Trên triều đường

Những người hôm qua tham gia duyệt binh đến giờ vẫn không thể bình tĩnh, một số người mặc dù cả đêm qua thức trắng không ngủ nhưng lúc này tinh thần lại vô cùng phấn chấn hoàn toàn không có một chút ủ rũ.

“Hoàng thượng, bổn vương hôm qua suy nghĩ một đêm, quân đội Đại Yển ta nếu như cũng có thể như năm vạn ngự lâm quân hôm qua, vậy thì ta Yển quốc có sợ gì? Lúc trước Đông Nguyệt đối với Yển quốc ta càn rỡ không phải chính bởi vì Đông Nguyệt dựa vào binh lực mạnh mẽ của bọn họ sao. Hoàng thượng, Yển quốc cùng Đông Nguyệt đánh một trận là chuyện không thể tránh né, thừa dịp lúc này thực lực Yển quốc quân chiến toàn lực tăng lên, thời điểm đại chiến chính là ngày Đông Nguyệt diệt vong!” Ti Khải Thiên lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ tươi cười xảo quyệt thường ngày, mà là một vị thân vương chính thức, nghiêm túc mà cẩn thận.

“Hoàng thượng, cho dù trải qua một đêm, trong lòng lão thần đều không thể bình tĩnh. Lão thần mặc dù là quan văn, nhưng lão thần cũng nhìn ra được năm vạn người mã cường đại thế nào, hôm qua thất điện hạ cũng đã nói Yển quốc quân đội đi con đường nào, hoàng thượng, năm vạn ngự lâm quân đội chính là quân đội tiêu bảng của Yển quốc ta.” Thường Yên Nhiễu thâm tình kích động tiến lên khải tấu, thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt… Thật là Yển quốc chi truyền kỳ! “Hoàng thượng, thần dị thường cảm kích hoàng thượng lần này đã triệu hồi thần về kinh thành, nếu không thần nhất định sẽ hối hận cả đời.” Mặc dù nhiều năm qua chưa từng đau nhức như bây giờ, nhưng Mộc Hâm lúc này lại dị thường hưng phấn, thân là một vị tướng quân ai không nguyện quân đội của mình đều là hổ lang chi sư, duệ không thể đỡ, “Hoàng thượng, thần biết nếu như quân đội Yển quốc toàn bộ điều chỉnh lại phải cần không ít ngân lượng, thần không tham lam, thần khẩn cầu hoàng thượng có thể cho thần có được mười vạn tinh binh như hôm qua.” Mộc Hâm trong tay nắm bốn mươi vạn quân đội Yển quốc, nếu như không phải thật sự không tiện mở miệng hắn hận không thể toàn bộ trọng chỉnh bốn mươi vạn người trên tay…

“Hoàng thượng…” mấy vị tướng quân khác thấy thế lập tức đi ra xin chỉ thị, hoàng thượng nên xử lý sự việc này công bằng a… ánh mắt lộ ra thèm muốn .

“Hoàng thượng, thần hôm qua đã hỏi chi tiết qua Lưu đại nhân và La đại nhân quân phí, này áo giáp, vũ khí và hỏa dược mặc dù cần đến ngân lượng xa xỉ, nhưng lấy trước mắt thực lực Yển quốc mà nói, trọng chỉnh một nửa quân đội không thành vấn đề.” Hộ bộ thượng thư Quan Vĩnh Huy vội vàng bước ra khỏi hàng, triều đình mấy năm nay mặc dù có ít thiên tai cần phải tiếp tế chi viện, nhưng trước mắt đối với Yển quốc mà nói cũng không cần quá chú ý, thân là hộ bộ thượng thư cũng không thể chỉ có tiếng mà không thể hiện a, càng huống chi là ý tứ của chủ tử .

“Trẫm xem mỗi người các ngươi so với trẫm còn cấp bách hơn a.” Ti Ngự Thiên mặc dù sắc mặt thâm trầm nhưng trong mắt lại là mỉm cười, biết trước hôm nay đám người này sẽ hướng mình thỉnh cầu a.

Nghe được lời hoàng thượng, mấy vị tướng quân phía dưới xấu hổ cười cười, có thể không cấp bách sao, qua vài ngày bọn họ phải chạy về biên quan , lần này trở về sao cũng không thể để tay không mà quay về a, miếng thịt dâng đến tận miệng còn bắt nhổ ra? Nằm mơ!

“Trẫm nếu lần này đã cho phép các ngươi tham gia luyện binh, cũng là vì muốn cho các ngươi thấy rõ quốc uy Yển Quốc ta”  Nghe hoàng thượng mở lời, một số người trên mặt tức khắc lộ vẻ vui mừng, nhìn đám người dưới kia hận không thể xông tới, Ti Ngự Thiên trong lòng lắc đầu, “Lần này trẫm sẽ cho cả năm người các ngươi tham gia huấn luyện, cụ thể phân phối sẽ do Thượng Quan lão tướng quân quyết định.”

“Lão thần tuân chỉ.”

“Toàn bộ hao tồn sẽ được lấy ra ba phần trong quốc khố, còn lại thì lấy từ tư khố của trẫm. Một năm sau trẫm muốn ít nhất một nửa quân đội Yển quốc phải đạt tới trình độ hôm qua, thậm chí càng cao hơn!” Ti Ngự Thiên khẳng khái làm cho cả quân và dân dị thường sôi trào, một nửa quân đội con số ra sao ai chẳng biết, bảy mươi vạn quân đội!!

“Năm người các ngươi đóng giữ biên quan, quan hệ đến an nguy của Yển quốc ta, mỗi người các ngươi tự điều động trong tay một nửa binh lực, nhưng phải là nhân mã tinh nhuệ nhất.”

“Thần cẩn tuân thánh chỉ, tạ hoàng thượng!” Năm vị tướng quân đều dị thường cao hứng, hận không thể ngay lập tức dẫn người chạy về biên quan.

“Bất quá, trẫm trước nhắc nhở các ngươi, lúc huấn luyện tuyệt đối phải hoàn toàn phong bế, phương pháp luyện binh này xuất phát từ Hàn Nguyệt, trẫm không muốn bất cứ một quốc ngoại nào nhìn thấy, các ngươi nên nhớ kỹ cho trẫm!” Ti Ngự Thiên khẩu khí lập tức trở nên lãnh túc.

“Thần chắc chắn khắc sâu trong lòng!” Tất cả mọi người quỳ xuống, mỗi người trong lòng đều minh bạch, nếu như tiết lộ ra ngoài chính là thông địch bán nước, là tử tội!

Bên trong ngự thư phòng

“Lưu Mộ Dương, La Y.”

“ Có thần!”

“Các ngươi mấy năm nay đối với trẫm và Nguyệt nhi đều trung thành tận tâm, trẫm hết sức vui mừng.”  Ti Ngự Thiên thần sắc dị thường nghiêm túc.

“Hoàng thượng! Ngài cùng chủ tử đáng để chúng thần làm như thế!” ,“Hoàng thượng!” Nghe hoàng thượng đột nhiên nói ra lời như thế, Lưu Mộ Dương và La Y tinh thần như chấn động, nhanh chóng quỳ xuống.

“Hảo! Trẫm tin tưởng các ngươi mặc kệ xảy ra chuyện gì các ngươi cũng sẽ tận tâm mà làm, hơn nữa tuyệt sẽ không có một chút dị tâm!”

“Hoàng thượng!” Nhìn bộ dáng hoàng thượng vô cùng thận trọng, Lưu Mộ Dương La Y biết nhất định có chuyện trọng yếu phi thường muốn bọn họ đi làm.

“Đây là vật Hàn Nguyệt hôm qua giao cho trẫm, bên trong có rất nhiều thứ đối với Yển quốc thậm chí là thiên hạ tạo nên ảnh hưởng lớn, trẫm hiện tại giao cho các ngươi, hai người các ngươi sau khi trở về có thể bố trí nhân thủ, rồi đến Hoài Dương đi, trẫm mấy ngày nữa sẽ lấy lý do muốn hai người các ngươi ra kinh dò xét, sau khi ra kinh các ngươi từ liễu trấn bí mật đến Hoài Dương. Đến sau khi đến Hoài Dương sẽ có người tiếp ứng các ngươi, sau đó ta muốn các ngươi bí mật phụ trách làm ra mấy thứ này.” Nói xong liền lấy hộp gỗ trên bàn mang ra.

Lưu Mộ Dương lập tức đứng dậy tiếp nhận, chủ tử muốn bọn họ bí mật xuất thành làm một số chuyện vậy đồ vật trong này cũng nhất định là trên đời tuyệt vô cận hữu ( không thể tiếp xúc), hắn biết lần này hoàng thượng phái hắn cùng La Y làm nhiệm vụ đối với bọn họ là tuyệt đối tín nhiệm.

“Chuyện của Nội Giam Xử và Thiên Nguyệt phủ, các ngươi trước hết tạm thời không cần quan tâm, trẫm cho các ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau các ngươi phải quay về kinh, hiểu được không?”

“Thần tuân chỉ, thần nhất định sẽ không phụ lòng hoàng thượng kỳ vọng!”

“Nhớ kĩ, chuyện này không được để cho kẻ thứ ba biết, đừng để trẫm nghe được nửa điểm tin tức!”

“Thần hiểu được, thỉnh hoàng thượng yên tâm!” Bọn họ biết chuyện này rất nghiêm trọng.

“Các ngươi lui xuống đi, trẫm chờ tin lành của các ngươi, mọi sự cẩn thận.”

“Thần hiểu được!” Lưu Mộ Dương cùng La Y cúi đầu thi lễ đem vật trong cái hộp kia lấy ra, rồi cẩn thận dùng khăn tay gói kĩ, bỏ vào trong lòng, nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.

Nhìn cái hộp gỗ trống không, Ti Ngự Thiên trong mắt hiện lên tinh quang, vài thứ kia đều là Nguyệt Nhi lúc còn ở Thiên Triều đã dùng và học qua, không biết sau khi hoàn thành xong sẽ có uy lực gì, hắn là dị thường chờ mong. Lúc con báo con tỉnh dậy đã không thấy hắn, hắn vào triều lúc con báo con còn đang ngủ, bất quá hôm nay phỏng chừng sẽ có rất nhiều người muốn gặp hắn, ân… Trước đó cũng đã phê tấu chương xong xuôi, vãn chút không chừng sẽ có người đến ngự thư phòng gặp hắn.

“Chủ tử, Tiêu tướng quân bên ngoài cầu kiến.” Trông thấy chủ tử nằm trên nhuyễn tháp dưỡng thần, Huyền Ngọc nhẹ giọng gọi. Trước kia còn không có suy nghĩ nhiều, từ lần nọ chứng kiến trên người chủ tử dấu hồng ngân, hắn mới hiểu được trên người chủ tử đến tột cùng xảy ra cái gì. Hắn mặc dù là thái giám nhưng đã ở trong này khá nhiều năm, cái gì nên biết và cái gì không nên biết. Chủ tử có đôi khi từ chỗ hoàng thượng trở về sẽ nằm ở tháp thượng nán lại một ngày, mà hoàng thượng cũng sẽ đặc biệt phân phó cho bọn họ chuẩn bị cho chủ tử chúc thức ăn thanh, hiện tại nghĩ đến chủ tử cùng hoàng thượng hẳn là đã đến bước cuối cùng. Chuyện này hắn và Huyền Thanh cũng biết, thái tử điện hạ bọn họ đối với tâm tư chủ tử cũng biết, nhưng là…… chuyện này đối với chủ tử mà nói đến tột cùng là phúc hay là họa.

“Chủ tử?” Nhìn chủ tử không có động tĩnh gì, Huyền Ngọc lại tiếp tục nhẹ giọng gọi đến, hắn biết chủ tử không có ngủ, chủ tử có phải hay không không muốn gặp.

“Tiêu Lẫm?” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở mắt, hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến mẫu thân đã từng nói với hắn về người này, Hàn Nguyệt ngồi dậy, “Cho hắn vào.” Thảm bạc phủ trên người sau khi Hàn Nguyệt đứng dậy liền trượt xuống dưới lưng, tùy theo động tác của hắn y bào bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy mấy dấu hồng ngân. Huyền Ngọc ánh mắt lóe lóe, sau đó tiến lên nhẹ nhàng đem thảm kéo lên che kín người chủ tử , rồi mới quay đầu lại ra hiệu cho Huyền Thanh. Huyền Thanh gật đầu, vội đi ra ngoài.

“Tiêu Lẫm bái kiến thất điện hạ.”  Vừa tiến vào Tiêu Lẫm lập tức quỳ một gối xuống, mặc dù người nọ là ngoại sinh của hắn nhưng đối với người này mà nói hắn cũng chỉ đơn thuần là người nhà Tiêu gia mà thôi, hơn nữa năng lực người này đáng để hắn làm như thế.

“Đứng lên, ngồi đi.”  Hàn Nguyệt thản nhiên mở miệng, nhìn đánh giá một chút đại ca của mẫu thân, cũng là mẫu thân trước kia từng nói qua người Tiêu gia duy nhất đối tốt với nàng.

Nhìn Hàn Nguyệt, Tiêu Lẫm trong lòng đặc biệt kích động, ngay lúc trong binh doanh cũng chỉ là vội vã nhìn qua, hiện tại nhìn kĩ thật sự là con người tuyệt thế. Khó có thể tưởng tượng được một thanh niên trắng nõn gầy yếu như thế có thể nào cường đại như vậy, huấn luyện ra một chi đội hùng mạnh.

“Điện hạ, mẫu thân của ngài từng nhiều lần cấp thư tín nhắc tới ngươi, lần này quay về kinh có thể nhìn thấy điện hạ, Tiêu Lẫm cũng xem như đã giải được một cái tâm sự .” Nhớ tới muội muội của mình, trong mắt có chút hồng.

“Mẫu thân có nhắc qua ngươi, nói ngươi là người duy nhất trong Tiêu gia đối tốt với nàng.” Hàn Nguyệt nhìn vào mắt Tiêu Lẫm, hơi hơi nhíu mi chậm rãi bình hoãn, hắn cùng những người Tiêu gia kia ánh mắt bất đồng.

“Vậy sao, nhưng ta lại không thể bảo vệ tốt cho nàng, vẫn để cho nàng vào cung, thậm chí cả một tuổi trẻ như thế cũng…” Thanh âm có chút nghẹn ngào, Lâm nhi từ nhỏ đã cùng hắn thân thiết, nhưng hắn không thể làm cho nàng và ái nhân được ở cùng nhau, vẫn…

“Mẫu thân có chuyện mà nàng muốn làm.” Hàn Nguyệt đột nhiên xuất ra một câu, Tiêu Lẫm kinh ngạc nhìn hắn, lời này là có ý gì….. còn nhớ lần trước hoàng thượng nói sau khi Lâm nhi mất người này đã bảo vệ nàng rất tốt…… Này…

“Mẫu thân cùng Tiêu gia đã mất quan hệ.” Hàn Nguyệt cũng không giải thích nhiều, nhìn Tiêu Lẫm một hồi chậm rãi nằm trở về, phụ hoàng hôm qua đã muốn hắn rất nhiều lần, mặc dù không cảm thấy đau nhưng vẫn là có chút không khỏe.

“Điện hạ…” Tiêu Lẫm đột nhiên vẻ mặt kích động quỳ xuống,“Tạ điện hạ!!” liền dập đầu xong lại đứng lên, “Điện hạ thân thể không khỏe, Tiêu Lẫm xin cáo lui, thỉnh điện hạ cần phải bảo trọng thân thể!”  rồi cúi đầu rời khỏi Nguyệt Tiêu điện. Huyền Ngọc theo sau đi ra ngoài.

“Tướng quân xin dừng bước.” Lên tiếng ngăn lại bước chân của Tiêu Lẫm, Huyền Ngọc mỉm cười đi tới.

“Huyền công công.” Tiêu Lẫm dị thường hữu lễ đáp lại.

“Tiêu tướng quân không nên đa lễ,” Huyền Ngọc vội vàng cúi đầu thi lễ, “Tiêu tướng quân, hoàng hậu hiện tại rất tốt, cái này vẫn thỉnh tướng quân xem qua xong liền hủy đi.” Nhẹ nhàng nói bên tai hắn, Huyền Ngọc lại cúi đầu hành lễ rồi xoay người vào Nguyệt Tiêu điện.

Tiêu Lẫm nhìn tờ giấy trên tay, phía trên viết : “Lâm tiêu nhi, Khánh Lâm Mai viên.”

Tiêu Lẫm cầm tờ giấy trong tay nắm chặt, nhắm mắt lại thẳng đến trong mắt một nỗi chua xót dâng lên, quay đầu nhìn Nguyệt Tiêu điện lần nữa, “Lâm nhi, ngươi…đã sinh được một đứa con thật tốt!”  rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi, hắn biết hắn không cần phải áy náy không cần phải tái vì muội muội lo lắng, đã có người này muội muội sẽ hạnh phúc vui sướng vượt qua cả đời.

Phủ Đông cung thái tử ngoại trừ cửu hoàng tử và thập hoàng tử ở ngoài, mọi người cùng ngồi một chỗ.

“Bát đệ, ngươi có tin chúng ta không?” Thái tử Ti Lam Hạ nhìn lão bát trước mặt, nghiêm túc hỏi.

“Tứ ca?” Hoài Ân có chút khó hiểu, tứ ca sao lại đột nhiên hỏi như thế, mấy người khác cũng nhìn về phía Lam Hạ.

“Bát đệ, lần nọ ngươi cùng thất đệ xuất cung, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tứ ca hy vọng ngươi có thể nói cho chúng ta biết, bát đệ!” Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc hắn trở về từng cùng ngũ đệ có nói qua một ít chuyện kì quái.

“Tứ ca……”  Hoài Ân có chút khó xử cắn môi, chuyện kia hắn thật sự không tiện mở miệng.

“Bát đệ, ngươi nói cho chúng ta biết đi, nói thật, ngày đó phụ hoàng đối chúng ta răn dạy khiến trong lòng chúng ta dị thường khó chịu, vốn tưởng rằng đã đủ hiểu hết con người hắn rồi , ai có thể nghĩ đến hắn ngay cả cái chết cũng đã từng nghĩ tới. Chỉ biết là hắn võ công cao cường, tính tình băng lãnh, ý nghĩ thuần đơn, nhưng con người thật sự của hắn là gì chúng ta căn bản lại không biết. Bát đệ, Ngũ Ca chỉ muốn biết về hắn nhiều hơn một chút, ta nghĩ những người khác cũng cùng có suy nghĩ giống Ngũ Ca, chúng ta… nên hiểu về hắn thêm một chút .”  Cẩm Sương trong mắt lộ ra thống khổ, người kia vì sao lại từng có ý niệm coi thường mạng sống mình như vậy.

Nhìn bốn vị hoàng huynh đều có chút thống khổ và đau thương, con mắt Hoài Ân cũng đỏ lên, “Hoàng huynh, trước đây Hoài Ân đã từng chút từng bước một cố gắng trờ nên mạnh mẽ như bây giờ, mặc dù trước kia từng chịu qua không ít đau khổ nhưng các hoàng huynh chưa bao giờ làm thương tổn Hoài Ân, nhất là thất ca, không có hắn sẽ không có Hoài Ân hôm nay. Các hoàng huynh cũng không để ý Hoài Ân xuất thân thấp hèn, thương yêu Hoài Ân như đệ đệ thân thiết” nước mắt chảy xuống, “Ta thật hối hận, lúc đầu chứng kiến thất ca như vậy vì sao lại có cảm giác sợ hãi, ta căn bản là không có tư cách tiếp nhận sự quan tâm của thất ca.” Nói xong che miệng khóc nấc, hắn thật sự hối hận, tại sao lại có ý nghĩ sợ hãi con người kia chứ.

“Bát đệ?!” Những người khác đều kêu lên, đến tột cùng khi đó xảy ra chuyện gì.

“Hoàng huynh, thất ca… Thất ca hắn… Không phải phàm nhân…!!” Hoài Ân khóc nói ra.

“Bát đệ, nói rõ ràng cho chúng ta!” Mọi người thân thể chấn động, rồi như kiềm không được đồng thanh hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện