=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Đầu óc Tô Mộ Mộc lập tức bị dừng ngay ba chữ chị gái nhỏ, cô chưa kịp khởi động lại thì Hồng Giai Tư đã chen vào nói: “Anh chàng đẹp trai ơi, cậu bất công quá. Cậu gọi tôi là chị Giai Tư mà sao lại gọi chị Mộc Mộc là chị gái nhỏ thân mật thế.”

Tô Mộ Mộc nhìn Hồng Giai Tư, lúc trước cô cứ thấy Hồng Giai Tư thích xen vào chuyện của người khác nhưng bây giờ cô lại thích cái tính đó của cô ta, đúng là ân nhân cứu mạng.

Nhờ sự ngắt ngang ấy, Tô Mộ Mộc dần lấy lại tinh thần, cô đùa: “Tôi là đàn chị của cậu ấy nên tất nhiên là thân hơn rồi.”

Lâm Trăn nghe cô nói xong lại nhíu mày, tia sáng trong mắt cậu vụt tắt và thay bằng chút hoang mang.

Tô Mộ Mộc khách sáo bảo: “Đàn em à, phiền cậu nhé.”

Phó đạo diễn là người khôn khéo nên vừa phát hiện ra bầu không khí sai sai giữa bọn họ là ông tìm cớ kéo Hồng Giai Tư đi ngay.

Hồng Giai Tư đi xa rồi quay đầu lại nhìn Lâm Trăn và Tô Mộ Mộc, cô nàng nhíu mày: “Tô Mộ Mộc với anh chàng đẹp trai kia là lạ, hình như có bí mật gì đó.”

Phó đạo diễn đáp qua loa: “Thắc mắc nhiều quá vậy, để ý trai đẹp nhà người ta rồi à?”

“Làm gì có, chú đừng nói linh tinh nhé, anh nhà cháu hay ghen lắm đó.” Hồng Giai Tư rất sợ mấy mẩu tin bịa đặt này bị đồn ra ngoài nên không để ý đến hai người kia nữa.

Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn đi về phía khách sạn, cô đang lo lắng nên đi rất chậm khiến cho Lâm Trăn chân dài vai rộng phải đi chậm theo cô, hai người đi từng bước cứ như đang tản bộ.

Dọc đường có rất nhiều người trong đoàn chào hỏi Tô Mộ Mộc, cô lơ đễnh đáp lời rồi lặng lẽ quan sát dáng người cao gầy của Lâm Trăn.

Không thể dùng những từ tuấn tú và đẹp trai đơn giản để miêu tả cậu, dù đã tròn 22 tuổi nhưng trên người cậu vẫn còn vương hơi thở thiếu niên dồi dào sức sống của thanh xuân.

Thật ra từ thiếu niên ấy chỉ được dùng để nói về độ tuổi 15 hay 16 nhưng Lâm Trăn lại khiến người ta cảm thấy từ đó không tồn tại thứ giới hạn kia. Cậu ấy có thể khiến bạn nhớ về lớp học oi bức với những cơn gió nhẹ thoảng qua, tiếng ve kêu râm ran cả sân trường và tiếng cười thoải mái sau các tiết học.

Cậu hệt như bức tranh ánh mặt trời vàng tươi có thể thắp sáng cả thế giới của bạn.

Tô Mộ Mộc cụp mắt xuống, đặt ánh nhìn của mình lên bàn tay đang kéo tay cầm vali, những ngón tay thon dài với những đường gân rõ rệt trông cực kì mạnh mẽ.

Lâm Trăn nói: “Đàn chị ơi, chị ở phòng số mấy vậy?”

Giọng nói chỉ vang lên trong tai nghe nay xuất hiện ngay bên tai mình, vừa gần vừa rõ khiến Tô Mộ Mộc chưa quen được. Cô đè nén chút cảm xúc vừa bị cậu gợi lên, bình tĩnh nói: “Tầng 11 và phòng 11.”

“1111?” Lâm Trăn buồn cười: “Đó là phòng của chó độc thân mà?”

Tô Mộ Mộc: “……”

Cây Nhỏ, cậu đừng tưởng bây giờ tôi đang sắm vai đàn chị nên không dám headshot cậu nhé.

“Em sai rồi, em không nên chọc ghẹo chị.”

Dường như Lâm Trăn đã trông thấy ánh mắt nguy hiểm của Tô Mộ Mộc, cậu xin lỗi nhanh như chong chóng.

“Đàn chị, có muốn cầm 98K bán nát đầu chó của em cho hả giận không?” Lâm Trăn cười hết sức chân thành nên chẳng ai trông thấy cái đuôi hồ ly sau lưng cậu.

“……” Thì ra thằng nhóc này cứ im ỉm không nói gì nãy giờ để tìm cơ hội tung chiêu lớn vạch mặt cô.

Tô Mộ Mộc thản nhiên nói: “Không cần đâu, dù sao chị cũng là đàn chị của cậu nên phải rộng lượng nhường nhịn cậu chứ.”

“Em cứ tưởng chị sẽ hỏi 98K là gì chứ.” Lâm Trăn cười tủm tỉm, đuôi hồ ly vểnh cao.

Tô Mộ Mộc bày ra vẻ mặt khó hiểu cần giải thích: “Là một vũ khí trong trò PUBG nhỉ? Cái vũ khí bá đạo ấy? Chị đâu có nói sai nhỉ?”

Thấy Tô Mộ Mộc chỉ biết được mấy điểm cơ bản, Lâm Trăn giật mình cụp đuôi hồ ly xuống: “Đúng rồi.”

Tô Mộ Mộc hài lòng gật đầu: “Chị bảo mà, ghi hình tập này có liên quan đến trò chơi, đó là một nhà đầu tư lớn nên chị nào dám nói bậy nói bạ, trước khi đến đây chị đã tìm hiểu rồi, đây là tinh thần yêu nghề kính nghiệp.”

Miệng thì liếng thoắng nhưng ánh mắt cô lại nhìn tít tận đâu, làm như ở bên có vàng bạc châu báu gì đó hấp dẫn hơn cả Lâm Trăn vậy. Tuy không nhìn cậu nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt cậu đang nhìn mình chằm chằm, hệt như cảm giác bị 98K lắp thêm ống ngắm X8 nhắm vào vậy.

Tô Mộ Mộc thấy khá căng thẳng, nó khiến tim cô đập dữ dội hơn những lần đứng trước ống kính và dưới những ngọn đèn màu, dường như nói dối và diễn trước mặt Lâm Trăn là việc khó khăn hơn rất nhiều.

Nghe được câu trả lời của cô, Lâm Trăn chỉ đáp một tiếng à rồi không hỏi thêm gì nữa.

Tô Mộ Mộc nghĩ mình diễn khá đạt cảm thấy não không đủ dung lượng để dùng, rốt cuộc a là cái quái gì? Hai người sánh vai đi trong hành lang nhỏ hẹp, bầu không khí nặng nề hệt như những bước chân đang giẫm nát thảm kia.

Bấy giờ, bọn họ đụng phải mấy thanh niên đang cười hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, hai bên chạm mặt khiến hành lang chật chội trở nên bé nhỏ hơn bao giờ hết. Tô Mộ Mộc nhích chân qua đứng sau lưng Lâm Trăn, chừa cho đám người kia một con đường nhỏ để bọn họ đi trước.

Sau khi phát hiện ra động tác của Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn cũng di chuyển nhưng cậu chỉ nghiêng người để che cho Tô Mộ Mộc phía sau, bóng lưng cao ngất ấy như tấm khiên che chắn chả người cô. Động tác bảo vệ nhỏ xíu ấy khiến tim Tô Mộ Mộc đập nhanh.

Khi lướt mắt qua cổ tay và vạt áo Lâm Trăn, cô đột nhiên muốn chộp lấy nó.

Sau khi nhận ra mình đang suy nghĩ lan man, Tô Mộ Mộc cuống quít ngước mắt lên và đập vào mắt cô chính là mái tóc ngắn và bả vai rộng lớn của Lâm Trăn, cô đứng phía cậu hệt như nàng công chúa được hoàng tử bảo vệ.

Tô Mộ Mộc thầm than Cây Nhỏ cũng có một mặt cực MAN và cẩn thận thế đấy.

Hai người chỉ thuận miệng tán gẫu mấy câu chứ không hỏi han gì nhiều, Lâm Trăn vừa đưa hành lý đến phòng cô xong lập tức ngoảnh đi.

Sau khi vào phòng, Tô Mộ Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cô nhào lên giường, vùi mình trên chiếc giường êm ái và gối đầu mềm mại.

Trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Lâm Trăn và bóng lưng khi cậu đi mất, hình như cô có hơi lưu luyến.

Uầy, Tô Mộ Mộc! Mày 25 tuổi như không phải 15 tuổi! Có cận phải háo sắc thế không?

Tô Mộ Mộc tự khinh bỉ gõ đầu mình rồi mò tìm điện thoại.

Tô Mộ Mộc: Tớ gặp Cây Nhỏ rồi, suýt lộ đấy.

Từ Từ YOYO: Gì? Chẳng lẽ cậu ta là Cây Holmes à? Cho tớ nghe mỗi giọng thôi thì tớ không dám chắc chắn là cậu đâu.

Tô Mộ Mộc nghĩ nghĩ. Thật ra trong lúc ghi hình cô hay tán chuyện với Cây Nhỏ, thỉnh thoảng có để lộ ra mấy cái tên và thời tiết, nếu Cây Nhỏ xem hết chương trình cùng với giọng nói, phát âm tiếng Anh và thông tin về trường đại học của cô thì cậu nghi ngờ cũng đúng.

Tô Mộ Mộc: Cậu ấy gọi tớ là chị gái nhỏ, tớ suýt trả lời rồi đấy. Lẽ ra tớ nên cảm ơn cô nàng bảo bối vì đã gây rối lúc đó để cứu nguy.

Từ Từ YOYO: Ờ, nếu cậu ta nhận ra thì cậu cứ thẳng thắn thừa nhận đi.

Rất lâu sau đó, Tô Mộ Mộc mới mè nheo gửi trả một tin nhắn.

Tô Mộ Mộc: Tớ ngại lắm 【Mệt mỏi.jpg】.

Tô Mộ Mộc: Cậu nghĩ xem nếu cậu ấy biết tớ là Nicetree thì có thất vọng không? Kiểu: Hãi hùng! Đàn chị giỏi giang của tôi là một người ăn nói thô lỗ! Trời ạ! Không ngờ đàn chị của tôi lại cạn lời thế này!

Tô Mộ Mộc: Hưm, anh Quan với Giang Trừng Vũ có nói mà, đám con trai thích con cái dịu dàng nhỉ?

Từ Từ YOYO: Con gái rơi vào lưới tình luôn có mấy cái suy nghĩ kỳ quái như thế, tớ hiểu mà.

Tô Mộ Mộc: ……

Tô Mộ Mộc: Tớ thừa nhận mình là con gái.

Từ Từ YOYO: Trọng tâm của câu ấy là phần giữa và phần cuối chứ không phải phần đầu, cám ơn.

Từ Từ YOYO: Nếu cậu lo Treetreetwo không thích Nicetree bung lụa thì cậu có thể dùng thân phận đàn chị đang có để cua người ta. Chẳng hạn như lúc ghi hình nũng nịu tí nè, đáng yêu tí nè để tăng độ yêu thích. Còn không thì giả làm người mới để cậu ta dẫn cậu đi chơi game rồi nói ‘Woa ~ Thụ Ca giỏi ghê, em thần tượng anh lắm đó’ dạng vậy.

Từ Từ YOYO: Ừ, tớ thấy OJBK lắm đó. Chắc là con trai thích kiểu này, cậu ta là thanh niên trẻ nên chắc là thích được tâng bốc lắm đó.

Từ Từ YOYO: Còn vấn đề tuổi tác thì chắc là được chỉ? Chỉ cần cậu ta thích cậu thì hết vấn đề ngay.

Tô Mộ Mộc: ………………………………………

Tô Mộ Mộc: Cậu bảo một con đại bàng đi làm chim sẻ à.

Từ Từ YOYO: Tớ hiểu tâm trạng của cậu.

Từ Từ YOYO: Là người bạn thân nhất của cậu, tớ dùng chút tính người còn sót lại để nhắc là cậu có thể bắt chước Đường Tiểu Kiều.

Du Từ Từ còn sót chút tính người lặng lặng chìm xuống nước, Tô Mộ Mộc gọi cỡ nào cũng không thấy trả lời.

Ngẫm lại thì thấy Du Từ Từ nói cũng đúng, phần lớn fan trên livestream và Weibo của Đường Tiểu Kiều là nam. Thế là cô lại lên xem Weibo cô bé và phát hiện ra mấy bài đăng gần đây là bài chia sẻ để quảng cáo cho chương trình giải trí, có mấy cái liên quan tới cô.

Hôm nay là một ngày đầy năng lượng, ăn chút bánh ngọt để lấy tinh thần này, mọi người cố lên nha ~ Bắn tim ~

Và hình đăng kèm là Đường Tiểu Kiều đang ăn bánh ngọt.

Hôm nay vừa chụp hình quảng cáo xong, về tới nhà mệt quá nên ngủ ngay 【Buồn ngủ.jpg】 Nên đành phải trốn livestream vậy. Các bạn Đường* đừng giận nha, chúng ta không gặp không về ở buổi livestream ngày mai nhé. Để bày tỏ sự áy náy, tôi sẽ ngọn ngẫu nhiên vài yêu cầu nhé moa moa da~~

(*) Đường: Tên fan của Đường Tiểu Kiều

Tô Mộ Mộc ngó xuống bình luận, tuy lượt bình luận không cao nhưng toàn là Đường Đường là thiên sứ bé nhỏ; Yêu em~ Nghỉ ngơi cho khỏe nha; Tim tim.

Xét ID và ava thì có vẻ là nam, trong đó có mấy ID gắn V* cô thấy khá quen mắt, đó là mấy streamer từng chơi game với Lâm Trăn.

(*) ID gắn V: Tài khoảng VIP

Tô Mộ Mộc lại quay về xem bình luận bên Weibo mình.

Đệt ha ha ha cười tắt thở, chỉ có Mộc Ca trâu bò nhất, điên cuồng CALL; Lắc nguyên cái bụng mỡ béo cổ vũ cho chị Mộc, hóng mùa 2; Mộc Ca vừa ra tay là biết ai ngay hà hà; Gương mặt là tiên nữ nhưng bên trong là sao hài, ai đồng ý thì like cho tôi.

Tô Mộ Mộc vỗ trán. Tiếp đó cô tiện tay theo dõi Đường Tiểu Kiều, không ngờ cô bé lập tức gửi tin nhắn riêng cho cô.

Đường Tiểu Kiều: Em với chị Mộc theo dõi lẫn nhau rồi 【Cười to.jpg】, hôm nay chị Mộc Mộc vào đoàn thuận lợi không?

Tô Mộ Mộc: Ò ~~~ Khá thuận lợi, cảm ơn em đã quan tâm, moa moa da~

Sau khi học hỏi, Tô Mộ Mộc gõ thêm mấy gợn sóng trông có vẻ đáng yêu hơn nhiều.

Đường Tiểu Kiều: Chị Mộc Mộc cố lên, nếu sau này có cơ hội hợp tác thì mong chị quan tâm tới em nhiều hơn nha~

Tô Mộ Mộ: Đâu đâu, tới lúc đó em cũng phải quan tâm tới chị mới được, bắn tim tim~

Tô Mộ Mộc nói rất thật lòng, cô cảm nhận được sự ủng hộ và ý tốt đến từ Đường Tiểu Kiều.

Đường Tiểu Kiều:??? Anh là anh Quan hả?

Tô Mộ Mộc chết mất. Sao vậy, chẳng lẽ Quan Hi còn dịu dàng hơn cô à?

— Hết chương 32 —

Màn kịch ngắn

Tô Mộ Mộc: Dám ghẹo tôi là chó độc thân à

Lâm Trăn: Gâu gâu gâu

Tác giả nhắn nhủ

Vỏ bọc của Tô Mộ Mộc sắp rách rồi nhưng vẫn chưa rách 【Châm thuốc suy ngẫm.jpg】 Thật ra Tô Mộ Mộc không sợ Lâm Trăn đi lan tin mình là diễn viên, chỉ là sau khi có ý với người nào đó thì hơi áp lực vậy thôi.

Editor: Nội tâm Mộc Mộc tỷ sắp sụp đổ rồi:v Cười lăn cười bò với cái câu Quan Hi còn dịu dàng hơn chị ấy, cười mệt chết >O<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện