Tay quàng trên vai mình run run, rất nhỏ, cơ hồ không thể cảm nhận được. Diệp Tố Huân nhăn mày nhìn Ngu Quân Duệ, hắn còn giấu mình chuyện gì ư? Ánh mắt Ngu Quân Duệ hấp háy, môi mấp máy, nhìn Diệp Tố Huân không nói gì.

Hắn đang ra vẻ bình tĩnh, Lưu Uyển Ngọc cực kì hân hoan, mình đoán đúng rồi, xem ra, kiếp trước Ngu Quân Duệ có lỗi với Diệp Tố Huân, là cái gì chứ? Lưu Uyển Ngọc suy nghĩ nhanh như chớp, cười nhẹ nói: “Ngu Quân Duệ, huynh không ngờ ta cũng tái sinh đúng không, chuyện có lỗi của huynh với Diệp Tố Huân, ta đây tinh tường đấy.”

Lưu Uyển Ngọc nói bừa nhưng lại khiến Ngu Quân Duệ luống cuống, có một câu nói là “quan tâm quá sẽ bị loạn”, có lẽ là chỉ tình cảnh hắn bây giờ, tay ôm Diệp Tố Huân run rẩy xiết chặt, kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, sít sao bóp chặt, dùng hết sức dường như sợ Diệp Tố Huân giãy giụa.

“Tố Tố, muội đã đồng ý với huynh, dù huynh làm gì, muội đều không rời khỏi huynh.”

Giọng hắn khàn khàn, trầm trọng đến khiến Diệp Tố Huân rơi vào cái động không đáy. Nàng không muốn hắn đau thương hoảng sợ như thế này, cái nàng cần là hắn lớn tiếng nói cho nàng nghe, Lưu Uyển Ngọc đang nói bậy.

“Diệp Tố Huân, cô và kẻ địch chàng chàng thiếp thiếp, thậm chí còn sắp thành thân, có buồn cười không?” Lưu Uyển Ngọc tiếp tục nói, đắc ý khiêu mi nhìn Diệp Tố Huân.

“Nếu Ngu Quân Duệ được tính là kẻ thù của ta, vậy còn cô?” Diệp Tố Huân không muốn nghe cô ả tiếp tục kiếm chuyện, đẩy Ngu Quân Duệ ra, mỉm cười nhìn cô ả, châm chọc lại: “Cô đẩy ta xuống Liễm Ba Trì, hại chết ta, nhưng cô vẫn không chiếm được Quân Duệ ca ca, kiếp trước là vậy kiếp này cũng thế, hắn chỉ yêu mình ta.”

Kiếp trước bản thân đẩy Diệp Tố Huân vào Liễm Ba Trì, Lưu Uyển Ngọc ngây ra một chút, rồi cười to đáp: “Kiếp trước cô chết trước, làm sao biết được biểu ca không lấy ta?”

“Sau khi Tố Tố chết, ta ôm nàng chìm xuống Liễm Ba Trì tự vẫn, nào có chuyện lấy ngươi.” Ngu Quân Duệ cười lạnh nói, quay đầu nhìn Diệp Tố Huân, con mắt băng lãnh lại dâng lên ngàn vạn nhu tình.

Sau khi mình chết, Quân Duệ ca ca ôm thân xác mình nhảy xuống nước tự vẫn! Nước mắt Diệp Tố Huân lã chã rơi xuống, tim như bị xé nứt ra, hắn thế mà bằng lòng cùng sống cùng chết với mình.

“Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân trầm thấp kêu, ỷ lại nằm trong vòng ôm của Ngu Quân Duệ.

Lưu Uyển Ngọc kiếm chuyện không, thấy Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ nhu tình mật ý, trong nháy mắt ghen ghét dữ dội, đầu muốn ngất đi, cơ thể hơ lay động. Khóe mắt liếc thấy Diệp Tố Huân đang nhìn mình, nhướng mày, quyết định đánh một ván cờ, lùi dần, chậm rãi như muốn rơi xuống ao.

Diệp Tố Huân nhác thấy Lưu Uyển Ngọc sắp rơi xuống, vô thức định chạy tới đỡ cô ả, vừa đi được vài bước, lại bị Ngu Quân Duệ giữ vai lại.

“Tố Tố, đừng để ý nàng ta.”

Ngu Quân Duệ còn chưa dứt lời, Lưu Uyển Ngọc đã rơi bùm một cái vào trong ao.

“Biểu...ca...cứu...muội...”

Có cứu không đây? Ngu Quân Duệ do dự, Lưu Uyển Ngọc rất nhiều mánh khóe, hắn sợ xuống nước cứu người lại rơi vào bẫy do cô ả sắp xếp.

Lưu Uyển Ngọc chìm cả người vào trong nước, gợn sóng trên mặt nước ít dần, bọt khí cũng tan non nửa.

Tình cảnh quen thuộc đến thế, dường như có nước ao lạnh như băng vây quanh nàng, chậm rãi nhấn chìm đỉnh đầu, lại hình như có độc xà chui vào trong máu, âu sầu tuyệt vọng, hối hận tự trách, mờ mịt bất lực, đủ loại cảm xúc đánh úp lại, rất nhiều tình cảnh chợt hiện ra trước mắt, Diệp Tố Huân quanh thân run rẩy, rùng mình một cái, người cương cứng bất động.

“Uyển Ngọc à, người tới, mau cứu người...” Lưu thị đứng nhìn cách đó không xa, thấy Lưu Uyển Ngọc rơi xuống ao, khóc lóc la hét gọi người, Ngu Quân Duệ không còn băn khoăn nên cứu người hay không nữa, vươn tay ôm Diệp Tố Huân, định mang nàng rời đi.

“Đừng chạm vào ta!” Tiếng nói bén nhọn nghiêm túc, tay Ngu Quân Duệ bị nàng hung hăng hất ra.

Con mắt đỏ như máu đầy lửa thù hận, Tố Tố căm hận khóc mắng hắn kiếp trước xuất hiện. Khí lạnh buốt từ tim, rất nhanh tràn ra khắp cơ thể, Ngu Quân Duệ run rẩy nhìn xem Diệp Tố Huân, nói với giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Tố Tố, muội... muội nhớ rồi?”

Diệp Tố Huân cỡ nào hy vọng bản thân cứ thế quên đi, gió lạnh như băng tạt vào mặt, mang theo đau đớn rất nhỏ, lạnh như thế nhưng không triệt tiêu được cái buốt giá thấu tận xương tỏng lòng, nàng muốn lớn tiếng khóc thét, nhưng dù cố thế nào cũng không nặn ra được một giọt nước mắt.

“Tố Tố, những chuyện đó xảy ra trước khi huynh quen muội, hơn nữa đã là chuyện kiếp trước rồi, kiếp này huynh đã không để nó xảy ra nữa rồi, muội tha thứ cho huynh, được không?” Ngu Quân Duệ thấp giọng cầu khẩn. Chuyện hắn muốn liều chết đè xuống, không ngờ vẫn bạo phát, đột nhiên xuất hiện, như đập hắn một cái đến đầu rơi máu chảy.

Tha thứ hắn, để tất cả trở thành quá khứ ư? Trước mắt Diệp Tố Huân hiện lên cảnh Lục La, Tử Điệp bị giày vò muốn sống không được muốn chết không xong, hiện lên gia viên hoang vu của nhà mình. Người này đã hại chết phụ mẫu đệ đệ của mình... Tha thứ cho hắn như thế nào?

Nhưng hắn thật sự yêu mình, sủng ái mình, nâng trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan. Hắn đã hết sức đền bù ở kiếp này, nếu không có hắn, phụ thân cũng sẽ không bình yên vô sự như bây giờ.

Trong người Diệp Tố Huân có hai người đang giằng co, một người kêu gào không thể tha thứ, thù cha hận mẹ không đội trời chung, người kia lại khóc lóc bảo tha đi, hắn đã bằng lòng sống chết cùng cô, đền bù hết sức rồi, còn gì không thể tha thứ.

Diệp Tố Huân mờ mịt một hồi, đầu đau như búa bổ, hai tay không tự giác siết chặt lại, tiếng xương tách tách giòn tan, cực kì đáng sợ.

“Tố Tố, chúng ta về nhà đã rồi từ từ nói chuyện, được không?” Ngu Quân Duệ run run vươn tay về phía Diệp Tố Huân.

Về nhà? Quay trở lại nhà của bọn họ ư, hắn nói hay lắm, bái đường thành thân trong Ngu phủ, sau đó sẽ ở trong căn nhà nhỏ của hai người, sống cuộc sống chỉ có một đôi người.

Trong nhà của họ, đâu đâu cũng dán chữ hỷ đỏ thâm, phòng cho tân hôn đã treo bình phong ong bướm vờn hoa, kính trang điểm khảm nạm làm từ ngà voi, ga giường và chăn thêu đỏ thẫm ngụ ý con cháu đầy đàn, mành còn treo túi thơm ngát...

Diệp Tố Huân mặc Ngu Quân Duệ kéo, lảo đảo đi tới căn nhà nhỏ của họ.

“Tố Tố, huynh đi làm cơm cho muội ăn.” Hôm nay vợ chồng Tân thúc có chuyện nên không đến, nom đã đến lúc dùng bữa, Ngu Quân Duệ vặn áo thấp giọng nói.

Diệp Tố Huân hình như không nghe thấy, ánh mắt chỉ nhìn vào một chỗ hư vô. Ngu Quân Duệ đứng đó một lúc lâu, duỗi tay muốn ôm Diệp Tố Huân, người nàng run lên như cắm gai nhím, ánh mắt sắc bén như mũi tên nhọn hoắt nhìn hắn. Ngu Quân Duệ rút tay về, tập tễnh bước đến nhà bếp.

Còn có thể vãn hồi ư? Hay là vứt bỏ?

Ngu Quân Duệ bỏ thêm củi vào bếp, lửa cháy thêm vượng, trong ngọn lửa, khuôn mặt Diệp Tố Huân hiện ra trước mặt, khi thì ngọt ngào gọi Quân Duệ ca ca, ra vẻ vô tội chọc ghẹo hắn, lúc ôm hắn chơi xấu làm nũng, còn có đôi mắt ngập sương, cơ thể hồng hào mềm mại không xương, thuận theo đón ý nói hùa lửa nóng,...

Không, hắn tuyệt không buông tay, cho dù phải đi lên con đường kiếp trước: giam cầm Diệp Tố Huân bên người, hắn cũng không buông tay.

“Tố Tố, nào, ăn cơm thôi.”

Phòng không một bóng người, Ngu Quân Duệ vọt ra ngoài cửa.

Không thấy người trong nhà, Diệp Tố Huân đi rồi.

Hai tay Ngu Quân Duệ ôm đầu, ngã khuỵu.

Không, hắn phải tìm Tố Tố đưa về, chết cũng không rời nhau. Ngu Quân Duệ mạnh mẽ xông ra ngoài.

“Không có cô nương trẻ tuổi nào thuê xe ngựa cả.”

“Không có...”

Đã hỏi qua xa phu trong thành, ai cũng nói hôm đó không có cô nương trẻ tuổi nào đến thuê xe.

Tố Tố chưa về Thông châu, nàng đang ở trong Giang Ninh, ngoại trừ Ngu gia, nàng chỉ quen Trình gia và Diêu Ý Chân, chắc chắn nàng không tới Ngu gia, Ngu Quân Duệ định tới Trình gia, Diêu gia và phủ công chúa của Diêu Ý Chân.

“Hôm nay một người ra vào cửa phủ cũng không có.” Thủ vệ giữ cửa phủ công chúa nói.

Thủ vệ của Diêu phủ cũng lắc đầu, Diệp Tố Huân chưa từng đến.

“Diệp cô nương không tới ạ.” Thủ vệ Trình phủ lắc đầu.

Ngu Quân Duệ muốn vào hỏi thăm Trình Sâm và Trình phu nhân, Hoa Ẩn Dật, nào ngờ người kia chỉ biết lắc đầu: “Ngu Nhị công tử, nay người đừng vào, trong phủ rất lộn xộn.”

Sao mà loạn? Ngu Quân Duệ không có tâm trạng hỏi tiếp, trong ba phủ Diệp Tố Huân biết nàng đều chưa đặt chân tới, lại không về Thông châu, vậy sẽ đi đâu đây? Ngu Quân Duệ lại tới khách điếm thăm dò.

Nửa đêm, mỗi khách sạn đều đã hỏi, tất cả đều nói không có người như hắn miêu tả dưng chân trong khách điếm.

Có lẽ Tố Tố chỉ ra ngoài tản bộ, sẽ về nhanh thôi. Nghĩ thế, lòng Ngu Quân Duệ lại tung tăng như chim sẻ, nhanh chân bước về phía nhà của họ như đang chạy trốn.

Cả tiểu viện đen kịt, Diệp Tố Huân căn bản chưa trở về. Ngu Quân Duệ ngơ ra đứng trước cửa, lâu sau, vẫn không tin, cầm ngọn đèn lật tung từng căn phòng.

Vẫn không có ai.

“Tố Tố, muội nhẫn tâm tới mức này sau? Thật sự bỏ huynh ư?” Ngu Quân Duệ nhoài xuống giường, tứ chi chết lặng như chìm vào hôn mê, động một chút cũng không được.

Hắn lờ mờ thấy Diệp Tố Huân đang giận dỗi ngồi ở mép giường, định vươn tay kéo nàng vào lòng, lại chạm vào khoảng không, chợt nhớ tới dáng vẻ lạnh như băng của nàng kiếp trước: “Ngu Quân Duệ, ta muốn gả cho Trình Sâm, người đừng nằm mơ, sau này ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa.”

“Không thể nào, Tố Tố, sao muội có thể bọ lại huynh, hơn nữa, người Trình Sâm thích là Hoa phu nhân mà.”

“Ai bảo không thể? Ngươi hại chết cả nhà ta, sao ta có thể gả cho ngươi?”

Đương lúc nói chuyện, Diệp Tố Huân đứng lên, quay lưng đi, đi thẳng không chút nào quyến luyến, càng đi càng xa...

“Tố Tố, Tố Tố muội không thể như vậy.” Ngu Quân Duệ bừng tỉnh, nhảy dựng lên trên giường, ngoài cửa sổ đã tối hơn trước, tim trong lồng ngực lại đập như sấm.

Tình cảnh trong mơ thật đến thế, đau đớn như bị khoét tim như vậy... chỉ là mơ thôi? Hay không phải mơ? Cổ áo hắn ướt lạnh, tim vẫn đập loạn không dứt.

Sau cơn hoảng hốt, Ngu Quân Duệ mù mịt mở cửa sổ ra, nhìn vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo trên bầu trời.

“Ngu Nhị công tử, nay người đừng vào, trong phủ rất lộn xộn.” Giọng nói thủ vệ nọ đột nhiên vang lên, tim hắn nhói lên, lúc mới ngeh những lời này, hắn dựa theo trực giác cho rằng vì chuyện Lưu Uyển Ngọc rơi xuống nước ở Ngu gia, nhưng cũng có thể là chuyện khác mà? Trong mơ Diệp Tố Huân nói nàng muốn gả cho Trình Sâm, chẳng lẽ không phải mơ? Mà là cảm ứng trong tiềm thức của mình?

Ngu Quân Duệ chạy gấp tới Trình phủ.

Một bóng người đi lại trong phủ cũng không có, tất cả đều im ắng. Ngu Quân Duệ tới viện của Trình Sâm, hắn cũng không gọi người gác cổng tới bẩm báo, trực tiếp leo tường vào.

Vì sao cửa phòng chỉ khép hờ mà không cài? Ngu Quân Duệ nhíu mày đẩy cửa ra.

Trên giường không có người, đệm chăn được gấp lại chỉnh tề.

Trình Sâm không ở nhà, chẳng lẽ thật sự đang ở cùng Tố Tố?

Ngu Quân Duệ đấm một quyền lên bàn, hắn cảm giác mình sắp chết vì tức mất.

“Trình Hạo, sao Trình Sâm không ở nhà?” Ngu Quân Duệ tới chỗ của Trình Hạo, kéo chàng ta ngồi dậy trên giường.

“Là huynh à, dọa chết người rồi đấy.” Trình Hạo kinh hô một tiếng, thấy là Ngu Quân Duệ mới bình tĩnh lại.

“Sao không thấy Trình Sâm?”

“Huynh chưa nghe nói gì à? Việc này e là truyền khắp thành Giang Ninh rồi đó. Trời mới biết, thì ra đại ca ta không phải con của phụ mẫu ta đấy...”

Trình Sâm là con trai của tiên hoàng hậu, chuyện này, hôm nay bị Hoa Ẩn Dật nói ra khi tiến cung gặp Thái hậu, Thái hậu muốn làm theo di ngôn của tiên đế, xử tử Trình Sâm, nhưng bị hoàng đế ngăn lại.

“Làm sao có thể? Sao Hoa phu nhân có thể vạch trần chuyện có liên can đến sống chết của Trình Sâm chứ?” Ngu Quân Duệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù cho Trình Sâm thật sự là con của tiên đế và tiên hoàng hậu, Hoa phu nhân cũng không có lí do để nói ra loại chuyện này.

Trình Hạo lần ra manh mối, cũng hơi khó hiểu, theo lí thuyết mà nói, chuyện như vậy bị vạch trần, Trình gia cũng sẽ rước họa vào nhà, không biết Hoa phu nhân đã nói với Thái hậu thế nào, tới nay Trình gia vẫn chưa gặp chuyện không may gì...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện