Riftan dùng một tay để đỡ đầu Max, tay còn lại vân vê sợi dây chuyền đeo quanh cổ cô. “Cái gì – sao anh lại….” Max thở hổn hển, lời nói đứt quãng khi tay anh lần theo sợi dây, anh men xuống chạm xuống làn da trần phía trên đường viền ở cổ áo cô.Cô bối rối nhìn xung quanh. Thật may, mọi người đều mải mê trò chuyện, không ai nhìn về hướng hai người cả. Cô có chút nhẹ nhõm, cố đẩy tay anh ra, nhưng chẳng xi nhê gì cả. Riftan nhìn sâu vào mắt cô, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đen của anh. Anh chơi đùa với những lọn tóc loà xoà sau gáy Max, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quanh xương vai cô. Cơ thể cô run lên như có dòng điện chạy dọc từ lưng xuống ngón chân. Bàn tay anh chậm rãi lướt từ lưng xuống đến eo, rồi vòng tay qua người cô. Sự tiếp xúc dịu dàng ấy khiến Max đỏ bừng mặt, ánh mắt Riftan chưa từng tách ra khỏi khuôn mặt cô. “Ri, Riftan…” cô lắp bắp, khiến anh nở một nụ cười nhẹ. “Vợ ta hơi say rồi, ta sẽ đưa cô ấy về trước.” anh nói với các hiệp sĩ đang say sưa chuyện trò. Các hiệp sĩ vừa còn mải nói chuyện, đã quay lại nhìn hai người ngầm hiểu, vài người còn nháy mắt thúc giục như ý nói hai người cứ đi tự nhiên. Max cá chắc mặt mình giờ đã đỏ lắm rồi, cô chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống cho đỡ xấu hổ. “Ta đi thôi.” anh thì thầm vào tai Max, rồi kéo tay cô rời khỏi đám đông và tiến về phía cửa, bỏ qua mấy lời trêu đùa hay huýt sáo từ các hiệp sĩ ở phía sau. Bị anh kéo đi, Max loạng choạng bước ra khỏi phòng ăn, cổ tay cô bị anh nắm chặt. Họ đi qua bồn rửa, rửa sạch tay dính bẩn sau bữa tiệc, sau đó bước chân Riftan tăng tốc trở lại. Cô mải mê nhìn cảnh vật xung quanh đang lướt qua khi hai người sánh bước cùng nhau. Dù có đèn tường chiếu sáng ngoài hành lang, nhưng có một số nơi cô không nhìn rõ. Cô chớp mắt cố thích nghi với bóng tối vây quanh cô. Ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu sáng hết được, may mà có lớp kính mờ từ cửa sổ. Dù thế, cái lạnh vào ban đêm dọc hành lang vẫn khiến hai tay cô run rẩy. “Ri –Riftan… chậm, chậm lại ch-chút..” Max lắp bắp, nhưng dường như anh chẳng nghe cô nói, cô loạng choạng, không còn xấu hổ nữa, mà chạy nhanh theo anh. Rõ ràng anh không nghe, cô cảm thấy bản thân bị văng ra, lưng cô bị áp vào tường! Cô thở dốc khi thấy Riftan giam cô vào trong lòng. Họ dừng bên cầu thang, Max có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình, trước khi Riftan hạ môi xuống, cướp đi không khí của cô lần nữa. Nụ hôn cuồng nhiệt, gặm cắn, và đầy chiếm hữu. cô dần dần chìm đắm trong nụ hôn, tay cô siết chặt lấy cánh tay anh, móng tay cắm sâu vào lớp vải. Đây không phải nụ hôn đầu của hai người, cô được nếm hương vị từ anh cả ngàn lần rồi, nhưng lần nào cũng khiến cô quay cuồng như lần đầu tiên vậy. Riftan rời khỏi môi cô, kéo những nụ hôn ẩm ướt trên quai hàm, rồi men xuống cổ cô. anh mút mát phần da mềm mại, quay lại hôn môi cô thêm lần nữa, và lưỡi của hai người lại bắt đầu quyện vào nhau. “Cả ngày hôm nay, ta đã luôn nghĩ về chuyện này” Riftan vừa hôn vừa nói, “Mỗi lần thấy em nhìn thằng khác, ta lại suýt không kiềm chế nổi bản thân, muốn đánh dấu chủ quyền của mình lên người em.” anh gầm lên, một âm thanh thật hoang dại bên tai cô. Max suýt không kìm được rên rỉ khi thấy ngực anh rung lên. Chắc chắn tim cô lúc này đang đập lên dồn dập, như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Đôi bàn tay chai sạn của anh đặt say gáy cô, kéo cô vào gần hơn, nếu có thể được hơn nữa.. Riftan đưa hai người bước lên cầu thang, từng bước một, vẫn cố chút giây phút ngọt ngào để hôn cô. cô bám lấy anh trong tuyệt vọng và ngất ngây, sợ bị ngã và lời hứa hẹn của đêm nay lại khiến cô thêm quay cuồng. Ngay cả khi anh là người từng khiến cô khó chịu và sợ hãi, tại sao mỗi lần anh chạm vào người, cô đều không thể suy nghĩ thấu đáo được vậy,? “Khỉ thật, sao cầu thang dài thế?” anh gầm lên giận dữ, tay anh luồn vào váy, vuốt ve bắp đùi cô. Max miễn cưỡng kêu lên. “Đừng! Em không – không muốn…làm ở đây…” cô rên rỉ, cảnh giác phòng bị, trước khi lời nói bị nuốt vào nụ hôn nóng bỏng. Cánh tay cô bám chặt vào cổ anh, cơ thể không còn run rẩyvì đêm lạnh nữa. Ngón tay anh mò lên trên, chạm vào góc quần lót, trượt vào trong, tìm kiếm nơi ngọt ngào của cô. cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh ngay bên tai. Tim cô đập nhanh hơn, ngày một ham muốn hơn. “Ta muốn đi vào trong thế này lắm.” Max bám vai anh, ngón tay cắm sâu hơn khiến cô phát ra những tiếng thở nóng hổi. Cô giãy dụa kịch liệt, khiến bản thân càng chôn sâu hơn vào ngực anh. Bằng cách nào đó, cô vẫn đủ tỉnh táo, lo sợ có ai đó bắt gặp hai người trong góc tối. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, không biết vì sợ hãi hay say mê, cô không nói nổi lên lời. Đôi môi nóng bỏng của anh lướt qua vành tai cô,rồi men xuống cổ, đến xương quai xanh của cô, trong khi ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt non mềm. Cô chuyển động theo những gì anh từng dạy trước đây, Riftan cắn mút da thịt cô đến phát đau. anh như con sói bị bỏ đói lâu năm giờ không thể chờ thêm được nữa mà lao vào, cắn xé con mồi vừa bắt được. “Ta không kìm chế được nữa,” anh lẩm bẩm, “kể cả giờ có phải chết, ta cũng muốn làm chuyện này ngay trong đêm nay.” Với chút sức lực còn lại, anh vội vàng nhảy lên những bậc thang cuối, tay vẫn ôm chặt Max ở trong lòng. Ngay khi bước vào phòng, anh giật mạnh cửa, rồi đóng sập lại ngay lập tức, xé váy cô, cho đến khi nhũ đỉnh nhọn lộ ra trong căn phòng sáng. cô kêu lên khi nhìn vào phần ngực phập phồng của mình, mặt đỏ bừng trước khi anh cúi xuống, cái miệng ấm nóng ngấu nghiến hai đỉnh đồi.