“Vương gia, ngài đây là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay sao lại rầu rĩ không vui vậy ?” Tử Yên giúp lục vương gia rót rượu, nghi hoặc hỏi .

“Hừ! còn không phải do Ngũ Ca!”  Uống tiếp ly rượu kế tiếp, Thanh Lâm bất mãn nói.

“Xảy ra chuyện gì? Vương gia cùng ngũ vương gia cãi nhau ?”  Tử Yên cẩn thận hỏi.

“Chỉ vì một Ngưng Nguyệt mà hắn không tiếc cùng bổn vương cắt đứt quan hệ, chẳng lẽ vì một mỹ nhân so với cảm tình huynh đệ còn trọng yếu hơn?” Tiếp tục một ly rượu khác, Thanh Lâm bắt đầu phát oán than:“Ngưng Nguyệt xinh đẹp như vậy, mấy người chúng ta coi trọng hắn cũng là bình thường, nhất thời không kiềm chế được cũng là chuyện đương nhiên, Ngũ Ca cư nhiên chỉ vì như vậy mà tức giận với chúng ta, thậm chí ngay cả tình cảm huynh đệ cũng không cần !”

Tử Yên thần sắc thoáng khẽ biến ngay lúc Thanh Lâm không có chú ý liền khôi phục bình thường:“Ngưng Nguyệt lớn lên thật sự xuất trần, trước đây bán nghệ không bán thân đã có rất nhiều người muốn chuộc hắn , chỉ là mặc kệ Ngưng Nguyệt xinh đẹp ra sao, chỉ cần hắn ở lại Hồng Tụ Thiêm Hương một ngày cũng đã là thân bất do kỉ . Không có quyền không có thế lại vừa nhan sắc hơn người, phải ở đâu, đến nơi nào hắn có thể quản được sao …” trong mắt Tử Yên có chút cô đơn:“Vương gia, ngài cũng đừng đấu khí với ngũ vương gia nữa, có ai thích đồ của mình bị người khác chạm vào đâu, càng huống chi lại là một con người, chỉ cần là nam nhân đều không chịu được, dù sao từ lúc Ngưng Nguyệt ra ngoài cũng đã là một thanh quan.” Một người nam nhân như vậy trên mặt vẫn là nên tươi cười mới thích hợp.

Nhìn Tử Yên, Thanh Lâm cười cười:“Dù sao tư vị của Ngưng Nguyệt bổn vương cũng đã nếm qua , đến nỗi Ngũ Ca, hừ! Chỉ cần Ngưng Nguyệt một ngày còn là người của hắn bổn vương sẽ không bao giờ đến phủ của hắn nữa, cư nhiên dám đánh ta, ta mới là người không thể tha thứ cho hắn!” nói nói Thanh Lâm lại bắt đầu tức giận.

“A? Ngũ vương gia đánh ngài ? Có bị thương chỗ nào không?” Tử Yên vừa nghe xong bước lên phía trước lật hạ y kiểm tra, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng dị thường kinh hoảng.

Thanh Lâm ánh mắt trầm xuống, cười cười bắt lấy tay Tử Yên:  “Không ngại, Ngũ Ca đấm vào ngực ta một quyền, bổn vương nói sao cũng là người tập võ, đâu có thể nào bị thương a.” Thuận tay đem Tử Yên ôm vào trong ngực.

“Vương gia…” Tử Yên tựa vào trong ngực Thanh Lâm, lòng dị thường đau khổ,  “Ngài cũng không thể có việc.”

Thanh Lâm nhíu mày, nâng đầu Tử Yên lên:“Bổn vương sao lại có chuyện được? Ngươi đừng nghĩ lung tung , bổn vương hôm nay phải tiến cung một chuyến, hai ngày này phụ hoàng giao rất nhiều việc vặt, có thể hai ngày nữa ta không đến đây được, ngươi ngoan ngoãn ở đây , nhân cơ hội này hảo hảo nghỉ ngơi.” Xoa xoa mặt Tử Yên, Thanh Lâm đứng lên.

“Vậy vương gia phải hảo hảo chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi a.”Tử Yên giúp Thanh Lâm sửa sang lại y phục, nhẹ giọng nhắc nhở, lục vương gia tới nơi này ngày đầu tiên đã bao trọn hắn , cho nên hắn không cần phải hầu rượu các khách nhân khác, mà lục vương gia cũng rất chăm sóc hắn, có thể nói những ngày này là thời gian dễ chịu và hạnh phúc nhất của hắn, nhưng hắn biết chuyện càng tốt đẹp càng dễ dàng tiêu tan, từ ngày đó hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ có thể xảy ra.

“Ân, vậy bổn vương đi trước , ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Thanh Lâm hôn nhẹ hai gò má Tử Yên rồi đi ra ngoài.

…………………

“Tử Yên, Thanh Lâm hai ngày sau sẽ không tới đây nữa?”  hậu viện Hồng tiểu lâu , bên trong một gian phòng tối bí ẩn, Thanh Thành nghiêm túc nhìn Tử Yên.

“Ân, lục vương gia nói hoàng thượng gần đây giao cho hắn rất nhiều việc, mấy ngày nay rất bận rộn.”

“Có phải ngươi đã để lộ chân tướng gì hay không?” Thanh Thành lo lắng hỏi, liên tục gần một tháng mỗi ngày đều đến nơi này gặp Tử Yên, sao đột nhiên lại không tới.

“Hẳn là không phải……” Tử Yên suy nghĩ một chút.

Thanh Thành gật đầu, rồi nhìn về phía Lục Nhị:“Ti Hoài Ân gần đây đều không đến chỗ ngươi sao, nếu đúng như lời hắn nói bị Ti Hàn Nguyệt đem đi luyện binh, vì sao chúng ta lại không có một chút tin tức nào?”

“Ta cũng không biết.” Lục Nhị cũng có chút nghi hoặc, những quan viên thường hay đến đây không có ai nói gì về chuyện luyện binh đâu a,  “Bất quá đối với Ti Hàn Nguyệt này các quan viên đều có chút e ngại, phỏng chừng là ngại quyền thế Ti Hàn Nguyệt cho nên mới không ai dám nói.”  Suy nghĩ một chút cũng chỉ còn mỗi khả năng này .

“Lục vương gia cũng nói Ti Hoài Ân bị Ti Hàn Nguyệt mang đi luyện binh , mà trong cung không phải cũng truyền ra đã thật lâu không thấy Ti Hàn Nguyệt lộ diện sao?”  Tử Yên cũng gật đầu phụ họa.

“Chủ tử ở trong cung an bài người mà đến giờ cũng không ai đến gần được Nguyệt Tiêu điện, Ti Hàn Nguyệt thường ngày cũng thần bí a,” Thanh Thành thần sắc ngưng trọng:

“Hiện tại Ngưng Nguyệt ở đó tiến triển tương đối thuận lợi, còn chúng ta bên này lại không kéo ra được một chút tin tức gì về chuyện luyện binh cùng Ti Hàn Nguyệt, chủ tử bên kia đã có chút bất mãn . Lục Nhị hiện tại không có biện pháp , Tử Yên, ngươi nghĩ biện pháp lấy cho bằng được tin tức từ Ti Thanh Lâm, Ngưng Nguyệt bên kia ta sẽ phái người thúc giục hắn, hiện tại ngũ vương gia rất sủng ái hắn chắc không có vấn đề gì lớn, những người khác cũng ráng moi cho được tin tức từ các quan viên khác trong triều đến đây a, dù chỉ là chuyện vặt vãnh hằng ngày cũng moi cho được Ti Hàn Nguyệt đến cùng đã làm cái gì!”

“Ân, Ti Hoài Ân mặc dù bao hạ ta, bất quá cũng không hạn chế ta đi bồi rượu a.” Lục Nhị cười cười nhìn Thanh Thành, thân là hồng bài muốn biết cái gì cũng dễ dàng hơn người thường rất nhiều. Tử Yên nãy giờ vẫn im lặng, chỉ là thản nhiên gật đầu.

“Tử Yên! Ngươi phải nhớ kĩ lời ta!” Nhìn Tử Yên đang trầm mặc Thanh Thành lên tiếng nhắc nhở, Tử Yên vội vàng gật đầu. Lục Nhị ở một bên nhìn hắn trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, Tử Yên mặc dù cũng được chủ tử nuôi lớn giống bọn họ, nhưng cũng là người có số mệnh khổ nhất trong tất cả bọn họ, xem ra được Ti Thanh Lâm ôn nhu chăm sóc đã làm cho Tử Yên động tâm . Lục Nhị vỗ vỗ lưng hắn, nhìn Thanh Thành liếc mắt một cái liền đem Tử Yên kéo ra ngoài.

…………………

“Tử Yên,” Ngồi trong phòng của hắn, Lục Nhị nhìn Tử Yên đang cúi đầu, “Chúng ta đến đây để làm gì ngươi phải nhớ kĩ, ngươi cũng không thể phạm hồ đồ a.”

Tử Yên ngẩng đầu nhìn Lục Nhị, ảm đạm cười:“Ta biết, sẽ không có gì, nhưng ta chỉ là một tướng công trong thanh lâu, ta cũng không thể có ý niệm khác trong đầu.”

“Ai…Chỉ có thể oán trách số phận ngươi gặp phải Ti Thanh Lâm, nam nhân như vậy rất dễ dàng khiến cho người ta động tâm, bộ dáng tuấn tú lại có quyền thế, đối với ngươi rất ôn nhu chăm sóc……”  Lục Nhị nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,  “Ti Hoài Ân mặc dù đối với ta cũng không tồi, lúc đầu cũng rất chăm sóc, cũng không thay đổi người hầu hạ, trên giường cũng chỉ xem ta như một người thương, gần đây hắn không tới ta cũng thoải mái không ít.”

“Mọi người tới nơi này để tầm hoan tác nhạc , có ai thật lòng với chúng ta, vương gia mặc dù đối đãi tốt với chúng ta, nhưng hắn cũng thích Ngưng Nguyệt.” Tử Yên trong lòng có chút đau đớn, mà chỉ có thể trách số phận của mình thôi.

“Ta hiện tại chỉ cầu hoàn thành xong nhiệm vụ chủ tử giao phó, sau đó rời khỏi nơi này…” Lục Nhị cười cười.

……………

“Tứ ca, ta cảm thấy hình như có gì không đúng a……” Thanh Lâm khổ não nhìn tứ ca Lam Hạ.

“Xảy ra chuyện gì?”  Lam Hạ lạnh lùng hỏi, thuận tiện tiếp tục phê tấu chương.

“Ở Hồng Tụ Thiêm Hương, Tử Yên kia hình như đối với ta động tình……” Cặp mắt tràn ngập lo lắng kia không phải là giả vờ.

“Sao vậy? Mềm lòng ? hay là…… Ngươi cũng coi trọng hắn ?”  Lam Hạ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Thanh Lâm.

“Không phải, chỉ là cảm thấy đáng tiếc , kì thật ta thấy Tử Yên với những người khác có chút bất đồng, chỉ là cảm thấy hắn có chút đáng thương.” Thanh Lâm nói ra ý nghĩ trong lòng.

Buông tấu chương trong tay, Lam Hạ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn lục đệ:“Ngươi từ nhỏ tâm tính đã đơn thuần, chớ để biểu hiện giả dối mê hoặc.”  Đối với những kẻ đó hắn Lam Hạ không chút nào đồng tình.

“Ta biết, tứ ca, điểm ấy ngươi yên tâm, ta biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Tử Yên nếu như làm chuyện gì tổn hại đến thất đệ ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.” Thanh Lâm nghiêm túc nói, hắn mặc dù có chút thương cảm, nhưng đối với hắn mà nói an nguy của thất đệ là quan trọng nhất .

“Ân, ngươi trong lòng minh bạch là tốt rồi, qua vài ngày ở chỗ của ta tiếp tục diễn kịch a, ngươi hảo hảo trở về ngẫm lại.” Lam Hạ thấy Thanh Lâm đã tỉnh táo lại, tiếp tục phê duyệt tấu chương, phụ hoàng hiện tại giao việc cho hắn tự mình xử lý, cho nên hắn so với trước kia càng bận rộn hơn .

“Tứ ca!”  Cẩm Sương đột nhiên lao đến, thần sắc phức tạp.

“Xảy ra chuyện gì?” Ti Lam Hạ thần sắc trở nên lạnh lùng , Thanh Lâm cũng lập tức ngồi thẳng nhìn về phía Ngũ Ca.

“Sương Phù Nhi mất tích !”  Cẩm Sương thần sắc ngưng trọng,  “Người ta phái giám sát nàng mới vừa rồi hắn hồi báo cho ta biết, Sương Phù Nhi hôm nay cả ngày cũng không ra khỏi cửa phòng, bọn họ đi vào kiểm tra phát hiện không thấy bóng dáng Sương Phù Nhi cùng thị nữ của nàng, nhưng hành lý trong phòng thì vẫn còn, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau.”

“Người ngươi phái theo dõi nàng ta không phải toàn là cao thủ sao? Như thế nào lại không phát hiện bọn họ đã mất tích?” Ti Lam Hạ cau chặt mi.

“Đây là chính là điểm kỳ quái……”  Cẩm Sương cũng nhíu chặt mi, “Ta đã phái người truyền tin cho đại ca , bảo hắn cho người lục soát khắp kinh thành tìm người, ta đã phái nhân mã ra ngoài thành tìm kiếm , nếu như Sương Phù Nhi xuất kinh có hy vọng sẽ truy được.” biến cố này đột nhiên xảy ra, khiến cho bọn hắn trở tay không kịp.

“Đến tột cùng là người phương nào? Hà Cố kia thì sao?” Lam Hạ hỏi tiếp.

“Hà Cố còn đang ở kinh thành, hắn hôm nay cũng đang tìm Sương Phù Nhi……” Cẩm Sương suy nghĩ một chút:

“Tứ ca, có nên phái ám nhãn từ Nội Giam Xử hỗ trợ điều tra một chút, Sương Phù Nhi đột nhiên xuất hiện bây giờ lại đột nhiên biến mất…… Thật sự làm cho người ta bất an.”

“Trước không nên kinh động đến Nội Giam Xử……” Lam Hạ đập nhẹ mặt bàn:“Ám nhãn là do thất đệ chưởng quản, kinh động đến Nội Giám Xử sẽ kinh động đến thất đệ, hắn bệnh nặng mới khỏi đừng để hắn lo lắng thêm. Lục đệ, ngươi đi theo đại ca một chuyến, nói hắn cho quân binh canh gác cửa thành thật chặt, cũng nói…… có người ban đêm xông vào phủ ngươi trộm vật quý.”

“Biết rồi, ta lập tức đi làm.” Thanh Lâm nhanh chóng đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

“Ngũ đệ, hiện tại địch nhân ở trong tối, vạn lần không thể rối loạn địa thế.”

“Ta biết, ta đây cũng trở về bố trí .”

“Ân, Hồng Tụ Thiêm Hương kia đã có chút đầu mối , phiền ngươi nhẫn nại thêm một đoạn thời gian nữa.”

“Ta không sao .” Cẩm Sương mỉm cười, thất đệ đã cho hắn phần an ủi tốt nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện