Như ném hòn đá nhỏ vào giếng cổ, dù không đủ để gợn sóng gió động trời nhưng cũng đủ xé nát bình tĩnh, sau khi làn sóng qua đi, Lưu Thị mở miệng trách mắng: “Ngạc nhiên cái gì? Hai vị thiếu gia tới thăm khách, lúc về để sót giày cũng là bình thường, Trương tẩu, nhớ kĩ mặt hai nha đầu này rồi khấu trừ một tháng tiền công”

Nào có chuyện quên một cái giày, thật không bình thường, Ngu Diệu Sùng lạnh lùng nói: “Cầm giày đến cho ta xem, là ai...”

Ngu Diệu Sùng không nói tiếp, bởi vì ông nhận ra cái giày kia là của Ngu Quân Diệp.

Ngu Quân Diệp rất chú ý đến ăn mặc, tất cả quần áo đều do Quyên Nhi và Tâm Nhi - nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngu Quân Diệp làm, hai người này có công phu may vá tốt nhất Ngu phủ. Hơn nữa, quần áo của Ngu Quân Diệp đều thêu phong lan ở chỗ khó thấy, Ngu Diệu Sùng vừa thấy đường may tỉ mỉ kia, lại xoay một vòng, thấy được một cây phong lan, nhất thời kết luận cái giày này là của Ngu Quân Diệp.

Lưu Thị vươn tay muốn nhìn thử, Ngu Diệu Sùng giật lại, xoay qua một bên.

”Lão gia, cái giày này...”

Ngu Diệu Sùng không đáp, ánh mắt đảo qua đám người, bốn phía đều là một mảnh tĩnh lặng, hạ nhân vốn ở Lê Viên và người Lưu Thị mang đến đều cúi đầu phục tùng, thở thật khẽ.

”Ngu lão gia, xin trả lại giày tiểu thư cho nô tì” Giọng nói thanh thúy phá vỡ yên tĩnh, Lục La luôn đứng ở cửa ra vào lầu một ở xa nhẹ nhàng đi tới, chìa tay về phía Ngu Diệu Sùng.

”Các ngươi chăm sóc Huân Nhi kiểu gì vậy, sao lại làm rơi giày ở ngoài? Đừng tưởng Huân Nhi không hiểu rõ thế sự thì lạnh nhạt nàng, nếu lặp lại chuyện này, sẽ không tha các ngươi” Ngu Diệu Sùng nhíu mày, khẩu khí cực kì không tốt.

”Nô tì đáng chết, đã sơ sót. Buổi chiều tiểu thư đến vườn nghịch nước, làm ướt giày, nô tài để ở ngoài phơi nắng, đến lúc mặt trời lặn quên thu hồi” Lục La cúi đầu, nhỏ giọng biện bạch.

”Thôi, cầm lấy đi, sau này không thể không để bụng với việc của chủ tử”

”Vâng” Lục La tiếp nhận giày, Ngu Diệu Sùng nhấc chân đi về phía cửa, Lưu Thị cắn răng, không muốn cứ như vậy buông tha, nháy mắt với bà tử quản sự Trương tẩu, Trương tẩu cười một tiếng, nhìn Lục La hỏi: “Đây là giày tiểu thư nhà cô? Cô không nhận lầm chứ? Các tiểu thư không phải đều mang giày thêu à?”

Hàm ý trong câu hỏi này ai cũng rõ, Lục La thay đổi sắc mặt, Tử Điệp trong lầu đột nhiên vọt ra, tát vào mặt Trương tẩu, quát: “Tiểu thư ta thích đi giày nào, bà có thể hỏi sao? Bà chỉ là nô dịch, có thể quản chủ tử quản khách nhân?”

”Ngươi!” Trưởng tẩu là lão nhân quản sự được sủng ái trong Ngu phủ, bị tát có chút thất thần, có chút ngây ngốc, có điều trong nháy mắt đã bổ nhào về phía Tử Điệp.

Tử Điệp không kịp né, lại không dính đòn, khi ấy, Ngu Diệu Sùng xoay người rất nhanh, bàn tay lớn quét qua, Trương tẩu ngã xuống đất.

”Làm càn” Ngu Diệu Sùng quát chói tai, ánh mắt lạnh lùng, đường cong nơi khóe môi nguội lạnh, quay sang nhìn chằm chằm Lưu Thị:“Huân Nhi là khách cũng là chủ tử tiểu thư, nô tài này lại ném mặt mũi Ngu gia ngay trước mặt khách, dĩ hạ phạm thượng, không coi chủ tử ra gì, bà nói nên xử lí thế nào?”

Lưu Thị tức đến muốn thổ huyết, Diệp Tố Huân là chủ tử là khách nhưng Tử Điệp và Trương tẩu giống nhau, đều là nô dịch nhưng lúc này Ngu Diệu Sùng đang nhìn bà chằm chằm, xét tình hình, không còn chỗ trống nào để bao biện, nếu đối đầu với ông trước mặt nô tài thì quá làm mất mặt mũi đương gia, Lưu Thị cắn răng, nói với Trương tẩu: “Mau bồi tội với Tử Điệp cô nương”

”Người không để chủ tử vào mắt như thế, loại người này Ngu phủ ta không giữ lại được”

”Lão gia, Trương tẩu ngày thường làm việc nghiêm cẩn, nhất thời hồ đồ thôi” Lưu Thị thấy Ngu Diệu Sùng có ý đuổi Trương tẩu thì nóng nảy. Nếu đuổi đi, sau này còn ai dám làm việc giúp bà.

”Nô tài nhất thời hồ đồ, xin lão gia khai ân” Trương tẩu sợ hãi, không cần Lưu Thị nhắc, bịch một tiếng quỳ xuống dập đầu xin tha.

Điều Ngu Diệu Sùng muốn đúng là không có ai làm việc giúp Lưu Thị, Lưu Thị xin không đuổi khỏi phủ, ông cũng không bác bỏ, nhấc chân đá vào Trương tẩu, vừa ác vừa chuẩn.

”A!” Trương tẩu kêu thảm một tiếng, trên mặt máu chảy không ngừng, ngã nhào về phía trước không dậy được, sau đó lập tức không có tiếng động.

”Mang xuống, chôn” Lạnh lùng ra lệnh, Ngu Diệu Sùng rời khỏi Lê Viên.

Một người đang sống trong chốc lát thành người chết, Lục La và Tử Điệp cứng ngắc, Lưu Thị ngơ ngác đứng đấy, giống như bị rút hồn phách, mắt chỉ nhìn người nằm dưới đất không thể nhúc nhích, máu vẫn chảy đầm đìa.

”Tiểu thư, Ngu lão gia thật độc ác” Mọi người tản đi, Lục La và Tử Điệp lên lầu hai, đóng chặt cửa phòng, đứng cạnh Diệp Tố Huân không ngừng phát run.

”Tiểu thư...Muội... Có chút sợ hãi” Răng Tử Điệp va vào nhau lập cập, “Tiểu thư, Trương tẩu kia sẽ không đến tìm muội đòi mạng chứ?”

Ánh đèn lay động, lúc sáng lúc tối, gió đêm thổi tóc bay bay, có sợi thổi qua mặt, gợi u buồn không nói thành lời. Lúc sợi tóc rơi xuống, Diệp Tố Huân đã ép sợ hãi trong lòng xuống, một đôi mắt to như nước sâu dưới đầm, hờ hững, đẹp và tĩnh mịch, không mang theo cảm xúc nào.

”Tử Điệp” Kéo tay Tử Điệp, Diệp Tố Huân bình tĩnh nói: “Tỷ không biết quỷ hồn có tới tìm chúng ta đòi mạng hay không nhưng mà nếu Trương tẩu không chết, chắc chắn sẽ không bỏ qua chúng ta, cho nên, không cần suy nghĩ nhiều”

”Đừng nghĩ nữa, nào, mau trải chăn hầu hạ tiểu thư ngủ” Lục La kéo Tử Điệp.

”Tiểu thư...” Lúc tới cạnh giường, vẻ mặt hai người sợ hãi dừng bước.

”Không có người, là hình nộm làm từ chăn” Diệp Tố Huân khoát tay nói. Nàng bố trí như vậy là vì dẫn Lưu Thị vào tròng, để Lưu Thị vào rồi mời Ngu Diệu Sùng đến nên không đến nỗi trâm cài tán loạn, xiêm y không chỉnh tề, không ngờ hai phu thê Ngu gia đồng thời đến nhưng không lên lầu hai đã diễn một màn kinh tâm động phách.

”Tiểu thư, tỷ để bọn muội ra nhận giày lại đánh người, là vì sao?”

”Tiểu thư, giày này là của Ngu đại thiếu gia? Sao lại ở trọng nội viện chúng ta? Ngu lão gia thật bất công”

Trong lòng hai người Lục La đầy nghi vấn.

”Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều” Diệp Tố Huân nhàn nhạt lắc đầu, khúc cong quẹo nhất thời không nói rõ, lòng nàng có chút không yên, không muốn nói chuyện.

Sau khi Lưu Thị dẫn người xuống lầu, nàng có ẩn sau song cửa lặng lẽ quan sát, tuy không phải thấy rất rõ nhưng vẫn biết Ngu Diệu Sùng nhận ra giày đó là của Ngu Quân Diệp. Nàng lặng lẽ xuống lầu, để Lục La ra ngoài nhận giày, sau đó để Tử Điệp ra ngoài đánh người vì nhìn ra Lưu Thị không muốn bỏ qua, muốn vu cáo Ngu Quân Diệp. Nếu thế, thanh danh nàng cực kì xấu, nàng phải tìm cớ cho Ngu Diệu Sùng ra tay, trấn trụ Lưu Thị, ngăn chặn mồm miệng người lắm chuyện trong Ngu phủ.

Ngu Diệu Sùng vậy mà một cước đá chết người, hẳn là tức giận không nhẹ.

Đêm nay Lưu Thị bày kế đổ tội, bề ngoài nhìn có vẻ thua nhưng... Diệp Tố Huân âm thầm lắc đầu, Ngu Quân Diệp mất đi sự yêu thích của Ngu Diệu Sùng rồi.

Ván này Lưu Thị thắng ở chỗ nàng không để ý tới, hơn nữa còn thắng một cách triệt để.

Ngu Diệu Sùng dù có nửa tin nửa ngờ Ngu Quân Diệp cũng không phải muốn giữ kín chuyện này mà là tra rõ, mượn cớ trừng trị Lưu Thị. Hành động của ông đêm nay, chỉ là do thói quen chiều chuộng Ngu Quân Diệp.

Ông đá chết người của Lưu Thị, thoạt nhìn là quét mặt mũi Lưu Thị, nhưng lại không động tới lợi ích căn bản của Lưu Thị.

Người hồ đồ nhường ấy, thảo nào, kiếp trước cuối cùng Ngu Quân Duệ vẫn lên làm gia chủ Ngu gia.

Kiếp trước, kết cục của Ngu Quân Diệp là gì? Đột nhiên Diệp Tố Huân rất muốn biết nhưng cứ nghĩ tới đầu lại đau, không có nửa điểm ấn tượng.

Ngu Diệu Sùng thực sự tin Ngu Quân Diệp tới Lê Viên gặp trộm Diệp Tố Huân, vì sao? Vì Ngu Quân Diệp ở Lan Viên, nơi cấm ngoại nhân ra vào mà người hầu bên trong đều được ông tuyển chọn kĩ lưỡng, tuyệt đối trung tâm với Ngu Quân Diệp và người gia chủ là ông đây.Ông cho rằng, Lưu Thị dù làm cách nào cũng không lấy được giày Ngu Quân Diệp, cái giày đó rơi ra trong lúc Ngu Quân Diệp vội vàng đào tẩu, không để ý tới giày dép.

Ông cũng không nghĩ Lưu Thị là người vô tội, mà cho rằng Lưu Thị sớm biết chuyện con trai cả trộm gặp Diệp Tố Huân, lúc trước cả kinh trước cửa Lê Viên chỉ là giả vờ đề dẫn ông mắc câu.

Ông giận sôi lên, Trương tẩu kia bị ông lôi ra làm bao trút giận, cho không một mạng.

Rạng đông, tâm phúc nói không điều tra được gì mang đến cho ông một đai lưng, nói là nhặt được ở một chỗ hẻo lánh dưới lầu.

Người trong Ngu phủ đều biết, Ngu Quân Diệp hay mặc áo bào trắng, quấn đai lưng màu bạc. Ngu Diệu Sùng nhìn thử, ở giữa đai có thêu một cây phong lan, xác nhận không thể nghi ngờ là Ngu Quân Diệp, lửa giận trong lòng ông cuối cùng đạt đến đỉnh điểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện