt của y. Đám đại hán bên bàn kia cười sỗ sàng, hoàn toàn không biết mình sắp gặp đại họa. Sở Phi Dương nhíu mày. Hắn đã nhọc công bảo vệ không để bọn chúng mất mạng, vậy mà bọn chúng có lẽ không biết viết chữ đâm đầu vào chỗ chết. Nên cuộc đời hắn ghét nhất là những kẻ thích sàm ngôn bừa bãi. Không biết có bao nhiêu người đến khi mất mạng mới hiểu được cái đạo lý họa từ trọng miệng mà ra này.
Quân Thư Ảnh đột nhiên vung tay ném đũa đi, chiếc đũa cắm ngay vào bàn trước mặt một gã đại hán đang cười sỗ sàng, vài kẻ lộ vẻ hoảng sợ. Quân Thư Ảnh đi qua, khẽ cười, cúi người thu lại chiếc đũa. Tên đại hán tức giận rút đao muốn tấn công nhưng bị đồng bọn ngăn cản nên cũng thu hồi vũ khí lại. Gã tuy không cam lòng như khi nhìn đến đôi mắt sáng ngời của Sở Phi Dương đang nhìn về phía này, gã biết hắn không phải là người dễ chọc giận nên cũng thức thời mà im tiếng. Bọn chúng không hề ngờ rằng, Sở Phi Dương đang đề phòng giúp bọn chúng không bị nam nhân trông có chút văn nhược kia đoạt mạng…
Quân Thư Ảnh mang chiếc đũa về, cái bụng nhô ra khi y đứng dậy lại rước lấy những ánh mắt tò mò cùng khinh bỉ. Quân Thư Ảnh sắc mặt không đổi quay lại ngồi đối diện Sở Phi Dương, gọi tiểu nhị thay cho y một đôi đũa khác.
Sở Phi Dương nhìn khóe miệng mang ý cười của Quân Thư Ảnh, lại nhíu mày nhìn về phía bàn của đám đại hán đang bắt đầu ăn uống linh đình trở lại. Hắn đột nhiên vỗ bàn, khẽ nâng thân kiếm, vỏ kiếm nhanh chóng bay ra, quay một vòng quanh bàn tên đại hán lỗ mãng, rồi quay về, nhẹ nhàng tra vào thanh kiếm.
Gã đại hán kinh ngạc rồi lập tức nổi giận đến đỏ mắt, vừa rút vũ khí tấn công Sở Phi Dương thì một người chỉ chén rượu vừa bị vỏ kiếm chém vỡ, nói lắp bắp: “Nhìn xem, trong rượu có độc!”
Mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào chỗ gã chỉ, chỉ thấy rượu bị đổ ra đã đốt một lỗ đen trên bàn, bốc mùi khó chịu, còn có tiếng bàn tiếp tục bị ăn mòn.
Bọn đại hán lúc nãy còn giương cung bạt kiếm giờ choáng váng, không ngờ mình vừa mới đến trước cổng Quỷ Môn Quan. Quân Thư Ảnh hung tợn liếc Sở Phi Dương một cái, đứng dậy rời đi. Sở Phi Dương đặt tiền lên bàn, cầm lấy kiếm vội chạy theo y ra ngoài.
Danh sách chương