Hôm sau ra đi, một chuyến vốn có ba người biến thành bốn người, tối hôm qua, sau khi đột nhiên đề nghị nữ chủ nhân đi theo, Diệp Tố Huân có chút hối hận.

Bèo nước gặp nhau, mình mời thật mạo muội, vậy mà nữ chủ nhân sẵn lòng đồng hành khiến nàng có chút ngoài ý muốn.

Trước đó không có thương lượng với Trình Sâm nhưng hắn lại không nói gì, chỉ hơi nhẹ gật đầu, giống như chuyện đồng hành là đương nhiên.

Sau khi lên xe ngựa, Diệp Tố Huân giới thiệu tên họ, thân phận Trình Sâm, lại tự giới thiệu mới nhẹ giọng hỏi thăm: “Đại tỷ, xưng hô với tỷ thế nào?”

” Mạnh Tuyết Nghi, gọi ta là dì Mạnh đi, ta và nương các ngươi không kém là mấy.” Nữ chủ nhân nhìn cây cối lui dần sau lưng, thấp giọng nói.

”Thật vừa vặn, gia mẫu họ Mạnh, một vị tỷ muội của gia mẫu cũng tên Tuyết Nghi.” Trình Sâm cười nói.

Mạnh Tuyết Nghi nghe xong hơi thất thần, chợt cười nói: “Nương ngươi cũng họ Mạnh, vậy cũng có duyên phận, nương khỏe chứ?”

”Khỏe, nương vốn đi cùng nhưng sau đó về trước.”

”Rất nhiều năm trước rời Giang Ninh, không biết bây giờ Giang Ninh thế nào?”

...

Diệp Tố Huân ở một bên tập trung tinh thần nghe, một đường đi vốn có nhiều thắc mắc nhưng nàng lại không hỏi được, nàng muốn biết tất cả những gì đã quên.

Mạnh Tuyết Nghi hỏi rất nhiều, tựa hồ rất hứng thú với mọi thứ của Giang Ninh.

Trình Sâm rất có kiên nhẫn, Mạnh Tuyết Nghi hỏi gì hắn đều nhất nhất trả lời. Diệp Tố Huân nghe, cảm thấy có chút kỳ quái, Mạnh Tuyết Nghi hỏi về bạn kết giao của hắn. Mà Trình Sâm nói rất nhiều thế gia quan lại và bằng hữu cùng tuổi nhưng Mạnh Tuyết Nghi càng nghe thần sắc càng nôn nóng giống như không nghe được điều cần nghe.

Một đường nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa ăn lương khô, giờ Thân đến một trấn nhỏ, lúc Trình Sâm nghe nói tên nó là trấn Hương Đàn thì ra lệnh cho xa phu tìm khách điếm ở lại.

” Đàn hương của trấn này vô cùng nổi danh, nếu đã đến đây thì chúng ta xuống chọn vài cái mang về làm quà.”

Hắn không vội đi, Diệp Tố Huân đương nhiên không có ý kiến, Mạnh Tuyết Nghi cũng không nói nhiều.

Xa phu ở lại trong khách điếm trông hành lí, Trình Sâm mang theo Diệp Tố Huân và Mạnh Tuyết Nghi vào chợ.

Đường trong trấn đều lát đá xanh, ba người sóng vai chậm rãi, trên đường đi nghe thấy tiếng quạt nhẹ lay động, hai bên mua bán nói cười yến yến, giọng điệu bình thản nói chậm rĩa, không giống mua bán mà lại giống như bạn bè.

”Không khí mua bán ở đây được xây dựng rất tốt.” Diệp Tố Huân khen.

Mạnh Tuyết Nghi có chút không hiểu Diệp Tố Huân đang nói gì, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Trình Sâm.

”Tố Huân muội muội đang nói đến việc kinh doanh của thương nhân ở đây.” Trình Sâm thấp giọng giải thích, Trình Hạo thích kinh thương, có khi hắn cũng nghe một ít ngôn ngữ kỳ kỳ quái quái.

”Ba vị từ xa đến đây? Nếu lúc này mua quạt, có không ít tiện nghi, mua được mười chuôi bạc, nếu là ngày hè chỉ mua được bảy chuôi.”

Chủ quán đang ung dung thản nhiên dụ các nàng mua nhiều vài cái, trong nội tâm Diệp Tố Huân cười thầm.

Mạnh Tuyết Nghi khó hiểu mà hỏi thăm: “Vì sao lúc này tiện nghi? Quạt này không giống ngày hè sao?”

Trình Sâm cũng tò mò, chủ quán có chút cứng lưỡi, bình thường hắn nói như vậy, phản ứng đầu tiên của khách là mua nhiều thêm mà không phải hỏi vì sao mua lúc này thì tiện nghi.

”Quạt là đồ vật sử dụng theo thời tiết, trời lạnh không cần dùng, bán được ít, mà người làm quạt, không thể chỉ vì trời lạnh thì không làm nữa, mà chủ quán cũng không thể bởi vì trời lạnh thì ngừng kinh doanh, vì bán được hàng là có tiêu thụ rồi, như vậy có đúng không?”

”Đúng vậy, đúng vậy.” Chủ quán liên tục gật đầu, bày ra một cây quạt.

Quạt động tạo ra từng cơn gió thơm ngát, thói quen chào hàng của thương nhân ở đây đã ngấm sâu tận xương tủy rồi, khóe môi Diệp Tố Huân nhếch lên, chủ quán kia bị nhìn thấu, mặt đỏ lên, quạt động không được mà không động không xong, cứng đơ ra.

”Gió thổi ra từ quạt này, cũng thơm hơn quạt đàn hương bình thường, tranh trên quạt đã được sấy qua, khá đẹp mắt.” Mạnh Tuyết Nghi khen.

Quạt đàn hương bình thương một lượng bạc một cái, người bình thường không dùng nổi vật phẩm tinh xảo như vậy, Mạnh Tuyết Nghi ở nhà gỗ trên núi, vì sao lời bình thành thạo như thế, giống như thường xuyên sử dụng.

Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, Diệp Tố Huân cũng không thèm để ý, nàng bị quạt đàn hương tinh mỹ lịch sự tao nhã hấp dẫn.

Quạt Trấn Hương Đàn được khắc tinh tế từ cây đàn hương mà thành. Mặt quạt có sơn thủy, tranh hoa, chim, cá các loại... Hình ảnh trông rất sống động, cây quạt linh lung tinh xảo, màu sắc tú lệ, khi nhẹ lay động, mùi mộc đàn thơm ngát tỏa ra bốn phía, thấm vào lòng người.

Trình Sâm cười nhìn Diệp Tố Huân và Mạnh Tuyết Nghi.

”Vừa rồi tới một nhà kia, cũng nhiều cái đẹp lắm, chúng ta đến bên kia nhìn nhìn lại, ta muốn mua một hai ngàn cho cha ta tiêu thụ ở hiệu buôn.” Diệp Tố Huân lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng.

Một hai ngàn? Đúng là mua bán đáng kể ở mùa này, vừa rồi Diệp Tố Huân tiếu tựa phi tiếu nhìn chủ quán, khiến ắn quẫn bách, nghe Diệp Tố Huân muốn mua nhiều, không chút nào hoài nghi tính chân thật của lời nói này, lập tức nói: “Ta có thể hạ giá cho ba vị, nếu muốn mua tới 2000, thì 500 văn một cái.

Diệp Tố Huân hư hư thật thật, không ngờ chủ quán giảm nửa giá, cái quạt này có tranh và thủ công không kém, vừa đi qua mấy nhà, những chủ quán kia không dứt khoát bằng chủ tiệm này, Diệp Tố Huân thực sự hơi động tâm, chỉ là trên người mình không có bạc, không biết Trình Sâm có bao nhiêu bạc, Diệp Tố Huân nhìn Trình Sâm, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trình Sâm lắc đầu.

Đây là tỏ vẻ không có bạc rồi,, Diệp Tố Huân nhìn lướt qua cây quạt, 500 văn đã quá gần giá vốn, lãi cho chủ quán cũng vô cùng ít, nế không phải trời lạnh, 800 văn một cái chưa chắc đã được.

Cơ hội kiếm bạc trắng tốt như vậy Diệp Tố Huân không buông được, suy nghĩ cút, nói với chủ quán: “Chúng ta còn muốn đi Giới Lăng tế tổ, không tiện mang theo hàng hóa đợi lúc trở về Giang Ninh thì tới lấy nhé.”

Mua bán đến tay lại không thành, chủ quán nghe được lời của Diệp Tố Huân có chút ủ rũ, chuyến này đi rồi, ai biết còn tới hay không, lại nghe đến ở Giang Ninh, con mắt sáng ngời, nói: “Hiệu buôn của tiểu thư ở Giang Ninh? Không biết là nhà nào? Trong trấn gần đây có rất nhiều người muốn lên Giang Ninh tham gia ân khoa, sắp đi, có thể mang hộ giúp tiểu thư.”

Lúc đến Diệp Tố Huân nhìn thấy rất nhiều thư sinh trên đường, biết sắp tới ân, cố ý nói ra hai chữ Giang Ninh, đúng là đợi một câu này, lập tức biết thời biết thế nói:“Rất tốt, như vậy, trước ta giao năm mươi lượng, ngươi lại để cho người đưa đến phủ Anh quốc công ở Giang Ninh, có dì ta trả bạc.”

Ban đầu chủ quán nghe được chỉ giao năm mươi lượng, muốn bác bỏ, hai chữ không được đã đến miệng, nghe Diệp Tố Huân nói ra bốn chữ phủ Anh quốc công vội vàng nuốt trở về, cao hứng đồng ý.

Trình Sâm thanh toán năm mươi lượng bạc, Diệp Tố Huân nhìn kỹ, chọn 2000 cái, còn thêm 1000 cái, chủ quán vui mừng quá đỗi, không hề đề cập tới phí đưa hàng (tiền ship ^_^)

**

”Quạt vô dụng vào lúc này nhưng đợi đến sang năm bán, quạt bình thường không thể so với quạt đàn hương, còn phải cẩn thận bảo dưỡng, ngươi lại không mở hiệu buôn, không cần mua những cái này.” Sau khi về khách điếm, Mạnh Tuyết Nghi không ngừng lắc đầu lại oán trách Trình Sâm: “Ngươi thật không đúng, nếu ngươi không chịu trả tiền, Tố Huân đã không lấy rồi.”

”Nàng thích là được rồi.” Trình Sâm nhìn Diệp Tố Huân ôn nhu cười, lơ đễnh nói.

” Ngươi nuông chiều nàng như vậy, se hại nàng cũng hại chính ngươi đó.”

” Có người cho mình nuông chiều, có gì không tốt.” Trình Sâm quay đầu nhìn mặt trời đang lặn xuống, buồn bã nói.

Hai người bọn họ nói chuyện, một là khẩu khí của trưởng bối, một là giọng điệu của người đang yêu, Diệp Tố Huân không được tự nhiên, mở miệng muốn biện bạch, lúc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trình Sâm không khỏi ngây ngẩn cả người.

Ráng chiều tươi đẹp, hào quang rực rỡ chiếu lên mặt Trình Sâm, ngũ quan hắn lộ ra hết sức nhu hòa, chợt nhìn về phía trên, làn da tuyết trắng thuần túy, ôn nhuận tinh tế tỉ mỉ tinh tế tỉ mỉ tựa như ngọc thạch, thậm chí còn sáng bóng hơn.

Trình Sâm đột nhiên quay đầu lại, Diệp Tố Huân né tránh không kịp, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn rõ trong mắt của đối phương, ánh mắt mông lung của Trình Sâm chậm rãi tập trung, vui vẻ lưu chuyển trong ánh mắt hắc bạch phân minh.

”Tố Huân muội muội...” Trình Sâm thì thầm giống như khẽ gọi, mắt lạnh nhạt như nước hơi gợn sóng ôn nhu.

Diệp Tố Huân mất phương hướng, cũng chỉ là trong nháy mắt, đôi mắt cực nhanh trở nên timhr táo.

”Đa tạ Sâm biểu ca ủng hộ, đợi sau khi trở về, muội sẽ trả lại bạc.”

”Chúng ta đừng đi Giới Lăng nữa, mau về kinh trước.” Giống như không phát giác được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa Trình Sâm và Diệp Tố Huân, Mạnh Tuyết Nghi cau mày nói: “Quạt này thì... Tố huân, trở về tự mình quản lí. Trình Sâm, sắp tới ân khoa, công việc trong triều đình khẳng định nhiều,, ngươi rời đi lâu như thế không ổn.”

Diệp Tố Huân đồng ý, chẳng qua là ngượng ngùng phụ họa, dù sao là Trình Sâm quay trở lại nguyên quán tế bái, không phải du sơn ngoạn thủy.

Trình Sâm cau mày, Mạnh Tuyết Nghi nhìn chằm chằm hắn, có chút hùng hổ dọa người, hai người giống như đang đọ sức.

Khẩu khí nói chuyện và hành vi của Mạnh Tuyết Nghi chưa từng cho là người lạ, tự nhiên trôi chảy, có khi Diệp Tố Huân cảm thấy rất quái lạ, tựa hồ Mạnh Tuyết Nghi là trưởng bối thân thích Trình gia.

Lúc chạm chân xuống đường Giang Ninh, Diệp Tố Huân còn có chút khó có thể tin, le ra phải đi về quê bái tế, Trình Sâm lại bị dăm ba câu của Mạnh Tuyết Nghi khiến cho quay lại.

Trên đường Mạnh Tuyết Nghi không hề đặt câu hỏi, Trình Sâm giống như tâm sự đầy bụng, không yên lòng tĩnh tọa, không hề mang theo nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Diệp Tố Huân.

Thiếu đi một đôi mắt ôn nhu mang ngàn vạn thâm tình chân thành nhìn, Diệp Tố Huân tự tại rất nhiều, ánh mắt Trình Sâm nhìn mình, thật đúng là không cách nào làm như không thấy.

Vốn là ngồi chính giữa, Diệp Tố Huân và Trình Sâm thay đổi vị trí, ngồi gần cửa số, nhấc màn xe lên thưởng thức cảnh sắc đi ngang qua.

Ngày đi đêm nghỉ, mười ngày trôi qua, mơ hồ có thể thấy được thành Giang Ninh, xe ngựa đã gần đến núi Huyền Không rồi.

Ngoài cửa sổ, một ngựa vọt qua như tên bắn, nhanh như tia chớp, mặt mày anh tuấn thoáng qua mắt Diệp Tố Huân.

Anh tuấn dung nhan kia, những ngày này chiếm trọn đầu óc nàng, khuôn mặt sáng ngời nọ, một đôi mắt mừng rỡ vạn phần nhìn nàng, thâm tình nói Tố Tố cuối cùng ta tìm được nàng rồi, lại bi ai mệt mỏi nhìn nàng dưới bongsmats, xúc động phẫn nộ nói Tố Tố sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy.

Hai tay Diệp Tố Huân phát run, không bắt lấy rèm, nhẹ nhàng rơi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện