Lúc này Tiêu Nhược cực kỳ lo lắng. Từ khi nàng quyết định vào cung thăm muội muội đến giờ đã được hơn nửa tháng. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần vào cung nàng chắc chắn sẽ gặp được muội muội. Không ngờ ngay tại cửa cung, nàng đã bị chặn lại. Nếu không có phụ thân và nhị ca hỗ trợ một chút thì không biết đến khi nào nàng mới có thể nhìn thấy muội muội của mình. Thật không ngờ Thất điện hạ lại đối xử với bọn họ như thế.

“Tống phu nhân, hoàng hậu nương nương mời hai người vào.” Tiết Trung Lâm vẻ mặt không thay đổi đi ra truyền lời. Nói xong cũng không buồn nhìn mẹ con Tiêu Nhược, hắn xoay người đi vào Di Hiên cung. Tiêu Nhược và Tống Sương Nhi vẻ mặt tươi cười theo sát phía sau.

Tiêu Lâm ra tận cửa nghênh đón tỷ tỷ cùng cháu gái của nàng. Đưa tay ngăn cản không cho hai người hành lễ, nàng vui vẻ kéo tỷ tỷ vào trong. “Tỷ tỷ à, tỷ muội chúng ta không gặp nhau cũng hơn chục năm rồi. Trước khi muội vào cung, tỷ đã theo biểu ca rời khỏi kinh thành. Mấy tháng trước muội có nghe nói tỷ đã hồi kinh nhưng muội vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để gặp tỷ. Hôm nay được gặp lại tỷ, muội thực sự rất vui mừng.” Lúc này thái độ của Tiêu Lâm hoàn toàn không giống một vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nàng chỉ giống một tiểu muội nhiều năm chưa gặp tỷ tỷ của mình mà thôi.

“A a, hoàng hậu nương nương, dân phụ cũng muốn gặp người, chỉ là muốn vào cung cũng hơi rắc rối.” Sắc mặt Tiêu Nhược có chút khó coi.

Biết tỷ tỷ muốn ám chỉ điều gì, Tiêu Lâm lờ đi, không đả động gì đến, tiếp tục nói: “Đừng gọi muội là hoàng hậu nương nương nữa, tỷ cứ gọi là Lâm muội đi. Dù sao tỷ cũng là thân tỷ tỷ của muội mà. Đây là Sương Nhi đúng không? Trước khi muội vào cung, Sương Nhi chỉ mới ra đời. Tính ra, Sương Nhi lớn hơn Nguyệt nhi hai tuổi nhỉ?” Tiêu Lâm thân thiết nhìn cháu gái của nàng.

“Chào di mẫu.” Tống Sương Nhi ngọt ngào lên tiếng. Nhìn di mẫu thân thiết như thế, nàng thầm nghĩ hôm nay nàng nhất định phải làm cho di mẫu vui vẻ rồi sau đó nhờ di mẫu giúp phụ thân khôi phục quan chức.

“A a, Sương Nhi lớn lên thật xinh đẹp, lại còn lanh lợi thế này.” Lại nghĩ đến con trai nàng, trong lòng Tiêu Lâm cảm thấy hơi gượng gạo.

Ngồi yên chỗ xong, Tiêu Nhược đem những thứ nàng đã chuẩn bị trước ra. “Lâm muội, đây là mấy món điểm tâm trước kia muội thích ăn nhất. Tỷ đặc biệt làm riêng cho muội. Tỷ biết trong cung cái gì cũng có nhưng đồ ăn tỷ làm chính là độc nhất vô nhị đó.”

“A a, khiến tỷ phải bận tâm rồi.” Tiêu Lâm mở hộp đồ ăn ra. “A, đều là những món muội thích ăn nhất.” Dứt lời nàng cầm lấy một khối điểm tâm cho vào miệng. “Ai~ Ngon tuyệt! Mùi vị vẫn y như trước.” Ăn xong, Tiêu Lâm lại lấy một khối nữa cho vào miệng thưởng thức, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Thấy Tiêu Lâm phản ứng như vậy, Tiêu Nhược cũng yên lòng. Nàng biết muội muội cực kỳ thích ăn uống, tính tình lại giống như trẻ con, mang những thứ khác đến nhất định sẽ vô dụng, đưa nàng mấy món ăn nàng yêu thích nhất thì chắc chắn nàng sẽ cực kỳ vui vẻ.

“Lâm muội, kỳ thật hôm nay tỷ đến, một là để thăm muội, hai là tỷ có chuyện muốn nhờ.” Thấy Tiêu Lâm ăn vui vẻ thế, Tiêu Nhược lập tức nói rõ ý định chuyến viếng thăm ngày hôm nay.

“Hả? Có chuyện gì à?” Đặt khối điểm tâm trên tay xuống, vẻ mặt tươi cười dần dần biến mất, Tiêu Lâm nhìn tỷ tỷ của nàng.

Thấy di mẫu có vẻ không vui, Tống Sương Nhi lập tức nhào vào lòng di mẫu, ngọt ngào nói: “Di mẫu à, kỳ thật cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Chuyện là cách đây hơn tháng, cha cháu trên đường không cẩn thận đã xúc phạm đến Hàn Nguyệt biểu ca, thành ra biểu ca đã bảo người cắt chức cha cháu.”

Nói rồi nàng cầm lấy tay di mẫu. “Di mẫu à, kỳ thật cũng không thể trách cha cháu được. Lúc đó, cha không biết người đó là Hàn Nguyệt biểu ca, biểu ca cũng không nói rõ thân phận của mình. Cha cháu lúc đó đã nói di mẫu là biểu muội của cha nhưng biểu ca vẫn không thèm để ý đến.”

Dừng lại một lúc, Tống Sương Nhi tiếp tục nói, thanh âm càng lúc càng êm dịu. “Di mẫu à, chuyện này kỳ thật chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Sương Nhi biết tính tình biểu ca không được tốt cho lắm, nhưng người xưa đã nói, kẻ không biết, không có tội. Huống chi cha cháu cũng biết lỗi rồi. Di mẫu à, người bảo biểu ca đừng giận cha cháu nữa, bảo biểu ca phục chức cho cha cháu đi. Cha cháu bây giờ tội nghiệp lắm. Mấy tỷ muội tốt của Sương Nhi vì chuyện này giờ cũng không thèm chơi với Sương Nhi nữa.” Nói xong, Tống Sương Nhi bắt đầu rấm rức khóc.

“Đúng đó, Lâm muội. Lúc đấy Văn Cẩm thật sự không biết thân phận của Thất điện hạ. Bây giờ Văn Cẩm đã bị cắt chức. Mấy vị đồng liêu trên chốn quan trường xưa giờ gặp lại huynh ấy toàn mở miệng mỉa mai châm chọc. Mới hơn một tháng thôi mà Văn Cẩm đã gầy rộc hẳn đi.” Tiêu Nhược cũng nức nở nói. “Lâm muội à, Văn Cẩm không những là tỷ phu mà còn là biểu ca của muội. Tỷ tỷ giờ chỉ có thể trông cậy vào muội mà thôi.” Tiêu Nhược không hề đề cập đến chuyện Tống Ngọc Cẩm đã gây ra.

Nghe tỷ tỷ và cháu gái mình kẻ tung người hứng, lại nhìn hai người khóc thảm thiết như vậy, Tiêu Lâm nghi hoặc hỏi: “Tỷ tỷ, biểu ca rốt cuộc đã làm gì mà xúc phạm tới Nguyệt nhi vậy?” Tính tình con trai nàng giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, nếu người khác thực sự không làm chuyện gì quá đáng, Nguyệt nhi sẽ mặc kệ, không để ý đến sự vô lễ của họ. Nhưng nếu chuyện đã phát sinh, nàng có lẽ nên biết rõ đầu đuôi sự việc thì hay hơn.

Nghe Tiêu Lâm hỏi vậy, hai người đang khóc cực kỳ thương tâm chợt ngừng lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên, rồi Tiêu Nhược lí nhí nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là…”

“Hoàng hậu nương nương, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là đệ đệ của Tống Văn Cẩm dựa vào danh tiếng của hoàng hậu nương nương và Thất điện hạ tác oai tác quái, không ngờ bị chủ tử bắt gặp được. Chủ tử liền phế đi một chân của hắn. Sau đó Tống Văn Cẩm mang theo bọn nô tài đến gây sự với chủ tử, nên người mới cắt chức quan của hắn mà thôi.” Vâng lệnh Hàn Nguyệt, Huyền Ngọc từ phòng trong đi ra nhẹ nhàng lên tiếng giải thích.

Lập tức, sắc mặt Tiêu Nhược và Tống Sương Nhi trở nên cực kỳ khó coi. Tiêu Lâm kinh ngạc ngây người trong chốc lát, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở. Nàng biết, con nàng nhất định phải có nguyên nhân gì đó mới làm như vậy, nhưng nàng không nghĩ rằng đầu đuôi câu chuyện lại là như thế. Tiêu Lâm bỗng cảm thấy hương vị ngọt ngào của món điểm tâm còn lưu trong miệng dần trở nên đăng đắng.

Không chờ hai người kia mở miệng giải thích, Huyền Ngọc đã nói tiếp: “Tống phu nhân, Thất điện hạ là chủ tử của Huyền Ngọc. Ngày đó Huyền Ngọc hộ tống chủ tử xuất cung mua vài thứ cho hoàng hậu nương nương, không ngờ giữa đường bị Tống Ngọc Cẩm chặn lại đùa bỡn. Huyền Ngọc không chịu thuận theo, Tống Ngọc Cẩm liền ra lệnh cho bọn nô tài dùng vũ lực bắt ép Huyền Ngọc. May mà chủ tử đã kịp thời ra tay, Huyền Ngọc mới tránh được kiếp nạn này. Sau đó mới biết, Tống Ngọc Cẩm dựa vào danh tiếng của hoàng hậu nương nương và Thất điện hạ cậy thế làm càn đã gần một năm nay, thái độ vô cùng hống hách. Cho nên chủ tử mới giận dữ phế đi một chân của hắn. Thế nhưng, Tống Văn Cẩm không những không khiển trách đệ đệ của mình, mà còn dẫn người đến tửu lâu nơi chủ tử đang ngồi nghỉ ngơi tuyên bố muốn bắt chủ tử đi thi hành pháp luật. Hắn lại còn luôn miệng nói rằng hoàng hậu nương nương là biểu muội của hắn gì gì đó. Thành ra chủ tử mới nổi trận lôi đình cách luôn chức quan của Tống Văn Cẩm.”

Nói xong, Huyền Ngọc nhìn hoàng hậu nương nương hạ giọng nói: “Nương nương, điện hạ sai nô tài ra truyền lời, mời người vào trong ngay bây giờ.”

Nghe Huyền Ngọc nói thế, Tiêu Nhược bắt đầu cuống cả lên. “Lâm muội à, kỳ thật mọi việc cũng không nghiêm trọng như thế đâu. Chuyện này chỉ là…Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.”

Tống Sương Nhi cũng lập tức nói đỡ cho mẹ: “Di mẫu, về sau cha cháu đã răn đe thúc thúc rồi. Di mẫu à, người khuyên biểu ca đừng tức giận nữa nha.”

“Nương nương, điện hạ mời người vào trong ngay bây giờ.” Không thèm để ý đến hai người đang cố vớt vát vài câu, Huyền Ngọc lại lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Lâm đau khổ nhắm hai mắt lại. Tại sao… Lần đầu tiên tỷ tỷ vào cung thăm nàng lại vì chuyện này? Tỷ tỷ làm nhiều điểm tâm như thế chỉ vì muốn nàng vui vẻ rồi nói đỡ cho bọn họ thôi sao? Mở mắt ra, Tiêu Lâm bất lực nói: “Tỷ tỷ, chuyện này xin thứ cho muội không thể giúp tỷ được. Nguyệt nhi cực kỳ không thích muội xen vào việc của nó. Nếu chọc giận nó thì dù muội có là mẹ nó đi nữa, Nguyệt nhi cũng sẽ không thèm để ý đến. Tỷ tỷ, muội mệt rồi. Thứ lỗi cho muội không thể tiếp tỷ lâu hơn được nữa.” Nói xong, nàng đứng dậy, đi vào bên trong.

“Di mẫu…” Tống Sương Nhi định đứng dậy níu lấy Tiêu Lâm thì đã bị Xuân Mai đứng ở bên cạnh cản lại. “Tống tiểu thư, nếu điện hạ đã sai người ra mời nương nương vào trong, thì nhất định là chuyện gấp không thể chậm trễ được.”

“Tống phu nhân, Tống tiểu thư, điện hạ đã căn dặn, mời hai vị lập tức rời khỏi Di Hiên cung. Sau này đừng quay lại quấy rầy hoàng hậu nương nương nữa.” Nói rồi, Huyền Ngọc quay sang nhìn Xuân Mai. “Xuân Mai, điện hạ lệnh cho hai chúng ta tiễn khách.”

Dưới sự thúc ép của Xuân Mai và Huyền Ngọc, hai mẹ con Tống thị không cam lòng bị buộc rời khỏi hoàng cung.



“Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm tựa vào lồng ngực con trai nàng. “Mẫu hậu… Mẫu hậu cứ tưởng rằng, tỷ tỷ bọn họ vào đây chỉ là để thăm mẫu hậu.” Tiêu Lâm dùng giọng mũi nói, âm thanh nghẹn ngào như muốn khóc. Lúc đầu, phụ thân và nhị ca chẳng thèm để ý đến nguyện vọng của nàng ép nàng vào cung. Sau này, mỗi lần vào cung thăm nàng, hai người bọn họ đều muốn nàng vì Tiêu gia đề đạt đủ mọi loại yêu cầu với hoàng thượng. Hôm nay, tỷ tỷ vào thăm nàng cũng chỉ vì muốn nàng nói giúp cho bọn họ. Bọn họ ở bên ngoài dựa vào danh tiếng của nàng và Nguyệt nhi làm điều xằng bậy, nhưng có bao giờ họ nghĩ đến tình cảnh của nàng chưa. Bây giờ, Tiêu Lâm cảm thấy vô cùng ấm ức.

“Mẫu hậu.” Âm thanh lạnh nhạt như cũ vang lên. Hàn Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng mẫu hậu. Ngẩng đầu nhìn Hàn Nguyệt, giờ con nàng đã cao hơn nàng rồi, đôi mắt Tiêu Lâm hơi đỏ lên.

“Mẫu hậu, người muốn xuất cung không?”

Tiêu Lâm không nghĩ rằng con nàng lại hỏi thế. Nàng ngây người một lúc rồi cười khổ một tiếng: “Mẫu hậu không muốn nghĩ đến chuyện này.”

“Người muốn xuất cung không?” Giọng điệu có chút nhấn mạnh hơn.

Thấy Hàn Nguyệt không chịu bỏ qua quyết hỏi cho ra nhẽ, Tiêu Lâm vươn tay vuốt ve gương mặt quanh năm lạnh giá, ôn nhu cười nói: “Muốn! Nhưng nếu thế thì phải xa rời con, mẫu hậu tình nguyện cả đời giam mình trong cung.” Nàng muốn rời cung. Nhưng nếu cái giá phải trả cho chuyện đó là vĩnh viễn không thể gặp lại Nguyệt nhi, nàng tình nguyện cả đời không bao giờ bước chân ra khỏi chốn này.

Hàn Nguyệt không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về bả vai của mẫu hậu. Tiêu Lâm lại vùi đầu vào trong lồng ngực con trai nàng.



“Khởi bẩm hoàng thượng, thần quản giáo người nhà không nghiêm, để bọn chúng ra ngoài làm xằng làm bậy. Lão thần lấy làm hổ thẹn, xin hoàng thượng trách phạt.” Vừa mới thượng triều, Tiêu Tự Tông đã quỳ xuống nhận tội với hoàng thượng. Ngày hôm qua, sau khi đứa con gái lớn của lão trở về, lão đã hiểu ngay rằng chuyện này không còn cơ chuyển biến nữa. Đã vậy, lão phải nhanh chân cúi đầu nhận tội, xin hoàng thượng trừng phạt mình trước. Thế thì Thất điện hạ muốn nói cũng chẳng nói gì được.

“Trẫm cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Cả nhà Tiêu gia đều là những trọng thần của triều đình, lẽ ra phải làm gương cho kẻ khác. Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi thần dân bách tính sẽ nhìn hoàng hậu, nhìn Thất hoàng tử, nhìn trẫm bằng con mắt như thế nào? Mong Tiêu khanh về sau có thể quản thúc người nhà của mình chặt chẽ, đừng làm chuyện gì tổn hại đến danh dự hoàng gia nữa.” Tuyên đế Ti Ngự Thiên uy nghiêm nói.

“Thần cam đoan từ nay về sau chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tạ ơn hoàng thượng đã không trách phạt.” Tiêu Tự Tông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lão lui sang một bên.

“Thất điện hạ đến~~~” Theo tiếng hô vang của viên quan truyền sự, tất cả văn võ bá quan trong đại điện đều giật mình kinh hãi. Tiêu Tự Tông vừa mới yên lòng được một chút lại bắt đầu khẩn trương. Thất điện hạ bình thường không có chuyện gì sẽ không vào chầu. Sao hôm nay người lại tới? Hàn Nguyệt mặc chiếc áo choàng màu đen như bình thường thong thả bước vào đại diện. Theo tiếng bước chân của nó, một số người ở đây tim đập càng lúc càng nhanh hơn.

Đi đến bên cạnh Tiêu Tự Tông, Hàn Nguyệt dừng lại khiến trong lòng lão cảm thấy vô cùng thấp thỏm lo âu. Xoay người nhìn lão, Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: “Tiêu Tự Tông, ngươi cho rằng một vạn lượng vàng có thể mua được tính mạng của ta sao?” Lời vừa thốt ra, cả đại điện xôn xao.

“Thất đệ?” Diệu Nhật thất thanh kêu lên. Lời nói của thất đệ có ý gì? Chẳng lẽ Tiêu Tự Tông lão ấy…

“Nguyệt nhi? Thế là sao?” Ngồi trên long y, Ti Ngự Thiên lớn tiếng quát hỏi.

“Thất điện hạ, ngài mặc dù không nhận ngoại công này, nhưng nói gì đi nữa, ngài cũng vẫn là ngoại tôn của ta. Ngài sao có thể ăn nói lung tung như thế được. Cho dù thường ngày, ngài không coi ngoại công này ra gì, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện vu oan giá họa cho ta được.” Tiêu Tự Tông mở miệng phản bác, cực kỳ có tình có lý nhưng sắc mặt tái nhợt đã phần nào tiết lộ bí mật lão đang giấu trong lòng.

“Ung thân vương.” Hàn Nguyệt cũng chẳng buồn để ý đến Tiêu Tự Tông, nó lấy một vài quyển sách từ trong ngực áo ra đưa cho Ti Khải Thiên. “Xem đi.”

Ti Khải Thiên cầm lấy, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc. Xem xong, hắn vô cùng phẫn nộ mở miệng quát tháo: “Tiêu thừa tướng, Tiêu thượng thư, các ngươi to gan thật! Không chỉ nhận hối lộ làm trái pháp luật, mà còn dám bỏ tiền thuê sát thủ trên giang hồ ám sát hoàng tử. Các ngươi thấy cái đầu ngự trên cổ mình lâu rồi ngứa mắt lắm phải không?”

Cả triều đường chấn động. Thuê sát thủ ám sát hoàng tử, mà đó còn là ngoại tôn của chính mình, tội này phải tru di cửu tộc chứ chẳng chơi. Huống hồ vị hoàng tử đó còn là Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt.

“Ung thân vương, lời này sao có thể nói lung tung? Chuyện này nhất định do ai đó dựng ra để hãm hại Tiêu gia chúng ta. Mong hoàng thượng làm chủ cho lão thần.” Tiêu Tự Tông chạy đến giữa điện quỳ xuống kêu oan.

“Hãm hại? Trắng đen thế nào, nơi này đều viết rõ. Ngươi tự xem đi.” Nói xong, Ti Khải Thiên phẫn nộ quăng mớ sách hắn đang cầm trên tay xuống trước mặt Tiêu Tự Tông.

Tiêu Tự Tông run rẩy cầm lấy mở ra nhìn. Ngay lập tức, sắc mặt lão xanh mét lại. Trên đó ghi chép đầy đủ quá trình lão cùng đứa con thứ hai làm cách nào thông qua Thiên Nguyệt phủ thuê sát thủ ám sát Hàn Nguyệt, kể cả chuyện tiền bạc từ đâu ra lẫn tình hình những lần Tiêu Nhiên đi gặp mặt đối phương. Ngoài ra còn có cả số lượng các vật báu cùng tiền bạc đút lót vài chục năm nay lão và Tiêu Nhiên thu nhận cùng với các các tội chứng Hàn Nguyệt đã bắt được trước đấy.

Ngay khi Tiêu Tự Tông cảm thấy lão đang chìm vào hố sâu tuyệt vọng, Hàn Nguyệt đoạt lấy toàn bộ sổ sách trong tay lão, đưa về phía Lý Đức Phú. Lý Đức Phú ngay lập tức đi xuống nhận lấy trình lên hoàng thượng.

Hàn Nguyệt nhìn cha con nhà Tiêu gia quỳ trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng: “Tiêu Tự Tông, ta đã nhắc nhở các ngươi, đừng quên bổn phận của mình. Việc gì nên làm thì hãy làm, không nên làm thì đừng có mà mơ tưởng. Nếu các ngươi không nhớ được, thì cũng chẳng cần phải nhớ nữa làm gì.” Nói xong, nó sải bước rời khỏi đại điện.



Yển Tuyên đế năm thứ hai mươi, Tiêu Tự Tông, Tiêu Nhiên nhận của hối hộ, làm trái pháp luật, có ý mưu sát hoàng tử bị Hình bộ tra xét được, bị Tuyên đế Ti Ngự Thiên hạ chỉ giam vào thiên lao. Do hoàng thượng bận tâm đến thể diện của hoàng hậu và Thất điện hạ, ngoại trừ những kẻ tham dự vào vụ này tất cả đều bị xử tử ra, toàn bộ gia tộc Tiêu thị đều được tha mạng. Nhưng ngoài con trai trưởng Tiêu Lẫm, người nhà Tiêu gia trọn đời không thể nhập triều làm quan. Cả nhà Tiêu gia từ trên xuống dưới trong vòng bảy ngày đều phải rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được quay lại.



“Phụ thân… tại sao? Tại sao người lại thuê sát thủ ám sát Nguyệt nhi?” Nhìn phụ thân ngồi trong thiên lao, Tiêu Lâm gào lên đau đớn.

“Lâm nhi, phụ thân cũng là bị ép phải đi đến bước này. Con vào cung trở thành hoàng hậu, lại sinh được một vị hoàng tử được hoàng thượng sủng ái vô cùng. Ta vốn tưởng rằng, từ nay về sau, Tiêu gia có thể nắm giữ quyền to trọng trách, trở thành một đại gia tộc quyền thế nhất nhì trong thiên hạ. Nhưng ai ngờ, chính ngoại tôn của ta lại ra tay chèn ép Tiêu gia khắp nơi. Ta lúc nào cũng phải cẩn thận làm việc, ngay cả chuyện vào cung gặp mặt con gái mình cũng phải được cho phép. Có triều đại nào mà quốc trượng với quốc cữu lại uất ức như phụ thân vào ca ca con không?” Tiêu Tự Tông cũng hét lên, bộc lộ tất cả những bất mãn chất chứa trong lòng lão.

“Phụ thân, Tiêu gia đã quá huy hoàng rồi. Còn phải huy hoàng đến mức độ nào nữa người mới thỏa mãn đây? Người đã lên chức thừa tướng, nhị ca cũng thành Công bộ thượng thư. Phụ thân, lúc đầu người ép nữ nhi vào cung là để sau này Tiêu gia rạng danh vinh hiển. Giờ mục đích này đã đạt được rồi vậy sao người vẫn chưa thỏa lòng tham? Quyền lực của người có lớn đến đâu cũng không vượt qua được hoàng thượng. Chỉ vì Nguyệt nhi chèn ép quyền lực của các người, chặn đường tài phú của các người, mà các người nhẫn tâm xuống tay giết chết đứa con duy nhất của nữ nhi sao?” Tiêu Lâm đau khổ bật khóc. Nàng không ngờ phụ thân và ca ca của nàng lại say mê quyền lực và tiền tài đến mức này.

“Lâm nhi, con cũng đừng nói gì nữa. Tiêu gia đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay cũng chỉ có thể trách phụ thân con tự mình chuốc lấy. Con cứ coi như không có những người thân này nữa đi.” Tiêu Tự Tông cũng không có mặt mũi nào nhìn con gái lão. Con gái lão đã không thể sinh đẻ được nữa. Khi thuê người giết đứa con duy nhất của nó, lão đã quyết tâm không coi mình là phụ thân của nó nữa.

Nước mắt Tiêu Lâm chảy dài. Nhìn phụ thân dường như già hẳn đi cả chục tuổi, nàng chậm rãi quỳ xuống thưa: “Phụ thân, nữ nhi sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng cho phụ thân và nhị ca, coi như đó là việc nữ nhi làm để báo đáp công ơn phụ thân sinh thành dưỡng dục nữ nhi nên người. Từ nay về sau, nữ nhi không còn liên quan gì đến Tiêu gia nữa.” Nói xong, nàng dập đầu lạy ba cái, rồi đứng dậy rời khỏi thiên lao.

Ra khỏi phòng giam, Tiêu Lâm nghẹn ngào nhào vào lòng thân hình nhỏ bé đang đứng cạnh cửa. Xiết chặt lấy tấm thân băng giá, dù cách một lớp quần áo vẫn còn cảm thấy hơi lạnh tỏa ra, Tiêu Lâm gào khóc, đem tất cả những uất ức đau thương nàng phải chịu đựng tuôn tràn hết ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện