Ngày thứ hai Lâm Bình Chi cùng Đông Phương Bất Bại nói một tiếng, hắn vẫn cảm thấy chính mình nên tới phái Hoa Sơn trước một bước mới thỏa đáng, miễn cho người khác nghi ngờ.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, nghĩ nghĩ liền gật đầu để hắn đi.
Địch Vân cóđiểm lo lắng, Nhạc Bất Quần lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia, hắn tuy rằng không biết Lâm Bình Chi đã biết chuyện này, theo bản năng vẫn kiêng kị một chút, để Lâm Bình Chi trở về sợ là có chút không ổn. Nhạc Bất Quần được xưng Quân Tử Kiếm, tuy rằng bọn hắn đều biết rõ bộ mặt của hắn, nhưng chỉ ngầm đề phòng thì vẫn chưa đủ.
Lâm Bình Chi vờ như nghe được tin tức phái Hoa Sơn đến Tung Sơn màđi tới nơi bọn họđặt chân.
Nhạc Linh San nhìn thấy Lâm Bình Chi, vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng, từ khách *** đi ra đón, kéo kéo cánh tay Lâm Bình Chi, nói:“Nhiều ngày như vậy ngươi đi nơi nào a, hù chết chúng ta, mọi người mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, ngươi thật đáng ghét.”
Lâm Bình Chi không dấu vết tránh đi cánh tay của Nhạc Linh San, chỉ dùng bộ dạng phục tùng liễm kiểm đáp ứng một tiếng. Hắn chính là không hề thấy Nhạc Linh San lúc đi ra ngoài dạo có chút nào lo cho hắn, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng.
“Đồ nhi đến Ngũ Phách Đồi bị thương nặng rồi hôn mê, được người cứu giúp, tịnh dưỡng một thời gian dài mới khôi phục. Nghe được sư phụđến Tung Sơn nên vội một đường chạy tới. Cũng may đuổi kịp.” Lâm Bình Chi đi đến trước mặt Nhạc Bất Quần quỳ xuống, nói:“Đồ nhi không nghe lời sư phụ, khiến mọi người lo lắng.”
“Trở về làđược.” Nhạc Bất Quần nhanh chóng đưa tay nâng hắn dậy, nói:“Mấy ngày nay mọi người đều lo lắng, còn đến Phúc Châu tìm ngươi, nhưng không tìm được người, phải đi không một chuyến.”
Sắc mặt Lâm Bình Chi bất biến, ra vẻ ngạc nhiên nói:“Sư phụ cũng đi Phúc Châu? Đồ nhi sau khi thương thế tốt lên liền đến Phúc Châu, đem bí tịch tổ truyền của nhà ta tìm lại. Nghĩ không thể cứ giống như trước kia, cần hảo hảo luyện võ công, báo thù rửa hận.”
Nhạc Linh San nghe hắn nói, nhãn tình sáng lên, hỏi:“Tiểu sưđệ, ngươi đi tìm bí tịch nhà ngươi? Có phải là cái gì Tịch Tà Kiếm Phổ kia không? Tìm được rồi sao? Học xong chưa?”
“Tất nhiên là tìm được rồi.” Lâm Bình Chi khóe miệng nhếch lên, nói:“Chỉ là còn không dám nói đã học được, chỉ vừa mới học mà thôi.”
Nhạc Bất Quần bên cạnh rõ ràng sửng sốt, trên mặt lập tức lại khôi phục bình tĩnh. Lâm Bình Chi nhìn trong lòng cười lạnh không thôi.
Hôm nay chính là Tung Sơn đại hội, nhiều người trong võ lâm đều chạy tới giúp vui. Địch Vân trong tay có thiệp mời, muốn trà trộn vào thật sự là rất dễ dàng. Mang theo một vài đệ tử tùy tùng, cũng để ngừa vạn nhất thân phận bại lộ sẽ quả bất địch chúng (một người không đấu lại nhiều người). Sáng sớm Địch Vân liền cùng Đông Phương Bất Bại đến Tung Sơn.
Vừa đến nơi, Địch Vân liền nhìn thấy Lệnh Hồ Xung trong đám người, trên đường có nghe nói một ít chuyện trên giang hồ, nói là Lệnh Hồ Xung trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, hắn lúc ấy chỉ cảm thấy ngạc nhiên, nay vừa thấy thật là quả nhiên.
Lệnh Hồ Xung vốn là không muốn tới đây, chỉ là cũng không thể không đến. Đến nơi này mới nhớ phái Hoa Sơn cũng có thểđến rất nhiều người, không khỏi giương mắt nhìn vào đám người, tựa hồ làđang tìm kiếm.
Nơi của Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân ngồi thực là không thấy được gì, mọi người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái đều tụ tập ở bên trong, không bao lâu người nên đến đều tề tụđủ.
Ngũ Nhạc Kiếm Phái xác nhập không phải việc nhỏ, tất nhiên các vị chưởng môn đều phải đồng ý mới được. Cũng dĩ nhiên không thể thiếu một ít tranh chấp.
Nếu nói Đông Phương Bất Bại có dã tâm nhất thống võ lâm, thì Tung Sơn Tả Lãnh Thiện cũng có dã tâm này. Chẳng qua Tả Lãnh Thiện phủ một lớp chính nghĩa danh hào, xuất sư nổi danh, làm cho người ta nắm không được nhược điểm. Ngũ Nhạc Kiếm Phái xác nhập xem như là bước nhất thống võ lâm đầu tiên.
Chỉ là một mình hắn nguyên bản không có khả năng thuyết phục mọi người xác nhập, mà Nhạc Bất Quần làm sao không có loại dã tâm này. Minh ám đều có người muốn làm chưởng môn Ngũ Nhạc Kiếm Phái này, nhiễu lai nhiễu khứ (qua qua lại lại), còn có không ít người cũng tham gia vào. Vừa mới bắt đầu còn thảo luận có muốn xác nhập hay không, đến sau lại liền biến thành chưởng môn nhân rốt cuộc là do ai đảm nhiệm. Cuối cùng tất nhiên là dùng biện pháp có sức thuyết phục nhất để quyết định, luận võ quyết thắng.
Lệnh Hồ Xung một bộ không yên lòng, hắn tất nhiên nhìn thấy Lâm Bình Chi đi theo Hoa Sơn phái. Bộ dạng của Lâm Bình Chi so với khi gặp ở Phúc Châu tốt hơn nhiều lắm. Chỉ làđối phương lại thủy chung không liếc mắt hắn lấy một cái, cho dùánh mắt hai người có tương giao, người đối diện cũng sẽ thực tùy ý dời đi, tựa như là tùy tiện xem qua mấy bộ bàn ghế nào đó. Trong đôi con ngươi đen bóng kia căn bản không có hình bóng của hắn……
Đông Phương Bất Bại ngồi khá xa, bất quá nghe cũng rõ ràng. Đánh giá Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiện cùng Lệnh Hồ Xung bên kia, ngẩng đầu đối Địch Vân nói:“Ngươi nói ba người kia ai võ công cao hơn?”
Địch Vân suy nghĩ nửa ngày, chỉ lắc lắc đầu, nói:“Đều không sai biệt lắm. Võ công Nhạc Bất Quần mấy ngày nay tăng trưởng rất nhiều, so với khi ở Phúc Châu cao thâm hơn hẳn. Như vậy xem ra Tả Lãnh Thiện không có cơ hội. Võ công của Lệnh Hồ Xung tuy rằng so với những người khác cao hơn một chút, chỉ là nếu đối thủ so chiêu, tất nhiên vẫn sẽ nhớ kỹ một phân tình cảm ngày trước, nói không chừng muốn thủ hạ lưu tình vài phần, tự nhiên cũng sẽ không có phần thắng.”
“Nói đúng.” Đông Phương Bất Bại gật gật đầu,“Vậy võ công của Lâm Bình Chi thì như thế nào? Mấy ngày nay ta giáo ra sao?”
Địch Vân nghe thấy tiếng cười của y, lắc lắc đầu, nói:“Ngươi dạy hắn võ công còn lén lút, cũng không cho ta xem, ta sao thấy được. Nếu chỉ nhìn qua như vậy, nội công trụ cột của Lâm Bình Chi vẫn là quá yếu, không sánh được ai, muốn dùng trí thắng thì phải xem chiêu thức cùng kinh nghiệm đối địch, như thế thì khó mà nói được.”
“Vô phương.”Đông Phương Bất Bại cười nói:“Hôm nay liền đánh cược một phen, nếu Lâm Bình Chi không thể giải quyết những người này, ngươi liền ra ngoài giúp bọn hắn.”
“Ta đi?” Địch Vân nghe xong lại lắc đầu.
“Ngươi không đi?”Đông Phương Bất Bại nói:“Nay võ công của ta là vạn vạn không bì kịp trước kia, tiến lên sợ là sẽ không tốt.”
Địch Vân nghe xong trong lòng trầm xuống, đưa tay cầm tay y, nói:“Ta không phải không muốn đi. Bại lộ thân phận có thể gây ra phiền toái, ngầm trợ giúp Lâm Bình Chi một tay làđược rồi.”
Bọn họ nơi này nói chuyện thoải mái, nhưng phía trước lại khẩn trương đến lợi hại.
Lâm Bình Chilà người đầu tiên đứng lên khiêu chiến các phái, Nhạc Bất Quần vốn không nghĩ hắn là người đầu tiên xuất đầu, nhưng nghĩđến lời hắn nói mấy ngày hôm trước, đến Phúc Châu, học xong võ công của Tịch Tà Kiếm Phổ. Trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ. Ngày ấy rõ ràng là hắn lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ, Lâm Bình Chi sao có thể học được võ công trên đó.
Nghĩ đến phần Tịch Tà Kiếm Phổ trong tay, không giống như là giả. Hắn tuy rằng luyện không lâu, bất quá võ công tăng trưởng không chỉ một chút. Nhưng nghĩ lại nghĩ, lúc trước nhìn thấy một hàng chữ trên Tịch Tà kiếm Phổ, khiến cho hắn sắc mặt trắng bệch. Cái giá của võ lâm đệ nhất không phải ai cũng có thể thừa nhận. Chẳng lẽ Tịch Tà Kiếm Phổ hắn lấy được thật là giả, có lẽ Tịch Tà Kiếm Phổ thật không có yêu cầu quái dị như thế? Nhạc Bất Quần nghĩđến đây, sắc mặt liền trắng, nắm tay có chút phát run. Không hề ngăn cản Lâm Bình Chi tiến lên khiêu chiến, chỉ muốn nhìn một chút võ công hắn học được từ Tịch Tà Kiếm Phổ là như thế nào, rốt cuộc là thật hay là giả!
Lâm Bình Chi lấy sức lực một người đánh bại hết mấy người. Lệnh Hồ Xung nhìn người đang hăng hái trước mắt, trong lòng không thể nói rõ tới là loại tư vị gì. Nhạc Linh San thấy vậy lại thật cao hứng, chạy tới đứng ở bên cạnh Lâm Bình Chi nói đùa vài câu.
Lâm Bình Chi không nói chuyện, chỉ cười cười, nói thật ra hắn làđang cười lạnh, ngay cảánh mắt cũng không thèm nâng lên liếc nhìn nàng một cái. Chỉ là Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, lại khó chịu không nói nên lời, bộ dạng bán cúi đầu mỉm cười kia, đúng là nhìn ra vài phần ngại ngùng.
“Lâm……” Lệnh Hồ Xung muốn gọi hắn, đứng lên lại không biết nói cái gì, lời đến bên miệng lại không thể phát ra tiếng, ngạnh sinh sinh đem tất cả nuốt trở vào.
“Lệnh Hồ chưởng môn muốn chỉ giáo?” Tay nắm kiếm của Lâm Bình Chi run lên một chút, rất nhanh đối diện với ánh mắt của Lệnh Hồ Xung, nhếch miệng cười, lời nói thực nhẹ nhàng.
“……” Lệnh Hồ Xung nhăn lại mày kiếm, bị hắn hỏi lại không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Bình Chi cười nhạo một tiếng, rút kiếm vãn một kiếm hoa (là vung kiếm một vòng ý), nói:“Như vậy cũng tốt, vậy thỉnh Lệnh Hồ chưởng môn thủ hạ lưu tình!”
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hai người đối mặt nhau, không khỏi cười, nói:“Hai người này tranh đấu, lại có một phen hảo chờ mong a. Nếu không có người quan tâm, cho dù một ngày một đêm sợ là cũng không phân được cao thấp.”
Địch Vân từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười. Chiêu thức của hai người phía trước đều rất nhanh, thoạt nhìn chiêu chiêu đều công vào nơi yếu hại đối phương, chỉ là vẫn có thể nhìn ra bọn họđều đang rất cẩn thận, cho dù Lâm Bình Chi xuống tay ngoan độc, nhưng cuối cùng vẫn lưu tình vài phần.
Lệnh Hồ Xung cứ như thế, không thấy đánh trả, một kiếm đâm tới thì hắn liền lắc mình tránh đi, bằng không liền đón đỡ một chút. Trong lòng hắn rất loạn, đối phương lời nói lạnh nhạt, làm cho hắn không thoải mái, làm cho hắn có chút tức giận. Chỉ là nghĩđến sẽ làm bị thương đối phương, hắn như thế nào cũng đề kiếm nổi, chỉ chạy trốn khắp nơi.
Địch Vân xem có chút buồn cười, suy nghĩ một lát, nhặt lấy một hòn đá nhỏ, canh đúng thời điểm liền phòng đi. Trong lúc đó, bên kia Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi đang song kiếm nhất kích. “Đinh” một tiếng, Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy trên thân kiếm truyện tới một cỗđại lực, đồng thời có một quả hòn đá nhỏđánh lên, cổ tay có chút nhức nhối, bất ổn một cái, trường kiếm rời tay màđi, “sưu” một tiếng liền bay ra ngoài, dừng ở một bên.
Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhảy dựng, hắn chỉ dùng một chút khí lực không quá lớn vậy mà cư nhiên khiến Lâm Bình Chi phải đem trường kiếm rời tay, nhất thời ngây dại,“Lâm sưđệ, tay ngươi thế nào?”
Địch Vân dùng lực đạo rất tốt, Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy cổ tay có chút nhức, cũng không cóđổ máu. Trưởng mi thoáng nhăn lại, ngẩng đầu nhìn thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vì thếđành phải nhặt lại bội kiếm lui về vị trí của đệ tử Hoa Sơn phái.
Lệnh Hồ Xung thất thần nhìn tay mình, Lâm Bình Chi cái gì cũng chưa nói liền rời đi, hắn có chút mất hứng, trong lòng nhất thời cũng là mất mát.
“Bình Chi, của ngươi võ công đã rất tốt.” Nhạc Bất Quần vỗ vỗ bả vai Lâm Bình Chi, nói:“Ngươi cũng thắng không ít hào kiệt, chưởng môn Lệnh Hồ Xung võ công cao thâm, thua cũng không có gìđáng thẹn.” Dứt lời tiến thân mà ra, nhìn Lệnh Hồ Xung lại nói:“Lệnh Hồ chưởng môn võ công thật tốt, Nhạc mỗ muốn tự mình lĩnh giáo một phen.”
Đông Phương Bất Bại không nói gì, nghĩ nghĩ liền gật đầu để hắn đi.
Địch Vân cóđiểm lo lắng, Nhạc Bất Quần lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia, hắn tuy rằng không biết Lâm Bình Chi đã biết chuyện này, theo bản năng vẫn kiêng kị một chút, để Lâm Bình Chi trở về sợ là có chút không ổn. Nhạc Bất Quần được xưng Quân Tử Kiếm, tuy rằng bọn hắn đều biết rõ bộ mặt của hắn, nhưng chỉ ngầm đề phòng thì vẫn chưa đủ.
Lâm Bình Chi vờ như nghe được tin tức phái Hoa Sơn đến Tung Sơn màđi tới nơi bọn họđặt chân.
Nhạc Linh San nhìn thấy Lâm Bình Chi, vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng, từ khách *** đi ra đón, kéo kéo cánh tay Lâm Bình Chi, nói:“Nhiều ngày như vậy ngươi đi nơi nào a, hù chết chúng ta, mọi người mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, ngươi thật đáng ghét.”
Lâm Bình Chi không dấu vết tránh đi cánh tay của Nhạc Linh San, chỉ dùng bộ dạng phục tùng liễm kiểm đáp ứng một tiếng. Hắn chính là không hề thấy Nhạc Linh San lúc đi ra ngoài dạo có chút nào lo cho hắn, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng.
“Đồ nhi đến Ngũ Phách Đồi bị thương nặng rồi hôn mê, được người cứu giúp, tịnh dưỡng một thời gian dài mới khôi phục. Nghe được sư phụđến Tung Sơn nên vội một đường chạy tới. Cũng may đuổi kịp.” Lâm Bình Chi đi đến trước mặt Nhạc Bất Quần quỳ xuống, nói:“Đồ nhi không nghe lời sư phụ, khiến mọi người lo lắng.”
“Trở về làđược.” Nhạc Bất Quần nhanh chóng đưa tay nâng hắn dậy, nói:“Mấy ngày nay mọi người đều lo lắng, còn đến Phúc Châu tìm ngươi, nhưng không tìm được người, phải đi không một chuyến.”
Sắc mặt Lâm Bình Chi bất biến, ra vẻ ngạc nhiên nói:“Sư phụ cũng đi Phúc Châu? Đồ nhi sau khi thương thế tốt lên liền đến Phúc Châu, đem bí tịch tổ truyền của nhà ta tìm lại. Nghĩ không thể cứ giống như trước kia, cần hảo hảo luyện võ công, báo thù rửa hận.”
Nhạc Linh San nghe hắn nói, nhãn tình sáng lên, hỏi:“Tiểu sưđệ, ngươi đi tìm bí tịch nhà ngươi? Có phải là cái gì Tịch Tà Kiếm Phổ kia không? Tìm được rồi sao? Học xong chưa?”
“Tất nhiên là tìm được rồi.” Lâm Bình Chi khóe miệng nhếch lên, nói:“Chỉ là còn không dám nói đã học được, chỉ vừa mới học mà thôi.”
Nhạc Bất Quần bên cạnh rõ ràng sửng sốt, trên mặt lập tức lại khôi phục bình tĩnh. Lâm Bình Chi nhìn trong lòng cười lạnh không thôi.
Hôm nay chính là Tung Sơn đại hội, nhiều người trong võ lâm đều chạy tới giúp vui. Địch Vân trong tay có thiệp mời, muốn trà trộn vào thật sự là rất dễ dàng. Mang theo một vài đệ tử tùy tùng, cũng để ngừa vạn nhất thân phận bại lộ sẽ quả bất địch chúng (một người không đấu lại nhiều người). Sáng sớm Địch Vân liền cùng Đông Phương Bất Bại đến Tung Sơn.
Vừa đến nơi, Địch Vân liền nhìn thấy Lệnh Hồ Xung trong đám người, trên đường có nghe nói một ít chuyện trên giang hồ, nói là Lệnh Hồ Xung trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, hắn lúc ấy chỉ cảm thấy ngạc nhiên, nay vừa thấy thật là quả nhiên.
Lệnh Hồ Xung vốn là không muốn tới đây, chỉ là cũng không thể không đến. Đến nơi này mới nhớ phái Hoa Sơn cũng có thểđến rất nhiều người, không khỏi giương mắt nhìn vào đám người, tựa hồ làđang tìm kiếm.
Nơi của Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân ngồi thực là không thấy được gì, mọi người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái đều tụ tập ở bên trong, không bao lâu người nên đến đều tề tụđủ.
Ngũ Nhạc Kiếm Phái xác nhập không phải việc nhỏ, tất nhiên các vị chưởng môn đều phải đồng ý mới được. Cũng dĩ nhiên không thể thiếu một ít tranh chấp.
Nếu nói Đông Phương Bất Bại có dã tâm nhất thống võ lâm, thì Tung Sơn Tả Lãnh Thiện cũng có dã tâm này. Chẳng qua Tả Lãnh Thiện phủ một lớp chính nghĩa danh hào, xuất sư nổi danh, làm cho người ta nắm không được nhược điểm. Ngũ Nhạc Kiếm Phái xác nhập xem như là bước nhất thống võ lâm đầu tiên.
Chỉ là một mình hắn nguyên bản không có khả năng thuyết phục mọi người xác nhập, mà Nhạc Bất Quần làm sao không có loại dã tâm này. Minh ám đều có người muốn làm chưởng môn Ngũ Nhạc Kiếm Phái này, nhiễu lai nhiễu khứ (qua qua lại lại), còn có không ít người cũng tham gia vào. Vừa mới bắt đầu còn thảo luận có muốn xác nhập hay không, đến sau lại liền biến thành chưởng môn nhân rốt cuộc là do ai đảm nhiệm. Cuối cùng tất nhiên là dùng biện pháp có sức thuyết phục nhất để quyết định, luận võ quyết thắng.
Lệnh Hồ Xung một bộ không yên lòng, hắn tất nhiên nhìn thấy Lâm Bình Chi đi theo Hoa Sơn phái. Bộ dạng của Lâm Bình Chi so với khi gặp ở Phúc Châu tốt hơn nhiều lắm. Chỉ làđối phương lại thủy chung không liếc mắt hắn lấy một cái, cho dùánh mắt hai người có tương giao, người đối diện cũng sẽ thực tùy ý dời đi, tựa như là tùy tiện xem qua mấy bộ bàn ghế nào đó. Trong đôi con ngươi đen bóng kia căn bản không có hình bóng của hắn……
Đông Phương Bất Bại ngồi khá xa, bất quá nghe cũng rõ ràng. Đánh giá Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiện cùng Lệnh Hồ Xung bên kia, ngẩng đầu đối Địch Vân nói:“Ngươi nói ba người kia ai võ công cao hơn?”
Địch Vân suy nghĩ nửa ngày, chỉ lắc lắc đầu, nói:“Đều không sai biệt lắm. Võ công Nhạc Bất Quần mấy ngày nay tăng trưởng rất nhiều, so với khi ở Phúc Châu cao thâm hơn hẳn. Như vậy xem ra Tả Lãnh Thiện không có cơ hội. Võ công của Lệnh Hồ Xung tuy rằng so với những người khác cao hơn một chút, chỉ là nếu đối thủ so chiêu, tất nhiên vẫn sẽ nhớ kỹ một phân tình cảm ngày trước, nói không chừng muốn thủ hạ lưu tình vài phần, tự nhiên cũng sẽ không có phần thắng.”
“Nói đúng.” Đông Phương Bất Bại gật gật đầu,“Vậy võ công của Lâm Bình Chi thì như thế nào? Mấy ngày nay ta giáo ra sao?”
Địch Vân nghe thấy tiếng cười của y, lắc lắc đầu, nói:“Ngươi dạy hắn võ công còn lén lút, cũng không cho ta xem, ta sao thấy được. Nếu chỉ nhìn qua như vậy, nội công trụ cột của Lâm Bình Chi vẫn là quá yếu, không sánh được ai, muốn dùng trí thắng thì phải xem chiêu thức cùng kinh nghiệm đối địch, như thế thì khó mà nói được.”
“Vô phương.”Đông Phương Bất Bại cười nói:“Hôm nay liền đánh cược một phen, nếu Lâm Bình Chi không thể giải quyết những người này, ngươi liền ra ngoài giúp bọn hắn.”
“Ta đi?” Địch Vân nghe xong lại lắc đầu.
“Ngươi không đi?”Đông Phương Bất Bại nói:“Nay võ công của ta là vạn vạn không bì kịp trước kia, tiến lên sợ là sẽ không tốt.”
Địch Vân nghe xong trong lòng trầm xuống, đưa tay cầm tay y, nói:“Ta không phải không muốn đi. Bại lộ thân phận có thể gây ra phiền toái, ngầm trợ giúp Lâm Bình Chi một tay làđược rồi.”
Bọn họ nơi này nói chuyện thoải mái, nhưng phía trước lại khẩn trương đến lợi hại.
Lâm Bình Chilà người đầu tiên đứng lên khiêu chiến các phái, Nhạc Bất Quần vốn không nghĩ hắn là người đầu tiên xuất đầu, nhưng nghĩđến lời hắn nói mấy ngày hôm trước, đến Phúc Châu, học xong võ công của Tịch Tà Kiếm Phổ. Trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ. Ngày ấy rõ ràng là hắn lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ, Lâm Bình Chi sao có thể học được võ công trên đó.
Nghĩ đến phần Tịch Tà Kiếm Phổ trong tay, không giống như là giả. Hắn tuy rằng luyện không lâu, bất quá võ công tăng trưởng không chỉ một chút. Nhưng nghĩ lại nghĩ, lúc trước nhìn thấy một hàng chữ trên Tịch Tà kiếm Phổ, khiến cho hắn sắc mặt trắng bệch. Cái giá của võ lâm đệ nhất không phải ai cũng có thể thừa nhận. Chẳng lẽ Tịch Tà Kiếm Phổ hắn lấy được thật là giả, có lẽ Tịch Tà Kiếm Phổ thật không có yêu cầu quái dị như thế? Nhạc Bất Quần nghĩđến đây, sắc mặt liền trắng, nắm tay có chút phát run. Không hề ngăn cản Lâm Bình Chi tiến lên khiêu chiến, chỉ muốn nhìn một chút võ công hắn học được từ Tịch Tà Kiếm Phổ là như thế nào, rốt cuộc là thật hay là giả!
Lâm Bình Chi lấy sức lực một người đánh bại hết mấy người. Lệnh Hồ Xung nhìn người đang hăng hái trước mắt, trong lòng không thể nói rõ tới là loại tư vị gì. Nhạc Linh San thấy vậy lại thật cao hứng, chạy tới đứng ở bên cạnh Lâm Bình Chi nói đùa vài câu.
Lâm Bình Chi không nói chuyện, chỉ cười cười, nói thật ra hắn làđang cười lạnh, ngay cảánh mắt cũng không thèm nâng lên liếc nhìn nàng một cái. Chỉ là Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, lại khó chịu không nói nên lời, bộ dạng bán cúi đầu mỉm cười kia, đúng là nhìn ra vài phần ngại ngùng.
“Lâm……” Lệnh Hồ Xung muốn gọi hắn, đứng lên lại không biết nói cái gì, lời đến bên miệng lại không thể phát ra tiếng, ngạnh sinh sinh đem tất cả nuốt trở vào.
“Lệnh Hồ chưởng môn muốn chỉ giáo?” Tay nắm kiếm của Lâm Bình Chi run lên một chút, rất nhanh đối diện với ánh mắt của Lệnh Hồ Xung, nhếch miệng cười, lời nói thực nhẹ nhàng.
“……” Lệnh Hồ Xung nhăn lại mày kiếm, bị hắn hỏi lại không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Bình Chi cười nhạo một tiếng, rút kiếm vãn một kiếm hoa (là vung kiếm một vòng ý), nói:“Như vậy cũng tốt, vậy thỉnh Lệnh Hồ chưởng môn thủ hạ lưu tình!”
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hai người đối mặt nhau, không khỏi cười, nói:“Hai người này tranh đấu, lại có một phen hảo chờ mong a. Nếu không có người quan tâm, cho dù một ngày một đêm sợ là cũng không phân được cao thấp.”
Địch Vân từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười. Chiêu thức của hai người phía trước đều rất nhanh, thoạt nhìn chiêu chiêu đều công vào nơi yếu hại đối phương, chỉ là vẫn có thể nhìn ra bọn họđều đang rất cẩn thận, cho dù Lâm Bình Chi xuống tay ngoan độc, nhưng cuối cùng vẫn lưu tình vài phần.
Lệnh Hồ Xung cứ như thế, không thấy đánh trả, một kiếm đâm tới thì hắn liền lắc mình tránh đi, bằng không liền đón đỡ một chút. Trong lòng hắn rất loạn, đối phương lời nói lạnh nhạt, làm cho hắn không thoải mái, làm cho hắn có chút tức giận. Chỉ là nghĩđến sẽ làm bị thương đối phương, hắn như thế nào cũng đề kiếm nổi, chỉ chạy trốn khắp nơi.
Địch Vân xem có chút buồn cười, suy nghĩ một lát, nhặt lấy một hòn đá nhỏ, canh đúng thời điểm liền phòng đi. Trong lúc đó, bên kia Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi đang song kiếm nhất kích. “Đinh” một tiếng, Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy trên thân kiếm truyện tới một cỗđại lực, đồng thời có một quả hòn đá nhỏđánh lên, cổ tay có chút nhức nhối, bất ổn một cái, trường kiếm rời tay màđi, “sưu” một tiếng liền bay ra ngoài, dừng ở một bên.
Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhảy dựng, hắn chỉ dùng một chút khí lực không quá lớn vậy mà cư nhiên khiến Lâm Bình Chi phải đem trường kiếm rời tay, nhất thời ngây dại,“Lâm sưđệ, tay ngươi thế nào?”
Địch Vân dùng lực đạo rất tốt, Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy cổ tay có chút nhức, cũng không cóđổ máu. Trưởng mi thoáng nhăn lại, ngẩng đầu nhìn thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vì thếđành phải nhặt lại bội kiếm lui về vị trí của đệ tử Hoa Sơn phái.
Lệnh Hồ Xung thất thần nhìn tay mình, Lâm Bình Chi cái gì cũng chưa nói liền rời đi, hắn có chút mất hứng, trong lòng nhất thời cũng là mất mát.
“Bình Chi, của ngươi võ công đã rất tốt.” Nhạc Bất Quần vỗ vỗ bả vai Lâm Bình Chi, nói:“Ngươi cũng thắng không ít hào kiệt, chưởng môn Lệnh Hồ Xung võ công cao thâm, thua cũng không có gìđáng thẹn.” Dứt lời tiến thân mà ra, nhìn Lệnh Hồ Xung lại nói:“Lệnh Hồ chưởng môn võ công thật tốt, Nhạc mỗ muốn tự mình lĩnh giáo một phen.”
Danh sách chương