Nam nhân chỉ cần nói một lần, thông thường đều là lời đầu tiên không dự tính trước, song nữ nhân lại luôn cho là thật.

Hoa Ẩn Dật nhất thời thất trí ở Mi Sơn, để Trình Sâm có được cơ thể, xuống núi, bà không biết phải đối mặt với Trình phu nhân, rồi cả Trình Sâm chỉ nhỏ hơn con trai mình có một tuổi, nghĩ vậy, không ngừng hối hận.

Trình Sâm lại không giống thế, lúc trước chưa có được cơ thể Hoa Ẩn Dật còn có thể kìm nén, giờ đây cơ thể coi giữ đã 21 năm vừa được xóa bỏ lệnh cấm, lại đối mặt với người con gái thoạt nhìn ngang tuổi Diệp Tố Huân, gương mặt như hoa tựa ngọc y ngày nhớ đêm mong, vật dưới khố lúc nào cũng trướng lên, mỗi một khắc cũng ngẩng cao trông thấy.

Đêm xuống, dĩ nhiên Hoa Ẩn Dật sẽ không ở cùng một phòng ngủ với y, ban ngày thì lại ngại xa phu ở ngoài, Trình Sâm cũng không dám làm càn, đành cắn răng nhẫn nại, không không thể tả.

Hoa Ẩn Dật ngày đêm rối rắm, ba đêm sau khi rời Mi Sơn đều trằn trọc mất ngủ, hôm đó có chút khốn đốn, buồn ngủ trong xe, Trình Sâm luôn luôn chú ý, thấy bà hơi hí mặt, cơ thể nghiêng ngả, nhẹ nhàng ôm lấy, Hoa Ẩn Dật mơ mơ màng màng cảm thấy thoải mái, tựa đầu lên vai Trình Sâm, mấy ngày liền ỉu xìu mất ngủ, rất nhanh đã chìm vào trong giấc mơ.

Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, Trình Sâm khó kìm lòng nổi, đỉnh trướng đau đớn chọc vào Hoa Ẩn Dật, hơi hơi động cọ xát cơ thể Hoa Ẩn Dật, sau từng đợt chọc chọc, tư vị tuyệt không thể tả, song chậm rãi dần dà không thể thỏa mãn lòng tham, Trình Sâm dần dần quên mất đang trên đường đi, thậm chí quên cả xa phu bên ngoài.

Trong mơ màng, Hoa Ẩn Dật mơ hồ cảm thấy có một đôi tay linh hoạt vuốt ve an ủi, mang theo lửa nhiệt xoa nắn thân thể mình, tay kia nhẹ nhàng ma sát đỉnh núi, trượt đến nơi tư mật, cách vải dệt mỏng manh gẩy khiêu khích, nhào nặn, dụ dỗ chơi đùa, khiến từng đốm lửa bừng lên mỗi chỗ bị nhào nặn, phía dưới ẩm ướt khó chịu, Hoa Ẩn Dật trong mơ bắt đầu rên rỉ ngâm nga.

Tay kia được tiếng rên rỉ cổ vũ, động tác nhanh hơn, dừng lại, đẩy quần ra, trực tiếp dán lên hoa tâm cọ xát, một bàn tay ôm cổ bà dò xuống dưới tìm kiếm, ấn lên nụ hoa, không ngừng xoa nắn theo tiết tấu ở dưới.

Hoa Ẩn Dật ưm một tiếng, nước ở dưới tràn ra ngoài, lửa mạnh hừng hực đốt cháy thể xác và tinh thần bà, vui sướng dẳng dai đến cực độ.

Quần bị tuột cả xuống, khí lạnh để Hoa Ẩn Dật hơi tỉnh táo, trợn mắt, sau khi thấy rõ người đang ôm mình, Hoa Ẩn Dật cơ hồ muốn thét lên, ngay sau đó, chân bà bị người nọ tách ra, vậy là, ở trong xe ngựa, trên đường người đi kẻ đến tấp nập, đỉnh vật nọ tiến vào nơi trơn ướt của bà.

“Trình Sâm, ngươi!” Hoa Ẩn Dật tức giận đến tím mặt, lại sợ bị người ta biết, không dám mắng càng chẳng dám giãy dụa.

Bắt đầu Trình Sâm còn khắc chế chút, chỉ chậm rãi rút ra xuyên vào, sau một lúc liền phát điên, dùng sức thúc sâu vào, Hoa Ẩn Dật cắn chặt môi, nuốt tiếng kêu rên và khuất nhục vào trong họng, một tay Trình Sâm giữ eo bà, tay kia nắm thỏ trắng xoa xoa nắn nắn, bên dưới liều mạng chen lách, trên dưới cùng động, không ngừng ma sát, rút xuyên. Hoa Ẩn Dật cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, ân hận tới mức muốn cắn lưỡi tự vẫn, thân thể lại cứ hứng thú, không thể khống chế mà thở dồn dập.

Sau trăm cái như thế, Hoa Ẩn Dật lệ rơi đầy mặt, hai gò má đỏ bừng, không giãy dụa nữa, tùy Trình Sâm bất chấp làm càn, Trình Sâm đột nhiên ẩy cơ thể bà ngã xuống, người nắm sấp trên người bà rong ruổi.

Hai tay Hoa Ẩn Dật níu chặt hai tay của Trình Sâm, tóc tai tán loạn, rối tung, vẻ mặt ửng đỏ, mày nhíu chặt lại, vừa đê mê vừa bất đắc dĩ thừa nhận.

Sắc xuân oan ức xấu hổ càng thêm động lòng người, Trình Sâm động tình không dứt, trầm mê trong bể ham muốn khôn cùng.

...

Ngoài cửa sổ, tiếng người sôi nổi, Hoa Ẩn Dật trong mê tình rên một tiếng, thân mình cuộn lại co rút, Trình Sâm cũng đồng thời lên đỉnh, nắm chặt eo Hoa Ẩn Dật, dùng sức va chạm mấy chục cái, hai người đồng thời lên đỉnh hoan lạc.

Hơi hơi tỉnh táo lại, Hoa Ẩn Dật đã giơ tay định tát Trình Sâm, lại đột nhiên nghe thấy y nói nhỏ, không khỏi sửng sốt, môi Trình Sâm dán lên tai bà.

Y nói: “Tuyết Nghi, gọi tướng công.”

“Ngươi...” Trên mặt Hoa Ẩn Dật một mảnh nóng bỏng, trên Mi Sơn y nói gả cho y, lúc đó chỉ là lời vô ý khi động tình, nào ngờ lúc này y lại dẫn ra, nhớ tới nhi tử nhớ tới Trình phu nhân, không khỏi buồn bực một trận, cắn lỗ tai Trình Sâm, mắng nhỏ: “Khi đó ngươi nói chỉ cần một lần, lật lọng, nói không giữ lời...”

Tiếng mắng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, chẳng khác chọc ghẹo khiêu tình là mấy, hơi thở nóng ấm phả vào lỗ tai, Trình Sâm lại bất chấp Hoa Ẩn Dật sẽ tức mình, cần gì phải tranh cãi với bà, dù sao có được người mới quan trọng, Trình Sâm quay mặt ngậm chặt vành tai Hoa Ẩn Dật, bàn tay to lập lại chiêu cũ, nắm giữ thỏ trắng nhỏ xoa nắn.

Chọc ghẹo như thế cơ thể vừa chịu kích động xong làm sao trụ được? Nhất thời cơn tê ngứa như kiến cắn đánh úp về phía Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật chỉ cảm thấy hạ thế ngứa vô cùng, đành ngóng trông vật bên trong ngẩng đầu năng động, cho bản thân được giải thoát."

Tuy rằng Trình Sâm không có kinh nghiệm, cuối cùng nhờ hiếu học mà tiến bộ, chuyện gì cũng đều phải nghiên cứu cẩn thận, chỉ làm vài lần với Hoa Ẩn Dật, ra tay không hề kém tay sành điệu bụi hoa, mắt thấy Hoa Ẩn Dật cau chặt mày, hoa tâm rung động, biết bà động tình khó tự kìm chế, ôm bà chuyển sang vị trí khác, đổi thứ tự trên dưới, một tay giữ chặt đề phòng Hoa Ẩn Dật thoát ra, một tay vuốt ve nhu tình trên lưng bà, chậm rãi gạt hết áo khoác ra.

Không khí lạnh thấm vào da thịt, Hoa Ẩn Dật hoàn hồn, cắn răng giãy dụa hòng thoát khỏi Trình Sâm, Trình Sâm để bà ngồi dậy, tay kẹp eo nhỏ càng siết, đồng thời dùng sức xoa nắn, một đỉnh đầu hướng lên trên chọc ghẹo.

“Phu xe đang ở ngoài đấy.” Hoa Ẩn Dật đỏ mặt hướng miệng ra ngoài kêu la, trong lòng vô cùng căm tức. sao Trình Sâm có thể thản nhiên tự tại làm chuyện này ở trường hợp như thế? “Chúng ta nhẹ chút, Tuyết Nghi, nàng động đi.” Trình Sâm khom lưng cắn lỗ tai Hoa Ẩn Dật nói. Gậy cứng chọc vào trong, bàn tay to buông tha nhào nặn thỏ trắng nhỏ xinh xắn tìm dến cái mông mượt mà, vì đang cong người, ngón tay dò theo khe đùi, thế mà dán vào vật kia cùng chen lách vào tiểu huyệt.

Cơ thể Hoa Ẩn Dật run lên, gò má phiếm hồng, cơ thể mềm oặt, động tình chọc người như vậy càng khiến Trình Sâm không kiêng nể gì, ngón tay động khẽ, môi dán lên tai Hoa Ẩn Dật gọi khẽ: “Tuyết Nghi, nơi này của nàng thật chặt, làm ngón tay và vật kia đau quá.”

“Ngươi!” Ngón tay khô khốc của y cọ xát làm bà nóng bừng, Hoa Ẩn Dật túng quẫn xấu hổ vô cùng, Trình Sâm thấy bà e lệ thì càng hưng phấn. Thấp giọng rên rỉ, dụ dỗ: “Tuyết Nghi, nhanh nào, đứng lên đi...”

Hoa Ẩn Dật sao có thể chủ động làm việc này? Trình Sâm không đợi được, hạ thân cũng sốt ruột chẳng kém, thở hổn hển uy hiếp: “Tuyết Nghi, nhanh chút, đứng lên nào, nàng không đứng ta sẽ kêu...”

Y muốn gào lên? Hoa Ẩn Dật chưa nghĩ rõ ràng, cơ thể đã sợ tới mức phập phồng, Trình Sâm choáng váng, buông tay giữ eo bà, tay ở dưới cũng bỏ ra. Hoa Ẩn Dật mất đi trói buộc, trong giây lát đã định tránh Trình Sâm lại không thoát được, Trình Sâm đỡ bà ngồi dậy, hai tay bóp hai thỏ nhỏ liều mạng xoa nắn, thẳng lưng thúc gốc rễ cứng rắn đánh phá hoa tâm.

“Tuyết Nghi... nhanh...”

“Đừng nói chuyện...” Hoa Ẩn Dật cắn răng trừng Trình Sâm, bên dưới căng không chịu nổ, hai tay Trình Sâm giữ ngọn núi của bà nhào mạnh, khiến bà muốn trốn cũng chạy không thoát, chỉ đành nhẫn nại, người căng tới hồng hồng.

“Tuyết Nghi, Tuyết Nghi...” Trình Sâm thấy Hoa Ẩn Dật ngượng ngùng, càng thêm mê thích. Nâng thắt lưng tận tình xông lên, chọc ghẹo cả người Hoa Ẩn Dật loạn chiến, chỗ giao hợp nước chảy đầm đìa.

Bị chọc ghẹo trên dưới đồng thời, Hoa Ẩn Dật lại không có nửa sức chống cự, tùy Trình Sâm ra vào hưởng thụ, chỉ trông cuộc hoan lạc nhanh kết thúc. Trình Sâm mới tiết có một lần, lại đương lúc tinh lực tuổi trẻ tràn đầy, hơn nữa lần đầu vốn sẵn hứng thú, nhiệt tình không dứt, trêu chọc hồi lâu lại tiết ra, thắt lưng Hoa Ẩn Dật mềm mại không thể động đậy, đợi tới lúc lại sức, vật kia của Trình Sâm đã trướng phi thường.

Làm liên tiếp ba lần, sau hai canh giờ, Trình Sâm còn chưa có ý để Hoa Ẩn Dật nghỉ.

Hoa Ẩn Dật hữu khí vô lực, chất lỏng ở dưới tràn ra ngoài, giữa chân chỉ có một màu đục ngầu.

Trình Sâm bò dậy, mở gói đồ cầm khăn vải lau cho Hoa Ẩn Dật, thấy nơi giao hợp tràn ra dòng chất lỏng trắng đục, khe thịt giấu mình dưới bộ lông đen mềm ướt sũng, hạ thân run lên, lại hơi ngẩng đầu. Ném vải lau sang một bên, ngón tay lại dán lên.

Hoa Ẩn Dật vốn khép mắt ngủ vì mệt mỏi, bị y làm tỉnh lại, tức giận đến trừng mắt: “Làm tiếp thì sau này...”

Sau này ra sao? Hoa Ẩn Dật bỗng nhiên khàn giọng, nước mắt không nhịn được tuôn xuống, chẳng lẽ không làm giờ thì sau này có thể làm ư?

Cái gọi là được voi đòi tiên, chính là suy nghĩ lúc này của Trình Sâm.

Lúc trước chỉ hôn nhẹ đã cảm thấy có nụ hôn như thế đã chẳng còn gì hối tiếc, cho đến màn hoan lạc trên Mi Sơn, lại cảm thấy chỉ một lần đã quá tuyệt, sau này được ba lần, thầm nghĩ chết cũng đáng.

Đoạn đường này, lại muốn làm bạn vĩnh viễn không ngơi, một phen tận tình vừa rồi, cơ thể Hoa Ẩn Dật có phản ứng, khiến y như thấy ánh rạng đông trước mắt, không nhịn được liền nghĩ Hoa Ẩn Dật cũng thích y.

Lúc này thấy Hoa Ẩn Dật trừng mắt rơi lệ, rõ ràng trong mắt chỉ có hối hận, trong lòng oán hận, tức giận, bực bội đan xen, nghĩ Ngu Diệu Sùng vô ơn bạc nghĩa như vậy, hai mươi năm rồi Hoa Ẩn Dật còn nhớ mãi không quên, bản thân dâng cả trái tim, bà lại không quý trọng dù chỉ một chút.

Tuy oán giận nhưng cuối cùng vẫn là người mình đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, Trình Sâm cũng nguôi đi, ném khăn vải dơ bẩn vào một góc, vòng qua cổ Hoa Ẩn Dật, ôm eo bà, muốn vuốt ve an ủi.

Hoa Ẩn Dật không theo y, hung hăng hất tay y ra, Trình Sâm ngẩn ngơ, cố chấp làm theo ý mình, lấy lòng khẽ vân ve phần eo Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật tâm phiền ý loạn, nhịn không được hung ác hất tay Trình Sâm, ngồi dậy tìm xiêm y để mặc.

Ánh mặt trời xuyên qua màn xem tim tím tiến vào bên trong, trên mặt Hoa Ẩn Dật là màn sương giá lạnh nhạt, sau khi Trình Sâm sau khi ngẩn ngơ, mạnh mẽ nhào tới Hoa Ẩn Dật, kéo tay bà lên đỉnh đầu, hai chân áp chế nửa thân dưới của bà, xiêm y vừa mặc bị y dùng răng nanh cắn kéo xuống, chưa có bước dạo đầu đã thẳng lưng, mạnh mẽ vọt vào, sau đó, cực nhanh di động.

Cơ thể Hoa Ẩn Dật khẩn trương căng thẳng, nghiến răng ngà, lúc trước làm nhiều lần như vậy, bên trong sớm đã không khô rát, máu trên người tách khỏi lí trí mà không ngừng sôi trào theo từng cái va chạm, khoái cảm khiến người ta muốn hỏng luôn trướng ra như thủy triều, nhưng tuyệt vọng khiến cuối cùng bà cũng không nuốt trôi được, nước mắt cứ mãnh liệt trào ra.

------

Bạn Niệm nghỉ hè rồi, nhưng mà bạn Niệm vẫn phải đi học thêm -.- Bạn Niệm thấy hè rồi nóng nên rất có ý thức đăng H cho mọi người “hot” thêm:)) Mọi người nhớ yêu thương Niệm nha:-”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện