Nhìn thấy mấy bộ áo giáp trước mặt, bọn họ liền tiếp nhận, rồi hướng hậu phương quân trướng đi thẳng vào trong, hai gã ám nhãn cũng đi theo. Ước chừng qua một nén nhang, vài tiếng tiếng bước chân trầm nặng truyền đến, thuận thế nhìn lại, vốn là các quý hoàng tử giờ đây dừng như đã hoàn toàn trở thành đấu sĩ sắp bước lên chiến trường. Các hoàng tử trên người trang phục giống với thiết giáp kỵ binh, áo giáp bao trùm toàn thân là một màu đen nồng hậu, lộ ra bên ngoài chỉ còn con mắt mỗi người phát ra sâu thẳm tinh quang, nếu như không phải trước đó đã biết thân phận những người này, thì có ai tin tưởng bọn họ là hoàng tử, là vương gia, có ai tin tưởng con người đứng trước nhóm cư nhiên là thái tử.
“Thất đệ [ ca ], chúng ta đã chuẩn bị tốt !” – ngay cả âm thanh cũng không giống ngày thường ưu nhã, mà lúc này đã tràn ngập chiến ý.
Nhận thấy bọn họ đã mặc tốt trang phục, Hàn Nguyệt lại hưóng ánh nhìn về phía quân trường, “Nơi này không có địch nhân, các ngươi không cần cầm vũ khí, đến phía dưới đi, dùng thân thể của chính mình và vũ lực đối kháng những binh lính này xem các ngươi kiên trì được bao lâu, có thể quật ngã được bao nhiêu người!” thanh âm tiếp tục nâng cao, “Bọn họ không phải hoàng tử! Bọn họ là chiến sĩ! Toàn lực đối kháng!”
“Dạ! Thất điện hạ! Chúng ta là chiến sĩ! Chúng ta là dũng sĩ!” Dưới sân tâm tình mọi người trong nháy mắt như được kéo lên, năm vạn người cao giọng kêu gào, làm cho cả luyện binh doanh lâm vào rung động!
“Hoàng thượng!” Một ít các đại thần ào ào hô lên, này thật sự là rất không thỏa đáng . Năm vị đại tướng quân đã sớm bị luồng khí thế này khiến cho toàn thân mãnh liệt ý chí chiến đấu, đám người nhanh chóng đi đến trước mặt thất điện hạ, quỳ một bên gối, “Thất điện hạ, chúng ta cũng muốn thử một lần!” tâm trạng đã quá kích động , nếu như không thể tự mình thể nghiệm một phen, bọn họ lần này quay về kinh chẳng phải là vô nghĩa .
“Ha hả, Thất điện hạ, ngài cho phép bọn họ đi xuống đi, nếu không lão thần chắc chắn sẽ bị bọn họ phiền đến chết .” Thông qua ba tháng tiếp xúc, Thượng Quan Quang Vinh Uy đã phi thường hiểu rõ tính tình vị điện hạ này, để cho mấy người đó ăn uống đau khổ một phen cũng tốt.
“Cho bọn hắn áo giáp.” Ti Hàn Nguyệt nhìn năm người trước mặt, rồi mới quay đầu sang Thượng Quan Dung Uy , lạnh nhạt cho phép. Đám người nghe được lập tức trên mặt lộ vẻ vui mừng, ngay tức khắc đứng dậy đi theo thượng quan lão tướng quân đến doanh trướng thay đổi trang phục.
“Thất điện hạ!” Âm thanh vang dội truyền đến, năm người đã nhanh thay xong trang phục bước ra, trầm trọng khắc khải không làm áp đảo bọn họ, ngược lại càng kích thích nhiệt huyết chiến đấu !
“Đi xuống đi.” Ti Hàn Nguyệt ra lệnh một tiếng, trong sân người người ào ào trạm mở, buông xuống vũ khí, trên đài mười hai người hít sâu một hơi phi thân nhảy xuống, đi tới giữa sân ương một chữ bày ra.
Hàn Nguyệt ra hiệu một chút, Thượng Quan Dung Uy lập tức đi tới bên trống trận,“Đông đông đông…… Đông đông đông”, tiếng trống từng trận từng trận vang lên, Hàn Nguyệt hô lớn: “Bắt đầu!” Luyện binh chính thức tiến đến cao trào.
“A~~~~!!”
Bắt đầu là người tiên phong uy vũ chạy như điên vừa chạy vừa hô to, mười hai người bao gồm thiết giáp và các Hoàng thân Vương gia mặc giáp thiết đúng lúc này vọt tới, cuộc đối kháng chính thức bắt đầu . Đám người lập tức xông lên vừa bị mười hai người té ra sau, kế tiếp lập tức bổ lên, đám người đứng trung gian lúc này vây thành một vòng tròn, toàn lực đối kháng nhắm phía người của mình. Bị đánh ngã, lại tiếp tục bò lên, sau đó nhanh chóng mang người té trước mặt đi ra ngoài, trong mắt các chiến sỹ ngự lâm quân, bọn họ trước mặt mọi người không phải hoàng tử, không phải tướng quân, mà là cùng mọi người giống nhau đều là chiến sỹ, vì vậy bọn họ muốn mọi người ra sức đánh không kiên nể, cùng vật lộn, cùng so quyền…
Trên khán đài lúc này nhiệt huyết sục sôi, lại nói lúc ban đầu còn lo lắng nhưng bây giờ chỉ có hưng phấn và kính nể. Ở giữa trung gian trong vòng tròn bảy người toàn thân có thể thấy rõ ràng so với năm người khác đã gầy hơn một chút, nơi nào còn có nửa điểm nhìn ra bộ dáng hoàng tử, đối mặt với mình là một đám hắc thiết kỵ binh, bọn họ không chút do dự đem bọn hắn ném xuống mặt đất, hoặc là trực tiếp xông lên dùng chính thân thể của mình quật đối phương ngã, ngay khi bọn hắn bị đám người không chút nào lưu tình đụng ngã lăn trên mặt đất, cũng không bất cứ sợ hãi nào, nhanh chóng đứng dậy tái ra sức xông lên.
Có thể nào thua! Có thể nào ngã xuống! Trước mặt còn có nhiều người như vậy, còn có quá nhiều người muốn đánh bại mình, người bên cạnh còn chưa ngã xuống, mình sao có thể chịu thua!! Ánh mắt kia đang ở một nơi nào đó nhìn bọn họ, ánh mắt kia vì muốn bọn họ trở nên mạnh mẽ nên đã thừa nhận hết thảy, cặp mắt kia xinh đẹp chói mắt như thế!! Có thể nào làm cho ánh mắt kia thất vọng, phải làm sao mới có thể khiến cho ánh mắt kia mãi mãi nhìn mình suốt cả cuộc đời, có thể nào làm cho chính mình tại nơi sâu thẳm trong ánh mắt kia trở thành thứ vĩnh viễn nhỏ yếu và ích kỷ. Bọn họ không sợ đau đớn, bọn họ có thể mạnh mẽ, một ngày nào đó bọn họ sẽ có thể đứng trên đỉnh thiên hạ… lúc đó mới có tư cách mới có thể đứng bên cạnh người nọ…… nhìn lên!!
Mà năm vị tướng quân, mặc dù chưa từng tham dự huấn luyện, nhưng không nề hà đem tất cả kinh nghiệm sống và chiến đấu trên lưng ngựa nơi sa trường tất thảy đều phát huy ra hết. Áo giáp nặng nề không làm giảm tinh thần và thể lực chiến đấu của bọn họ, mãnh liệt đánh không thối lui, không ngừng tiến lên từng đợt sóng người khiến cho bọn họ càng đánh càng hăng! Có thể nào thua! Có thể nào ngã xuống! Nhiều chiến sĩ đấu sĩ trước mặt muốn đánh bại, những người bên cạnh còn không ngã xuống, các vương gia hoàng tử vẫn luôn ở trong cung chưa từng chinh chiến mà giờ đây còn chưa ngã xuống, bản thân sao có thể chịu thua dễ dàng như vậy!! Quá nhiều ánh mắt đang hướng đến bọn họ, quá nhiều ánh mắt kính ngưỡng tôn trọng! Cặp mắt kia chưa bao giờ lộ ra chưa bao giờ chinh chiến sa trường lại có thể tạo ra được một đội quân hùng mạnh như vậy đang ở nơi nào đó quan sát bọn họ, làm sao có thể ngã xuống, sao có thể khiến cho người kia thất vọng, bọn họ là tướng quân là dũng sĩ, càng là một người quân sĩ! Chiến đấu! Chiến đấu! Đánh! Đánh! Đến đây đi! Xông lên đây đi! Bọn họ sẽ không e ngại! Chỉ cần còn một tia khí lực, bọn họ sẽ đem đối thủ quật ngã dưới chân! Chỉ cần còn có thể đứng vững , bọn họ tuyệt đối sẽ không để thua!
“Hoàng thượng!!” Thường Yên Nhiễu, Tịch Thu, Thượng Quan Vinh Uy, Lâm Phong Thái, Trọng Hầu Uyên, Lưu Mộ Dương, La Y, Quan Vĩnh Huy, Nghê Thiên Lương – “Đông” – một tiếng quỳ gối trên mặt đất, nước mắt rưng rưng, bọn họ cái gì cũng không thể nói thành lời, trong lòng lúc này ngoại trừ cảm giác cảm động và kích động dâng trào, cái gì cũng đều không có!
“Hoàng thượng!!!” Các đại thần, thị vệ, tôi tớ khác toàn bộ cũng quỳ xuống, thân thể mỗi người đều run rẩy, trống ngực băng động!
“Hoàng thượng!” Ti Khải Thiên lưu lệ nhìn hoàng đệ, rồi chuyển hướng nhìn xuống phía dưới, “Đại Yển quốc ta có ngô hoàng thật là may mắn! Đại Yển quốc ta có các hoàng tử này thật là may mắn! Đại Yển quốc ta có các tướng quân này thật là may mắn! Đại Yển quốc ta có các triều thần như thế này thật là may mắn!”
“Hoàng thượng!! Lão thần… Lão thần… Ngô…” Thường Yên Nhiễu khóc đến nỗi không nói được lời nào, – “Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Ta Đại Yển quốc thiên thu vạn đại, trọn đời trường tồn!”
“Hoàng thượng!!! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Ta Đại Yển quốc thiên thu vạn đại, trọn đời trường tồn!”
Âm thanh kích động xen lẫn nghẹn ngào từ trên khán đài vang lên, vang vọng khắp cả luyện binh trường, vang vọng khắp ngoại ô kinh thành!
“Đều… Đứng lên! Trẫm…” Ti Ngự Thiên cắn chặt răng khắc chế cảm xúc từ đáy lòng hốc mắt có chút xót xa, nắm chặt tay vịn nhìn mọi người phía dưới kịch chiến, hắn hiện tại đã không nói nên lời, cách gì cũng không thể nói ra được lời nào.
“Hộc hộc…. Hô…” Mệt mỏi quá, chưa bao giờ mệt mỏi rã rời như vậy, không còn nhớ rõ đến tột cùng đánh ngã xuống bao nhiêu người, bản thân đã ngã xuống bao nhiêu lần , bây giờ chỉ còn lại bản năng cố chấp không muốn ngã xuống, nhưng thật vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như vậy, nhìn xung quanh, những người khác hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng không có một người ngã xuống.
“Phanh!”“Ân!” âm thanh từ lồng ngực truyền ra, “Hô… hộc…” đã đến cực hạn, không còn khí lực, cũng chẳng cần mất công quay đầu nhìn qua, “Bang bang…”Vài tiếng, lại có người ngã xuống, có mấy người giãy dụa đứng dậy nhưng không quá vài khắc đã nặng nề nằm phịch xuống.
“Đại ca…hô hô… Ta… Ta không còn khí lực … hô ô ô…” Ti Cẩm Sương lộ ra đôi mắt ôn nhu thỏa mãn.
“Ha hả… ô ô hô… Ta… ha hả, ta cũng vậy…” Ti Diệu Nhật đứng bên cạnh Ti Cẩm Sương, “Bất quá… hô hô, ta… vẫn không thể ngã xuống…”
“Ân… hô hô… buổi tối hôm nay… Ta… Ta muốn hảo hảo… Hảo hảo tắm một cái,… Ha hả” Ti Thanh Lâm lúc này đã không còn khí lực nằm dài trên đất trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo thở dốc cùng mệt mỏi.
“Phanh!” “A! Ách… Hô… Hô… Hô…”“Ta… Ân… Ta” Ti Hoài Ân vốn định đứng lên, nhưng cánh tay vô luận như thế nào cũng chống dậy nổi, cuối cùng giãy dụa một chút, hắn ngã nhào trên mặt đất cũng không cách nào nhúc nhích.
“Ha hả, bát ca… Ngươi thật là lợi hại, hô hô… Ân, mệt mỏi quá…” Trước hết nằm xuống, Ti Mang Nặc cùng Ti Phong Nham lăn thân hình một chút, rồi nhìn về phía bát ca. Mà Hoài Ân khí lực cạn sạch không phát nổi một tiếng, chỉ trung thành quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở dốc.
“Ân… Đông!” Một người lần nữa bị hung hăng đánh bay trên mặt đất, xoay người mấy cái vô động tĩnh.
“Ha hả,ha hả a, Mộc đại tướng quân cuối cùng cũng ngã, ha ha!!” mấy vị tướng quân lúc này cũng vạn phần cao hứng, bọn họ đều đã ngã lão đại có thể nào không ngã.
“Đại ca, hô… Hô… Xem ra… Hô… Chỉ còn lại có ngươi và ta… Hai người , ô ô…” Ti Lam Hạ thanh âm như trước lạnh lùng nhưng có thêm một tia khí phách vương giả.
“Ha hả, đại ca… Hô… Hô, đại ca… kiên trì, kiên trì đi…”
“A! Ta… Cũng sẽ… hô hô..”
Nhìn thấy hai người nọ vẫn như cũ không ngã xuống, thiết giáp ngự lâm quân hơi hơi khom người, rồi nhanh chóng chạy như bay đến, một cuộc đọ sức mới lại bắt đầu .
…………
” phanh đông!” tiếng áo giáp va chạm mặt đất, Ti Diệu Nhật bị đánh hung hăng té trên mặt đất, tứ chi đã muốn bắt đầu run lên, hắn biết mình như muốn không đứng lên nổi, cố sức nhìn về phía khán đài, người nọ vẫn đang che khuất ánh mắt nhìn bọn họ, không biết hôm nay biểu hiện của bọn họ có hay không làm người kia thất vọng. Bất quá đối với năng lực của người nọ mà nói, bọn họ còn cách quá xa. Tứ đệ đến giờ vẫn chưa ngã xuống, như vậy xem ra Tứ đệ đã đạt được yêu cầu của người nọ, trở thành cực mạnh! Thật sự có chút không cam lòng a, nhưng nhớ đến quá khứ lại không thể ích kỷ như vậy, bọn họ chưa bao giờ vì người nọ làm được điều gì, không cam lòng thì làm được gì đây.
“Hô hô hô ô ô……” lấy chân trụ đỡ cơ thể, nắm chặt hai tay, nhìn đám người phía trước, lại quay sang ngó chung quanh toàn bộ mọi người đều ngã xuống, Ti Lam Hạ quay đầu nhìn về phía trạm bàn, đem chút khí lực cuối cùng còn sót lại toàn bộ tập trung đến đan điền, rồi đột nhiên ngẩng đầu: “Ti Hàn Nguyệt!!! Ta sẽ trở nên cực mạnh!!!!” sau đó đột nhiên ra sức hướng phía trước phóng đến, đánh ngã người thứ nhất, tiếp tục đến người thứ hai…….
Sau khi hơn hai mươi cá nhân bị đánh văng trên mặt đất, Ti Lam Hạ đột nhiên xông ra ngoài, rồi ngã xuống,“Hộc hộc..hô… Ha hả a……” Dưới mặt nạ tiếng cười mặc dù khinh, nhưng là chính thức phát ra từ nội tâm vui sướng, hắn Lam Hạ đã làm được rồi, hắn bây giờ đã trở nên mạnh mẽ, không làm cho người nọ thất vọng…
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt mình,Ti Lam Hạ mở to hai mắt, mới vừa rồi người nọ còn ở trên khán đài cư nhiên đã xuất hiện trước mặt mình, hắn có chút kinh ngạc đến ngây người, rồi sau mượn khí lực người nọ chậm rãi đứng lên, bàn tay lạnh lẽo làm cho đầu của hắn có chút tỉnh táo, đột nhiên cánh tay kia buông hắn ra.
Đi tới trước mặt Ti Diệu Nhật, Ti Hàn Nguyệt lần nữa chìa tay ra, không để ý tới vẻ mặt kinh sắc của hắn liền kéo lên, rồi lại hướng tới Ti Cẩm Sương.
“Thất đệ… Làm phiền rồi!” Ti Cẩm Sương thanh âm tràn ngập ôn nhu, kéo tay hắn đứng lên, cởi bỏ khôi giáp trên đầu, trên mặt đầy mồ hôi tóc tai lộn xộn trông có vẻ chật vật, nhưng nụ cười ôn nhu so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
“Thất ca…… Ta tự mình đứng lên được rồi!.” Ti Hoài Ân không muốn làm phiền thất ca, hắn muốn mình tự đứng lên, nhưng không tài nào nhấc nổi thân, đương lúc lo lắng, một đôi tay hữu lực đem hắn từ trên mặt đất kéo lên. Đợi hắn đứng vững, hai tay kia buông hắn ra,“Thất ca…” Hoài Ân nhắm mắt lại, hắn tuyệt đối không muốn thất ca thấy hắn khóc.
Kéo Ti Thanh Lâm lúc này đã nằm co quắp trên đất, ném hắn vào người Diệu Nhật, Hàn Nguyệt một tay kéo Mang Nặc tay kia đỡ Phong Nham.
Đi đến trước mặt năm vị tướng quân, Hàn Nguyệt nhìn bọn họ, “Các ngươi là tướng quân, còn muốn ta đỡ các ngươi đứng lên sao?” Năm người vừa nghe, vội vàng phấn chấn, bò lên. ( vỡ mộng =]] )
“Thất điện hạ giáo huấn phải lắm!” Mộc Hâm vội vàng cúi đầu thỉnh tội, năng lực thất điện hạ này có thể so sánh với tướng quân bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Lẫm, trong mắt đầy thâm ý: Đây là ngoại sinh ( cháu ngoại trai) của ngươi! Không phải người bình thường a…
Tiêu Lẫm đứng lên nhìn đôi mắt Mộc đại tướng quân đang lộ ra ai oán, trong mắt toát ra vẻ sung sướng vui mừng, Lâm nhi thật sự đã sinh được một đứa con tuyệt vời!
“Đi lên khán đài, những người khác y theo kế hoạch làm việc!” Ti Hàn Nguyệt đột nhiên cao giọng hô, xoay người hướng khán đài thẳng đến, những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái, khó khăn vẫn chưa dứt… Bất chấp trên người đau nhức, mọi người dìu đỡ lẫn nhau hướng khán đài đi đến.
“Nguyệt Nhi? Phía dưới còn có gì sao?” Mới vừa rồi ngồi trên kia nghe được rõ ràng, Ti Ngự Thiên vội vàng hỏi con người đang đi tới.
“Ân, ngồi yên, không nên chạy loạn.” Ti Hàn Nguyệt trầm giọng ra lệnh, rồi đi đến khán đài.
Lúc này, mọi người đều thấy, một lượng lớn chiến xa được đẩy ra, phía trên còn có một tảng đá thật lớn, mỗi một chiến xa đều là do hơn trăm người đẩy, chiến xa nặng nề nghiền nát trên mặt đất để lại một dấu vết thật sâu thật dài. Tất cả mọi người có chút khó hiểu, đây là làm cái gì ? Đem chiến xa dừng ở một cự ly cách khá xa khán đài, tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi trường luyện binh, lui ra cách xa chổ đó.
“Nguyệt Nhi?”
“Cho các ngươi thấy rõ một chút thứ này.” Ti Hàn Nguyệt vẫn không quay đầu lại, đột nhiên xuất hiện hai gã ám nhãn cẩn thận nâng một cái rương lớn đi tới.
“Một hồi nếu ai làm ồn ào, ta sẽ đem hắn bỏ lại!” đột nhiên toát ra một câu không đầu không đuôi, rồi khom lưng mở mộc tương ( rương gỗ), từ bên trong lấy ra một chuôi cung và một cây tiễn không có mũi tên.
“Hàn Nguyệt hoàng chất, không phải ngươi muốn dùng tiễn này bắn chiến xa đi?” Ti Khải Thiên nhìn điệu bộ Hàn Nguyệt một hồi, không thể tin được hỏi, những người khác trên mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ. Lưu Mộ Dương, La Y cũng dị thường nghi hoặc, vật kia là chủ tử sai bọn họ cho người làm , nhưng chủ tử thật sự muốn dùng cây tiễn này bắn đá sao? “Ân.” Lạnh nhạt trả lời, không thèm để ý tiếng kinh hô phía sau.
“Làm sao có thể? Thất điện hạ lại muốn làm cái quái chiêu gì nữa a?” Bắt đầu có người rỉ tai nhỏ giọng, mà một số kẻ khác thì tràn ngập hăng hái nhìn Hàn Nguyệt, người này lại muốn mang đến kinh hỉ nào cho bọn họ nữa a?