Thông suốt, toàn thân Ngu Quân Duệ đều là mồ hôi lạnh.
Không biết Diệp Tố Vân đi Cúc Viên đã bao lâu? Chuyện hỏng bét kia đã xảy ra chưa? Hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngu Quân Duệ chạy gấp về phía Cúc Viên.
Ngày ấy Diệp Tố Vân giúp Lưu Uyển Ngọc sửa xiêm y, nhìn kĩ kiểu dáng, lòng tràn đầy vui mừng khi trở về, tưởng tượng lúc nàng ta mặc xiêm y đến nịnh Ngu Diệu Sùng, khiến ông vui mừng, không nói hai lời định ra hôn sự của nàng ta với Ngu Quân Diệp.
Sau khi bình tĩnh Diệp Tố Vân lại phát sầu, nàng ta chỉ tạm trú ở Ngu phủ, xuất phủ có khá nhiều bất tiện, chưa quen thuộc thành Giang Ninh, không dễ mua được chất vải và màu sắc giống.
Đầu óc Diệp Tố Vân xoay lòng vòng, hôm sâu cầm một trâm cài ngọc châu tìm Lưu Uyển Ngọc.
”Uyển Ngọc tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên muội phát hiện trâm cài ngọc châu này đặc biệt mang tới, tặng tỷ.”
”Đa tạ Tố Vân muội muội.” Lưu Uyển Ngọc dường như yêu thích không buông tay, hẳn sẽ cài lên đầu, với tư cách đáp lễ, nàng ta đưa một thớt vải cho Diệp Tố Vân, đúng là loại vải Diệp Tố Vân cần làm xiêm y Hoa phu nhân thích, hơn nữa đã huân hương, có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi.
Diệp Tố Vân đè xuống hoan hỉ trong lòng, cười nói: “Mùi này thật thơm.”
”Đây là mùi thơn Hoa phu nhân ưa thích, ta cố ý huân đấy, nếu muội muội thích ta sẽ tặng một túi thơm cho muội.” Lưu Uyển Ngọc soi gương, cài trâm lên tóc, tiện tay tháo xuống túi thơm bên hông cho Diệp Tố Vân.
Cẩn thận cắt từng đường, trong mười ngày, Diệp Tố Vân đã may xong một bộ quần áo.
Xiêm y này có chất vải và màu sắc không tệ, nhưng kiểu dáng lại ở hai mươi năm trước, kém hơn nhiều vạt áo giao lĩnh trăm điệp bây giờ nhiều, Diệp Tố Vân vốn định mặc hàng ngày lại sợ người khác chế nhạo nên đành thay lúc đi gặp Ngu Diệu Sùng.
Diệp Tố Vân lại sợ Ngu Diệu Sùng giống mấy ngày trước, tránh mặt nàng ta, buổi sáng bèn cầm năm mươi lượng bạc, lại sai một quản sự ma ma trong phủ mua giúp mấy giỏ dưa leo tươi, giao cho đồ cho Lưu Thị, lấy cớ quấy rầy Ngu gia đã lâu, nên xin gửi những vật này tới hạ nhân để bày tỏ lòng biết ơn.
Cái cớ này thật vụng về, muốn cảm ơn cũng phải tạ chủ tử, nào có cảm ơn hạ nhân trong phủ nhưng Lưu Thị đang hao hết tâm tư giúp Diệp Tố Vân quét dọn chướng ngại, tự nhiên sẽ không chăm chú so đo, còn theo ý của nàng ta, bảo ma ma quản sự truyền lời xuống, ăn trưa xong hạ nhân trong phủ tập hợp ở sảnh hai.
Dù là vậy nhưng người trong Cúc Viên sẽ không rời đi hết, Lưu Thị lại bảo Lưu Uyển Ngọc chọn thời gian tốt, dụ người hầu trong Cúc Viên đi chỗ khác để Diệp Tố Vân thuận lợi gặp Ngu Diệu Sùng.
Kế Lưu Uyển Ngọc hiến là để Ngu Diệu Sùng và một nữ tử khác có chuyện tốt, sau đó ông sẽ phải đưa ra ý nạp thiếp, lại nói Ngu Diệu Sùng không gần nữ sắc, tìm bên ngoài không dễ được việc, không bằng dụng kế để Diệp Tố Huân bị Ngu Diệu Sùng làm nhục, nạp thiếp. Một người ngu ngốc không có ảnh hưởng tới địa vị của Lưu Thị, còn có thể ly gián Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng.
Lưu Thị lắc đầu phản đối: “Hai nha hoàn bên cạnh Diệp Tố Huân rất thông minh, lại một tấc cũng không rời, không dễ làm, nếu đánh rắn động cỏ khiến dượng cháu chú ý, sau này liền khó làm, ta thấy tốt hơn là làm Diệp Tố Vân cắn câu.”
Nếu Diệp Tố Vân thành tiểu thiếp của Ngu Diệu Sùng, dựa theo bối phận, Ngu Quân Duệ không thể lấy Diệp Tố Huân rồi, Lưu Uyển Ngọc đồng ý lời Lưu Thị. Những ngày sau bất động thanh sắc dụ dỗ, quả nhiên câu được con cá Diệp Tố Vân.
Làm thế nào để Ngu Diệu Sùng mất thần trí, phát sinh chuyện cẩu thả với Diệp Tố Vân thì Lưu Uyển Ngọc không nghĩ ra nhưng Lưu Thị đã chát chát nói: “Không cần nghĩ nữa, trở về nói phụ thân cháu giao cho một ít bao ảo ảnh.”
”Cô mụ, lỡ chúng ta cũng ngửi thấy thì sao? Hơn nữa, sao tính được thời điểm tốt để huân hương?”
”Cái này cháu không cần lo lắng...”
Bôi bạc hà vào sau tai sẽ thay đổi dược tính ảo ảnh, càng đặc thù hơn, lúc ngửi được khí tức người khác phái sẽ không phát tác.
Lưu Thị bảo nàng ta đến Cúc viên giúp điều hạ nhân đi, Lưu Uyển Ngọc đồng ý.
Đường đến Cúc Viên có đi qua Lê Viên, Lưu Uyển Ngọc nhìn cửa sân Lê Viên, tròng mắt chuyển động, nghĩ đến Diệp Tố Huân ngu ngốc, dù chọc ghẹo thế nào nàng cũng không biết, thích thú tiến vào Lê Viên.
Mùa hè nóng bức, ở bên ngoài mát mẻ hơn trong phòng, Diệp Tố Huân lẳng lặng ngồi dưới mái hiên, Lục La và Tử Điệp ở bên cạnh dựa vào cột trụ hành lang ngủ, hạ nhân khác hoặc là tìm tỷ muội chơi, hoặc là ngủ trưa, trong Lê Viên vô cùng im ắng.
Lưu Uyển Ngọc nhẹ nhàng đi kéo tay Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân muốn bỏ qua thì Lưu Uyển Ngọc đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, chớp mắt thân mật nhìn Diệp Tố Huân.
Giả ngu ngốc, Diệp Tố Huân không tiện có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Lưu Uyển Ngọc không nói câu nào.
Lưu Uyển Ngọc kéo túi thơm trên đai lưng xuống, lắc trước mặt Diệp Tố Huân, ngón tay chỉ chỉ cửa sân, dùng ánh mắt cổ vũ Diệp Tố Huân đi cùng nàng ta sẽ có túi thơm.
Nàng ta thần thần bí bí muốn làm cái gì vậy, Diệp Tố Huân suy nghĩ một chút, quyết định đi theo Lưu Uyển Ngọc, xem nàng ta muốn làm cái gì.
”Diệp tam tiểu thư, xin ngài đừng làm khó dễ nô tì, khay đựng trái câu này nô tì có thể cầm vào cho lão gia thay Diệp tam tiểu thư.”
Cửa ra vào Cúc Viên, Diệp Tố Vân dùng tất cả vốn liếng, lại nói là lễ vật khá tốt nhưng Xán Nhi hầu hạ Ngu Diệu Sùng không cho nàng ta đi vào.
”Tố Vân muội muội, Xán Nhi...” Lưu Uyển Ngọc cười nói tự nhiên, kín đáo đưa túi thơm trong tay cho Diệp Tố Huân, dò xét tình hình.
Đây là kéo mình tới xem chuyện cười của Diệp Tố Vân hả? Diệp Tố Huân nhìn bóng lưng của Lưu Uyển Ngọc hơi khó hiểu, ở chỗ nàng không nhìn thấy, Lưu Uyển Ngọc vội bảo Diệp Tố Vân dừng nói, ngón tay chỉ về phía sau mình.
Diệp Tố Vân thấy Diệp Tố Huân, âm thầm cảm kích Lưu Uyển Ngọc cẩn thận, Lưu Uyển Ngọc xen vào giữa nàng ta và Xán Nhi, cuốn lấy Xán Nhi, sau đó nàng ta vội vàng kéo Diệp Tố Huân đi vào Cúc Viên.
Ngu Diệu Sùng đã thấy nàng ta mặc y phục ưa thích nhất, nếu giận nàng ta mạnh mẽ xông tới Cúc Viên, thêm một người ngu ngốc chia sẻ với nàng ta cũng rất tốt.
Bên trong Cúc Viên tràn đầy hoa cúc đập vào mắt (~!~), nhưng giờ chưa tới lúc hoa nở, chỉ thấy lá xanh, lá cây xen vào nhau, chất đống một cụm, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra độc một màu xanh, mặc dù không có hoa tươi đẹp nhưng lại có một phen tươi mát, lịch sự, tao nhã khác.
Đá xếp thành đường, tiến vào cửa Thùy Hoa Lâu, xuyên qua hành lang, chủ phòng xuất hiện. Gỗ chạm rỗng, điêu khắc hình đại bàng, rất trang nhã và tinh xảo.
Lúc thấy cửa gỗ lim khắc hoa, Diệp Tố Huân hoàn hồn, nhớ tới Ngu Diệu Sùng cổ quái, mãnh liệt dựt tay Diệp Tố Vân chạy ra ngoài.
”Tỷ tỷ.” Diệp Tố Vân vội đuổi theo, bắt cổ tay Diệp Tố Huân không để nàng đi, một bên hét lớn: “Ngu bá bá, cháu và tỷ tỷ tới thăm bá.”
”Ngươi không biết quy củ nơi này à? Bá mẫu chưa nói với ngươi...” Ngu Diệu Sùng đúng lúc sắp ra ngoài, sau khi Diệp Tố Vân mở miệng, ông đã xuất hiện ở cửa phòng.
Giương mắt nhìn tỷ muội Diệp Tố Vân, lời nói của Ngu Diệu Sùng bị bỏ dở, ngừng nghỉ, ông hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tố Vân, âm hiểm lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi mặc thành thế này?”
Không phải nói Ngu Diệu Sùng thấy sẽ rất thích sao? Tại sao thần sắc ông giống như muốn giết nàng ta? Diệp Tố Vân sợ tới mức hai chân phát run.
”Ngu bá bá, cháu...”
”Cởi xiêm y ra, sau này ngươi không được mặc y phục như thế.” Ngu Diệu Sùng đi nhanh vài bước, đặt tay ở cổ áo Diệp Tố Vân, dùng sức xé rách.
Mặt mày ông vặn vẹo, giọng nói giống như truyền tới từ địa ngục, âm trầm dọa người.
Sao Ngu Diệu Sùng mất khống chế, giống như điên? Diệp Tố Huân nghiêng người liếc quần áo quái dị của Diệp Tố Huân, thừa dịp Diệp Tố Vân ngây người, lặng lẽ gạt tay của nàng ta ra, lui về sau hai bước, chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi này.
”Ẩn Dật, nàng đừng đi.” Một trận gió quét tới, Ngu Diệu Sùng nắm lấy bả vai Diệp Tố Huân.
Chuyện gì thế này? Diệp Tố Huân không quan tâm tới việc giả ngốc nữa, hai chân hơi cong, hai vai co rụt lại, thoát khỏi tay Ngu Diệu Sùng, quay người chạy về phía cửa.
”Ẩn Dật, tha thứ cho ta đi, đừng rời bỏ ta...”
Giọng nói phía sau vừa buồn rầu vừa tuyệt vọng, Diệp Tố Huân dừng bước quay đầu lại, đúng lúc dược lực Diệp Tố Vân phát tác, chăm chú vòng quanh eo Ngu Diệu Sùng không để ông rời khỏi, Diệp Tố Huân lại nhìn thấy là Lưu Uyển Ngọc vòng quanh eo Ngu Quân Duệ, còn Ngu Quân Duệ thì si ngốc nhìn nàng, trên mặt là thần sắc thống khổ và ôn nhu. Diệp Tố Huân một hồi hoảng hốt, cơ hồ muốn lập tực chạy qua nhào vào cái ôm của Ngu Quân Duệ.
Đúng lúc này, một tiếng hô lớn truyền đến.
Hình như là giọng Ngu Quân Duệ, tinh thần Diệp Tố Huân hoảng hốt, một bóng dáng rất nhanh chạy đến.
Người tiến vào dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, con mắt thường ngày lãnh ngạo, hờ hững giờ chỉ có hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.
”Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân bổ nhào vào người tới.
”Tố Tố...”
Nhìn thấy Diệp Tố Huân ở đây hơn nữa hai con ngươi đầy sương mù che phủ, ý thức mơ hồ, Ngu Quân Duệ vừa sợ vừa tức, gần như muốn ra ngoài một chưởng đập chết Lưu Uyển Ngọc.
Khí tức dương cương ôn hòa đập vào mặt, Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy huyết dịch trở nên nóng hổi, khao khát khó nói lập tức tràn ngập đầy cả người.
”Quân Duệ ca ca, ôm muội... Muốn muội...” Diệp Tố Huân ôm chặt Ngu Quân Duệ, rên rỉ cầu hoan.
Cũng chỉ trong chốc lát, ngửi thấy mùi túi thơm ảo ảnh trong tay Diệp Tố Huân, nội tâm Ngu Quân Duệ rung động, bàn chân trở nên vô lực, vật giữa khố trong chớp mắt đã có phản ứng.
Níu lại lí trí, Ngu Quân Duệ ý thức được tình huống nguy cấp.
”Ẩn Dật, trở về, về bên cạnh ta.” Tiếng kêu vô cùng lo lắng và thống khổ vang lên, Ngu Quân Duệ nhìn thấy đôi mắt đỏ au của cha hắn mở to, nhìn chằm chằm Diệp Tố Huân khẩn cầu, ánh mắt của ông cho thấy ông muốn xông đến nhưng phần eo bị Diệp Tố Vân ôm chặt, giãy dụa mãi mà không thoát.
Ẩn Dật là nhã xưng của Hoa phu nhân, tại sao cha hắn coi Diệp Tố Huân là Hoa phu nhân? Vì sao không động đến Diệp Tố Vân đang ôm ông? Trong đầu Ngu Quân Duệ có chút hỗn loạn, không đợi hắn làm rõ, không cho hắn thời gian đợi, Ngu Diệu Sùng đã đẩy Diệp Tố Vân ra, mở hai tay chạy về phía Diệp Tố Huân.
Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân, thân thể lắc lư, nghiêng người né Ngu Diệu Sùng, mũi chân điểm một cái đã vọt đến trước mặt Diệp Tố Vân, lấy tay đập vào gáy nàng ta, Diệp Tố Vân liền mềm nhũn trượt chân trên đất.
Ngưng thở, ném Tố Vân ra sau lưng. Đi hai bước về phía cửa sân, Ngu Quân Duệ dừng lại, lớn tiếng kêu: “Uyển Ngọc, đến đây.”
Sau khi Diệp Tố Vân lôi Diệp Tố Vân vào Cúc Viên thì Lưu Uyển Ngọc vẫn ở ngoài cửa quấn quít Xán Nhi, thấy Ngu Quân Duệ đến nhất thời không biết làm sao cho tốt, nghe thấy Ngu Quân Duệ gọi, không đi thì không thỏa đáng, bèn vội chạy vào Cúc Viên.
Ngu Quân Duệ thấy Lưu Uyển Ngọc vào, lạnh lùng cười cười, lùi lại, Lưu Uyển Ngọc bị hắn dùng lực đánh về phía Ngu Diệu Sùng.
Khóe mắt thấy Ngu Diệu Sùng đã ôm Lưu Uyển Ngọc, Ngu Quân Duệ không hề dừng lại, một tay ôm Diệp Tố Huân, một tay nhấc Diệp Tố Vân lên, chạy gấp ra ngoài cửa trước.
Không biết Diệp Tố Vân đi Cúc Viên đã bao lâu? Chuyện hỏng bét kia đã xảy ra chưa? Hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngu Quân Duệ chạy gấp về phía Cúc Viên.
Ngày ấy Diệp Tố Vân giúp Lưu Uyển Ngọc sửa xiêm y, nhìn kĩ kiểu dáng, lòng tràn đầy vui mừng khi trở về, tưởng tượng lúc nàng ta mặc xiêm y đến nịnh Ngu Diệu Sùng, khiến ông vui mừng, không nói hai lời định ra hôn sự của nàng ta với Ngu Quân Diệp.
Sau khi bình tĩnh Diệp Tố Vân lại phát sầu, nàng ta chỉ tạm trú ở Ngu phủ, xuất phủ có khá nhiều bất tiện, chưa quen thuộc thành Giang Ninh, không dễ mua được chất vải và màu sắc giống.
Đầu óc Diệp Tố Vân xoay lòng vòng, hôm sâu cầm một trâm cài ngọc châu tìm Lưu Uyển Ngọc.
”Uyển Ngọc tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên muội phát hiện trâm cài ngọc châu này đặc biệt mang tới, tặng tỷ.”
”Đa tạ Tố Vân muội muội.” Lưu Uyển Ngọc dường như yêu thích không buông tay, hẳn sẽ cài lên đầu, với tư cách đáp lễ, nàng ta đưa một thớt vải cho Diệp Tố Vân, đúng là loại vải Diệp Tố Vân cần làm xiêm y Hoa phu nhân thích, hơn nữa đã huân hương, có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi.
Diệp Tố Vân đè xuống hoan hỉ trong lòng, cười nói: “Mùi này thật thơm.”
”Đây là mùi thơn Hoa phu nhân ưa thích, ta cố ý huân đấy, nếu muội muội thích ta sẽ tặng một túi thơm cho muội.” Lưu Uyển Ngọc soi gương, cài trâm lên tóc, tiện tay tháo xuống túi thơm bên hông cho Diệp Tố Vân.
Cẩn thận cắt từng đường, trong mười ngày, Diệp Tố Vân đã may xong một bộ quần áo.
Xiêm y này có chất vải và màu sắc không tệ, nhưng kiểu dáng lại ở hai mươi năm trước, kém hơn nhiều vạt áo giao lĩnh trăm điệp bây giờ nhiều, Diệp Tố Vân vốn định mặc hàng ngày lại sợ người khác chế nhạo nên đành thay lúc đi gặp Ngu Diệu Sùng.
Diệp Tố Vân lại sợ Ngu Diệu Sùng giống mấy ngày trước, tránh mặt nàng ta, buổi sáng bèn cầm năm mươi lượng bạc, lại sai một quản sự ma ma trong phủ mua giúp mấy giỏ dưa leo tươi, giao cho đồ cho Lưu Thị, lấy cớ quấy rầy Ngu gia đã lâu, nên xin gửi những vật này tới hạ nhân để bày tỏ lòng biết ơn.
Cái cớ này thật vụng về, muốn cảm ơn cũng phải tạ chủ tử, nào có cảm ơn hạ nhân trong phủ nhưng Lưu Thị đang hao hết tâm tư giúp Diệp Tố Vân quét dọn chướng ngại, tự nhiên sẽ không chăm chú so đo, còn theo ý của nàng ta, bảo ma ma quản sự truyền lời xuống, ăn trưa xong hạ nhân trong phủ tập hợp ở sảnh hai.
Dù là vậy nhưng người trong Cúc Viên sẽ không rời đi hết, Lưu Thị lại bảo Lưu Uyển Ngọc chọn thời gian tốt, dụ người hầu trong Cúc Viên đi chỗ khác để Diệp Tố Vân thuận lợi gặp Ngu Diệu Sùng.
Kế Lưu Uyển Ngọc hiến là để Ngu Diệu Sùng và một nữ tử khác có chuyện tốt, sau đó ông sẽ phải đưa ra ý nạp thiếp, lại nói Ngu Diệu Sùng không gần nữ sắc, tìm bên ngoài không dễ được việc, không bằng dụng kế để Diệp Tố Huân bị Ngu Diệu Sùng làm nhục, nạp thiếp. Một người ngu ngốc không có ảnh hưởng tới địa vị của Lưu Thị, còn có thể ly gián Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng.
Lưu Thị lắc đầu phản đối: “Hai nha hoàn bên cạnh Diệp Tố Huân rất thông minh, lại một tấc cũng không rời, không dễ làm, nếu đánh rắn động cỏ khiến dượng cháu chú ý, sau này liền khó làm, ta thấy tốt hơn là làm Diệp Tố Vân cắn câu.”
Nếu Diệp Tố Vân thành tiểu thiếp của Ngu Diệu Sùng, dựa theo bối phận, Ngu Quân Duệ không thể lấy Diệp Tố Huân rồi, Lưu Uyển Ngọc đồng ý lời Lưu Thị. Những ngày sau bất động thanh sắc dụ dỗ, quả nhiên câu được con cá Diệp Tố Vân.
Làm thế nào để Ngu Diệu Sùng mất thần trí, phát sinh chuyện cẩu thả với Diệp Tố Vân thì Lưu Uyển Ngọc không nghĩ ra nhưng Lưu Thị đã chát chát nói: “Không cần nghĩ nữa, trở về nói phụ thân cháu giao cho một ít bao ảo ảnh.”
”Cô mụ, lỡ chúng ta cũng ngửi thấy thì sao? Hơn nữa, sao tính được thời điểm tốt để huân hương?”
”Cái này cháu không cần lo lắng...”
Bôi bạc hà vào sau tai sẽ thay đổi dược tính ảo ảnh, càng đặc thù hơn, lúc ngửi được khí tức người khác phái sẽ không phát tác.
Lưu Thị bảo nàng ta đến Cúc viên giúp điều hạ nhân đi, Lưu Uyển Ngọc đồng ý.
Đường đến Cúc Viên có đi qua Lê Viên, Lưu Uyển Ngọc nhìn cửa sân Lê Viên, tròng mắt chuyển động, nghĩ đến Diệp Tố Huân ngu ngốc, dù chọc ghẹo thế nào nàng cũng không biết, thích thú tiến vào Lê Viên.
Mùa hè nóng bức, ở bên ngoài mát mẻ hơn trong phòng, Diệp Tố Huân lẳng lặng ngồi dưới mái hiên, Lục La và Tử Điệp ở bên cạnh dựa vào cột trụ hành lang ngủ, hạ nhân khác hoặc là tìm tỷ muội chơi, hoặc là ngủ trưa, trong Lê Viên vô cùng im ắng.
Lưu Uyển Ngọc nhẹ nhàng đi kéo tay Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân muốn bỏ qua thì Lưu Uyển Ngọc đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, chớp mắt thân mật nhìn Diệp Tố Huân.
Giả ngu ngốc, Diệp Tố Huân không tiện có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Lưu Uyển Ngọc không nói câu nào.
Lưu Uyển Ngọc kéo túi thơm trên đai lưng xuống, lắc trước mặt Diệp Tố Huân, ngón tay chỉ chỉ cửa sân, dùng ánh mắt cổ vũ Diệp Tố Huân đi cùng nàng ta sẽ có túi thơm.
Nàng ta thần thần bí bí muốn làm cái gì vậy, Diệp Tố Huân suy nghĩ một chút, quyết định đi theo Lưu Uyển Ngọc, xem nàng ta muốn làm cái gì.
”Diệp tam tiểu thư, xin ngài đừng làm khó dễ nô tì, khay đựng trái câu này nô tì có thể cầm vào cho lão gia thay Diệp tam tiểu thư.”
Cửa ra vào Cúc Viên, Diệp Tố Vân dùng tất cả vốn liếng, lại nói là lễ vật khá tốt nhưng Xán Nhi hầu hạ Ngu Diệu Sùng không cho nàng ta đi vào.
”Tố Vân muội muội, Xán Nhi...” Lưu Uyển Ngọc cười nói tự nhiên, kín đáo đưa túi thơm trong tay cho Diệp Tố Huân, dò xét tình hình.
Đây là kéo mình tới xem chuyện cười của Diệp Tố Vân hả? Diệp Tố Huân nhìn bóng lưng của Lưu Uyển Ngọc hơi khó hiểu, ở chỗ nàng không nhìn thấy, Lưu Uyển Ngọc vội bảo Diệp Tố Vân dừng nói, ngón tay chỉ về phía sau mình.
Diệp Tố Vân thấy Diệp Tố Huân, âm thầm cảm kích Lưu Uyển Ngọc cẩn thận, Lưu Uyển Ngọc xen vào giữa nàng ta và Xán Nhi, cuốn lấy Xán Nhi, sau đó nàng ta vội vàng kéo Diệp Tố Huân đi vào Cúc Viên.
Ngu Diệu Sùng đã thấy nàng ta mặc y phục ưa thích nhất, nếu giận nàng ta mạnh mẽ xông tới Cúc Viên, thêm một người ngu ngốc chia sẻ với nàng ta cũng rất tốt.
Bên trong Cúc Viên tràn đầy hoa cúc đập vào mắt (~!~), nhưng giờ chưa tới lúc hoa nở, chỉ thấy lá xanh, lá cây xen vào nhau, chất đống một cụm, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra độc một màu xanh, mặc dù không có hoa tươi đẹp nhưng lại có một phen tươi mát, lịch sự, tao nhã khác.
Đá xếp thành đường, tiến vào cửa Thùy Hoa Lâu, xuyên qua hành lang, chủ phòng xuất hiện. Gỗ chạm rỗng, điêu khắc hình đại bàng, rất trang nhã và tinh xảo.
Lúc thấy cửa gỗ lim khắc hoa, Diệp Tố Huân hoàn hồn, nhớ tới Ngu Diệu Sùng cổ quái, mãnh liệt dựt tay Diệp Tố Vân chạy ra ngoài.
”Tỷ tỷ.” Diệp Tố Vân vội đuổi theo, bắt cổ tay Diệp Tố Huân không để nàng đi, một bên hét lớn: “Ngu bá bá, cháu và tỷ tỷ tới thăm bá.”
”Ngươi không biết quy củ nơi này à? Bá mẫu chưa nói với ngươi...” Ngu Diệu Sùng đúng lúc sắp ra ngoài, sau khi Diệp Tố Vân mở miệng, ông đã xuất hiện ở cửa phòng.
Giương mắt nhìn tỷ muội Diệp Tố Vân, lời nói của Ngu Diệu Sùng bị bỏ dở, ngừng nghỉ, ông hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tố Vân, âm hiểm lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi mặc thành thế này?”
Không phải nói Ngu Diệu Sùng thấy sẽ rất thích sao? Tại sao thần sắc ông giống như muốn giết nàng ta? Diệp Tố Vân sợ tới mức hai chân phát run.
”Ngu bá bá, cháu...”
”Cởi xiêm y ra, sau này ngươi không được mặc y phục như thế.” Ngu Diệu Sùng đi nhanh vài bước, đặt tay ở cổ áo Diệp Tố Vân, dùng sức xé rách.
Mặt mày ông vặn vẹo, giọng nói giống như truyền tới từ địa ngục, âm trầm dọa người.
Sao Ngu Diệu Sùng mất khống chế, giống như điên? Diệp Tố Huân nghiêng người liếc quần áo quái dị của Diệp Tố Huân, thừa dịp Diệp Tố Vân ngây người, lặng lẽ gạt tay của nàng ta ra, lui về sau hai bước, chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi này.
”Ẩn Dật, nàng đừng đi.” Một trận gió quét tới, Ngu Diệu Sùng nắm lấy bả vai Diệp Tố Huân.
Chuyện gì thế này? Diệp Tố Huân không quan tâm tới việc giả ngốc nữa, hai chân hơi cong, hai vai co rụt lại, thoát khỏi tay Ngu Diệu Sùng, quay người chạy về phía cửa.
”Ẩn Dật, tha thứ cho ta đi, đừng rời bỏ ta...”
Giọng nói phía sau vừa buồn rầu vừa tuyệt vọng, Diệp Tố Huân dừng bước quay đầu lại, đúng lúc dược lực Diệp Tố Vân phát tác, chăm chú vòng quanh eo Ngu Diệu Sùng không để ông rời khỏi, Diệp Tố Huân lại nhìn thấy là Lưu Uyển Ngọc vòng quanh eo Ngu Quân Duệ, còn Ngu Quân Duệ thì si ngốc nhìn nàng, trên mặt là thần sắc thống khổ và ôn nhu. Diệp Tố Huân một hồi hoảng hốt, cơ hồ muốn lập tực chạy qua nhào vào cái ôm của Ngu Quân Duệ.
Đúng lúc này, một tiếng hô lớn truyền đến.
Hình như là giọng Ngu Quân Duệ, tinh thần Diệp Tố Huân hoảng hốt, một bóng dáng rất nhanh chạy đến.
Người tiến vào dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, con mắt thường ngày lãnh ngạo, hờ hững giờ chỉ có hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.
”Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân bổ nhào vào người tới.
”Tố Tố...”
Nhìn thấy Diệp Tố Huân ở đây hơn nữa hai con ngươi đầy sương mù che phủ, ý thức mơ hồ, Ngu Quân Duệ vừa sợ vừa tức, gần như muốn ra ngoài một chưởng đập chết Lưu Uyển Ngọc.
Khí tức dương cương ôn hòa đập vào mặt, Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy huyết dịch trở nên nóng hổi, khao khát khó nói lập tức tràn ngập đầy cả người.
”Quân Duệ ca ca, ôm muội... Muốn muội...” Diệp Tố Huân ôm chặt Ngu Quân Duệ, rên rỉ cầu hoan.
Cũng chỉ trong chốc lát, ngửi thấy mùi túi thơm ảo ảnh trong tay Diệp Tố Huân, nội tâm Ngu Quân Duệ rung động, bàn chân trở nên vô lực, vật giữa khố trong chớp mắt đã có phản ứng.
Níu lại lí trí, Ngu Quân Duệ ý thức được tình huống nguy cấp.
”Ẩn Dật, trở về, về bên cạnh ta.” Tiếng kêu vô cùng lo lắng và thống khổ vang lên, Ngu Quân Duệ nhìn thấy đôi mắt đỏ au của cha hắn mở to, nhìn chằm chằm Diệp Tố Huân khẩn cầu, ánh mắt của ông cho thấy ông muốn xông đến nhưng phần eo bị Diệp Tố Vân ôm chặt, giãy dụa mãi mà không thoát.
Ẩn Dật là nhã xưng của Hoa phu nhân, tại sao cha hắn coi Diệp Tố Huân là Hoa phu nhân? Vì sao không động đến Diệp Tố Vân đang ôm ông? Trong đầu Ngu Quân Duệ có chút hỗn loạn, không đợi hắn làm rõ, không cho hắn thời gian đợi, Ngu Diệu Sùng đã đẩy Diệp Tố Vân ra, mở hai tay chạy về phía Diệp Tố Huân.
Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân, thân thể lắc lư, nghiêng người né Ngu Diệu Sùng, mũi chân điểm một cái đã vọt đến trước mặt Diệp Tố Vân, lấy tay đập vào gáy nàng ta, Diệp Tố Vân liền mềm nhũn trượt chân trên đất.
Ngưng thở, ném Tố Vân ra sau lưng. Đi hai bước về phía cửa sân, Ngu Quân Duệ dừng lại, lớn tiếng kêu: “Uyển Ngọc, đến đây.”
Sau khi Diệp Tố Vân lôi Diệp Tố Vân vào Cúc Viên thì Lưu Uyển Ngọc vẫn ở ngoài cửa quấn quít Xán Nhi, thấy Ngu Quân Duệ đến nhất thời không biết làm sao cho tốt, nghe thấy Ngu Quân Duệ gọi, không đi thì không thỏa đáng, bèn vội chạy vào Cúc Viên.
Ngu Quân Duệ thấy Lưu Uyển Ngọc vào, lạnh lùng cười cười, lùi lại, Lưu Uyển Ngọc bị hắn dùng lực đánh về phía Ngu Diệu Sùng.
Khóe mắt thấy Ngu Diệu Sùng đã ôm Lưu Uyển Ngọc, Ngu Quân Duệ không hề dừng lại, một tay ôm Diệp Tố Huân, một tay nhấc Diệp Tố Vân lên, chạy gấp ra ngoài cửa trước.
Danh sách chương