Ti Hàn Nguyệt ta sẽ không hủy ở trong tay bất luận kẻ nào trừ bỏ chính ta!!” thanh âm thấp trầm lãnh khốc từ phía sau bình phong trong ngự thư phòng truyền đến, một người mang ánh mắt màu đỏ, sắc mặt âm trầm bước ra……

” Nguyệt nhi?!”

” Hàn Nguyệt?!”

Nhìn người đang đi tới hai người đều có chút bối rối, Ti Ngự Thiên đem mặt lau đi rồi mới nhìn về phía Hàn Nguyệt, hắn không hy vọng y thấy bộ dáng của mình vừa rồi. Ti Khải Thiên nhìn Hàn Nguyệt hai mắt đã đỏ lên , nhíu mày, rồi mới lại nhìn về phía hoàng đệ mặt ngoài đã khôi phục bình thường.

Nhìn Ti Khải Thiên, Ti Hàn Nguyệt đi đến trước mặt phụ hoàng đem phụ hoàng ấn lại xuống ghế, nhìn phụ hoàng nói: ” Ti Khải Thiên, chuyện của ta cùng với phụ hoàng là chuyện riêng của Ti Hàn Nguyệt ta và y không người nào quản được, lại càng không phải là chuyện mà ngươi có thể can thiệp.” .Ti Ngự Thiên cũng nhìn Hàn Nguyệt, một bàn tay lạnh lẽo bỏ vào trong lòng bàn tay y, Ti Ngự Thiên lập tức gắt gao nắm chặt rồi mới quay đầu nhìn Ti Khải Thiên.

“……” Ti Khải Thiên thoáng chốc sửng sốt , rồi lại nhìn hai người không một chút lo lắng phía trước , ” Ti Hàn Nguyệt! ngươi có biết sự tình nghiêm trọng thế nào không?” hai người kia đến tột cùng không rõ bọn họ đang làm cái gì sao!

” Nghiêm trọng? Tại sao nghiêm trọng.” Ti Hàn Nguyệt lạnh lùng hỏi, quay đầu nhìn phía sau.

” Tại sao nghiêm trọng?! Ngươi có biết hay không hai người các ngươi như vậy là… là…” cái từ kia Ti Khải Thiên hắn thật sự nói không nên lời.

” Nghịch luân sao?! Đó là cái gì, cùng ta có quan hệ gì đâu?!” thanh âm Ti Hàn Nguyệt lại lạnh thêm vài phần.

” Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?! Ngươi có thể nào có suy nghĩ như thế ? Nếu truyền ra ngoài, ngươi cùng phụ hoàng ngươi sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng! đến lúc đó… đến lúc đó không chỉ thuộc về chuyện cá nhân mà giang sơn Yển quốc thực có thể khó giữ được a!!” phụ tử nghịch luân vốn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, huống chi lại là… lại là đương triều Hoàng Thượng cùng hoàng tử!

” Người trong thiên hạ? Nếu thật sự là nói vậy, ta đây hôm nay sẽ phá hủy hết tất cả người trong thiên hạ.” thanh âm Ti Hàn Nguyệt đã mang chút huyết ý.

” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên hai mắt cũng bắt đầu sung huyết, mà Ti Khải Thiên cũng cùng một bộ dáng sắp phát điên, ” Ti Hàn Nguyệt! Ngươi cho dù có lợi hại thế nào thì ngươi cũng không thể trở thành kẻ địch của người trong thiên hạ!”

” Có gì không thể?” Ti Hàn Nguyệt buông tay phụ hoàng ra, chuyển hướng Ti Khải Thiên phất tay quét về trước, chỉ thấy cây quạt trên tay Ti Khải Thiên đột nhiên” hống” một tiếng trở thành cám vụn.

Ti Khải Thiên” a” một tiếng, bối rối mà nhìn cây quạt vừa còn trên tay giờ đã nát vụn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn Ti Hàn Nguyệt, rồi lại chỉa chỉa cây quạt lại chỉa chỉa Ti Hàn Nguyệt: ” Ngươi… ngươi… này… này…”

Ti Hàn Nguyệt không hề để ý tới Ti Khải Thiên, kéo phụ hoàng hướng ra ngoài: ” Ti Khải Thiên, ngươi nhớ kỹ, chuyện ngươi không nên quản thì không cần quản nhiều. Hôm nay người khắp thiên hạ kia, Ti Hàn Nguyệt ta cũng không để vào mắt.” mà Ti Ngự Thiên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, một chút cũng không đồng tình nhìn hoàng huynh liếc mắt một cái, theo Hàn Nguyệt ly khai ngự thư phòng.

Ti Khải Thiên một mình đứng ở trong phòng, ánh mắt vẫn chăm chú vào tàn tích trên mặt đất, nửa ngày không hề động đậy, tiếp theo khóe miệng bắt đầu nhếch lên, nhếch càng ngày càng cao, ” ha ha… ha ha ha ha…” đột nhiên Ti Khải Thiên phát ra tiếng cười, trong mắt phát ra quang mang hưng phấn, miệng bắt đầu than thở: ” Oa… nguyên lai chất nhi này của ta thật là tiên nhân a, oa oa… rất thú vị, ha ha, sau này lại có trò hay để xem ……” Ti Khải Thiên hoàn toàn vui sướng và hưng phấn lâm vào phát hiện mới mẻ ,ngay cả tình cảm trái luân thường của Ti Ngự Thiên cùng Ti Hàn Nguyệt cũng bị hắn ném lên tới chín tầng mây. Dù sao người nọ đã nói không cho hắn quản vậy hắn cứ mặc kệ, vạn nhất chọc giận người nọ biến mình thành như vầy, Ti Khải Thiên rùng mình, cổ tay hắn vẫn còn đọng mồ hôi. Chạy nhanh ly khai khỏi ngự thư phòng, Ti Khải Thiên quyết định lập tức hồi phủ cho Phương nhi hảo hảo an ủi mình.

Kéo phụ hoàng đi vào Nguyệt Tiêu điện, Ti Hàn Nguyệt hướng thẳng đến nội thất rồi mới hung hăng đóng lại cửa phòng. Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh vội đem tất cả người hầu phân phó ra ngoài, đóng lại cửa chính đại điện.

” Nguyệt nhi… ngươi sinh khí?” nhìn con ngươi Ti Hàn Nguyệt đã trở nên ửng hồng , Ti Ngự Thiên bị áp ngồi ở trên giường nhẹ giọng hỏi.

Ti Hàn Nguyệt lạnh lùng nhìn phụ hoàng, rồi đột nhiên vươn hai tay nắm lấy vạt áo phụ hoàng ” tê lạp” một tiếng, minh hoàng long bào bị hắn xé thành hai nửa, rồi lại tiếp tục một tiếng” tê lạp” ngoại y màu trắng cũng bị hắn xé mở.

” Nguyệt nhi.” nhìn theo động tác của Hàn Nguyệt , Ti Ngự Thiên lo lắng nhìn Hàn Nguyệt, Nguyệt nhi là đang sinh khí sao? Nếu đúng như vậy vì sao lại làm như thế? Nhìn phụ hoàng trên thân đã muốn trần trụi, Ti Hàn Nguyệt chuyển tay tới trên người mình, ” tê… tê…” sau vài thanh âm quen thuộc,thân thể Ti Hàn Nguyệt đã giống như người trước mặt.

” Phụ hoàng! này… là cái gì?” đem tay đặt trên vai phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt lạnh lùng hỏi .

Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Hàn Nguyệt đặt lên dấu vết ở bên vai mình, ánh mắt Ti Ngự Thiên lóe lên một tia sáng: ” Ấn ký, ấn ký hàn băng ngọc.”

” Trên đời này còn có một khối ngọc đồng dạng khác.” Ti Hàn Nguyệt giọng điệu vẫn lạnh băng như trước .

” Không có, bên cạnh cũng có một khối nhưng đã bị phụ hoàng suất nát.” ngẩng đầu nhìn Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên cũng thản nhiên trả lời, loại bộ dáng tức giận này của Nguyệt nhi hắn vẫn là lần đầu tiên gặp, hắn phải cẩn thận ứng đối.

Thu hồi tay, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng: ” Phụ hoàng, ngươi sẽ giết ta?” Ti Hàn Nguyệt mới vừa hỏi xong, Ti Ngự Thiên liền lập tức đưa tay đem Hàn Nguyệt ôm chặt vào trong ngực, hai mắt mở to, ” Nguyệt nhi! phụ hoàng như thế nào… giết ngươi! ngươi là bảo bối của phụ hoàng !”

“Ngươi sẽ không giết ta, ta đây vì sao phải rời đi ngươi.” Ti Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn phụ hoàng, song đồng (đôi con ngươi) màu đỏ bên cạnh bảy màu lưu quang dần dần thoáng hiện, ” phụ hoàng, cái gì là nghịch luân, cái gì là yêu, ta không rõ, cũng không suy nghĩ cẩn thận. Trừ phi ta tự nguyện, bằng không sẽ không ai có thể đem ta ở bên cạnh ngươi mang đi, mà ngày ta rời ngươi đi cũng chính là ngày ngươi muốn giết ta .” nếu phụ hoàng muốn giết hắn, hắn sẽ đi, hắn sẽ không làm cho chính mình nhiễm máu phụ hoàng.

Giống như năm ấy, Ti Hàn Nguyệt một tay che miệng phụ hoàng ,không cho phụ hoàng nói chuyện, ” phụ hoàng, dấu răng cùng dấu vết là ngươi lưu cho ta, chỉ cần trên vai ngươi ấn ký còn tồn tại, ta liền tồn tại, không có ấn ký này sẽ không có Ti Hàn Nguyệt. Phụ hoàng, ngươi không cần để ý tới người khác nói cái gì.” nói xong Ti Hàn Nguyệt lấy tay ra, ánh mắt đã khôi phục thành bảy màu ngọc lưu ly, thần sắc cũng biến thành bình thản.

Ngay khi tay Hàn Nguyệt rời khỏi mình, Ti Ngự Thiên cúi đầu chôn trước ngực Hàn Nguyệt không có động tĩnh gì, thế nhưng trong ngực lại phập phồng kịch liệt, mà Hàn Nguyệt cũng không có động tĩnh, cúi thấp đầu nhìn chăm chú phụ hoàng.

Sau nửa canh giờ, Ti Ngự Thiên khẽ rớt ra khoảng cách với Hàn Nguyệt, rồi mới từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Hàn Nguyệt, đem Hàn Nguyệt kéo vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên thản nhiên nở nụ cười: ” Nguyệt nhi, cho dù cùng người trong thiên hạ là địch, phụ hoàng cũng muốn cùng ngươi ở một chỗ. Con đường của ngươi ở trong tay phụ hoàng, phụ hoàng sẽ chặt chẽ nắm lấy, từ nay về sau, phụ hoàng không bao giờ … suy nghĩ miên man nữa, không bao giờ … không tin ngươi nữa.” nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt đang có chút khó hiểu, Ti Ngự Thiên sau khi rời đi đôi mắt xinh đẹp kia liền dừng lại một hồi, một lần nữa nhìn về phía đôi mắt ngọc lưu ly lại mở, ” thực xin lỗi, phụ hoàng hôm nay chọc giận ngươi sinh khí, tha thứ phụ hoàng, phụ hoàng thề sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm.”

” Ta sẽ không rời đi phụ hoàng.” Ti Hàn Nguyệt không phải đặc biệt hiểu được lời nói của phụ hoàng cho nên lập lại một lần nữa ý của mình .

” Ân, phụ hoàng cũng sẽ không rời đi ngươi.” không ngại Hàn Nguyệt không hiểu ý của mình, Ti Ngự Thiên ôn nhu nhìn bảo bối có chút đơn thuần lại có chút hoang mang.

“…… Ngày mốt ta muốn xuất cung…” (này gọi là thừa lúc sắt còn nóng rèn thành đao =]])

“… Không được! Thân mình ngươi bây giờ còn rất yếu, phải chịu khó điều dưỡng!”

” Ta đã quyết định !”

“…… Một tháng sau nếu ngươi không trở lại, phụ hoàng sẽ tự mình đi đón ngươi!”

“…… Ta không có việc gì!”

” Không được! Một tháng, phụ hoàng cho ngươi một tháng!”

“…… Ân……”

“Nếu lúc trở về ngươi vẫn gầy thế này, sau này không có phụ hoàng cho phép, không cho ngươi ra cung!”

“…… Không được!”

” Không được thương lượng!”

“………”

Đêm nay màn tranh luận vẫn tiếp tục trình diễn, con báo con cùng phụ hoàng vẫn liên tục không thỏa hiệp nhượng bộ nhau.

……….

” Vương gia, Hà bảo chủ cầu kiến.” quản gia gõ cửa thư phòng bẩm báo.

” Nga?! Hắn cũng đến lúc nên đến đây rồi, cho hắn đến thính phòng (phòng tiếp khách) đi.” Ti Diệu Nhật buông tín hàm trong tay phân phó.

” Vâng, Vương gia.”

………….

” Hà Cố kiến quá Vương gia.” Ti Diệu Nhật vừa tiến vào thính phòng, Hà Cố bật người đứng lên hành lễ, thần sắc có chút lo âu.

” Không cần đa lễ, bổn vương cũng đang muốn tìm ngươi.” Ti Diệu Nhật thần sắc có chút áy náy ngồi vào thượng vị, ” mấy ngày này xảy ra chút chuyện, bổn vương cũng không có thời gian tìm thất đệ nói chuyện của Sương cô nương. Ngày hôm trước bổn vương cùng thất đệ nói chuyện, thiếu chút nữa bị hắn mắng một trận. Hà Cố a, việc này bổn vương thật sự là bất lực, thất đệ không thích ồn ào, lại càng không thích người khác quản chuyện của hắn.”

” Vương gia, Hà mỗ lần này đến không phải vì chuyện nghĩa muội muốn gặp lại điện hạ , mà là nghĩa muội mấy ngày trước đột nhiên mất tích , Hà mỗ đã phái người tìm vài ngày nay một chút tin tức đều không có. Hà mỗ hôm nay đến quấy rầy Vương gia là muốn nhờ Vương gia có thể giúp Hà mỗ tìm một chút, Hà mỗ ở kinh thành bằng hữu không nhiều lắm, nếu không phải thật sự không có cách nào khác, Hà mỗ cũng sẽ không mạo muội tiến đến quấy rầy Vương gia.” Hà Cố lời nói tràn ngập lo lắng cùng bất an.

” Ân? Như thế nào phát sinh loại sự tình này? Sương cô nương có thể về nhà hay không ?” Ti Diệu Nhật hơi nhăn lại trán hỏi.

” Không có, Hà mỗ đã phái người trở về tìm .Nghĩa muội cùng thị nữ của nàng đều ở lại trong phòng, buổi tối đột nhiên không thấy đâu… đã qua một thời gian dài như thế , Hà mỗ sợ là…” Hà Cố ánh mắt đã có chút hồng, giọng điệu cũng thực kích động.

” Có thể là kẻ thù trên giang hồ hay không , Sương cô nương dù sao cũng là nữ tử. Trước đây bổn vương bởi vì chuyện của Hồng Tụ nên không có thời gian đi thăm Sương cô nương, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Như vậy đi, dù sao Sương cô nương cũng là mất tích ở kinh thành , bổn vương sẽ phái người chung quanh tìm hiểu tin tức của  Sương cô nương.”

” Vậy đa tạ Vương gia , nếu… nếu nghĩa muội thực sự bất trắc gì, cho dù là thi cốt (xác)…” Hà Cố nói không được nữa, sắc mặt có chút tái nhợt.

” Chuyện này bổn vương sẽ toàn lực hỗ trợ, bất quá Sương cô nương nếu đã mất tích lâu như thế, vẫn hy vọng ngươi chuẩn bị tốt tính toán tình huống xấu nhất.” Ti Diệu Nhật sắc mặt trầm trọng nhìn Hà Cố, ” nếu thật sự là cừu gia, Sương cô nương xinh đẹp như vậy, sợ là dữ nhiều lành ít .”

” Hà mỗ biết, nhưng nàng dù sao cũng là nghĩa muội của ta , một ngày không tìm được  ta cũng không thể bỏ cuộc.” Hà Cố gật gật đầu, rồi mới lại có chút khó xử nhìn Ti Diệu Nhẫt.

” Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì cứ việc nói, bổn vương nếu có thể giúp đỡ nhất định sẽ không chối từ.” Ti Diệu Nhật sang sảng mở miệng, tay nâng ly trà uống cạn.

” Vương gia, Hà mỗ trong vài ngày tới phải rời khỏi kinh thành xử lý một ít chuyện trên giang hồ, chuyện nghĩa muội có thể phiền toái Vương gia ít nhiều, Hà mỗ sẽ lưu lại người ở kinh thành tiếp tục tìm kiếm .” Hà Cố dị thường ngượng ngùng, rồi mới lại có chút nghiêm túc, ” gần đây trên giang hồ có một số việc Hà mỗ phải đi để ý một chút.”

“A, không sao cả, chuyện trên giang hồ bổn vương không có tâm tư gì để ý tới, bất quá chỉ là tìm một người mà thôi, sao có thể gọi là phiền toái, ngươi cứ yên tâm đi để ý chính sự .” Ti Diệu Nhật khoát tay, tạo ra một bộ dáng hảo thương lượng.

” Vậy Hà mỗ đa tạ Vương gia , ân tình của Vương gia Hà mỗ ghi khắc trong tâm, nếu ngày khác Vương gia có gì cần Hà mỗ hỗ trợ cứ việc mở miệng, Hà mỗ chắc chắn toàn lực ứng phó, muôn lần chết không chối từ!” Hà Cố đứng dậy cung kính hành lễ với Ti Diệu Nhật, giọng điệu thành khẩn, ” vậy Hà mỗ đi về trước , sau khi xử lý xong tất thảy, Hà mỗ lại đến bái kiến Vương gia.”

” Hảo,vậy bổn vương cũng sẽ không giữ ngươi lâu nữa , ngươi đi thong thả.” Ti Diệu Nhật cũng đứng dậy,dặn hạ nhân đứng một bên tiễn Hà Cố rời đi. Sau khi Hà Cố ly khai, Ti Diệu Nhật hừ lạnh một tiếng: “Việc giang hồ? Hà Cố… không biết ngươi lại là người giỏi ngụy biện ra lí do a!” đến nỗi Sương Phù Nhi kia, nàng nếu đã tự mình tìm tử lộ (đường chết) bổn vương cũng mặc kệ, huống chi nàng ở trong tay phụ hoàng, có bản lĩnh ngươi hướng phụ hoàng thả người đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện