Không thể dễ dàng tin tưởng, Diệp Tố Huân cắn môi nín hơi chờ.

Đất dưới chân trên núi ẩm ướt, có mùi nấm mốc khiến người ta buồn nôn, gió trên núi lung lay cỏ dại, rung động sột sột soạt soạt.

Trong bụi cỏ này có thể có rắn hay không? Có thể có côn trùng mình không biết hay không? Diệp Tố Huân kiệt lực đè sợ hãi trong lòng xuống, buộc bản thân không phát run vì sợ.

Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của Tai Lạc Hồ và lão Tứ hết xa rồi gần, gần rồi lại xa, trước sau đều ở gần đây, không đi một bước.

”Có lẽ nha đầu ngốc kia thật sự không ở bên này rồi, làm thế nào đây?”

”Tìm không thấy người, chỉ có thể trở về thôi.”

Tiếng bước chân đi xa, không biết là hai người kia đi thật hay là dụ nàng xuất hiện, Diệp Tố Huân im lặng nắm sấp, không dám cử động. Chạy trốn khiến cơ thể đổ mồ hôi, lúc này dừng lại, xiêm y ướt đẫm mồ hôi dính trên người, trở nên lạnh buốt, Diệp Tố Huân cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, thời gian qua đi, đầu chóng mặt, mắt nặng, ý thức càng ngày càng bay lơ lửng.

Mơ mơ hồ hồ cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe vài tiếng mắng to, nhánh cỏ nghiêng ngả, một lát sau, xung quanh trở nên tĩnh lặng, Diệp Tố Huân nhẹ nhàng thở ra, lần này, hai người kia hẳn là đi thật.

Lúc trốn để khỏi chết đã chạy bừa, lúc này lại muốn lại muốn đi xuống, lộ trình giống như không có cuối cùng, Diệp Tố Huân động bước đi xuống chân núi.

Trong rừng càng ngày càng tối, mặt trời nghiêng về phía tây, nếu trời tối mà vẫn chưa kịp xuống núi, dã thú qua lại... Diệp Tố Huân sợ tới mức phát run, căng ra mí mắt nặng nề, tưởng tượng phía sau có một con hổ to đuổi, chậm một bước sẽ thịt nát xương tan. Tưởng tượng như thế, hai chân đang đau lại có sức lực.

Cuối cùng rừng cũng ở phía sau, sau một hồi thoát hiểm Diệp Tố Huân cũng không nhịn được nữa, lung la lung lay khó có thể đứng thẳng. Dưới ánh sáng lờ mò có thể thấy phía trước có hai người, Diệp Tố Huân cả kinh, sau đó thì hơi yên tâm, bóng dáng cao gầy kia một thân trường bào cẩm y, theo sau là một người mập lùn, thoạt nhìn là chủ tớ, không phải hai người đuổi theo mình.

Hai chủ tớ kia lúc này cũng đã thấy Diệp Tố Huân. Người có vẻ là hạ nhân câu mày nói: “Đại thiếu gia, sao nữ tử này chật vật như vậy?”

”Nói ít thôi.” Người được gọi là đại thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, liếc Diệp Tố Huân, xoay người bước đi, hiển nhiên không có ý định hỏi thăm cũng không có ý định giúp đỡ.

Người nọ đã đi được vài chục bước, Diệp Tố Huân cảm thấy đại thiếu gia nọ cực kỳ quen mặt.

Hẳn người này là huynh trưởng Trình Hạo, con ruột Trình phu nhân - Trình Sâm, nếu thật là hắn, thì có thể nhờ hắn giúp đỡ.

Diệp Tố Huân thử thăm dò kêu lên: “Trình Sâm? Trình đại công tử?”

Hai người đi phía trước dừng bước chân xoay người lại, người hầu kia nói: “Đại thiếu gia, nàng ta gọi người kìa.”

Quả nhiên là Trình Sâm, Diệp Tố Huân nhẹ nhàng thở ra, lờ mờ thấy Trình Sâm đứng nguyên tại chỗ, môi mỏng trên mặt tuấn lãng thanh tú nhếch lên, vẻ mặt đề phòng nhìn mình, Diệp Tố Huân kiệt lực muốn giải nghĩa duyên phận của mình và Trình phu nhân nhưng trước mắt một hồi choáng váng, không cách nào nói tỉ mỉ, Diệp Tố Huân liều mạng giật xuống ngọc bội Trình phu nhân đưa, dùng tất cả sức lực còn lại, nói: “Đây là ngọc bội nương huynh tặng cho ta...”

”Cô là Diệp Tố Huân?” Trình Sâm chạy vội tới.

Hắn biết tên của mình, được cứu rồi, gánh nặng trong lòng Diệp Tố Huân đã được giải khai, ngã xuống trên đất.

”Cô sao vậy?”

”Ngu Quân Duệ...” Chỉ nói được ba chữ kia, Diệp Tố Huân đã lâm vào mê mang.

**

Đề nghị của Trình Hạo, mặc dù Ngu Quân Duệ hơi động tâm lại không có ý định làm theo, hắn sợ một vô ý khiến Lưu Uyển Ngọc cuốn lấy, không thoát thân được.

Thế nhưng dụ nàng ta nói ra bằng cách gì đây? Đi ra cửa tiệm, trong lòng Ngu Quân Duệ nóng như lửa đốt, nghĩ nghĩ, đi về phía Lưu phủ.

Hôm nay Lưu Uyển Ngọc không xuất phủ, như vậy, nếu Diệp Tố Huân xảy ra chuyện gì, đích thị là nàng ta không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Ngu Quân Duệ quyết định sử lừa gạt bức nàng ta hiện hình.

Bởi vì không thân mật với nương là Lưu Thị, Ngu Quân Duệ cũng không gần gũi với nhà cữu phụ nhưng ngày lễ ngày tết vẫn gặp, tinh tường bố trí trong Lưu gia.

Ngu Quân Duệ không đi cửa chính, nhảy tường vào, trực tiếp vào dược phòng. Với tư cách Với tư cách thái y, Lưu phụ không cần luôn ở trong Thái y viện mà cũng có thể luyện dược trong dược phòng nhà mình.

Ngày hôm đó Lưu phụ đúng lúc không ở trong cung, đang ở dược phòng thì Ngu Quân Duệ lặng lẽ đi vào, chém vào trên cổ Lưu phụ, khiến ông ta hôn mê bất tỉnh.

Xé ngoại bào trói Lưu phụ thật chặt, chặn miệng, giấu vào trong góc tường dưới một đống thảo dược, thấy không có sơ hở, Ngu Quân Duệ lại đi chỗ khác.

Người hầu trong Lưu gia chỉ có mấy người, Ngu Quân Duệ làm như cũ, đánh Lưu mẫu và những người khác bất tỉnh rồi trói lại giấu đi, tìm trong Lưu gia một lần, không không có tìm được Diệp Tố Huân. Vốn cũng không trông mong Lưu Uyển Ngọc sai người trói Diệp Tố Huân giấu trong nhà mình, nhưng Ngu Quân Duệ vẫn thất thần một lát, tường đã rời Lưu gia.

Hiện tại chỉ có thể đánh cược Lưu Uyển Ngọc có quan tâm phụ mẫu mình và Lưu gia thôi.

Lúc Ngu Quân Duệ trở lại Ngu phủ, Ngu Quân Diệp đã đưa Diêu Ý Chân về nhà, bẩm qua chuyện xảy ra ngoài ý muốn cho Ngu Diệu Sùng, cả nhà đều ở trong Trọng Hi Đường đợi tin tức.

”Huân Nhi đâu? Còn chưa tìm được?” Ngu Quân Diệp bắt lấy đích cổ tay Ngu Quân Duệ, nóng lòng hỏi.

”Tìm được rồi.” Ngu Quân Duệ trầm mặt nói.

Một câu, sắc mặt bốn người trong sảnh khác nhau, Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra mặt hiện lên vẻ vui mừng, Lưu Thị hơi tiếc, chỉ vẻ mặt Lưu Uyển Ngọc bình tĩnh hình như cái gì cũng không nghe thấy.

”Huân Nhi quay trở lại Lê Viên rồi hả?” Ngu Quân Diệp nhìn phía sau Ngu Quân Duệ, không thấy người, hỏi, Ngu Quân Duệ chưa kịp trả lời đã nói với Ngu Diệu Sùng: “Cha, con đi gặp Huân Nhi.”

”Đại ca, đệ chỉ nói tìm được rồi, chưa nói Huân Nhi đã về, Huân Nhi chưa về.” Ngu Quân Duệ ngăn Ngu Quân Diệp lại.

”Có ý gì? Có phải Huân Nhi xảy ra việc gì không, đúng là nó đi gặp Trình phu nhân?” Ngu Diệu Sùng hỏi.

”Không phải nàng ấy đi gặp Trình phu nhân.” Ánh mắt Ngu Quân Duệ liếc Lưu Uyển Ngọc, thần sắc cười như không cười, thản nhiên nói: “Huân Nhi gặp người xấu nhưng cũng gặp quý nhân, chẳng biết tại sao, con vừa mới nghe được, nhà cữu phụ đã đã xảy ra chuyện, cả nhà đi cứu Huân Nhi bị người mang đi.”

”Con nói cái gì? Huân Nhi gặp chuyện không may được cứu vớt có quan hệ gì với cữu phụ con?” Lưu Thị thay đổi sắc mặt, giọng nói cao lên rất nhiều.

”Con cũng không biết.” Ngu Quân Duệ buông tay.

”Duệ Nhi, chuyện là thế nào?” Ngu Diệu Sùng nhíu mày, miệng hỏi Ngu Quân Duệ, nhưng ánh mắt lại bắn về phía Lưu Thị.

”Lão gia, chuyện này ta cũng không biết.” Lưu Thị giải thích, bờ môi khẽ nhếch đột nhiên khép lại, ánh mắt do dự nhìn về phía Lưu Uyển Ngọc.

Gió nhẹ thổi qua đại sảnh, màn tơ nhu hòa đung đưa, khơi gợi tiếng vang gần như tuyệt vọng giãy dụa. Lưu Uyển Ngọc cảm thấy cả người hô hấp không trôi chảy. Ngu Quân Duệ nói thật hay giả? Có thể mang cha mình đi, sẽ là ai? Không, đây là hắn nói bậy, Diệp Tố Huân chưa thoát hiểm, hắn đây là đang tánh mạng người nhà mình uy hiếp mình, cha mình là cữu phụ hắn, hắn thật sẽ làm điều bất lợi với cha nương mình sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện