Mặt Hoa Ẩn Dật biến sắc, cơ thể va chạm nhấp nhô theo nhịp của Trình Sâm. Một cơn gió núi thổi qua, cành lá trong rừng lay động xào xạc, dưới sự dẫn dắt của y, Hoa Ẩn Dật bắt đầu rên rỉ, tiếng không lớn lắm, song ý say mê trong đó lại rất rõ ràng.
Ánh sáng trong rừng chợt yếu đi, gió cũng ngừng, sự tĩnh lặng khiến cho tiếng rên rỉ lớn hơn, trái tim Trình Sâm nhảy nhót như muốn bay khỏi lồng ngực, không khí ngập mùi hoan ái, khiến người ta vui tới ngây ngất, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, tan biến bao ưu phiền nơi trần thế, niềm vui vẻ trào dâng quyện với dục vọng vô tận...
Sau mấy trăm cái ra vào, dục vọng căng đến cực độ, hết sức căng thẳng, Trình Sâm giữ chặt eo Hoa Ẩn Dật, dùng toàn lực, thúc cây gậy sắt xuyên vào sâu trong cơ thể Hoa Ẩn Dật...
Cảm giác thoải mái dần dần biến mất, xung quanh im lặng đến lạ, chỉ có hơi thở ấm áp giao nhau, vui thích ở giữa ngực và bụng bao phủ, trong giây phút ấy, mãn ý đọng lại, chậm rãi nhưng dài đằng đẵng.
Trình Sâm cảm thấy nếu có thể cùng chết ở đây, là chuyện tốt đẹp đến mức nào!
Thoải mái thở hắt ra, Trình Sâm cúi đầu nhìn Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật đang trừng y, vừa hờn giận vừa bất đắc dĩ. Trình Sâm cười dịu dàng, mạnh mẽ cúi đầu hôn xuống: “Tuyết Nghi... Tuyết Nghi...” Y kêu thật khẽ, dùng sức hôn, hạ thân lại cương cứng: “...Tuyết Nghi, ta thoải mái muốn chết...”
“Không thể muốn tiếp, muốn nữa, ta sẽ tức giận...” Hoa Ẩn Dật vốn định mắng chửi người ta, lại bị vật kia chống lên, tâm phiền ý loạn.
“Đừng... đừng nóng giận.” Trình Sâm ôm bà vào lòng, một bàn tay rời xuống dò xét, chạm đến dòng chất lỏng trắng đục giữa hai chân Hoa Ẩn Dật, thấp giọng hỏi: “Tuyết Nghi, thì ra không chỉ nam nhân sung sướng mới chảy nước, nữ nhân cũng có ư?”
Hiếu học, cố gắng vươn lên trong chuyện này, người ta biết trả lời như thế nào? “Ngươi... ưm....” Hoa Ẩn Dật vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, mặt đỏ như táo chín, vội vàng hất cái tay đang làm loạn của Trình Sâm ra, y dừng lại chỗ nào, chốc lát đã bắt đầu nhen lửa, hô hấp dồn dập, không nhịn được rên rỉ: “Trình Sâm... Ngươi mau buông ra, đừng làm nữa...A...”
“Ta muốn sờ, Tuyết nghi, để ta sờ sờ nhé?” Trình Sâm không dừng tay, nhẹ nhàng áp lên đôi má hồng hào, hòa nhã khẩn cầu.
“Trình Sâm, chúng ta như vậy, đi ra ngoài sẽ không ngẩng đầu lên được với thiên hạ, sẽ bị người ta chê cười.” Hoa Ẩn Dật cắn môi, gương mặt sầu khổ như bầu trời đen mịt trước cơn giông.
“Vì sao phải để ý cái nhìn của người khác?” Trình Sâm nằm sấp trên người Hoa Ẩn Dật, tinh tế hôn lên những giọt nước mắt lăn trên mặt bà, nhẹ giọng nói: “Ta không biết vì sao nàng phải sống một mình ở nơi hoang dã đó những hai mươi năm? Nhưng mà, ta biết, chắc chắn nàng sợ miệng lưỡi người đời, ta muốn hỏi nàng, chỉ vì sợ lời nói của người ta mà sống một mình đau khổ cô đơn suốt hai mươi năm, nàng có từng hối hận không? Nàng còn muốn để miệng lưỡi người ta quyết định vận mệnh bản thân sau này ư?”
Hoa Ẩn Dật đã khóc sẵn, nghe vậy, nước mắt càng tuôn dữ dội hơn, dày vò hơn hai mươi năm đồng thời trào lên, trong lúc nhất thời, lồng ngực đau đớn khó chịu.
“Tuyết Nghi, đồng ý với ta, gả cho ta, nhé?”
“Cái gì?” Đầu như có tiếng sấm vang, Hoa Ẩn Dật đột nhiên biến sắc, mạnh mẽ hất Trình Sâm xuống đất, “Trình Sâm, sao ngươi có thể có ý nghĩ như vậy? Ngươi đã nói chỉ cần một lần, không bắt ép ta.”
Trình Sâm cắn răng nói: “Tuyết Nghi, ta thích nàng, nếu chết mới có thể ở cùng nàng, ta cũng ước bản thân chết đi, Ngu Diệu Sùng...”
Trình Sâm nghẹn lời, sau khi Ngu Diệu Sùng biết Hoa Ẩn Dật chưa chết, còn có ý đồ nhúng chàm Diệp Dương thị, nếu nói thế, chỉ e Hoa Ẩn Dật sống không bằng chết.
“Ông ta như thế nào? Ngươi không dám nói, đúng không?” Hoa Ẩn Dật cười lạnh, “Nghe ngươi nói mẫu thân Tố Huân đang ở Giang Ninh, ngẫm lại, lúc trước Tố Huân đột nhiên chuyển ra Ngu phủ, chẳng lẽ ta còn không đoán được đã xảy ra chuyện gì ư?”
Nếu không phải đoán được Ngu Diệu Sùng đoạn ân nghĩa, còn muốn nhúng chàm Diệp Dương thị, làm sao bà không giữ? Để cho Trình Sâm có được thân thể của mình?
“Tuyết Nghi, thật xin lỗi.” Trình Sâm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hoa Ẩn Dật, cầm y phục bên trong dịu dàng lau vết bẩn giữa hai chân Hoa Ẩn Dật.
“Trình Sâm, hiện giờ ngươi chỉ thấy một khuôn mặt xấu xí kinh khủng của ta thôi, ngươi có biết, cơ thể của ta cũng cực kỳ dơ bẩn...” Trình Sâm
thâm tình như thế để Hoa Ẩn Dật xấu hổ vô cùng, kéo áo Trình Sâm đang cầm, sợ hãi hất tay y ra, bi thương đứng lên.
Vào ngày đó của hai mươi năm trước, rốt cuộc bà đã nhận tra tấn ra sao, bà không kể lại với Ngu Diệu Sùng, cũng chỉ nói một câu bâng quơ với Trình phu nhân, nhưng ngày ấy, cực kì tàn ác, quấy nhiễu bà bằng ác mộng hai mươi năm qua, chưa từng được yên lòng.
“Ông ta trút xuân dược, ép ta xin ông ta cưỡng bức bản thân... Ông ta lấy roi da quất lên người ta, còn ép ta dùng miệng ngậm...”
“ Trình Sâm, chính ông ta ép buộc vài lần xong, ông ta còn xách một con chó vào, cho nó uống thuốc, để nó...”
“Khi ta phát hiện mình còn chưa chết, ta thật sự hận ông trời vì sao còn để ta sống...”
“Tuyết Nghi, chuyện này không liên quan đến nàng, không phải lỗi của nàng, tại vì nam nhân kia không bảo vệ nàng cẩn thận, kẻ đáng chết là nam nhân được gọi là phu quân của nàng kia...” Trình Sâm nắm chặt tay, lại thả ra rất nhanh, nâng mặt bà lên, cuồng loạn nuốt hết nước mắt của bà, trong lòng y, chưa bao giờ thù hận như phút giây này, hận Ngu Diệu Sùng vô năng, hận cả Nghiêm Long!
Tiếng khóc đau khổ tột cùng vọng khắp núi rừng, xen lẫn đó, là giọng nói dịu dàng an ủi, sau đó, tiếng khóc im bặt, tiếng ngâm the thé và gầm nhẹ thay phiên lặp lại, kéo dài không dứt.
Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật chìm trong cuồng loạn, cũng không chú ý tới, bên tai, không biết tự lúc nào, đã không còn tiếng rên rỉ của Huân.
****
Ngu Quân Duệ đưa Triển Dương và lão bộc trong động ra ngoài, để tránh để lộ tin tức, đành đưa họ và nhóm người Diệp Dương thị, Lục La, Tử Điệp đến tiêu cục ở Thái châu, nhờ tiêu cục bảo vệ, còn bản thân hắn thì quay về Thông châu thực hiện kế hoạch đánh gục Thương gia.
Con rết trăm chân, chết mà không ngã (*). Thương gia ở Thông Châu, là thương hộ lớn gần với Diệp gia, thậm chí còn giàu có sớm hơn Diệp Bác Chinh, cha chồng Diệp Tố Vân và Diệp Tố Nguyệt còn mở rộng buôn bán cho hiệu buôn Chấn Hưng, nếu bàn về của cải, cũng không kém Diệp gia là mấy, hiện thời lại thôn tính toàn bộ của cải Diệp gia, tài lực càng không thể khinh thường, nếu muốn làm Thương gia không thể xoay người, không phải một sớm một chiều mà thành công.
Ngu Quân Duệ không đợi được quá lâu, nghĩ tới, nếu thời gian Diệp Bác Chinh trúng độc càng dài, khả năng hồi phục sau này càng khó, hơn nữa Diệp Tố Huân còn sắp phải chịu đau đớn lúc lột da, hắn chỉ hận không thể cứu Diệp Bác Chinh ngay tức thì, sau đó đi tìm nàng, tìm rồi, cùng nhau chịu khổ.
Không thể chậm rãi bày cục, chỉ có thể dùng độc chiêu không theo quy tắc thường.
Ngu Quân Duệ đào châu báu trong động ra bán lấy tiền mặt, gửi vào ngân hàng tư nhân một triệu lượng bạc, ngày hôm đó tới tiêu cục Thông châu một chuyến, lấy một ngàn lượng bạc, nhờ người tiêu cục theo dõi bảo vệ ba lão chưởng quầy của hiệu buôn Chinh Viễn, nếu phát hiện tình huống ngoài ý muốn, cứ thế mà làm việc.
Sau khi ra khỏi tiêu cục, Ngu Quân Duệ lại tới hiệu buôn Chinh Viễn lúc trước, cũng chính là hiệu buôn Chấn Hưng của bây giờ.
Mới chỉ qua bảy ngày, người làm trong hiệu buôn đã giảm rất nhiều, chỉ còn năm người, Thuận Tử nọ cũng chẳng thấy tăm hơi, song người đón tiếp Ngu Quân Duệ ngày đó vẫn còn.
“Khách nhân muốn tìm gì ạ?” Người nọ có chút ân cần hỏi.
“Thế nào sau nhiều ngày như thế, vải gấm chỉ có Chinh Viễn còn chưa có?” Ngu Quân Duệ thất vọng lắc đầu.
“Mấy tấm này cũng được đó ạ, không hề kém hơn Chinh Viễn.” Người nọ ra sức giới thiệu kiểu khác.
“Cũng được, nhưng mà ta đã đặt trước, trước không biết Chinh Viễn không bán vải kia nữa, đã lấy bản mẫu vải của Chinh Viễn đưa tổng quản trong cung nhìn thử, hàng hóa triệu lượng bạc, sao dám sửa đổi dễ dàng?” Ngu Quân Duệ thở dài nói.
Tổng quản trong cung! Giao dịch triệu lượng! Đây là buôn bán với hoàng cung, mắt người nó trợn to, năm người làm thuê bên trong cũng im lặng không nói câu nào.
“Thông châu không có, lại không đợi được, xem ra chỉ có thể tới nơi khác lấy rồi.” Ngu Quân Duệ lẩm bẩm, hai chân chậm rãi đi ra ngoài.
“Khách nhân, đợi đã.” Cửa một căn phòng thông với khách sảnh mở ra, một người ra ngoài.
Cẩm bào màu lam, dáng người khôi ngô, dưới cằm có để chòm râu dê. Ngu Quân Duệ thấy vậy mừng thầm, hôm nay tới vừa đúng lúc, nhìn tướng mạo của người này, ắt hẳn là con cả của Thương Chấn Hưng, trượng phu của Diệp Tố Nguyệt: Thương Bảo Lang. Nghe đồn tính tình kiêu ngạo, thích đao to búa lớn, bảo thù, không thận trọng kiên định bằng thứ tử Thương gia: Thương Bảo Du. Ngày thường, Thương Chấn Hưng thiên vị con thứ, để con thứ trông coi gia nghiệp, phái Thương Bảo Lang tiếp quản hiệu buôn Diệp gia.
Muốn dụ dỗ một người như thế cắn câu không khó, Ngu Quân Duệ quay lại, đang định nói mấy lời gian dối để Thương Bảo Lang mắc mưu thì y đã mở lời: “Loại gấm khách nhân câ,f hiệu buôn Chấn Hưng ta cũng có thể lấy ra được, nếu ngài đây không ngại thì ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Ở trong nhà Thương Bảo Lang bị đệ đệ đè đầu, trong lòng sớm đã có mầm mống bất mãn, song ngại hai người cùng mẹ cùng cha, muốn tìm sức người ngoài giúp đỡ cũng không được. Lần này cưới tỷ muội Diệp gia, phụ thân nói dựa theo thứ tự, chính y lại ăn khổ, ban đầu Diệp Tố Nguyệt cũng là mỹ nhân, đầu năm lại bị hủy dung, vết sẹo trên mặt dù không rõ lắm, nhưng khi so với Diệp Tố Vân kiều diễm như hoa đào, lại không phải chỉ kém một chút.
Phụ thân muốn giao toàn quyền quản lý hiệu buôn Chinh Viễn cho y, y hưng phấn đồng ý, vốn nghĩ ra công sức xây dựng thành tích một phen, ai ngờ vì nguồn cung cấp, lại sắp phải đóng cửa.
Giờ có một miếng thịt từ trên trời rơi xuống, nếu y làm được mối buôn bán triệu lượng này, trong nhà còn ai dám coi thường y?
Thương Bảo Lang muốn nhanh chóng viết hiệp ước mua bán, Ngu Quân Duệ âm thầm lắc đầu, người này cũng thật không có mắt nhìn.
Điều khoản trong hiệp ước dựa theo hình thức có sẵn thiết lập, Ngu Quân Duệ tỏ vẻ nghi ngờ với việc giao hàng của hiệu buôn.
“Không phải ta đa nghi, mà là hàng hóa này không được có bất kì sơ sảy nào.” Ngu Quân Duệ lấy phiếu tiết kiệm Thương Bảo Lang xem, nói: “Bạc của ta đều nhận từ cung ra, không thể không hoàn thành cuộc làm ăn này.”
Nhìn số tiền trong phiếu tiết kiệm, lo lắng cuối cùng của Thương Bảo Lang đều biến mất, thấy Ngu Quân Duệ còn do dự trong việc quyết định, y suy nghĩ một chốc rồi nói: “Khách nhân, để huynh yên tâm, hiệu buôn Chấn Hưng đồng ý bồi thường gấp đôi điều khoản, nếu không thể giao hàng vào ngày đã định, Chấn Hưng không chỉ hoàn trả tiền đặt cọc, hơn nữa còn bồi thường tiền gấp đôi, chỉ là như thế, công tử phải giao thêm chút tiền đặt cọc.”
“Tiền đặt cọc bao nhiêu cũng không sao, Chấn Hưng cũng là hiệu buôn trăm năm, tại hạ không lo lắng.” Ngu Quân Duệ cười cười, lại lắc đầu nói: “Bồi thường gấp đôi quá ít, hàng này dù ta đưa vào cung kịp thời, chỉ được có hai phần lợi nhuận. Nếu giờ hoàn thành mua bán, vậy mối sau liền dễ dàng hơn, đó sẽ là lợi nhuận gấp ba, năm lần. Như vậy đi, tiền đặt cọc này ta đưa năm phần: 50 vạn lượng, cũng lập ước đền bù giao hàng quá hạn bồi thường gấp năm.
“Được, làm vậy đi.” Thương Bảo Lang hưng phấn không thôi, nhấc bút liền bổ sung ước định với Ngu Quân Duệ vào.
“ Thiếu Đông Gia, tiền bồi thường lớn như vậy, tốt nhất nên bẩm cho Đông gia một câu.” Người lúc trước đón Ngu Quân Duệ có chút bất an kéo tay áo Thương Bảo Lang.
“Ngươi thì biết cái gì? Hai ngày nay cha bị phong hàn, ốm đau nằm trên giường, có ít việc nhỏ mà ta cũng phải đi làm phiền ông sao?” Thương Bảo Lang trừng mắt.
Thương Chấn Hưng bị ốm? Ngu Quân Duệ suy nghĩ, cau mày nói: “Thương Thiếu Đương Gia, theo lời người làm này thì có lẽ hiệp ước này không có chữ kí của Đại Đương Gia chỉ sợ tương lai có phiền toái, vẫn mời Thiếu Đương Gia phái người đưa cho đương gia kí tên, bằng không, tại hạ cũng không dám cầm hiệp ước này về.”
“ Thiếu Đông Gia, tiểu nhân mượn hiệp ước này để xin Lão Đông Gia ký tên nhé.” Người nó cúi người xong thì vươn tay lấy hiệp ước.
Mua bán xong xuôi lại bị xen ngang, Thương Bảo Lang giẫm lên chân người nọ, nhanh tay lấy đi, cười cười với Ngu Quân Duệ, nói: “Huynh chờ nhé, để ta cầm về cho cha kí tên.”
--- ----
Mấy nay Niệm chăm quá, mọi người có thương Niệm hông?
Ánh sáng trong rừng chợt yếu đi, gió cũng ngừng, sự tĩnh lặng khiến cho tiếng rên rỉ lớn hơn, trái tim Trình Sâm nhảy nhót như muốn bay khỏi lồng ngực, không khí ngập mùi hoan ái, khiến người ta vui tới ngây ngất, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, tan biến bao ưu phiền nơi trần thế, niềm vui vẻ trào dâng quyện với dục vọng vô tận...
Sau mấy trăm cái ra vào, dục vọng căng đến cực độ, hết sức căng thẳng, Trình Sâm giữ chặt eo Hoa Ẩn Dật, dùng toàn lực, thúc cây gậy sắt xuyên vào sâu trong cơ thể Hoa Ẩn Dật...
Cảm giác thoải mái dần dần biến mất, xung quanh im lặng đến lạ, chỉ có hơi thở ấm áp giao nhau, vui thích ở giữa ngực và bụng bao phủ, trong giây phút ấy, mãn ý đọng lại, chậm rãi nhưng dài đằng đẵng.
Trình Sâm cảm thấy nếu có thể cùng chết ở đây, là chuyện tốt đẹp đến mức nào!
Thoải mái thở hắt ra, Trình Sâm cúi đầu nhìn Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật đang trừng y, vừa hờn giận vừa bất đắc dĩ. Trình Sâm cười dịu dàng, mạnh mẽ cúi đầu hôn xuống: “Tuyết Nghi... Tuyết Nghi...” Y kêu thật khẽ, dùng sức hôn, hạ thân lại cương cứng: “...Tuyết Nghi, ta thoải mái muốn chết...”
“Không thể muốn tiếp, muốn nữa, ta sẽ tức giận...” Hoa Ẩn Dật vốn định mắng chửi người ta, lại bị vật kia chống lên, tâm phiền ý loạn.
“Đừng... đừng nóng giận.” Trình Sâm ôm bà vào lòng, một bàn tay rời xuống dò xét, chạm đến dòng chất lỏng trắng đục giữa hai chân Hoa Ẩn Dật, thấp giọng hỏi: “Tuyết Nghi, thì ra không chỉ nam nhân sung sướng mới chảy nước, nữ nhân cũng có ư?”
Hiếu học, cố gắng vươn lên trong chuyện này, người ta biết trả lời như thế nào? “Ngươi... ưm....” Hoa Ẩn Dật vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, mặt đỏ như táo chín, vội vàng hất cái tay đang làm loạn của Trình Sâm ra, y dừng lại chỗ nào, chốc lát đã bắt đầu nhen lửa, hô hấp dồn dập, không nhịn được rên rỉ: “Trình Sâm... Ngươi mau buông ra, đừng làm nữa...A...”
“Ta muốn sờ, Tuyết nghi, để ta sờ sờ nhé?” Trình Sâm không dừng tay, nhẹ nhàng áp lên đôi má hồng hào, hòa nhã khẩn cầu.
“Trình Sâm, chúng ta như vậy, đi ra ngoài sẽ không ngẩng đầu lên được với thiên hạ, sẽ bị người ta chê cười.” Hoa Ẩn Dật cắn môi, gương mặt sầu khổ như bầu trời đen mịt trước cơn giông.
“Vì sao phải để ý cái nhìn của người khác?” Trình Sâm nằm sấp trên người Hoa Ẩn Dật, tinh tế hôn lên những giọt nước mắt lăn trên mặt bà, nhẹ giọng nói: “Ta không biết vì sao nàng phải sống một mình ở nơi hoang dã đó những hai mươi năm? Nhưng mà, ta biết, chắc chắn nàng sợ miệng lưỡi người đời, ta muốn hỏi nàng, chỉ vì sợ lời nói của người ta mà sống một mình đau khổ cô đơn suốt hai mươi năm, nàng có từng hối hận không? Nàng còn muốn để miệng lưỡi người ta quyết định vận mệnh bản thân sau này ư?”
Hoa Ẩn Dật đã khóc sẵn, nghe vậy, nước mắt càng tuôn dữ dội hơn, dày vò hơn hai mươi năm đồng thời trào lên, trong lúc nhất thời, lồng ngực đau đớn khó chịu.
“Tuyết Nghi, đồng ý với ta, gả cho ta, nhé?”
“Cái gì?” Đầu như có tiếng sấm vang, Hoa Ẩn Dật đột nhiên biến sắc, mạnh mẽ hất Trình Sâm xuống đất, “Trình Sâm, sao ngươi có thể có ý nghĩ như vậy? Ngươi đã nói chỉ cần một lần, không bắt ép ta.”
Trình Sâm cắn răng nói: “Tuyết Nghi, ta thích nàng, nếu chết mới có thể ở cùng nàng, ta cũng ước bản thân chết đi, Ngu Diệu Sùng...”
Trình Sâm nghẹn lời, sau khi Ngu Diệu Sùng biết Hoa Ẩn Dật chưa chết, còn có ý đồ nhúng chàm Diệp Dương thị, nếu nói thế, chỉ e Hoa Ẩn Dật sống không bằng chết.
“Ông ta như thế nào? Ngươi không dám nói, đúng không?” Hoa Ẩn Dật cười lạnh, “Nghe ngươi nói mẫu thân Tố Huân đang ở Giang Ninh, ngẫm lại, lúc trước Tố Huân đột nhiên chuyển ra Ngu phủ, chẳng lẽ ta còn không đoán được đã xảy ra chuyện gì ư?”
Nếu không phải đoán được Ngu Diệu Sùng đoạn ân nghĩa, còn muốn nhúng chàm Diệp Dương thị, làm sao bà không giữ? Để cho Trình Sâm có được thân thể của mình?
“Tuyết Nghi, thật xin lỗi.” Trình Sâm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hoa Ẩn Dật, cầm y phục bên trong dịu dàng lau vết bẩn giữa hai chân Hoa Ẩn Dật.
“Trình Sâm, hiện giờ ngươi chỉ thấy một khuôn mặt xấu xí kinh khủng của ta thôi, ngươi có biết, cơ thể của ta cũng cực kỳ dơ bẩn...” Trình Sâm
thâm tình như thế để Hoa Ẩn Dật xấu hổ vô cùng, kéo áo Trình Sâm đang cầm, sợ hãi hất tay y ra, bi thương đứng lên.
Vào ngày đó của hai mươi năm trước, rốt cuộc bà đã nhận tra tấn ra sao, bà không kể lại với Ngu Diệu Sùng, cũng chỉ nói một câu bâng quơ với Trình phu nhân, nhưng ngày ấy, cực kì tàn ác, quấy nhiễu bà bằng ác mộng hai mươi năm qua, chưa từng được yên lòng.
“Ông ta trút xuân dược, ép ta xin ông ta cưỡng bức bản thân... Ông ta lấy roi da quất lên người ta, còn ép ta dùng miệng ngậm...”
“ Trình Sâm, chính ông ta ép buộc vài lần xong, ông ta còn xách một con chó vào, cho nó uống thuốc, để nó...”
“Khi ta phát hiện mình còn chưa chết, ta thật sự hận ông trời vì sao còn để ta sống...”
“Tuyết Nghi, chuyện này không liên quan đến nàng, không phải lỗi của nàng, tại vì nam nhân kia không bảo vệ nàng cẩn thận, kẻ đáng chết là nam nhân được gọi là phu quân của nàng kia...” Trình Sâm nắm chặt tay, lại thả ra rất nhanh, nâng mặt bà lên, cuồng loạn nuốt hết nước mắt của bà, trong lòng y, chưa bao giờ thù hận như phút giây này, hận Ngu Diệu Sùng vô năng, hận cả Nghiêm Long!
Tiếng khóc đau khổ tột cùng vọng khắp núi rừng, xen lẫn đó, là giọng nói dịu dàng an ủi, sau đó, tiếng khóc im bặt, tiếng ngâm the thé và gầm nhẹ thay phiên lặp lại, kéo dài không dứt.
Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật chìm trong cuồng loạn, cũng không chú ý tới, bên tai, không biết tự lúc nào, đã không còn tiếng rên rỉ của Huân.
****
Ngu Quân Duệ đưa Triển Dương và lão bộc trong động ra ngoài, để tránh để lộ tin tức, đành đưa họ và nhóm người Diệp Dương thị, Lục La, Tử Điệp đến tiêu cục ở Thái châu, nhờ tiêu cục bảo vệ, còn bản thân hắn thì quay về Thông châu thực hiện kế hoạch đánh gục Thương gia.
Con rết trăm chân, chết mà không ngã (*). Thương gia ở Thông Châu, là thương hộ lớn gần với Diệp gia, thậm chí còn giàu có sớm hơn Diệp Bác Chinh, cha chồng Diệp Tố Vân và Diệp Tố Nguyệt còn mở rộng buôn bán cho hiệu buôn Chấn Hưng, nếu bàn về của cải, cũng không kém Diệp gia là mấy, hiện thời lại thôn tính toàn bộ của cải Diệp gia, tài lực càng không thể khinh thường, nếu muốn làm Thương gia không thể xoay người, không phải một sớm một chiều mà thành công.
Ngu Quân Duệ không đợi được quá lâu, nghĩ tới, nếu thời gian Diệp Bác Chinh trúng độc càng dài, khả năng hồi phục sau này càng khó, hơn nữa Diệp Tố Huân còn sắp phải chịu đau đớn lúc lột da, hắn chỉ hận không thể cứu Diệp Bác Chinh ngay tức thì, sau đó đi tìm nàng, tìm rồi, cùng nhau chịu khổ.
Không thể chậm rãi bày cục, chỉ có thể dùng độc chiêu không theo quy tắc thường.
Ngu Quân Duệ đào châu báu trong động ra bán lấy tiền mặt, gửi vào ngân hàng tư nhân một triệu lượng bạc, ngày hôm đó tới tiêu cục Thông châu một chuyến, lấy một ngàn lượng bạc, nhờ người tiêu cục theo dõi bảo vệ ba lão chưởng quầy của hiệu buôn Chinh Viễn, nếu phát hiện tình huống ngoài ý muốn, cứ thế mà làm việc.
Sau khi ra khỏi tiêu cục, Ngu Quân Duệ lại tới hiệu buôn Chinh Viễn lúc trước, cũng chính là hiệu buôn Chấn Hưng của bây giờ.
Mới chỉ qua bảy ngày, người làm trong hiệu buôn đã giảm rất nhiều, chỉ còn năm người, Thuận Tử nọ cũng chẳng thấy tăm hơi, song người đón tiếp Ngu Quân Duệ ngày đó vẫn còn.
“Khách nhân muốn tìm gì ạ?” Người nọ có chút ân cần hỏi.
“Thế nào sau nhiều ngày như thế, vải gấm chỉ có Chinh Viễn còn chưa có?” Ngu Quân Duệ thất vọng lắc đầu.
“Mấy tấm này cũng được đó ạ, không hề kém hơn Chinh Viễn.” Người nọ ra sức giới thiệu kiểu khác.
“Cũng được, nhưng mà ta đã đặt trước, trước không biết Chinh Viễn không bán vải kia nữa, đã lấy bản mẫu vải của Chinh Viễn đưa tổng quản trong cung nhìn thử, hàng hóa triệu lượng bạc, sao dám sửa đổi dễ dàng?” Ngu Quân Duệ thở dài nói.
Tổng quản trong cung! Giao dịch triệu lượng! Đây là buôn bán với hoàng cung, mắt người nó trợn to, năm người làm thuê bên trong cũng im lặng không nói câu nào.
“Thông châu không có, lại không đợi được, xem ra chỉ có thể tới nơi khác lấy rồi.” Ngu Quân Duệ lẩm bẩm, hai chân chậm rãi đi ra ngoài.
“Khách nhân, đợi đã.” Cửa một căn phòng thông với khách sảnh mở ra, một người ra ngoài.
Cẩm bào màu lam, dáng người khôi ngô, dưới cằm có để chòm râu dê. Ngu Quân Duệ thấy vậy mừng thầm, hôm nay tới vừa đúng lúc, nhìn tướng mạo của người này, ắt hẳn là con cả của Thương Chấn Hưng, trượng phu của Diệp Tố Nguyệt: Thương Bảo Lang. Nghe đồn tính tình kiêu ngạo, thích đao to búa lớn, bảo thù, không thận trọng kiên định bằng thứ tử Thương gia: Thương Bảo Du. Ngày thường, Thương Chấn Hưng thiên vị con thứ, để con thứ trông coi gia nghiệp, phái Thương Bảo Lang tiếp quản hiệu buôn Diệp gia.
Muốn dụ dỗ một người như thế cắn câu không khó, Ngu Quân Duệ quay lại, đang định nói mấy lời gian dối để Thương Bảo Lang mắc mưu thì y đã mở lời: “Loại gấm khách nhân câ,f hiệu buôn Chấn Hưng ta cũng có thể lấy ra được, nếu ngài đây không ngại thì ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Ở trong nhà Thương Bảo Lang bị đệ đệ đè đầu, trong lòng sớm đã có mầm mống bất mãn, song ngại hai người cùng mẹ cùng cha, muốn tìm sức người ngoài giúp đỡ cũng không được. Lần này cưới tỷ muội Diệp gia, phụ thân nói dựa theo thứ tự, chính y lại ăn khổ, ban đầu Diệp Tố Nguyệt cũng là mỹ nhân, đầu năm lại bị hủy dung, vết sẹo trên mặt dù không rõ lắm, nhưng khi so với Diệp Tố Vân kiều diễm như hoa đào, lại không phải chỉ kém một chút.
Phụ thân muốn giao toàn quyền quản lý hiệu buôn Chinh Viễn cho y, y hưng phấn đồng ý, vốn nghĩ ra công sức xây dựng thành tích một phen, ai ngờ vì nguồn cung cấp, lại sắp phải đóng cửa.
Giờ có một miếng thịt từ trên trời rơi xuống, nếu y làm được mối buôn bán triệu lượng này, trong nhà còn ai dám coi thường y?
Thương Bảo Lang muốn nhanh chóng viết hiệp ước mua bán, Ngu Quân Duệ âm thầm lắc đầu, người này cũng thật không có mắt nhìn.
Điều khoản trong hiệp ước dựa theo hình thức có sẵn thiết lập, Ngu Quân Duệ tỏ vẻ nghi ngờ với việc giao hàng của hiệu buôn.
“Không phải ta đa nghi, mà là hàng hóa này không được có bất kì sơ sảy nào.” Ngu Quân Duệ lấy phiếu tiết kiệm Thương Bảo Lang xem, nói: “Bạc của ta đều nhận từ cung ra, không thể không hoàn thành cuộc làm ăn này.”
Nhìn số tiền trong phiếu tiết kiệm, lo lắng cuối cùng của Thương Bảo Lang đều biến mất, thấy Ngu Quân Duệ còn do dự trong việc quyết định, y suy nghĩ một chốc rồi nói: “Khách nhân, để huynh yên tâm, hiệu buôn Chấn Hưng đồng ý bồi thường gấp đôi điều khoản, nếu không thể giao hàng vào ngày đã định, Chấn Hưng không chỉ hoàn trả tiền đặt cọc, hơn nữa còn bồi thường tiền gấp đôi, chỉ là như thế, công tử phải giao thêm chút tiền đặt cọc.”
“Tiền đặt cọc bao nhiêu cũng không sao, Chấn Hưng cũng là hiệu buôn trăm năm, tại hạ không lo lắng.” Ngu Quân Duệ cười cười, lại lắc đầu nói: “Bồi thường gấp đôi quá ít, hàng này dù ta đưa vào cung kịp thời, chỉ được có hai phần lợi nhuận. Nếu giờ hoàn thành mua bán, vậy mối sau liền dễ dàng hơn, đó sẽ là lợi nhuận gấp ba, năm lần. Như vậy đi, tiền đặt cọc này ta đưa năm phần: 50 vạn lượng, cũng lập ước đền bù giao hàng quá hạn bồi thường gấp năm.
“Được, làm vậy đi.” Thương Bảo Lang hưng phấn không thôi, nhấc bút liền bổ sung ước định với Ngu Quân Duệ vào.
“ Thiếu Đông Gia, tiền bồi thường lớn như vậy, tốt nhất nên bẩm cho Đông gia một câu.” Người lúc trước đón Ngu Quân Duệ có chút bất an kéo tay áo Thương Bảo Lang.
“Ngươi thì biết cái gì? Hai ngày nay cha bị phong hàn, ốm đau nằm trên giường, có ít việc nhỏ mà ta cũng phải đi làm phiền ông sao?” Thương Bảo Lang trừng mắt.
Thương Chấn Hưng bị ốm? Ngu Quân Duệ suy nghĩ, cau mày nói: “Thương Thiếu Đương Gia, theo lời người làm này thì có lẽ hiệp ước này không có chữ kí của Đại Đương Gia chỉ sợ tương lai có phiền toái, vẫn mời Thiếu Đương Gia phái người đưa cho đương gia kí tên, bằng không, tại hạ cũng không dám cầm hiệp ước này về.”
“ Thiếu Đông Gia, tiểu nhân mượn hiệp ước này để xin Lão Đông Gia ký tên nhé.” Người nó cúi người xong thì vươn tay lấy hiệp ước.
Mua bán xong xuôi lại bị xen ngang, Thương Bảo Lang giẫm lên chân người nọ, nhanh tay lấy đi, cười cười với Ngu Quân Duệ, nói: “Huynh chờ nhé, để ta cầm về cho cha kí tên.”
--- ----
Mấy nay Niệm chăm quá, mọi người có thương Niệm hông?
Danh sách chương