Bóng tối dần bị ánh rạng đông cắn nuốt, điện Chiêu Minh càng thêm nghiêm trang, bậc thang trắng như ngọc dường như kéo dài tới tận chân trời, nhìn không thấy điểm cuối.
Hai bên cầu thang có văn võ bá quan đang chờ tảo triều đứng, họ tụm năm tụm ba nói chuyện, chỉ có Ngu Diệu Sùng mờ mịt đứng, vây quanh ông ta chỉ có bất an và sợ hãi.
Trước đó, khi ông lần đầu lên điện, ông và Diêu Nghiệp đứng cùng nhau, là trung tâm được chúng thần bao vây, lúc này, Diêu Nghiệp vẫn là đối tượng được vây quanh, còn ông lại đơn độc chịu lạnh nhạt.
Cách đó không xa, Trình Sâm trẻ tuổi tài tuấn cũng là trung tâm triều thần túm tụm, với tư cách là phụ thân Trình Sâm, người quanh Trình Sâm không thể thiếu việc cười gọi Trình Phủ một tiếng quốc công, Ngu Diệu Sùng đỏ mắt, nếu hai nhi tử của ông giờ cũng ở đây, đứng trong hàng đó, có phải ông sẽ không bị vắng vẻ thế này không? Còn tám ngày nữa là đến ngày mở ân khoa, lúc lên triều có thảo luận qua về sân phòng, sau đó mới đến đề thi. Hoàng đế giữ lại mấy người đến Ngự Thư phòng bàn việc riêng, rồi tuyên bố bãi triều.
Chỉ có ba người may mắn được hoàng đế lưu lại, Ngu Diệu Sùng với tư cách chủ khảo tự nhiên ở lại, còn có Trình Sâm - đại thần quản lí công việc nội bộ ở Quốc Tử Giám, và Hộ bộ Thượng thư Diêu Nghiệp.
Chức vị của Diêu Nghiệp không có gì liên quan đến cuộc thi, nhưng lần này hoàng đế muốn chọn hiền tài, có rất nhiều người muốn bổ nhiệm vào Hộ bộ, nên cố ý giữ ông ta lại.
Ngu Diệu Sùng nghĩ, đây chỉ là cái cớ, xem ra hoàng đế cố tình biểu hiện coi trọng Diêu Nghiệp, có lẽ là tạo thanh thế cho hoàng tử vừa được Diêu phi sinh ra.
Ngoại trừ chữ viết tốt, những thứ quốc kế dân sinh hay thơ văn gì đó Ngu Diệu Sùng đều chỉ biết chút it, chủ yếu là hoàng đế và Trình Sâm thảo luận, thi thoảng Diêu Nghiệp xen vào, Ngu Diệu Sùng chỉ có thể gật đầu, qua hai canh giờ, hoàng đế đã xác định xong phạm vi cuộc thi, khác với bình thường, không tiếp tục thi chỉ bàn về thực tế nữa, mà để cho những sĩ tử bày tỏ quan điểm về một số tình huống hiện có trong nước.
Đến đây, cuối cùng Ngu Diệu Sùng đã có đất dụng võ, hoàng đế bảo ông chấp bút mô phỏng sách.
Tối qua Trình Sâm xoắn xuýt cả đêm, nghĩ tới chuyện đổi da mặt của Hoa Ẩn Dật, cả đêm chưa ngủ, lúc Ngu Diệu Sùng viết, sắc mặt Trình Sâm tái nhợt, cơ thể lung lay muốn đổ, hoàng đế chú ý thấy vẻ mặt y không ổn, mở miệng vàng để Trình Sâm lui xuống trước.
“Hoàng thượng, vẻ mặt Trình hiền chất kém thật, không bằng để thần tiễn về phủ.” Diêu Nghiệp đang phiền chán về hôn sự của Diêu Ý Chân, nghĩ đến Trình Sâm cũng là một con rể tốt để chọn, vội chủ động quan tâm.
Trình Sâm biết rõ suy nghĩ của Diêu Nghiệp, lại không thoái thác, Diêu gia sai người tới cầu hôn, nhà y lại không bị động giống Ngu gia, mẫu thân y gọn gàng dứt khoát cự hôn, căn bản không sợ Diêu gia thẹn quá hóa giận, chỉ vì y là sủng thần của thiên tử.
Kiệu dừng trước cửa phủ, ra kiệu đa tạ Diêu Nghiệp đưa tiễn một phen, đưa mắt nhìn Diêu Nghiệp rời đi, Trình Sâm vốn định vấn an Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị, nhưng chẳng hiểu vì sao chân mềm oặt, cả người mệt mỏi, không đi được bước nào, chỉ đành về nhà nghỉ ngơi.
Trình Sâm gặp phụ thân y khi đang đi trên hành lang gấp khúc, thầm lấy làm kì lạ, những ngày này cũng không biết phụ thân bận việc gì, ngày nào cũng không thấy bóng dáng.
“Cha.” Trình Sâm cúi đầu thỉnh an, Trình Phủ nhíu mày nhìn y một cái, khó có khi quan tâm tới sức khỏe của y.
“Sao sắc mặt trắng bệch như thế, muốn nữ nhân à? Có cần cha tìm hai nữ nhân có bộ dạng tốt cho ngươi không?”
Khuôn mặt trắng bệnh của Trình Sâm thoáng chốc đỏ lên, tối qua hoảng hốt dưới ánh trăng mờ, nửa tình nửa mê thế nào trong đầu y lại xuất hiện cảnh tương giao cùng Hoa Ẩn Dật.
“Cha đi tìm hai nữ nhân cho ngươi.” Trình Phủ đi ra ngoài nhanh như một cơn gió, Trình Sâm vội vàng ngăn ông lại, “Cha, con không sao, chỉ bị phong hàn nhẹ thôi.”
“Phong hàn cũng không phải bệnh nhỏ, phải tìm đại phu, cha đi tìm cho ngươi.”
Cha mình lúc nào thì quan tâm con cái như thế? Trình Sâm lắc đầu nhìn bóng lưng Trình Phủ, cảm thấy chuyện phụ thân bất ngờ quan tâm lấy lòng, có phải là vì có chuyện nhờ y không, chắc là có mưu kế gì rồi, muốn y nói tốt cho ông trước mặt hoàng đế.
Trở lại chỗ ở, Trình Sâm có chút không nhịn được, ngã quỵ trên giường, không lâu sau thì có đại phu tiến vào, nói là mắc bệnh ưu tư quá độ.
Trình phu nhân đã mang Hoa Ẩn Dật tới Huyền Không tự ngoại thành bái phật, không có trong nhà, Trình Phủ sắp xếp một nha hoàn nấu thuốc rồi tự mình mang cho Trình Sâm uống, hiếm khi mang dáng vẻ từ phụ.
Sau khi uống thuốc, Trình Sâm ngủ say, chiều đến thì có người trong cung tới, mang một cái lọ hình tròn, Trình phủ nhận, người đó bảo ông đưa cho Trình Sâm, không được mở ra.
Trình Phủ cất lọ vào ngực, không đánh thức rồi đưa cho Trình Sâm mà xuất phủ luôn.
Trình Phủ tới trước một tòa nhà, nhìn trái phải kĩ càng rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau khi vào cổng, Trình Phủ ôm một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp điên cuồng cắn, bộ dáng háo sắc hoàn toàn khác khi ở Trình phủ, nữ tử nọ liên tục thở gấp, mềm giọng nói: “Hảo nhân, chậm một chút thôi, còn có đứa bé đó.”
“Đúng, đúng, phải cẩn thận, không được làm tổn thương nhi tử bảo bối của chúng ta."" Trình Phủ tụt quần nữ tử, ngay cả quần mình cũng mới chỉ lột xuống đầu gối đã giơ roi thẳng tiến...
“A...Nhẹ thôi...Chậm một chút...Cẩn thận làm hài tử bị thương...” Xuân tình đầy mặt nữ tử, than nhẹ đầy thỏa mãn, âm thanh kiều mị tận xương.
Nữ tử ấy, rõ ràng chính là Lưu Uyển Ngọc mất tích đã lâu, mùi hương Diệp Tố Huân ngửi thấy trên người Trình Phủ, chính là mùi huân hương Lưu Uyển Ngọc thường dùng.
Ngày ấy, Lưu Uyển Ngọc chạy khỏi Ngu gia, nàng ta còn chưa biết Diệp Tố Huân đã thoát hiểm nên không dám chạy về nhà mẹ, chỉ sợ bị Ngu Quân Duệ bắt, dụng hình ép nàng ta nói ra nơi bắt Diệp Tố Huân, đương lúc hoảng sợ thì kiệu Trình Phủ đi ngang qua, Lưu Uyển Ngọc không chú ý phía trước, va phải cỗ kiệu của Trình Phủ.
Lưu Uyển Ngọc và Trình Phủ có quen biết, thuận miệng bịa chuyện, cầu xin Trình Phủ cứu nàng ta một mạng. Giai nhân mặt đẫm mồ hôi, hoảng sợ không có dự liệu, Trình Phủ thấy mà đau lòng, đồng ý để Lưu Uyển Ngọc lên kiệu của mình, trong kiệu không gian có hạn, hai người lớn chen chúc một chỗ, cọ xát khơi dục niệm của Trình Phủ.
Sau khi hai người đan hai tay vào nhau, Trình Phủ đưa Lưu Uyển Ngọc đến khách điếm, an bài ổn thỏa mới rời đi.
Sau khi nghe tin Diệp Tố Huân bình an, Lưu Uyển Ngọc đau khổ tột cùng, dù có thể trở về nhưng ả không muốn quay lại Ngu gia, ả muốn báo thù.
Nam nhân ôm nữ nhân xuân tình cố ý quyến rũ, Lưu Uyển Ngọc và Trình Phủ liền ngủ chung, Trình Phủ mua một tòa nhà, rồi lừa Trình phu nhân an bài nữ nhân ở đó.
Mây bay mưa tạnh, Trình Phủ khẽ vỗ về cái bụng hơi nhô lên của Lưu Uyển Ngọc, cực kì thỏa mãn nói: “Nhiều năm trước đúng là ta đã sống vô dụng rồi, chỉ hận con cọp cái đè trong nhà, không dám mang nàng về, lén lút thế này, thật uất ức cho nàng.”
“Chàng ấy! Thật sự sợ tỷ tỷ? Hay là chỉ chơi đùa thiếp?” Lưu Uyển Ngọc dùng ngón tay bé xinh xoắn tóc Trình Phủ nghịch, gắt giọng liếc ông.
“Trời đất chứng giám, ta thật sự yêu nàng.” Trình Phủ giơ tay thề. Dĩ nhiên, ông ta yêu Lưu Uyển Ngọc, ả trẻ tuổi, dung mạo lại tựa hoa như ngọc, khi giận dỗi như lúc này đây càng vô cùng mềm mại, Trình phu nhân bưu hãn sao có thể sánh bằng.
“Vậy thì chàng xử lí theo cách của thiếp đi, rồi chúng ta sẽ được ở cùng nhau một cách quang minh chính đại.” Lưu Uyển Ngọc mị hoặc cười, đè tay đang vuốt bụng mình của Trình Phủ lại, khuyên: “Phía tyry tỷ, chỉ cần thiếp sinh Lân Nhi, dù tỷ ấy không muốn, cũng chỉ có thể đồng ý, trái lại là về phía Ngu gia, Ngu Diệu Sùng kia không ngã, thì thiếp vẫn là trốn thiếp của hắn, không còn cách nào để công khai ở cùng chàng.”
“Vậy thì ta nghe lời nàng.” Trình Phủ lấy một cái lạp hoàn (*) từ trong ngực ra giao cho Lưu Uyển Ngọc, lo lắng hỏi: “Uyển Ngọc, để lộ bí mật khoa cử này, sẽ không liên quan tới Sâm Nhi chứ?”
“Chàng yên tâm, thiếp và Trình gia đều ngồi chung trên một cái thuyền, thiếp cũng không hi vọng đứa bé vừa sinh ra đã không có cha. Nhi tử chàng giờ mắc bệnh đúng thời điểm, chàng cứ làm như lời thiếp nói, mỗi ngày đều nấu thuốc kia cho nó uống, khiến hắn chóng mặt không nhúc nhích được, rồi phát tán ra phủ. Đảm bảo không ảnh hưởng.”
Lưu Uyển Ngọc xoay xoay lạp hoàn, cười buồn.
Ngày ấy nghe được tin tức Diệp Tố Huân bình an, rồi quyết định ủy thân cho Trình Phủ cũng chỉ vì mục đích ngày hôm nay, Trình Sâm là đại thần quản Quốc Tử Giám, mặc dù không phải là chủ khảo ân khoa, nhưng ắt sẽ tham gia khi hoàng đế quyết định ra đề, ả muốn lấy đề thi thông qua Trình Phủ, công bố ra ngoài, hại Ngu Diệu Sùng phạm tội khi quân phạm thượng.
Trời chiều lòng người, hôn sự Ngu - Diêu không thành, lần này Ngu Diệu Sùng dính líu vào lại không có Diêu Nghiệp cứu, nhất định không cách thoát thân.
“Ngu Quân Duệ, ta không tin, thế cục chết như thế, ngươi còn có thể hóa giải.” Lưu Uyển Ngọc đắc ý cười thầm trong bụng, ả trả giá lớn như vậy, không tiếc ủy thân cho Trình Phủ, để rồi có thể khiến toàn bộ Ngu gia bị tịch thu tài sản, chém đầu, cũng đáng.
Ngu Diệu Sùng không họa diệt môn đang chờ ông, sau khi quyết định đề thi xong, ý nghĩa của chủ khảo đến đây là chấm hết, ông lại còn tâm tư nhớ đến Diệp Dương thị.
Tuy biết Ngu Quân Duệ cứu Diệp Dương thị nhưng hành vi vô sỉ đến cỡ này, ông ta cũng không có cách nói gì thêm. Ngu Diệu Sùng không thể đi chất vấn Ngu Quân Duệ, yêu cầu hắn giao Diệp Dương thị ra.
Tối qua Ngu Quân Duệ về nhà, không nán lại ở bên ngoài, nhớ tới đêm nọ hắn cũng về nhà ngay, Ngu Diệu Sùng đoán Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị vẫn chưa rời thành Giang Ninh, ông ta sai Ngu Tân phái người lén lút giám sát Ngu Quân Duệ.
Một khi tìm được Diệp Dương thị, ông lập tức dùng danh nghĩa Hoa Ẩn Dật nghênh Diệp Dương thị vào phủ, chỉ cần công khai rồi, ván đã đóng thuyền, Ngu Quân Duệ liền khó làm gì thêm.
Ông đã sớm ghi danh Ngu Quân Diệp tham gia ân khoa, vốn rất tức giận Ngu Quân Diệp hồ đồ, không thèm để ý con đường làm quan, nào ngờ hôm đó về nhà, Quyên Nhi lại tới bẩm báo, Ngu Quân Diệp quyết định chuẩn bị ôn tập thật kĩ để tham gia thi cử, chỉ còn cách kì thi vài ngày, nên không đến thỉnh an ông được.
Ngu Diệu Sùng cực kì vui vẻ, nhớ tới tư thái phong độ trên điện Kim Loan của Trình Sâm, đầu óc mơ mộng Ngu Quân Diệp đạt giải cao, được hoàng đế trọng dụng, quan tước còn cao hơn Trình Sâm, chúng thần vây quanh bản thân liên tiếp chúc mừng.
Ngu Quân Diệp đột nhiên đổi tính, lại là vì Hoa Ẩn Dật.
Tuy tin lời Ngu Diệu Sùng, rằng mẫu thân Diệp Tố Huân là mẫu thân mình, nhưng trong lòng Ngu Quân Diệp, tình cảm lưu luyến với dì Mạnh còn hơn một bậc, y muốn nhận dì Mạnh làm mẫu thân, ý nghĩ này từ khi ở Trình phủ đã có, giờ lại càng bức thiết hơn. Ngu Diệu Sùng lại sai y đuổi dì Mạnh đi, khiến y nhận ra nếu không được phụ thân đồng ý thì việc nhận dì Mạnh là không có khả năng, thế nên y mới quyết tâm đoạt thám hoa trong khoa cử, để có một chức tước, phủ đệ và bổng lộc, rồi dùng chúng phụng dưỡng dì Mạnh.
***
Ngu Diệu Sùng phái người giám sát, dĩ nhiên là Ngu Quân Duệ cảm giác được, muốn cắt đuôi những kẻ kia, đối với hắn là chuyện nhỏ, song, hắn nghĩ, hiện giờ không thể vạch mặt với phụ thân, hơn nữa Diệp Tố Huân đang giận hắn, chi bằng tạm thời không lộ mặt, chọc nàng bốc hỏa.
Sau nghe tin Trình Sâm ốm đau liệt giường, nghĩ đến y đã bệnh như thế, chắc cũng không thể tới nịnh nọt Diệp Tố Huân, hắn càng thêm yên tâm, vì vậy mỗi ngày ra đường đều thảnh thơi, đi xem giá thị trường, nghĩ xem nên làm mua bán gì.
“Lão gia, hôm nay Nhị thiếu gia đi dạo ở phố Cát Tường và phố An Khánh, chỉ ra vào các cửa hàng thương nhân...” Ngu Tân tìm Ngu Diệu Sùng bẩm báo kết quả theo dõi, đã ba ngày rồi, thủ hạ cũng đã mệt mỏi, ông ta cũng hiểu đi theo như thế không có ý nghĩa, rất muốn Ngu Diệu Sùng bỏ chủ ý này đi.
“Tiếp tục đi theo.” Ngu Diệu Sùng nghiến răng nghiến lợi nói, vật bị Diệp Dương thị đả thương đã được chữa trị, ba ngày này càng thêm rảnh rỗi, lửa nóng đương lúc vượng, tối lại không có người tiết lửa, tính tình trở nên dễ cáu bẳn.
“Vâng.” Ngu Tân lĩnh mệnh, cũng đoán được vài phần ý nghĩ của Ngu Diệu Sùng, trong bụng thầm oán, trong phủ có một chính thất phu nhân chờ mưa móc đến, làm gì phải trông mong người không có khả năng chứ.
(*) dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư
----
@@: Xin lỗi các bạn đọc, có mấy ngày được nghỉ Tết thì mình bận dọn nhà, và về quê mới lên. Dưới quê mình không mang lap nên không post bài được, từ giờ mình sẽ edit & post cố định 1 tuần sẽ có 2-3 chương nha. Hi vọng mọi người không bỏ mình ^^, yêu mọi người nhiều lắm!
Hai bên cầu thang có văn võ bá quan đang chờ tảo triều đứng, họ tụm năm tụm ba nói chuyện, chỉ có Ngu Diệu Sùng mờ mịt đứng, vây quanh ông ta chỉ có bất an và sợ hãi.
Trước đó, khi ông lần đầu lên điện, ông và Diêu Nghiệp đứng cùng nhau, là trung tâm được chúng thần bao vây, lúc này, Diêu Nghiệp vẫn là đối tượng được vây quanh, còn ông lại đơn độc chịu lạnh nhạt.
Cách đó không xa, Trình Sâm trẻ tuổi tài tuấn cũng là trung tâm triều thần túm tụm, với tư cách là phụ thân Trình Sâm, người quanh Trình Sâm không thể thiếu việc cười gọi Trình Phủ một tiếng quốc công, Ngu Diệu Sùng đỏ mắt, nếu hai nhi tử của ông giờ cũng ở đây, đứng trong hàng đó, có phải ông sẽ không bị vắng vẻ thế này không? Còn tám ngày nữa là đến ngày mở ân khoa, lúc lên triều có thảo luận qua về sân phòng, sau đó mới đến đề thi. Hoàng đế giữ lại mấy người đến Ngự Thư phòng bàn việc riêng, rồi tuyên bố bãi triều.
Chỉ có ba người may mắn được hoàng đế lưu lại, Ngu Diệu Sùng với tư cách chủ khảo tự nhiên ở lại, còn có Trình Sâm - đại thần quản lí công việc nội bộ ở Quốc Tử Giám, và Hộ bộ Thượng thư Diêu Nghiệp.
Chức vị của Diêu Nghiệp không có gì liên quan đến cuộc thi, nhưng lần này hoàng đế muốn chọn hiền tài, có rất nhiều người muốn bổ nhiệm vào Hộ bộ, nên cố ý giữ ông ta lại.
Ngu Diệu Sùng nghĩ, đây chỉ là cái cớ, xem ra hoàng đế cố tình biểu hiện coi trọng Diêu Nghiệp, có lẽ là tạo thanh thế cho hoàng tử vừa được Diêu phi sinh ra.
Ngoại trừ chữ viết tốt, những thứ quốc kế dân sinh hay thơ văn gì đó Ngu Diệu Sùng đều chỉ biết chút it, chủ yếu là hoàng đế và Trình Sâm thảo luận, thi thoảng Diêu Nghiệp xen vào, Ngu Diệu Sùng chỉ có thể gật đầu, qua hai canh giờ, hoàng đế đã xác định xong phạm vi cuộc thi, khác với bình thường, không tiếp tục thi chỉ bàn về thực tế nữa, mà để cho những sĩ tử bày tỏ quan điểm về một số tình huống hiện có trong nước.
Đến đây, cuối cùng Ngu Diệu Sùng đã có đất dụng võ, hoàng đế bảo ông chấp bút mô phỏng sách.
Tối qua Trình Sâm xoắn xuýt cả đêm, nghĩ tới chuyện đổi da mặt của Hoa Ẩn Dật, cả đêm chưa ngủ, lúc Ngu Diệu Sùng viết, sắc mặt Trình Sâm tái nhợt, cơ thể lung lay muốn đổ, hoàng đế chú ý thấy vẻ mặt y không ổn, mở miệng vàng để Trình Sâm lui xuống trước.
“Hoàng thượng, vẻ mặt Trình hiền chất kém thật, không bằng để thần tiễn về phủ.” Diêu Nghiệp đang phiền chán về hôn sự của Diêu Ý Chân, nghĩ đến Trình Sâm cũng là một con rể tốt để chọn, vội chủ động quan tâm.
Trình Sâm biết rõ suy nghĩ của Diêu Nghiệp, lại không thoái thác, Diêu gia sai người tới cầu hôn, nhà y lại không bị động giống Ngu gia, mẫu thân y gọn gàng dứt khoát cự hôn, căn bản không sợ Diêu gia thẹn quá hóa giận, chỉ vì y là sủng thần của thiên tử.
Kiệu dừng trước cửa phủ, ra kiệu đa tạ Diêu Nghiệp đưa tiễn một phen, đưa mắt nhìn Diêu Nghiệp rời đi, Trình Sâm vốn định vấn an Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị, nhưng chẳng hiểu vì sao chân mềm oặt, cả người mệt mỏi, không đi được bước nào, chỉ đành về nhà nghỉ ngơi.
Trình Sâm gặp phụ thân y khi đang đi trên hành lang gấp khúc, thầm lấy làm kì lạ, những ngày này cũng không biết phụ thân bận việc gì, ngày nào cũng không thấy bóng dáng.
“Cha.” Trình Sâm cúi đầu thỉnh an, Trình Phủ nhíu mày nhìn y một cái, khó có khi quan tâm tới sức khỏe của y.
“Sao sắc mặt trắng bệch như thế, muốn nữ nhân à? Có cần cha tìm hai nữ nhân có bộ dạng tốt cho ngươi không?”
Khuôn mặt trắng bệnh của Trình Sâm thoáng chốc đỏ lên, tối qua hoảng hốt dưới ánh trăng mờ, nửa tình nửa mê thế nào trong đầu y lại xuất hiện cảnh tương giao cùng Hoa Ẩn Dật.
“Cha đi tìm hai nữ nhân cho ngươi.” Trình Phủ đi ra ngoài nhanh như một cơn gió, Trình Sâm vội vàng ngăn ông lại, “Cha, con không sao, chỉ bị phong hàn nhẹ thôi.”
“Phong hàn cũng không phải bệnh nhỏ, phải tìm đại phu, cha đi tìm cho ngươi.”
Cha mình lúc nào thì quan tâm con cái như thế? Trình Sâm lắc đầu nhìn bóng lưng Trình Phủ, cảm thấy chuyện phụ thân bất ngờ quan tâm lấy lòng, có phải là vì có chuyện nhờ y không, chắc là có mưu kế gì rồi, muốn y nói tốt cho ông trước mặt hoàng đế.
Trở lại chỗ ở, Trình Sâm có chút không nhịn được, ngã quỵ trên giường, không lâu sau thì có đại phu tiến vào, nói là mắc bệnh ưu tư quá độ.
Trình phu nhân đã mang Hoa Ẩn Dật tới Huyền Không tự ngoại thành bái phật, không có trong nhà, Trình Phủ sắp xếp một nha hoàn nấu thuốc rồi tự mình mang cho Trình Sâm uống, hiếm khi mang dáng vẻ từ phụ.
Sau khi uống thuốc, Trình Sâm ngủ say, chiều đến thì có người trong cung tới, mang một cái lọ hình tròn, Trình phủ nhận, người đó bảo ông đưa cho Trình Sâm, không được mở ra.
Trình Phủ cất lọ vào ngực, không đánh thức rồi đưa cho Trình Sâm mà xuất phủ luôn.
Trình Phủ tới trước một tòa nhà, nhìn trái phải kĩ càng rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau khi vào cổng, Trình Phủ ôm một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp điên cuồng cắn, bộ dáng háo sắc hoàn toàn khác khi ở Trình phủ, nữ tử nọ liên tục thở gấp, mềm giọng nói: “Hảo nhân, chậm một chút thôi, còn có đứa bé đó.”
“Đúng, đúng, phải cẩn thận, không được làm tổn thương nhi tử bảo bối của chúng ta."" Trình Phủ tụt quần nữ tử, ngay cả quần mình cũng mới chỉ lột xuống đầu gối đã giơ roi thẳng tiến...
“A...Nhẹ thôi...Chậm một chút...Cẩn thận làm hài tử bị thương...” Xuân tình đầy mặt nữ tử, than nhẹ đầy thỏa mãn, âm thanh kiều mị tận xương.
Nữ tử ấy, rõ ràng chính là Lưu Uyển Ngọc mất tích đã lâu, mùi hương Diệp Tố Huân ngửi thấy trên người Trình Phủ, chính là mùi huân hương Lưu Uyển Ngọc thường dùng.
Ngày ấy, Lưu Uyển Ngọc chạy khỏi Ngu gia, nàng ta còn chưa biết Diệp Tố Huân đã thoát hiểm nên không dám chạy về nhà mẹ, chỉ sợ bị Ngu Quân Duệ bắt, dụng hình ép nàng ta nói ra nơi bắt Diệp Tố Huân, đương lúc hoảng sợ thì kiệu Trình Phủ đi ngang qua, Lưu Uyển Ngọc không chú ý phía trước, va phải cỗ kiệu của Trình Phủ.
Lưu Uyển Ngọc và Trình Phủ có quen biết, thuận miệng bịa chuyện, cầu xin Trình Phủ cứu nàng ta một mạng. Giai nhân mặt đẫm mồ hôi, hoảng sợ không có dự liệu, Trình Phủ thấy mà đau lòng, đồng ý để Lưu Uyển Ngọc lên kiệu của mình, trong kiệu không gian có hạn, hai người lớn chen chúc một chỗ, cọ xát khơi dục niệm của Trình Phủ.
Sau khi hai người đan hai tay vào nhau, Trình Phủ đưa Lưu Uyển Ngọc đến khách điếm, an bài ổn thỏa mới rời đi.
Sau khi nghe tin Diệp Tố Huân bình an, Lưu Uyển Ngọc đau khổ tột cùng, dù có thể trở về nhưng ả không muốn quay lại Ngu gia, ả muốn báo thù.
Nam nhân ôm nữ nhân xuân tình cố ý quyến rũ, Lưu Uyển Ngọc và Trình Phủ liền ngủ chung, Trình Phủ mua một tòa nhà, rồi lừa Trình phu nhân an bài nữ nhân ở đó.
Mây bay mưa tạnh, Trình Phủ khẽ vỗ về cái bụng hơi nhô lên của Lưu Uyển Ngọc, cực kì thỏa mãn nói: “Nhiều năm trước đúng là ta đã sống vô dụng rồi, chỉ hận con cọp cái đè trong nhà, không dám mang nàng về, lén lút thế này, thật uất ức cho nàng.”
“Chàng ấy! Thật sự sợ tỷ tỷ? Hay là chỉ chơi đùa thiếp?” Lưu Uyển Ngọc dùng ngón tay bé xinh xoắn tóc Trình Phủ nghịch, gắt giọng liếc ông.
“Trời đất chứng giám, ta thật sự yêu nàng.” Trình Phủ giơ tay thề. Dĩ nhiên, ông ta yêu Lưu Uyển Ngọc, ả trẻ tuổi, dung mạo lại tựa hoa như ngọc, khi giận dỗi như lúc này đây càng vô cùng mềm mại, Trình phu nhân bưu hãn sao có thể sánh bằng.
“Vậy thì chàng xử lí theo cách của thiếp đi, rồi chúng ta sẽ được ở cùng nhau một cách quang minh chính đại.” Lưu Uyển Ngọc mị hoặc cười, đè tay đang vuốt bụng mình của Trình Phủ lại, khuyên: “Phía tyry tỷ, chỉ cần thiếp sinh Lân Nhi, dù tỷ ấy không muốn, cũng chỉ có thể đồng ý, trái lại là về phía Ngu gia, Ngu Diệu Sùng kia không ngã, thì thiếp vẫn là trốn thiếp của hắn, không còn cách nào để công khai ở cùng chàng.”
“Vậy thì ta nghe lời nàng.” Trình Phủ lấy một cái lạp hoàn (*) từ trong ngực ra giao cho Lưu Uyển Ngọc, lo lắng hỏi: “Uyển Ngọc, để lộ bí mật khoa cử này, sẽ không liên quan tới Sâm Nhi chứ?”
“Chàng yên tâm, thiếp và Trình gia đều ngồi chung trên một cái thuyền, thiếp cũng không hi vọng đứa bé vừa sinh ra đã không có cha. Nhi tử chàng giờ mắc bệnh đúng thời điểm, chàng cứ làm như lời thiếp nói, mỗi ngày đều nấu thuốc kia cho nó uống, khiến hắn chóng mặt không nhúc nhích được, rồi phát tán ra phủ. Đảm bảo không ảnh hưởng.”
Lưu Uyển Ngọc xoay xoay lạp hoàn, cười buồn.
Ngày ấy nghe được tin tức Diệp Tố Huân bình an, rồi quyết định ủy thân cho Trình Phủ cũng chỉ vì mục đích ngày hôm nay, Trình Sâm là đại thần quản Quốc Tử Giám, mặc dù không phải là chủ khảo ân khoa, nhưng ắt sẽ tham gia khi hoàng đế quyết định ra đề, ả muốn lấy đề thi thông qua Trình Phủ, công bố ra ngoài, hại Ngu Diệu Sùng phạm tội khi quân phạm thượng.
Trời chiều lòng người, hôn sự Ngu - Diêu không thành, lần này Ngu Diệu Sùng dính líu vào lại không có Diêu Nghiệp cứu, nhất định không cách thoát thân.
“Ngu Quân Duệ, ta không tin, thế cục chết như thế, ngươi còn có thể hóa giải.” Lưu Uyển Ngọc đắc ý cười thầm trong bụng, ả trả giá lớn như vậy, không tiếc ủy thân cho Trình Phủ, để rồi có thể khiến toàn bộ Ngu gia bị tịch thu tài sản, chém đầu, cũng đáng.
Ngu Diệu Sùng không họa diệt môn đang chờ ông, sau khi quyết định đề thi xong, ý nghĩa của chủ khảo đến đây là chấm hết, ông lại còn tâm tư nhớ đến Diệp Dương thị.
Tuy biết Ngu Quân Duệ cứu Diệp Dương thị nhưng hành vi vô sỉ đến cỡ này, ông ta cũng không có cách nói gì thêm. Ngu Diệu Sùng không thể đi chất vấn Ngu Quân Duệ, yêu cầu hắn giao Diệp Dương thị ra.
Tối qua Ngu Quân Duệ về nhà, không nán lại ở bên ngoài, nhớ tới đêm nọ hắn cũng về nhà ngay, Ngu Diệu Sùng đoán Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị vẫn chưa rời thành Giang Ninh, ông ta sai Ngu Tân phái người lén lút giám sát Ngu Quân Duệ.
Một khi tìm được Diệp Dương thị, ông lập tức dùng danh nghĩa Hoa Ẩn Dật nghênh Diệp Dương thị vào phủ, chỉ cần công khai rồi, ván đã đóng thuyền, Ngu Quân Duệ liền khó làm gì thêm.
Ông đã sớm ghi danh Ngu Quân Diệp tham gia ân khoa, vốn rất tức giận Ngu Quân Diệp hồ đồ, không thèm để ý con đường làm quan, nào ngờ hôm đó về nhà, Quyên Nhi lại tới bẩm báo, Ngu Quân Diệp quyết định chuẩn bị ôn tập thật kĩ để tham gia thi cử, chỉ còn cách kì thi vài ngày, nên không đến thỉnh an ông được.
Ngu Diệu Sùng cực kì vui vẻ, nhớ tới tư thái phong độ trên điện Kim Loan của Trình Sâm, đầu óc mơ mộng Ngu Quân Diệp đạt giải cao, được hoàng đế trọng dụng, quan tước còn cao hơn Trình Sâm, chúng thần vây quanh bản thân liên tiếp chúc mừng.
Ngu Quân Diệp đột nhiên đổi tính, lại là vì Hoa Ẩn Dật.
Tuy tin lời Ngu Diệu Sùng, rằng mẫu thân Diệp Tố Huân là mẫu thân mình, nhưng trong lòng Ngu Quân Diệp, tình cảm lưu luyến với dì Mạnh còn hơn một bậc, y muốn nhận dì Mạnh làm mẫu thân, ý nghĩ này từ khi ở Trình phủ đã có, giờ lại càng bức thiết hơn. Ngu Diệu Sùng lại sai y đuổi dì Mạnh đi, khiến y nhận ra nếu không được phụ thân đồng ý thì việc nhận dì Mạnh là không có khả năng, thế nên y mới quyết tâm đoạt thám hoa trong khoa cử, để có một chức tước, phủ đệ và bổng lộc, rồi dùng chúng phụng dưỡng dì Mạnh.
***
Ngu Diệu Sùng phái người giám sát, dĩ nhiên là Ngu Quân Duệ cảm giác được, muốn cắt đuôi những kẻ kia, đối với hắn là chuyện nhỏ, song, hắn nghĩ, hiện giờ không thể vạch mặt với phụ thân, hơn nữa Diệp Tố Huân đang giận hắn, chi bằng tạm thời không lộ mặt, chọc nàng bốc hỏa.
Sau nghe tin Trình Sâm ốm đau liệt giường, nghĩ đến y đã bệnh như thế, chắc cũng không thể tới nịnh nọt Diệp Tố Huân, hắn càng thêm yên tâm, vì vậy mỗi ngày ra đường đều thảnh thơi, đi xem giá thị trường, nghĩ xem nên làm mua bán gì.
“Lão gia, hôm nay Nhị thiếu gia đi dạo ở phố Cát Tường và phố An Khánh, chỉ ra vào các cửa hàng thương nhân...” Ngu Tân tìm Ngu Diệu Sùng bẩm báo kết quả theo dõi, đã ba ngày rồi, thủ hạ cũng đã mệt mỏi, ông ta cũng hiểu đi theo như thế không có ý nghĩa, rất muốn Ngu Diệu Sùng bỏ chủ ý này đi.
“Tiếp tục đi theo.” Ngu Diệu Sùng nghiến răng nghiến lợi nói, vật bị Diệp Dương thị đả thương đã được chữa trị, ba ngày này càng thêm rảnh rỗi, lửa nóng đương lúc vượng, tối lại không có người tiết lửa, tính tình trở nên dễ cáu bẳn.
“Vâng.” Ngu Tân lĩnh mệnh, cũng đoán được vài phần ý nghĩ của Ngu Diệu Sùng, trong bụng thầm oán, trong phủ có một chính thất phu nhân chờ mưa móc đến, làm gì phải trông mong người không có khả năng chứ.
(*) dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư
----
@@: Xin lỗi các bạn đọc, có mấy ngày được nghỉ Tết thì mình bận dọn nhà, và về quê mới lên. Dưới quê mình không mang lap nên không post bài được, từ giờ mình sẽ edit & post cố định 1 tuần sẽ có 2-3 chương nha. Hi vọng mọi người không bỏ mình ^^, yêu mọi người nhiều lắm!
Danh sách chương