Ngày thứ hai, Hứa Đình tỉnh dậy, đưa tay xoa huyệt thái dương. Hôm qua khách mời rót cho hắn rất nhiều rượu nên hôm nay bị nhức đầu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Âm thanh của Giang Sở truyền đến, hắn nhìn Giang Sở ngồi ở trước bàn thưởng thức cốc trà. Giang Sở đã thay bộ hỉ phục hôm qua, mặc vào thủy lam trường sam. “Một giấc này tướng quân ngủ thật lâu, chẳng hay là mộng đẹp gì khiến tướng công không nỡ tỉnh?”
Hứa Đình mặt không đổi sắc đứng dậy, thay đổi hỉ phục, gọi hạ nhân đưa lên đồ rửa mặt. Giang Sở ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hắn, hiện giờ hắn không nhìn thấy y, trong đầu lại hiện ra bộ dáng mặc hỉ phục của Giang Sở tối hôm qua. Giang Sở ôm lấy hắn, đôi mắt ôn nhu nhìn hắn. Nghĩ đến đây, tâm của hắn có điểm loạn, tim cũng đập rất nhanh. Hắn dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, muốn phủi hết cảnh tượng ám muội trong đầu ra ngoài.
Hắn không thể bị Giang Sở lừa gạt, bọn họ quen biết đã nhiều năm như vậy, hắn biết rõ Giang Sở thích trêu đùa người khác, hắn luôn không thích người tùy tiện như Giang Sở. Nếu không phải là bởi vì Tô Hoài, hắn sẽ không tương giao cùng Giang Sở. Lần thành thân này cũng do buổi đêm hoang đường đó vì từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ rằng phải biết chịu trách nhiệm. Hắn thậm chí hoài nghi đêm nọ là Giang Sở chuốc say hắn, sắp xếp những chuyện này. Nhưng ý nghĩ này mới vừa thành hình liền bị hắn bỏ đi, tuy rằng hắn không thích Giang Sở, nhưng Giang Sở không phải hạng tiểu nhân như vậy. Dù sao cũng là hôn nhân đại sự, không thể đùa bỡn được.
Sau khi rửa mặt, hai người ra phòng lớn gặp mẫu thân Hứa Đình, Giang Sở dâng trà kính nàng. Hứa phu nhân nhìn con dâu ngoan ngoãn tuấn lãng cười đến không ngậm mồm vào được, tuy rằng người con dâu này là nam thê, thế nhưng việc Hứa Đình chưa thành gia đã trở thành một tâm bệnh trong lòng nàng. Nàng không muốn sau khi chết, nhi tử của mình vẫn còn lẻ loi hiu quạnh, có người bồi tiếp là tốt nhất.
Giang Sở một câu hai câu đều gọi nương, làm cho nàng trong lòng ngọt như đổ mật, càng ngày càng hài lòng với người con dâu này.
Hứa Đình đứng ở một bên trầm mặc nhìn, Hứa phu nhân cầm lấy tay Giang Sở từ ái nhìn y, lấy ra một vòng tay phỉ thúy chất nhẵn nhụi đưa cho y: “Đây là đồ Hứa gia truyền xuống, dành cho tức phụ của Hứa gia, ngươi giữ lấy cho tốt.”
Giang Sở cười nhẹ, bộ dáng ngoan ngoãn ngại ngùng, gật đầu một cái nói: “Cảm tạ mẫu thân.”
Hứa phu nhân gọi Hứa Đình đến trước mặt, kéo tay hắn đặt lên tay Giang Sở nói: “Đình, ngươi mai sau phải đối tốt với Giang Sở, biết không. Mẫu thân lớn tuổi, sống không được mấy năm nữa vẫn còn Giang Sở bồi ở bên cạnh ngươi.” Không chờ hắn lên tiếng, Giang Sở liền nói: “Mẫu thân nói cái gì đó, mẫu thân nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Phu nhân cười vỗ vỗ tay Giang Sở nói: “Chỉ có miệng của ngươi là ngọt.”
Sau lại nhìn về phía Hứa Đình, nói rằng: “Đình, ngươi nghe có hiểu không?”
Hứa Đình gật gật đầu: “Con hiểu, mẫu thân người hảo hảo nghỉ ngơi, con mang Giang Sở đi trước.”
Hứa phu nhân đáp ứng, nhìn bọn họ xuất môn, suy tư thở dài. Bên cạnh nha hoàn nói: “Phu nhân yên tâm đi, Giang công tử chắc chắn hảo hảo đãi thiếu gia.” Hứa phu nhân gật gật đầu, nàng chỉ là lo lắng cho nhi tử của mình không biết đối đãi với thê tử, Hứa Đình tại phương diện tình cảm chẳng khác nào cục gỗ. Hắn chủ động đề nghị thành thân, đúng là không dễ.
Sau khi Hứa phu nhân kia rời đi, hai người tới thư phòng. Hứa Đình chuẩn bị kiểm tra sổ sách, liền nghe Giang Sở nói: “Tướng công thật lạnh lùng, từ hôm qua còn chưa nói quá mười câu với ta.”
“Nguyên nhân chúng ta kết hôn ngươi cũng biết, ngươi không cần phải như vậy.” Hắn lạnh nhạt mà liếc Giang Sở một cái.
Giang Sở cười híp mắt nói: “Đương nhiên là bởi vì hai người chúng ta yêu nhau.”
“Giang Sở, ta chỉ vì phụ trách cho sai lầm hôm ấy.” Hứa Đình vẫn xem sổ sách, như trước không liếc y một cái.
Giang Sở thở dài nói: “Ta biết, thế nhưng ta thật sự yêu ngươi, nếu không ta sẽ không đồng ý thành thân với ngươi. Đã thành hôn rồi, ta phải làm tròn bổn phận của một thê tử.” Y ngồi bên cạnh mài mực cho Hứa Đình.
“Ngươi không nên nói những lời mê sảng này, ta không biết vì sao ngươi gả cho ta, thế nhưng nhất định không phải là bởi vì yêu ta.” Hứa Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Sở, Giang Sở sắc mặt nhu hòa, tay cầm cục mực chuyển động, so với cục mực đen tuyền, đôi tay càng trắng nõn tinh tế.
Giang Sở nghe đến lời nói sau đó của hắn, dừng động tác lại. Ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn hỏi: “Lẽ nào ngươi vẫn thích Tô Hoài? Hắn cũng đã kết hôn, ngươi vẫn không bỏ xuống được sao?”
“Ta cùng với Tô huynh là quân tử chi giao, há sẽ sinh ra tình cảm khác.” Hứa Đình nhíu nhíu mày, sau đó như là nghĩ tới điều gì. Vừa định mở miệng, nhưng ngẫm lại câu hỏi kia có chút không thích hợp, liền thôi.
“Có đúng không? Có ngày ta thấy ngươi cùng Tô Hoài ôm nhau, rất là thân mật, ta nghĩ đến ngươi nhóm…” Giang Sở dừng lại, không hề tiếp tục nói.
Hứa Đình nhớ tới lần bất ngờ nhỏ kia, không nghĩ tới cư nhiên bị Giang Sở bắt gặp, hắn nói: “Ngày ấy Tô huynh bị hòn đá nhỏ ngáng chân, ta chỉ là giúp đỡ hắn một chút mà thôi.”
Giang Sở cúi đầu lẩm bẩm nói: “Nguyên lai là như vậy.” Sau đó cười nhẹ lắc đầu một cái, nhấc mắt nhìn về phía Hứa Đình cười nói: “Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
“Vì sao ngươi lại thấy?” Hứa Đình liếc nhìn sổ sách, phát hiện có chỗ sai, lấy bút viết xuống.
Giang Sở dừng mài mực, nói: “Ngày ấy Tô Hoài cũng hẹn ta, chỉ có điều ta vừa đuổi tới liền nhớ có việc quên chưa xử lý. Liền nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, cảm thấy không tiện quấy rối nên đi trước.”
“Hiện nay ta cùng với Tô huynh đều đã kết hôn, những chuyện nói này không cần nhắc lại nữa.”
“Ừm.”
Hai người trầm mặc hồi lâu, Hứa Đình đột nhiên nói: “Còn ngươi?”
“Hả?” Giang Sở nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
“Ngươi có thể buông xuống Tô huynh?” Hứa Đình cùng Giang Sở nhìn nhau, muốn từ trong mắt y nhìn thấy câu trả lời.
Giang Sở yên lặng, nhìn hai mắt thâm trầm như hồ sâu nghiêm túc nói: “Ta chưa bao giờ yêu Tô Hoài, tại sao lại thả xuống.” Sau đó liền khôi phục vẻ hờ hứng, y cười nói: “Xem ra hai người chúng ta đều hiểu lầm đối phương, chuyện này nếu để người khác biết được, chẳng phải thành chuyện cười hay sao.”
Hứa Đình sau khi nghe Giang Sở nói trố mắt hồi lâu, hắn vẫn cho là Giang Sở yêu Tô Hoài mới trêu đùa hắn như vậy, nhưng lại không phải. Chẳng biết vì sao lúc biết được chuyện này, tâm trạng hắn liền thả lỏng.
Hứa Đình nhìn vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu y, đột nhiên muốn dùng tay đâm đâm một cái. Theo động tác mài mực của y vòng xoáy nhỏ cũng chuyển động theo, chờ hắn phản ứng lại, tay hắn đã đưa ra một nửa. Hắn nhanh chóng thu tay về, không nghĩ ra vì sao lại như vậy. Giang Sở cảm nhận được động tác của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy?”
Âm thanh Hứa Đình có chút hoảng loạn: “Không có chuyện gì.” Hắn cúi đầu tiếp tục lật xem sổ sách, chỉ là tâm tư rất loạn, dù làm thế nào cũng không thể lặng xuống.
Bên trong thư phòng chỉ còn dư lại âm thanh trang sách chuyển động, tiếng mài mực nhẹ nhàng phát ra. Ngoài phòng ánh nắng rạng rỡ, đầu cành hoa đào nở rộ.
“Ngươi tỉnh rồi?” Âm thanh của Giang Sở truyền đến, hắn nhìn Giang Sở ngồi ở trước bàn thưởng thức cốc trà. Giang Sở đã thay bộ hỉ phục hôm qua, mặc vào thủy lam trường sam. “Một giấc này tướng quân ngủ thật lâu, chẳng hay là mộng đẹp gì khiến tướng công không nỡ tỉnh?”
Hứa Đình mặt không đổi sắc đứng dậy, thay đổi hỉ phục, gọi hạ nhân đưa lên đồ rửa mặt. Giang Sở ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hắn, hiện giờ hắn không nhìn thấy y, trong đầu lại hiện ra bộ dáng mặc hỉ phục của Giang Sở tối hôm qua. Giang Sở ôm lấy hắn, đôi mắt ôn nhu nhìn hắn. Nghĩ đến đây, tâm của hắn có điểm loạn, tim cũng đập rất nhanh. Hắn dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, muốn phủi hết cảnh tượng ám muội trong đầu ra ngoài.
Hắn không thể bị Giang Sở lừa gạt, bọn họ quen biết đã nhiều năm như vậy, hắn biết rõ Giang Sở thích trêu đùa người khác, hắn luôn không thích người tùy tiện như Giang Sở. Nếu không phải là bởi vì Tô Hoài, hắn sẽ không tương giao cùng Giang Sở. Lần thành thân này cũng do buổi đêm hoang đường đó vì từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ rằng phải biết chịu trách nhiệm. Hắn thậm chí hoài nghi đêm nọ là Giang Sở chuốc say hắn, sắp xếp những chuyện này. Nhưng ý nghĩ này mới vừa thành hình liền bị hắn bỏ đi, tuy rằng hắn không thích Giang Sở, nhưng Giang Sở không phải hạng tiểu nhân như vậy. Dù sao cũng là hôn nhân đại sự, không thể đùa bỡn được.
Sau khi rửa mặt, hai người ra phòng lớn gặp mẫu thân Hứa Đình, Giang Sở dâng trà kính nàng. Hứa phu nhân nhìn con dâu ngoan ngoãn tuấn lãng cười đến không ngậm mồm vào được, tuy rằng người con dâu này là nam thê, thế nhưng việc Hứa Đình chưa thành gia đã trở thành một tâm bệnh trong lòng nàng. Nàng không muốn sau khi chết, nhi tử của mình vẫn còn lẻ loi hiu quạnh, có người bồi tiếp là tốt nhất.
Giang Sở một câu hai câu đều gọi nương, làm cho nàng trong lòng ngọt như đổ mật, càng ngày càng hài lòng với người con dâu này.
Hứa Đình đứng ở một bên trầm mặc nhìn, Hứa phu nhân cầm lấy tay Giang Sở từ ái nhìn y, lấy ra một vòng tay phỉ thúy chất nhẵn nhụi đưa cho y: “Đây là đồ Hứa gia truyền xuống, dành cho tức phụ của Hứa gia, ngươi giữ lấy cho tốt.”
Giang Sở cười nhẹ, bộ dáng ngoan ngoãn ngại ngùng, gật đầu một cái nói: “Cảm tạ mẫu thân.”
Hứa phu nhân gọi Hứa Đình đến trước mặt, kéo tay hắn đặt lên tay Giang Sở nói: “Đình, ngươi mai sau phải đối tốt với Giang Sở, biết không. Mẫu thân lớn tuổi, sống không được mấy năm nữa vẫn còn Giang Sở bồi ở bên cạnh ngươi.” Không chờ hắn lên tiếng, Giang Sở liền nói: “Mẫu thân nói cái gì đó, mẫu thân nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Phu nhân cười vỗ vỗ tay Giang Sở nói: “Chỉ có miệng của ngươi là ngọt.”
Sau lại nhìn về phía Hứa Đình, nói rằng: “Đình, ngươi nghe có hiểu không?”
Hứa Đình gật gật đầu: “Con hiểu, mẫu thân người hảo hảo nghỉ ngơi, con mang Giang Sở đi trước.”
Hứa phu nhân đáp ứng, nhìn bọn họ xuất môn, suy tư thở dài. Bên cạnh nha hoàn nói: “Phu nhân yên tâm đi, Giang công tử chắc chắn hảo hảo đãi thiếu gia.” Hứa phu nhân gật gật đầu, nàng chỉ là lo lắng cho nhi tử của mình không biết đối đãi với thê tử, Hứa Đình tại phương diện tình cảm chẳng khác nào cục gỗ. Hắn chủ động đề nghị thành thân, đúng là không dễ.
Sau khi Hứa phu nhân kia rời đi, hai người tới thư phòng. Hứa Đình chuẩn bị kiểm tra sổ sách, liền nghe Giang Sở nói: “Tướng công thật lạnh lùng, từ hôm qua còn chưa nói quá mười câu với ta.”
“Nguyên nhân chúng ta kết hôn ngươi cũng biết, ngươi không cần phải như vậy.” Hắn lạnh nhạt mà liếc Giang Sở một cái.
Giang Sở cười híp mắt nói: “Đương nhiên là bởi vì hai người chúng ta yêu nhau.”
“Giang Sở, ta chỉ vì phụ trách cho sai lầm hôm ấy.” Hứa Đình vẫn xem sổ sách, như trước không liếc y một cái.
Giang Sở thở dài nói: “Ta biết, thế nhưng ta thật sự yêu ngươi, nếu không ta sẽ không đồng ý thành thân với ngươi. Đã thành hôn rồi, ta phải làm tròn bổn phận của một thê tử.” Y ngồi bên cạnh mài mực cho Hứa Đình.
“Ngươi không nên nói những lời mê sảng này, ta không biết vì sao ngươi gả cho ta, thế nhưng nhất định không phải là bởi vì yêu ta.” Hứa Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Sở, Giang Sở sắc mặt nhu hòa, tay cầm cục mực chuyển động, so với cục mực đen tuyền, đôi tay càng trắng nõn tinh tế.
Giang Sở nghe đến lời nói sau đó của hắn, dừng động tác lại. Ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn hỏi: “Lẽ nào ngươi vẫn thích Tô Hoài? Hắn cũng đã kết hôn, ngươi vẫn không bỏ xuống được sao?”
“Ta cùng với Tô huynh là quân tử chi giao, há sẽ sinh ra tình cảm khác.” Hứa Đình nhíu nhíu mày, sau đó như là nghĩ tới điều gì. Vừa định mở miệng, nhưng ngẫm lại câu hỏi kia có chút không thích hợp, liền thôi.
“Có đúng không? Có ngày ta thấy ngươi cùng Tô Hoài ôm nhau, rất là thân mật, ta nghĩ đến ngươi nhóm…” Giang Sở dừng lại, không hề tiếp tục nói.
Hứa Đình nhớ tới lần bất ngờ nhỏ kia, không nghĩ tới cư nhiên bị Giang Sở bắt gặp, hắn nói: “Ngày ấy Tô huynh bị hòn đá nhỏ ngáng chân, ta chỉ là giúp đỡ hắn một chút mà thôi.”
Giang Sở cúi đầu lẩm bẩm nói: “Nguyên lai là như vậy.” Sau đó cười nhẹ lắc đầu một cái, nhấc mắt nhìn về phía Hứa Đình cười nói: “Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
“Vì sao ngươi lại thấy?” Hứa Đình liếc nhìn sổ sách, phát hiện có chỗ sai, lấy bút viết xuống.
Giang Sở dừng mài mực, nói: “Ngày ấy Tô Hoài cũng hẹn ta, chỉ có điều ta vừa đuổi tới liền nhớ có việc quên chưa xử lý. Liền nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, cảm thấy không tiện quấy rối nên đi trước.”
“Hiện nay ta cùng với Tô huynh đều đã kết hôn, những chuyện nói này không cần nhắc lại nữa.”
“Ừm.”
Hai người trầm mặc hồi lâu, Hứa Đình đột nhiên nói: “Còn ngươi?”
“Hả?” Giang Sở nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
“Ngươi có thể buông xuống Tô huynh?” Hứa Đình cùng Giang Sở nhìn nhau, muốn từ trong mắt y nhìn thấy câu trả lời.
Giang Sở yên lặng, nhìn hai mắt thâm trầm như hồ sâu nghiêm túc nói: “Ta chưa bao giờ yêu Tô Hoài, tại sao lại thả xuống.” Sau đó liền khôi phục vẻ hờ hứng, y cười nói: “Xem ra hai người chúng ta đều hiểu lầm đối phương, chuyện này nếu để người khác biết được, chẳng phải thành chuyện cười hay sao.”
Hứa Đình sau khi nghe Giang Sở nói trố mắt hồi lâu, hắn vẫn cho là Giang Sở yêu Tô Hoài mới trêu đùa hắn như vậy, nhưng lại không phải. Chẳng biết vì sao lúc biết được chuyện này, tâm trạng hắn liền thả lỏng.
Hứa Đình nhìn vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu y, đột nhiên muốn dùng tay đâm đâm một cái. Theo động tác mài mực của y vòng xoáy nhỏ cũng chuyển động theo, chờ hắn phản ứng lại, tay hắn đã đưa ra một nửa. Hắn nhanh chóng thu tay về, không nghĩ ra vì sao lại như vậy. Giang Sở cảm nhận được động tác của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy?”
Âm thanh Hứa Đình có chút hoảng loạn: “Không có chuyện gì.” Hắn cúi đầu tiếp tục lật xem sổ sách, chỉ là tâm tư rất loạn, dù làm thế nào cũng không thể lặng xuống.
Bên trong thư phòng chỉ còn dư lại âm thanh trang sách chuyển động, tiếng mài mực nhẹ nhàng phát ra. Ngoài phòng ánh nắng rạng rỡ, đầu cành hoa đào nở rộ.
Danh sách chương