Ti Ngự Thiên bế Hàn Nguyệt bước vào tẩm cung của mình. Hắn đã truyền lệnh thông báo trước cho bọn cung nữ thái giám chuẩn bị nên giờ phòng tắm đã sẵn sàng. Nước đã được đổ đầy vào bồn.

“Tất cả đi ra ngoài.” Ti Ngự Thiên lạnh lùng ra lệnh. Nghe thấy tiếng cửa tẩm cung đóng lại, Ti Ngự Thiên mới ôm Hàn Nguyệt đi vào. Tới gần bồn tắm, hắn buông nó ra, rồi giúp nó cởi quần áo. Lúc này, Ti Ngự Thiên vẻ mặt vô cảm không chút biến hóa, hơn nữa lại cực kỳ trầm lặng. Nhìn phụ hoàng như vậy, Hàn Nguyệt liền vươn tay đặt lên tay phụ hoàng. Ti Ngự Thiên chẳng tỏ vẻ gì, gạt tay nó ra cho khỏi vướng víu, rồi tiếp tục cởi quần áo cho nó.

“Phụ hoàng!” Hàn Nguyệt khẽ kêu lên. Phụ hoàng vốn đã biết rõ nó không có việc gì sao còn đối xử với nó như vậy. Những bực bội bất an lại dấy lên trong lòng Hàn Nguyệt.

“Câm miệng!” Ti Ngự Thiên đột nhiên mở miệng. Âm thanh ẩn chứa lửa giận khôn cùng, hoàn toàn không giống với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm hắn đang mang.

Lúc này, Hàn Nguyệt cũng cực kỳ phẫn nộ. Rốt cục phụ hoàng muốn thế nào? Rồi nghe ‘Xoẹt’ một tiếng, Ti Ngự Thiên đã xé nát quần áo trên người nó. Hắn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Vứt đống quần áo đã rách tả tơi xuống đất, Ti Ngự Thiên bế Hàn Nguyệt lên đặt nó vào trong bồn tắm. Rồi sau đó, hắn bắt đầu cởi y phục của chính mình. Lửa giận trong lòng Hàn Nguyệt vốn đang bừng bừng bốc cháy đột nhiên phụt tắt, bảy sắc lưu ly trong mắt bỗng tỏa ra lấp lánh.

“Phụ hoàng! Đưa tay cho ta.” Giọng nói có chút trầm xuống. Âm thanh vốn trong như tiếng ngọc vỡ giờ đã lẫn một chút sàn sạn của đất cát vào. Hàn Nguyệt phát hiện trên tay phụ hoàng có vết máu. Hơn nữa vừa rồi, lúc phụ hoàng bế nó, máu cũng đã dính vào người nó. Âm ấm… Hàn Nguyệt xác định máu chảy ra từ trên tay phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên vẫn không thèm để ý đến Hàn Nguyệt. Cởi long bào ra, hắn bước vào bồn tắm, ngồi đối diện với Hàn Nguyệt, vẻ mặt vẫn vô cảm nhìn chằm chằm vào mắt nó.

“Phụ hoàng, đưa tay cho ta!” Giọng nói trong trẻo bắt đầu có chút gay gắt. Nói rồi nó chụp lấy tay phụ hoàng, mà Ti Ngự Thiên cũng chẳng có phản ứng gì, để mặc Hàn Nguyệt cầm tay mình lên xem xét. Hàn Nguyệt cầm lấy tay phụ hoàng lật qua lật lại, nhìn thấy lòng bàn tay đã máu me bê bết, miệng vết thương còn hiện rõ dấu móng tay, máu vẫn từ từ rỉ ra.

“Phụ hoàng! Người làm gì thế này?” Trong nháy mắt, lửa giận của Hàn Nguyệt lại bùng lên. Vết thương này rõ ràng do phụ hoàng tự gây ra. Phụ hoàng rốt cục muốn làm gì? “Khó chịu không?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng hỏi. Hàn Nguyệt chưa bao giờ thấy phụ hoàng dùng chất giọng lạnh nhạt xa cách như thế nói với nó.

“Phụ hoàng!” Hàn Nguyệt nhíu mày lại, âm thanh càng lúc càng trầm xuống, ánh đen trong mắt bắt đầu thoáng hiện.

“Ngươi khó chịu không? Thấy tay phụ hoàng như thế ngươi dễ chịu chứ?” Ti Ngự Thiên dồn dập hỏi, giọng nói vẫn lạnh như băng.

“Chẳng dễ chịu chút nào hết! Phụ hoàng, rốt cuộc người muốn làm gì?” ‘Chẳng dễ chịu’ ba từ đó làm sao có thể miêu tả hết được tâm trạng của Hàn Nguyệt lúc này. Nó cảm thấy những luồng khí bạo ngược, bực bội ẩn sâu trong cơ thể nó đã có dấu hiệu bùng lên.

“Chẳng dễ chịu đúng không?” Giọng nói của Ti Ngự Thiên đã tăng thêm vài phần ấm áp. Hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi cũng biết khó chịu sao? Vậy lúc ngươi xông vào lãnh cung, ngươi có nghĩ tới chuyện phụ hoàng cũng chẳng cảm thấy dễ chịu nào không?”

Cầm lấy tay phụ hoàng, hai hàng lông mày của Hàn Nguyệt càng nhíu sâu hơn, giọng nói bắt đầu có chút nóng nảy: “Phụ hoàng! Ta nói với người rồi. Tại sao người vẫn luôn nghi ngờ ta? Ta sẽ không chết!! Chuyện vặt vãnh này không thể gây thương tổn cho ta được.”

Ti Ngự Thiên giật mạnh tay về, không thèm để ý đến tiếng kêu bất mãn của Hàn Nguyệt, vẻ mặt đầy phẫn nộ, hắn lớn giọng rống lên:

“Đúng! Ngươi rất lợi hại, ngươi rất mạnh mẽ. Phụ hoàng làm thế này đúng là nhiều chuyện. Nhưng Ti Hàn Nguyệt, ngươi phải biết rằng, ngươi có cảm giác khó chịu, phụ hoàng cũng sẽ có! Thấy tay phụ hoàng bị thương, ngươi khó chịu đúng không. Thế ngươi có biết, nhìn ngươi xông vào biển lửa đang cháy rừng rực, rồi sau đó lãnh cung sập xuống ngươi vẫn chưa đi ra, trong lòng phụ hoàng cảm thấy thế nào không? Đúng, vết thương này phụ hoàng tự gây ra, nhưng nếu lúc đó, phụ hoàng không làm cho mình cảm thấy đau đớn một chút thì phụ hoàng không biết phải làm sao cả? Ngươi có biết không, Nguyệt nhi?”

Rồi hắn nắm lấy tay Hàn Nguyệt đặt lên ngực ngay chỗ trái tim mình, khàn giọng nói: “Phụ hoàng là người. Cho dù biết ngươi rất lợi hại, những thứ tầm thường đó không thể nào tổn thương được đến ngươi, nhưng thấy ngươi mạo hiểm xông vào biển lửa như thế, phụ hoàng nơi này… sẽ lo lắng, sẽ đau đớn lắm.”

Nhìn Hàn Nguyệt trợn tròn đôi mắt, luồng khí nóng nảy khi nãy cũng đã biến mất, Ti Ngự Thiên liền buông tay nó ra. Dùng tay phải che mắt mình lại, hắn mở miệng, âm thanh uể oải mà tràn ngập đau thương:

“Nguyệt nhi, ngươi rất mạnh. Trước mặt ngươi, phụ hoàng cũng chỉ như con kiến hôi nhỏ bé yếu ớt. Chuyện này phụ hoàng đều rất rõ ràng. Nhưng ngươi có biết, trong lòng phụ hoàng khó chịu đến thế nào không? Bất luận ngươi là ai, bất luận trong quá khứ thân phận ngươi thế nào, bây giờ, đối với phụ hoàng, ngươi chỉ là đứa con phụ hoàng yêu thương nhất, đứa con phụ hoàng muốn dùng tất cả bảo vệ nó an toàn, đứa con phụ hoàng muốn ôm chặt trong vòng tay nâng niu chiều chuộng.

Vừa nãy, khi ngươi xông vào trong lãnh cung, mặc dù vẫn biết ngươi sẽ không sao cả nhưng phụ hoàng không thể ngừng lo lắng được. Rồi, lãnh cung sập, từ từ đổ xuống trước mặt phụ hoàng, nhưng bóng dáng ngươi vẫn chẳng thấy đâu. Lúc đó Phụ hoàng không biết mình có thể làm gì nữa. Ngoại trừ việc tự thương tổn mình ra, chuyện gì phụ hoàng cũng không làm được.

Nguyệt nhi, lúc đó, phụ hoàng bỗng cảm thấy mình cách ngươi quá xa, xa đến mức cho dù biết ngươi đang lâm vào cảnh nguy hiểm, phụ hoàng cũng chẳng làm được gì hết, ngoại trừ việc ngây ngốc đứng ở chỗ nào chờ ngươi tự đi ra. Ngay cả việc xông vào đó tìm ngươi phụ hoàng cũng không làm được.

Nguyệt nhi, phụ hoàng không giống ngươi. Phụ hoàng chỉ là một con người bình thường, bình thường đến mức cho dù chuyện ngươi làm có nguy hiểm đến bao nhiêu đi chăng nữa, phụ hoàng cũng chẳng giúp gì được cho ngươi, cái gì cũng không làm được, chỉ biết lặng yên đứng ở nơi nào nhìn ngươi xông vào hiểm nguy.

Nguyệt nhi, ngươi nói phụ hoàng nên làm gì bây giờ? Ngươi biết không, cho dù tay phụ hoàng có đau mấy đi nữa, cũng không đau bằng tim phụ hoàng.” Nói xong, Ti Ngự Thiên cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng ngồi yên.

Nhìn phụ hoàng, cảm giác được phụ hoàng đang vô cùng đau khổ, Hàn Nguyệt cũng không nói gì. Nó chỉ chăm chú nhìn phụ hoàng, bảy sắc lưu ly lóe lên rực rỡ chưa từng thấy. Hai người cứ trầm lặng ngồi trong bồn tắm. Một lúc sau, Hàn Nguyệt giơ tay lên bỏ bàn tay đang che mắt phụ hoàng xuống. Ti Ngự Thiên ngước nhìn Hàn Nguyệt, đôi mắt hắn đã hơi đo đỏ.

Hàn Nguyệt vẫn không lên tiếng. Nó cầm lấy bàn tay của phụ hoàng giơ ra trước mặt mình, rồi sau đó cúi đầu, dùng lưỡi liếm sạch sẽ vết thương trên đó.

“Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên định rụt tay về nhưng lại bị Hàn Nguyệt ngăn cản. Liếm xong, Hàn Nguyệt kéo tay kia của phụ hoàng lại lặp lại động tác vừa nãy.

Hàn Nguyệt cực kỳ ghét mùi máu, lại càng căm ghét vị máu khinh khủng. Nhưng lúc này, nó chỉ muốn liếm sạch sẽ vết máu trên tay phụ hoàng. Nhìn thấy nó, Hàn Nguyệt cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đến khi cả hai lòng bàn tay ngoại trừ miệng vết thương ra, một chút máu cũng không dính lại, Hàn Nguyệt mới dừng lại, buông tay Ti Ngự Thiên ra, ngẩng đầu lên, chậm rãi lại gần hắn. Một tay Hàn Nguyệt đặt lên vai phụ hoàng, tay kia che miệng người lại, nó từ từ lên tiếng nói với người đang gần sát nó: “Phụ hoàng, tại Thiên triều, ta là Nghiệt Đồng, là con yêu nghiệt đáng chết…”

Không để ý tới đôi mắt phụ hoàng đang mở to lên, Hàn Nguyệt tiếp tục nói: “Phụ hoàng, rất nhiều người muốn giết ta. Cho dù sau này, ta đã lên ngôi đế vương, vẫn còn có nhiều người muốn ta chết, bởi vì trong mắt họ, yêu nghiệt sẽ mãi là yêu nghiệt. Nhưng, những kẻ đó đều chết trong tay ta. Bởi vì với ta, cho dù có chết, ta cũng chỉ có thể chết trong tay mình. Bất luận là ai, bất luận chuyện gì, ta cũng sẽ không cho phép mình chết.”

Dừng lại một lúc, Hàn Nguyệt tiếp tục mở miệng: “Phụ hoàng, so với Thiên triều, con người nơi đây quá yếu đuối. Cho dù đó là phụ hoàng, quân vương một nước, đối với ta mà nói, vẫn rất yếu ớt. Cho nên, ta không cần phụ hoàng phải bảo vệ hay lo lắng cho ta.”

Không để ý đến thân hình người kia đột nhiên run rẩy, Hàn Nguyệt ra sức che miệng đối phương lại, kiên quyết nói: “Phụ hoàng! Người là phụ hoàng của ta, của Ti Hàn Nguyệt. Bất luận ta làm chuyện gì, người chỉ cần tin tưởng ta là được. Người chỉ cần biết ta sẽ không có việc gì. Người chỉ cần đứng ở đó xem ta hành động. Thế là đủ rồi.”

Nói xong, Hàn Nguyệt buông bàn tay đang che miệng phụ hoàng ra, rồi dựa cả người vào người phụ hoàng, ngồi im không nhúc nhích.

Ti Ngự Thiên không nói gì hết, thậm chí hắn cũng không ôm lấy đứa trẻ đang nằm yên trong lòng kia như bình thường. Hai người cứ ngồi như vậy, chẳng ai động đậy gì cả. Thời gian cứ trôi, đến khi nước trong bồn đã lạnh ngắt, thân thể Ti Ngự Thiên bỗng run lên, hắn dùng sức xiết chặt lấy thân hình nhỏ bé đang nằm trong lồng ngực, dường như muốn đem nó nuốt trọn vào trong cơ thể mình. Hàn Nguyệt cũng không kêu một tiếng, mặc cho phụ hoàng xiết chặt lấy mình.

Một lát sau, Ti Ngự Thiên khàn giọng nói: “Nguyệt nhi? Ngươi muốn phụ hoàng đứng ở nơi nào đó nhìn ngươi sao?”

“Ừ.” Trả lời không chút do dự.

“Được. Vậy phụ hoàng sẽ đứng nhìn ngươi, cho đến khi ngươi không muốn phụ hoàng nữa.”

“Sẽ không. Phụ hoàng đứng xem là được rồi. Ta sẽ không làm sao hết.” Âm thanh lại khẳng định lại một lần nữa.

Ti Ngự Thiên đặt cằm lên trên đầu Hàn Nguyệt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Nhưng hôm nay Nguyệt nhi đã khiến phụ hoàng phải lo lắng. Không nói gì với phụ hoàng mà đã xông vào trong đó, khiến phụ hoàng muốn chuẩn bị tâm lý một chút cũng không được. Sau này bất luận Nguyệt nhi làm chuyện gì, ngươi phải đáp ứng phụ hoàng, nhất định phải nói trước cho phụ hoàng biết. Nếu không cho dù chuyện đó có nguy hiểm hay không, phụ hoàng cũng sẽ tức giận.” Giọng nói đã trở lại ấm áp như ngày nào.

“Ừ.” Giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt như trước, trả lời cũng ngắn gọn như cũ.

“Vậy hôm nay, ngươi cũng phải bị trừng phạt chút chứ?” Ti Ngự Thiên buông lỏng thân hình trong lồng ngực ra, nâng cằm nó lên.

“Trừng phạt?” Hàn Nguyệt có chút nghi hoặc, sao lại trừng phạt?

“Hôm nay ngươi khiến phụ hoàng phải lo lắng đến nỗi bị thương” Giơ bàn tay bị thương lên. “Cho nên ngươi phải tiếp nhận sự trừng phạt của phụ hoàng.”

“Được.” Thái độ không làm sao hết, chẳng thèm lo lắng phụ hoàng sẽ trừng phạt nó như thế nào.

“A a, Nguyệt nhi không lo lắng sao?” Nhìn thằng bé vẻ mặt chẳng chút sợ hãi, cuối cùng, Ti Ngự Thiên cũng cười thành tiếng.

“Vì sao phải lo lắng?” Hàn Nguyệt cảm thấy lời nói của phụ hoàng rất kỳ cục. Nó không cho rằng, phụ hoàng sẽ thương tổn nó. Vậy vì sao phải lo lắng?

“Ai~~, thật chẳng có biện pháp gì với ngươi.” Ti Ngự Thiên đành đầu hàng trước. “Vậy phạt ngươi hôn phụ hoàng một cái. Lớn như thế này rồi mà vẫn chưa hôn phụ hoàng cái nào!!”

“Hôn?” ‘Hôn’ là gì? Hàn Nguyệt không hiểu.

“Giống như thế này.” Nhìn Hàn Nguyệt lộ ra vẻ mặt không hiểu, Ti Ngự Thiên liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nó. Ngay lập tức, Hàn Nguyệt lộ ra vẻ mặt ‘đã hiểu được’. Phụ hoàng suốt ngày làm vậy với nó mà chẳng giải thích cho nó hay thế này gọi là ‘hôn’. Hàn Nguyệt liền bắt chước phụ hoàng, ấn đôi môi nó lên trán người.

Sau đó, Ti Ngự Thiên lại chỉ vào mắt mình, Hàn Nguyệt lập tức hôn nó, rồi đến má trái, má phải, cằm, trán, lần lượt từng chỗ một…



“Nguyệt nhi, sau này, hàng năm đến hè lại giúp phụ hoàng hạ nhiệt được không?” Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng mở miệng, hai tay ôm lấy đứa trẻ đang thiu thiu ngủ. Hàn Nguyệt nhất quyết muốn nằm trên người hắn giúp hắn hạ nhiệt.

“Ban ngày không được.” Hàn Nguyệt nhắm mắt trả lời, âm thanh có chút mơ màng.

“Tại sao?” Nghe Hàn Nguyệt trả lời thế, Ti Ngự Thiên không hiểu.

“Ban ngày nóng lắm…” Âm thanh đã dần hạ thấp.

“A a, Vậy ban ngày không cần.” Nhẹ nhàng vỗ về Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khẽ chuyển tư thế để nó có thể nằm thoải mái một chút. Sửa xong, Ti Ngự Thiên đột nhiên nói vu vơ: “Các hoàng huynh của Nguyệt nhi đều rất thích Nguyệt nhi a~~”

“Uhm?”

“Không có gì, ngủ đi. Ngày mai phụ hoàng hủy bỏ tảo triều, ngươi cũng không cần đến thư viện. Ngủ kỹ một chút.” Một lúc sau, tiếng thở đều đều bắt đầu truyền ra từ con thú nhỏ nằm trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện