Một cỗ nhiệt lưu phun ra, phân thân thật lớn dâng tràn trong cơ thể Quân Thư Ảnh, đôi bàn tay to lại bắt đầu sờ sờ lộng lộng trên người y khiến thân thể kia rung lên.
Quân Thư Ảnh tuy rằng vẫn thấy lạnh nhưng cũng không khó chịu như trước, ít nhất thì thần trí cũng đã thanh tỉnh. Nhưng hiện tại y lại muốn mình bất tỉnh cho rồi để không phải đối mặt với loại tra tấn như địa ngục này.
Cảm thấy nước mắt được ngón tay thon dài của Sở Phi Dương lau đi, lại thêm đầu lưỡi ôn nhu lướt qua, Quân Thư Ảnh kinh ngạc cảm thấy dị vật trong cơ thể sưng cứng trở lại, y miễn cưỡng mở to hai mắt. Hai tay trước ngực lại bị Sở Phi Dương kéo đến, bờ môi đặt lên y cùng giao triền, phía dưới lại bắt đầu đỉnh động đứng lên.
Quân Thư Ảnh đang lúc ngẩn ngơ lại tiếp tục bị giằng co. Vật lớn trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, ngay cả suy nghĩ cũng bị làm cho đảo điên. Nhiệt dịch tiết trong cơ thể quá sức chịu đựng của y, sỉ nhục, chán ghét, phẫn hận lại vô lực phản kháng cho nên hận càng thêm hận. Môi hắn bị y ác độc cắn mang nhiều vết thương, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương cuối cùng cũng phát tiết, không tiếp tục nữa mà ôm y vào ngực rồi ngủ mất.
Nhìn người đang ngủ không hề phòng bị trước mặt, Quân Thư Ảnh biết đây chính là cơ hội tốt để động thủ. Nhưng thân thể bị nội thương tổn hại quá nặng nề lại vừa mới bị đối đãi như vậy, căn bản ngay cả một ngón tay cũng khó nhúc nhích.Y trong lòng tràn đầy phẫn hận, không cam lòng khép lại mí mắt nặng như ngàn cân, cũng mê man ngủ mất.
Ánh mặt trời ngoài động chưa sáng rõ, tiếng chim hót từ từ truyền vào sơn động, tiếng nước chảy róc rách an tường mà bình yên. Sở Phi Dương chậm rãi tỉnh lại, ánh nước lấp lánh phản chiếu khắp động làm cho hắn nhất thời mơ hồ không biết mình đang ở đâu.
Thân thể ấm áp trong lồng ngực làm hắn cứng đờ trong nháy mắt, cảm giác da thịt tiếp xúc quá mức thân mật. Hắn cúi đầu do dự vén mái tóc dài trước khuôn hình còn đang say ngủ. Nhưng khuôn mặt kia gần sát như vậy, gần đến mức hắn thấy được mi mắt khẽ lay động, giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt chân thật đến không thể thật hơn được nữa.Sở Phi Dương vội vàng đứng lên. Thanh âm giữa hai người vốn còn tương liên bất ngờ bị chia lìa đầy tục tĩu khiến sự bình tĩnh quá mức của Sở Phi Dương trong nháy mắt nổ tung. Chuyện trước mắt thật sự hoang đường.
Nhưng y phục hai người đều không chỉnh chu, Quân Thư Ảnh cả người đầy vết hoan ái, giữa hai chân còn đọng bạch dịch, tất thảy đều nhắc nhở hắn dù có bao nhiêu hoang đường, dù không thể tin được thì sự thật vẫn là sự thật.
Sở Phi Dương sửa sang lại y phục, Quân Thư Ảnh lúc này cũng dần tỉnh lại mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt thâm độc hướng về Sở Phi Dương cách đấy vài bước mang hận ý muốn nghiền xương hắn thành tro. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, không ai nhúc nhích.
Hiện tại nếu truy cứu nguyên nhân thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tại sao chuyện này phát sinh cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ phút này phải như thế nào? Quân Thư Ảnh âm hiểm giảo hoạt, nếu đợi hắn khôi phục nguyên khí chỉ sợ giết hắn không nổi. Sở Phi Dương không phải là loại người thủ đoạn đê tiện nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi bỏ lỡ cơ hội.
Sát khí đột nhiên tràn ngập khắp nơi.
Quân Thư Ảnh cúi đầu, mái tóc dài che trước mặt, ngồi tại chỗ không nhúc nhích giống như hết hy vọng, sẵn sàng nhận lấy cái chết.
Sở Phi Dương trầm thanh nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi tâm địa ác độc, làm nhiều điều ác, ta không thể giữ ngươi lại. Chịu chết đi!” Nói xong liền giơ chưởng tấn công, chiêu thức sắc bén mạnh mẽ.
Quân Thư Ảnh lăn một vòng thoát được một đòn. Hàn độc trong cơ thể bị Thanh Lang hạ cũng gần hết công dụng, nội lực cũng không còn trì trệ, thân hình linh hoạt đứng lên. Chính là chống lại Sở Phi Dương một thân tràn đầy sát khí trước mặt, một chút phần thắng cũng không có chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh, chống đỡ từng đòn.
Quân Thư Ảnh dựa vào vách động đứng lên, phòng bị nhìn Sở Phi Dương.
Hai người một tiến một lui, một công một trốn. Quân Thư Ảnh không dám đối chiêu trực tiếp với Sở Phi Dương, chỉ mượn khinh công linh hoạt trốn tránh trong sơn động. Sở Phi Dương trong thời gian ngắn cũng không thể đắc thủ.
Đang lúc né tránh, Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy giữa hai chân một trận thấp lạnh, một dòng tinh dịch thuận theo đùi chảy xuống.
Không chỉ Quân Thư Ảnh xám mặt, Sở Phi Dương cũng bị kiềm hãm, chiêu thức sắc bén cũng không thể xuất ra.
Quân Thư Ảnh thở hồng hộc, hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương dời tầm mắt, triệt hạ nội lực, buông tay ho nhẹ một tiếng nói: “Ta không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Chúng ta ngày khá tái chiến!”
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Cảm thấy Sở Phi Dương đã đi xa, Quân Thư Ảnh cuối cùng chống đỡ không được yếu đuối ngã trên mặt đất, nhắm mắt dựa vào tảng đá. Tinh dịch phía sau lại chảy ra, Quân Thư Ảnh hai mắt đỏ bừng đánh một quyền vào tảng đá, mu bàn tay máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả mặt đá._
Quân Thư Ảnh tuy rằng vẫn thấy lạnh nhưng cũng không khó chịu như trước, ít nhất thì thần trí cũng đã thanh tỉnh. Nhưng hiện tại y lại muốn mình bất tỉnh cho rồi để không phải đối mặt với loại tra tấn như địa ngục này.
Cảm thấy nước mắt được ngón tay thon dài của Sở Phi Dương lau đi, lại thêm đầu lưỡi ôn nhu lướt qua, Quân Thư Ảnh kinh ngạc cảm thấy dị vật trong cơ thể sưng cứng trở lại, y miễn cưỡng mở to hai mắt. Hai tay trước ngực lại bị Sở Phi Dương kéo đến, bờ môi đặt lên y cùng giao triền, phía dưới lại bắt đầu đỉnh động đứng lên.
Quân Thư Ảnh đang lúc ngẩn ngơ lại tiếp tục bị giằng co. Vật lớn trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, ngay cả suy nghĩ cũng bị làm cho đảo điên. Nhiệt dịch tiết trong cơ thể quá sức chịu đựng của y, sỉ nhục, chán ghét, phẫn hận lại vô lực phản kháng cho nên hận càng thêm hận. Môi hắn bị y ác độc cắn mang nhiều vết thương, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương cuối cùng cũng phát tiết, không tiếp tục nữa mà ôm y vào ngực rồi ngủ mất.
Nhìn người đang ngủ không hề phòng bị trước mặt, Quân Thư Ảnh biết đây chính là cơ hội tốt để động thủ. Nhưng thân thể bị nội thương tổn hại quá nặng nề lại vừa mới bị đối đãi như vậy, căn bản ngay cả một ngón tay cũng khó nhúc nhích.Y trong lòng tràn đầy phẫn hận, không cam lòng khép lại mí mắt nặng như ngàn cân, cũng mê man ngủ mất.
Ánh mặt trời ngoài động chưa sáng rõ, tiếng chim hót từ từ truyền vào sơn động, tiếng nước chảy róc rách an tường mà bình yên. Sở Phi Dương chậm rãi tỉnh lại, ánh nước lấp lánh phản chiếu khắp động làm cho hắn nhất thời mơ hồ không biết mình đang ở đâu.
Thân thể ấm áp trong lồng ngực làm hắn cứng đờ trong nháy mắt, cảm giác da thịt tiếp xúc quá mức thân mật. Hắn cúi đầu do dự vén mái tóc dài trước khuôn hình còn đang say ngủ. Nhưng khuôn mặt kia gần sát như vậy, gần đến mức hắn thấy được mi mắt khẽ lay động, giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt chân thật đến không thể thật hơn được nữa.Sở Phi Dương vội vàng đứng lên. Thanh âm giữa hai người vốn còn tương liên bất ngờ bị chia lìa đầy tục tĩu khiến sự bình tĩnh quá mức của Sở Phi Dương trong nháy mắt nổ tung. Chuyện trước mắt thật sự hoang đường.
Nhưng y phục hai người đều không chỉnh chu, Quân Thư Ảnh cả người đầy vết hoan ái, giữa hai chân còn đọng bạch dịch, tất thảy đều nhắc nhở hắn dù có bao nhiêu hoang đường, dù không thể tin được thì sự thật vẫn là sự thật.
Sở Phi Dương sửa sang lại y phục, Quân Thư Ảnh lúc này cũng dần tỉnh lại mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt thâm độc hướng về Sở Phi Dương cách đấy vài bước mang hận ý muốn nghiền xương hắn thành tro. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, không ai nhúc nhích.
Hiện tại nếu truy cứu nguyên nhân thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tại sao chuyện này phát sinh cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ phút này phải như thế nào? Quân Thư Ảnh âm hiểm giảo hoạt, nếu đợi hắn khôi phục nguyên khí chỉ sợ giết hắn không nổi. Sở Phi Dương không phải là loại người thủ đoạn đê tiện nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi bỏ lỡ cơ hội.
Sát khí đột nhiên tràn ngập khắp nơi.
Quân Thư Ảnh cúi đầu, mái tóc dài che trước mặt, ngồi tại chỗ không nhúc nhích giống như hết hy vọng, sẵn sàng nhận lấy cái chết.
Sở Phi Dương trầm thanh nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi tâm địa ác độc, làm nhiều điều ác, ta không thể giữ ngươi lại. Chịu chết đi!” Nói xong liền giơ chưởng tấn công, chiêu thức sắc bén mạnh mẽ.
Quân Thư Ảnh lăn một vòng thoát được một đòn. Hàn độc trong cơ thể bị Thanh Lang hạ cũng gần hết công dụng, nội lực cũng không còn trì trệ, thân hình linh hoạt đứng lên. Chính là chống lại Sở Phi Dương một thân tràn đầy sát khí trước mặt, một chút phần thắng cũng không có chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh, chống đỡ từng đòn.
Quân Thư Ảnh dựa vào vách động đứng lên, phòng bị nhìn Sở Phi Dương.
Hai người một tiến một lui, một công một trốn. Quân Thư Ảnh không dám đối chiêu trực tiếp với Sở Phi Dương, chỉ mượn khinh công linh hoạt trốn tránh trong sơn động. Sở Phi Dương trong thời gian ngắn cũng không thể đắc thủ.
Đang lúc né tránh, Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy giữa hai chân một trận thấp lạnh, một dòng tinh dịch thuận theo đùi chảy xuống.
Không chỉ Quân Thư Ảnh xám mặt, Sở Phi Dương cũng bị kiềm hãm, chiêu thức sắc bén cũng không thể xuất ra.
Quân Thư Ảnh thở hồng hộc, hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương dời tầm mắt, triệt hạ nội lực, buông tay ho nhẹ một tiếng nói: “Ta không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Chúng ta ngày khá tái chiến!”
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Cảm thấy Sở Phi Dương đã đi xa, Quân Thư Ảnh cuối cùng chống đỡ không được yếu đuối ngã trên mặt đất, nhắm mắt dựa vào tảng đá. Tinh dịch phía sau lại chảy ra, Quân Thư Ảnh hai mắt đỏ bừng đánh một quyền vào tảng đá, mu bàn tay máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả mặt đá._
Danh sách chương