Ngón tay của Lệnh Hồ Xung khẽ nhúc nhích, chỉ là không nâng lên cánh tay, lời nói cũng nghẹn trong cổ họng. Rốt cục nhìn Lâm Bình Chi đến một góc khuất không còn thân ảnh mới cảm thấy phi thường ảo não, trong lòng thầm mắng bản thân vài câu, tay nắm chặt chung rượu, cơ hồ như muốn bóp nát nó.
Tổ Thiên Thu ở phía đối diện thấy vậy không khỏi lắc đầu, cóđiểm kinh ngạc cóđiểm đáng tiếc.
Lâm Bình Chi sau khi trở về phòng liền đem mình ngã lên giường, phía sau lưng đau đớn khiến mồ hôi lạnh lập tức toát ra, thấp ướt vạt áo. Nhưng cóđau đến thế nào cũng không dậy nổi nửa phần khí lực, nằm nghiêng ở trên giường liền chợp mắt mà ngủ.
Hắn chỉ cảm thấy thực sự rất mệt, rất mệt, nhắm mắt nhưng lại cảm thấy phá lệ thanh tĩnh, khó có thểđi vào giấc ngủ. Vô số chuyện ở trong đầu hỗn loạn chuyện động, muốn mở mắt đi uống chút nước nhưng mí mắt lại thật sự rất nặng, quả thực mâu thuẫn a.
Lâm Bình Chi nhắm mắt mà nằm, cũng không biết bản thân rốt cuộc nghĩ tới cái gì, loạn thất bát tao. Lại hồi tưởng khi trước ở Phúc Châu, bản thân chính là thiếu cục chủ của một tiêu cục, biết bao nhiêu người không dám đắc tội. Mà chính mình lúc ấy cũng rất kiêu ngạo, làm sao từng chịu qua bị người đắc tội a. Nhưng hiện tại hết thảy đã bất đồng, cửa nát nhà tan, ăn nhờởđậu……
Lâm Bình Chi nghĩ đến Lệnh Hồ Xung, cũng không biết bản thân sao lại đi thích người kia, là nam nhân, lại biến thành giống như thỏ gia (cô nương gia), không khỏi cười khổ một tiếng. Hai người đều là nam tử, sao có thểở bên nhau? Huống hồ trên giang hồ không ai không tìm kiếm tung tích của Tịch Tà Kiếm Phổ, mấy ngày này phái Hoa Sơn vì vậy gặp phiền toái rất lớn. Mà Lệnh Hồ Xung cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà bị sư phụ hoài nghi, không người tin tưởng.
Chẳng lẽ bản thân còn muốn liên lụy hắn sao? Lâm Bình Chi chậm rãi nâng tay che lại đôi mắt, nhếch miệng mà cười, nụ cười mang vài phần chua xót, bạc lãnh, cười đến rơi nước mắt. Nếu làngười khác biết đại đệ tử phái Hoa Sơn lại cùng một nam nhân làm chuyện như thế, người nọ chắc chắn thân bại danh liệt ……
Tổ Thiên Thu phi thân nhảy xuống thuyền, quay đầu nhìn thuyền lớn tối như mực một chút, đèn đuốc đều đã tắt. Không khỏi thở dài, nghĩđến Thánh cô thích một người như vậy, lại không khỏi cóđiểm đáng tiếc. Không nói đến người nọ làđại sư huynh của đệ tử phái Hoa Sơn, là một danh môn chính phái, cho dù bất luận trên giang hồ theo như lời chính tà chi tranh, người nọ rõ ràng đã có người trong lòng.
Tổ Thiên Thu lại lắc đầu lại là thở dài, sợ là một phen tâm ý của Thánh cô không thành a. Vừa muốn xoay người trở về, liền nhìn thấy trước mắt nhoáng lên một bóng đen, nhất thời trong lòng đề phòng, muốn lui về phía sau vài bước. Chỉ là không đợi hắn kịp phản ứng, trên đầu gối đã cảm thấy một trận kịch liệt đau đớn, chỉ một thoáng dưới chân bất ổn, ngay cả lảo đảo cũng không kịp, hai đầu gối lập tức khụy xuống, “phanh” một tiếng quỳ trên đất.
Phía trên là đá, cát đá làm cho hắn sinh đau. Tổ Thiên Thu không kịp hôđau, khóe mắt liền thoáng thấy một mạt hồng ảnh.
“Thật to gan.”
Hồng sam nhân cách hắn khoảng chừng năm sáu bước, sắc trời rất tối, cũng thấy không rõ mọi thứ, chỉ mơ hồ thấy được thân hình thon dài của đối phương.
Hồng y nhân kia đi đến hai bước, bộ dạng cực kì xinh đẹp, phượng mâu trưởng mi, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy trên lưng một trận mát lạnh, không phải Đông Phương Bất Bại còn ai vào đây.
“Lời của bổn tọa cũng dám xem như gió thoảng bên tai?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại không lớn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đuôi mắt khẽ nhếch.
Tổ Thiên Thu vốn định đứng lên, thấy người nọđến gần, đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Sợ tới mức hai tay chống xuống, dập đầu, thanh âm run run nói:“Thuộc hạ không biết Đông Phương giáo chủởđây, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, thuộc hạ……”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, nhìn đối phương sợ tới mức phát run, nói:“Vừa nãy bổn tọa đã truyền lệnh, ai cũng không được đi tìm Lệnh Hồ Xung. Sao hả? Bất quá vài cái canh giờ mà ngươi đã quên sạch a!”
“Thuộc hạ biết tội, thỉnh Đông Phương giáo chủ trách phạt!” Tổ Thiên Thu ngay cảđầu cũng không dám nâng, nhanh chóng nói.
“Đông Phương?”
Tổ Thiên Thu còn chưa thỉnh tội xong, chợt nghe cách đó không xa vang lên một thanh âm, lần này tử lại sợ tới mức muốn ngất đi. Sao có người dám gọi thẳng cả danh tự của Giáo chủ, hắn run rẩy đến độ cả quỷ cũng quỷ bất ổn.
Địch Vân bước nhanh tới, vừa rồi hai người ởđuôi thuyền thưởng cảnh. Ngẫu nhiên nghe được có người đến tìm Lệnh Hồ Xung uống rượu, sau đó là Lâm Bình Chi trở về, chỉ là tan rã trong không vui. Sắc trời đã tối, Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Sao nghĩ tới bản thân chỉ vừa ra ngoài lấy nước ấm rửa mặt, trở về thì không thấy thân ảnh người nọ mới phải ra ngoài tìm.
“Sao ngươi lại tới đây?”Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân đến, nhìn cũng không nhìn Tổ Thiên Thu một cái. (Mỹ nhân thấy chồng là quên sạch sành sanh a~)
Địch Vân mỉm cười, hắn còn chưa hỏi y sao lại chạy tới đây còn bịđối phương hởi ngược lại trước, nói:“Tất nhiên làđi tìm ngươi.” Nói xong đi qua cầm lấy tay Đông Phương Bất Bại, buổi tối, gió bên sông rất lạnh, võ công là y luyện là thiên âm (thiên về lạnh), lúc này tay có vẻ càng thêm lạnh lẽo, không khỏi muốn đem y đi ô nhiệt. Lại liếc mắt nhìn Tổ Thiên Thu bên cạnh, người này hắn không biết, nhưng cũng có thểđoán bảy tám phần, nhất định cũng là người trong giáo, vội tới chữa bệnh cho Lệnh Hồ Xung.
“Vậy trở vềđi.”Đông Phương Bất Bại cũng không đểý, cứ mặc cho hắn nắm. Một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Tổ Thiên Thu kia, chỉ nói:“Trở vềđi, lại truyền lệnh cho bổn tọa, lần sau còn ai dám đến, liền trực tiếp mang theo đầu đến đây.”
Tổ Thiên Thu nhanh chóng vâng dạđáp ứng, quỳ dập đầu, biết hai người đã rời đi mới dám đứng lên. Hắn cũng không biết Địch Vân là ai, dù sao thời gian Dương Liên Đình được trọng dụng cũng không quá lâu, giáo chúng không ở Hắc Mộc Nhai cũng sẽ không nhận ra vịđại tổng quản này. Chỉ là trong lòng Tổ Thiên Thu thầm nghĩ, người nọ xem ra cũng là kẻ không thể trêu vào.
Đêm đã khuya, người trên thuyền cơ bản đều đã ngủ, cho dù không ngủ cũng trở về phòng mình. Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại trở về, liền thấy trước mành trướng nơi đuôi thuyền, mơ hồ có một bóng người, dựa vào rào chắn mà ngồi, không phải Lệnh Hồ Xung thì là ai?! Hình như sau khi Tổ Thiên Thu rời đi hắn vẫn chưa từng động đậy.
Ánh mắt của Địch Vân đã sớm thích ứng với bóng đêm hắc ám, tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng vẫn thấy rất rõ, người nọ ngồi trước một cái bàn nhỏ, một ly lại một ly uống rượu. Không khỏi khẽ lắc lắc đầu, không biết Lệnh Hồ Xung kia rốt cục là nghĩ cái gì.
“Chúng ta trở về.”Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua, thả người trực tiếp nhảy đến đuôi thuyền, nghiêng đầu nhìn nhìn, thân ảnh Lệnh Hồ Xung tựa hồ có thể phân biệt rõ bốn năm phần, không khỏi xuy cười,“Một người như vậy chết cũng đáng tiếc? Cũng không hiểu được Doanh Doanh cùng Lâm Bình Chi kia nghĩ như thế nào. Ta lại cảm thấy tiểu sư muội hắn là một người rất thông mình a.”
Địch Vân cũng nhanh chóng chạy đến, nghe y nói mà cười, hắn vốn không nên đồng tình cùng tên Lệnh Hồ Xung này, nghĩ người này thực cóđiểm đáng trách nhưng cũng có điểm đáng thương, chỉ là nhớđến bản thân trước kia cũng không nhận ra tình cảm của mình, khiến Đông Phương Bất Bại đau lòng, nếu không cóĐinh Điển chỉđiểm, bằng cái nhận thức ngốc nghếch cùng tính tình cố chấp náy của hắn, không biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì.
“Hắn cũng chỉ là nghĩ không thông mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại chọn mi, nói:“Đáng tiếc, đợi đến khi hắn nghĩ thông thìđã muộn.”
Địch Vân nghe vậy mỉm cười, không khỏi đưa tay nắm lấy vai đối phương, nói:“Nói như vậy vẫn là ta có vẻ may mắn hơn một chút, khi nghĩ thông vẫn chưa muộn.” Nói xong bỗng nhiên khuynh thân hôn hôn lên vành tai đối phương. (Ăn đậu hủ của mỹ nhân kìa, ứ chịu, ta cũng muốn ăn a~)
Đông Phương Bất Bại lắp bắp kinh hãi, trên mặt tuy rằng không biểu tình kinh ngạc gì, nhưng hai má bất giác có chút hồng. Địch Vân nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không nói ra, trong lòng tất nhiên thực cao hứng.
“Vậy lúc ấy nấu ta không thông suốt, ngươi sẽ thế nào?”Địch Vân trong lúc nhất thời có chút tò mò.
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cách trong chốc lát mới nói:“Khi ta rời đi đã nghĩ qua một thời gian sẽ có thể bình tĩnh màđối mặt với ngươi. Sau khi trở về Hắc Mộc Nhai thì ngươi chính làđại tổng quản của ngươi, cái gì cũng không thay đổi. Chỉ là sau này mới hiểu được, căn bản không thể cho ngươi xuất hiện ở trước mắt.”
…………
Ngày hôm sau, khi trời chỉ tờ mờ sáng, bên ngoài lại là một trận xôn xao, tranh cãi rất ầm ĩ. Địch Vân nhíu nhíu mày thức dậy, nhẹ nhàng thu lại cánh tay đem Đông Phương Bất Bại trong lòng ôm chặt vào. Đêm qua sau khi hai người trở về thìđã khuya, buổi sáng lại còn không được an bình.
Bên ngoài mơ hồ nghe được tiếng Nhạc Linh San khóc nháo, thanh âm sắc bén vang vọng khiến người có chút đau đầu, nói là người nào đó không thấy. Nói xong khóc nức nở, còn nói cái gì mà đại sư huynh kết giao với người không đứng đắn.
“Dọc đường đi này rất náo nhiệt, không một khắc nhàn rỗi.”Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, rõ ràng còn mang theo một ít nhu nhu giọng mũi, như là chưa tỉnh ngủ.
Địch Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của y, nói:“Không biết là chuyện gì, vừa mới nháo lên.”
Địch Vân mặc y phục chỉnh tề xuất môn, gọi người tới hỏi mới biết sáng sớm đã không thấy Lâm Bình Chi. Nhạc Linh San vốn đi tìm hắn, lại không thấy người, chỉ cho là hắn đã ngoài, còn có chút sinh khí. Vừa xoay người xuất môn đã bị tập kích, người kia rất cao to, diện mạo cũng dọa người. Vốn thình lình xuất hiện [hía sau đãđủđáng sợ, còn cố tình còn đối với Nhạc Linh San vừa đe dọa lại vừa uy hiếp một phen, nói cái gì muốn gặp lại tiểu bạch kiểm vô dụng kia thì bảo Lệnh Hồ Xung đến Ngũ Phách Đồi. Nhạc Linh San nghe xong lời hắn nói thì vốn rất tức giận, dựa vào cái gì mà mắng Lâm Bình Chi a, nhưng sau lại bị người nọ dọa đến khóc thét. Sau đó Nhạc Linh San chạy đi tìm phụ mẫu mình, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Chỉ là mọi người đến phòng của Lâm Bình Chi thì một người cũng không có, chỉ nhìn thấy mặt tường để kê giường có vết máu, đã sớm khô, hình như làđã có từđêm qua.
Địch Vân nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ, hôm qua Đông Phương vừa mới cảnh cáo Tổ Thiên Thu, nói vậy người trong giáo cũng không cả gan vi phạm, chỉ là người đến lần này là kẻ nào? Hình như là nhằm vào Lệnh Hồ Xung.
“Lệnh Hồ Xung đâu?”Địch Vân nhìn nhìn đệ tử quỳ gồi trước mặt, đột nhiên hỏi.
Đệ tử kia sửng sốt một chút, mới phục hồi lại tinh thần nói:“Bọn thuộc hạ không chúý. Từ lúc vừa bắt đầu ồn ào, Lệnh Hồ Xung đã không xuất hiện.”
“Không xuất hiện?”Địch Vân hơi kinh ngạc một chút, lập tức nghĩđến một việc, đừng nói là Lệnh Hồ Xung biết Lâm Bình Chi mất tích, một người đi tìm đi? Nhưng theo tính cách tôn sư trọng đạo của hắn, sao có khả năng không bẩm báo cho Nhạc Bất Quần? Địch Vân khoát tay áo, đểđệ tửđi xuống, một mình xoay người trở về phòng. Đóng cửa lại còn nghe được bên ngoài tranh cãi ầm ĩ không ngớt, Nhạc Linh San ồn ào muốn đi Ngũ Phách Đồi tìm người.
Tổ Thiên Thu ở phía đối diện thấy vậy không khỏi lắc đầu, cóđiểm kinh ngạc cóđiểm đáng tiếc.
Lâm Bình Chi sau khi trở về phòng liền đem mình ngã lên giường, phía sau lưng đau đớn khiến mồ hôi lạnh lập tức toát ra, thấp ướt vạt áo. Nhưng cóđau đến thế nào cũng không dậy nổi nửa phần khí lực, nằm nghiêng ở trên giường liền chợp mắt mà ngủ.
Hắn chỉ cảm thấy thực sự rất mệt, rất mệt, nhắm mắt nhưng lại cảm thấy phá lệ thanh tĩnh, khó có thểđi vào giấc ngủ. Vô số chuyện ở trong đầu hỗn loạn chuyện động, muốn mở mắt đi uống chút nước nhưng mí mắt lại thật sự rất nặng, quả thực mâu thuẫn a.
Lâm Bình Chi nhắm mắt mà nằm, cũng không biết bản thân rốt cuộc nghĩ tới cái gì, loạn thất bát tao. Lại hồi tưởng khi trước ở Phúc Châu, bản thân chính là thiếu cục chủ của một tiêu cục, biết bao nhiêu người không dám đắc tội. Mà chính mình lúc ấy cũng rất kiêu ngạo, làm sao từng chịu qua bị người đắc tội a. Nhưng hiện tại hết thảy đã bất đồng, cửa nát nhà tan, ăn nhờởđậu……
Lâm Bình Chi nghĩ đến Lệnh Hồ Xung, cũng không biết bản thân sao lại đi thích người kia, là nam nhân, lại biến thành giống như thỏ gia (cô nương gia), không khỏi cười khổ một tiếng. Hai người đều là nam tử, sao có thểở bên nhau? Huống hồ trên giang hồ không ai không tìm kiếm tung tích của Tịch Tà Kiếm Phổ, mấy ngày này phái Hoa Sơn vì vậy gặp phiền toái rất lớn. Mà Lệnh Hồ Xung cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà bị sư phụ hoài nghi, không người tin tưởng.
Chẳng lẽ bản thân còn muốn liên lụy hắn sao? Lâm Bình Chi chậm rãi nâng tay che lại đôi mắt, nhếch miệng mà cười, nụ cười mang vài phần chua xót, bạc lãnh, cười đến rơi nước mắt. Nếu làngười khác biết đại đệ tử phái Hoa Sơn lại cùng một nam nhân làm chuyện như thế, người nọ chắc chắn thân bại danh liệt ……
Tổ Thiên Thu phi thân nhảy xuống thuyền, quay đầu nhìn thuyền lớn tối như mực một chút, đèn đuốc đều đã tắt. Không khỏi thở dài, nghĩđến Thánh cô thích một người như vậy, lại không khỏi cóđiểm đáng tiếc. Không nói đến người nọ làđại sư huynh của đệ tử phái Hoa Sơn, là một danh môn chính phái, cho dù bất luận trên giang hồ theo như lời chính tà chi tranh, người nọ rõ ràng đã có người trong lòng.
Tổ Thiên Thu lại lắc đầu lại là thở dài, sợ là một phen tâm ý của Thánh cô không thành a. Vừa muốn xoay người trở về, liền nhìn thấy trước mắt nhoáng lên một bóng đen, nhất thời trong lòng đề phòng, muốn lui về phía sau vài bước. Chỉ là không đợi hắn kịp phản ứng, trên đầu gối đã cảm thấy một trận kịch liệt đau đớn, chỉ một thoáng dưới chân bất ổn, ngay cả lảo đảo cũng không kịp, hai đầu gối lập tức khụy xuống, “phanh” một tiếng quỳ trên đất.
Phía trên là đá, cát đá làm cho hắn sinh đau. Tổ Thiên Thu không kịp hôđau, khóe mắt liền thoáng thấy một mạt hồng ảnh.
“Thật to gan.”
Hồng sam nhân cách hắn khoảng chừng năm sáu bước, sắc trời rất tối, cũng thấy không rõ mọi thứ, chỉ mơ hồ thấy được thân hình thon dài của đối phương.
Hồng y nhân kia đi đến hai bước, bộ dạng cực kì xinh đẹp, phượng mâu trưởng mi, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy trên lưng một trận mát lạnh, không phải Đông Phương Bất Bại còn ai vào đây.
“Lời của bổn tọa cũng dám xem như gió thoảng bên tai?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại không lớn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đuôi mắt khẽ nhếch.
Tổ Thiên Thu vốn định đứng lên, thấy người nọđến gần, đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Sợ tới mức hai tay chống xuống, dập đầu, thanh âm run run nói:“Thuộc hạ không biết Đông Phương giáo chủởđây, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, thuộc hạ……”
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, nhìn đối phương sợ tới mức phát run, nói:“Vừa nãy bổn tọa đã truyền lệnh, ai cũng không được đi tìm Lệnh Hồ Xung. Sao hả? Bất quá vài cái canh giờ mà ngươi đã quên sạch a!”
“Thuộc hạ biết tội, thỉnh Đông Phương giáo chủ trách phạt!” Tổ Thiên Thu ngay cảđầu cũng không dám nâng, nhanh chóng nói.
“Đông Phương?”
Tổ Thiên Thu còn chưa thỉnh tội xong, chợt nghe cách đó không xa vang lên một thanh âm, lần này tử lại sợ tới mức muốn ngất đi. Sao có người dám gọi thẳng cả danh tự của Giáo chủ, hắn run rẩy đến độ cả quỷ cũng quỷ bất ổn.
Địch Vân bước nhanh tới, vừa rồi hai người ởđuôi thuyền thưởng cảnh. Ngẫu nhiên nghe được có người đến tìm Lệnh Hồ Xung uống rượu, sau đó là Lâm Bình Chi trở về, chỉ là tan rã trong không vui. Sắc trời đã tối, Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Sao nghĩ tới bản thân chỉ vừa ra ngoài lấy nước ấm rửa mặt, trở về thì không thấy thân ảnh người nọ mới phải ra ngoài tìm.
“Sao ngươi lại tới đây?”Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân đến, nhìn cũng không nhìn Tổ Thiên Thu một cái. (Mỹ nhân thấy chồng là quên sạch sành sanh a~)
Địch Vân mỉm cười, hắn còn chưa hỏi y sao lại chạy tới đây còn bịđối phương hởi ngược lại trước, nói:“Tất nhiên làđi tìm ngươi.” Nói xong đi qua cầm lấy tay Đông Phương Bất Bại, buổi tối, gió bên sông rất lạnh, võ công là y luyện là thiên âm (thiên về lạnh), lúc này tay có vẻ càng thêm lạnh lẽo, không khỏi muốn đem y đi ô nhiệt. Lại liếc mắt nhìn Tổ Thiên Thu bên cạnh, người này hắn không biết, nhưng cũng có thểđoán bảy tám phần, nhất định cũng là người trong giáo, vội tới chữa bệnh cho Lệnh Hồ Xung.
“Vậy trở vềđi.”Đông Phương Bất Bại cũng không đểý, cứ mặc cho hắn nắm. Một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Tổ Thiên Thu kia, chỉ nói:“Trở vềđi, lại truyền lệnh cho bổn tọa, lần sau còn ai dám đến, liền trực tiếp mang theo đầu đến đây.”
Tổ Thiên Thu nhanh chóng vâng dạđáp ứng, quỳ dập đầu, biết hai người đã rời đi mới dám đứng lên. Hắn cũng không biết Địch Vân là ai, dù sao thời gian Dương Liên Đình được trọng dụng cũng không quá lâu, giáo chúng không ở Hắc Mộc Nhai cũng sẽ không nhận ra vịđại tổng quản này. Chỉ là trong lòng Tổ Thiên Thu thầm nghĩ, người nọ xem ra cũng là kẻ không thể trêu vào.
Đêm đã khuya, người trên thuyền cơ bản đều đã ngủ, cho dù không ngủ cũng trở về phòng mình. Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại trở về, liền thấy trước mành trướng nơi đuôi thuyền, mơ hồ có một bóng người, dựa vào rào chắn mà ngồi, không phải Lệnh Hồ Xung thì là ai?! Hình như sau khi Tổ Thiên Thu rời đi hắn vẫn chưa từng động đậy.
Ánh mắt của Địch Vân đã sớm thích ứng với bóng đêm hắc ám, tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng vẫn thấy rất rõ, người nọ ngồi trước một cái bàn nhỏ, một ly lại một ly uống rượu. Không khỏi khẽ lắc lắc đầu, không biết Lệnh Hồ Xung kia rốt cục là nghĩ cái gì.
“Chúng ta trở về.”Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua, thả người trực tiếp nhảy đến đuôi thuyền, nghiêng đầu nhìn nhìn, thân ảnh Lệnh Hồ Xung tựa hồ có thể phân biệt rõ bốn năm phần, không khỏi xuy cười,“Một người như vậy chết cũng đáng tiếc? Cũng không hiểu được Doanh Doanh cùng Lâm Bình Chi kia nghĩ như thế nào. Ta lại cảm thấy tiểu sư muội hắn là một người rất thông mình a.”
Địch Vân cũng nhanh chóng chạy đến, nghe y nói mà cười, hắn vốn không nên đồng tình cùng tên Lệnh Hồ Xung này, nghĩ người này thực cóđiểm đáng trách nhưng cũng có điểm đáng thương, chỉ là nhớđến bản thân trước kia cũng không nhận ra tình cảm của mình, khiến Đông Phương Bất Bại đau lòng, nếu không cóĐinh Điển chỉđiểm, bằng cái nhận thức ngốc nghếch cùng tính tình cố chấp náy của hắn, không biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì.
“Hắn cũng chỉ là nghĩ không thông mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại chọn mi, nói:“Đáng tiếc, đợi đến khi hắn nghĩ thông thìđã muộn.”
Địch Vân nghe vậy mỉm cười, không khỏi đưa tay nắm lấy vai đối phương, nói:“Nói như vậy vẫn là ta có vẻ may mắn hơn một chút, khi nghĩ thông vẫn chưa muộn.” Nói xong bỗng nhiên khuynh thân hôn hôn lên vành tai đối phương. (Ăn đậu hủ của mỹ nhân kìa, ứ chịu, ta cũng muốn ăn a~)
Đông Phương Bất Bại lắp bắp kinh hãi, trên mặt tuy rằng không biểu tình kinh ngạc gì, nhưng hai má bất giác có chút hồng. Địch Vân nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không nói ra, trong lòng tất nhiên thực cao hứng.
“Vậy lúc ấy nấu ta không thông suốt, ngươi sẽ thế nào?”Địch Vân trong lúc nhất thời có chút tò mò.
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cách trong chốc lát mới nói:“Khi ta rời đi đã nghĩ qua một thời gian sẽ có thể bình tĩnh màđối mặt với ngươi. Sau khi trở về Hắc Mộc Nhai thì ngươi chính làđại tổng quản của ngươi, cái gì cũng không thay đổi. Chỉ là sau này mới hiểu được, căn bản không thể cho ngươi xuất hiện ở trước mắt.”
…………
Ngày hôm sau, khi trời chỉ tờ mờ sáng, bên ngoài lại là một trận xôn xao, tranh cãi rất ầm ĩ. Địch Vân nhíu nhíu mày thức dậy, nhẹ nhàng thu lại cánh tay đem Đông Phương Bất Bại trong lòng ôm chặt vào. Đêm qua sau khi hai người trở về thìđã khuya, buổi sáng lại còn không được an bình.
Bên ngoài mơ hồ nghe được tiếng Nhạc Linh San khóc nháo, thanh âm sắc bén vang vọng khiến người có chút đau đầu, nói là người nào đó không thấy. Nói xong khóc nức nở, còn nói cái gì mà đại sư huynh kết giao với người không đứng đắn.
“Dọc đường đi này rất náo nhiệt, không một khắc nhàn rỗi.”Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, rõ ràng còn mang theo một ít nhu nhu giọng mũi, như là chưa tỉnh ngủ.
Địch Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của y, nói:“Không biết là chuyện gì, vừa mới nháo lên.”
Địch Vân mặc y phục chỉnh tề xuất môn, gọi người tới hỏi mới biết sáng sớm đã không thấy Lâm Bình Chi. Nhạc Linh San vốn đi tìm hắn, lại không thấy người, chỉ cho là hắn đã ngoài, còn có chút sinh khí. Vừa xoay người xuất môn đã bị tập kích, người kia rất cao to, diện mạo cũng dọa người. Vốn thình lình xuất hiện [hía sau đãđủđáng sợ, còn cố tình còn đối với Nhạc Linh San vừa đe dọa lại vừa uy hiếp một phen, nói cái gì muốn gặp lại tiểu bạch kiểm vô dụng kia thì bảo Lệnh Hồ Xung đến Ngũ Phách Đồi. Nhạc Linh San nghe xong lời hắn nói thì vốn rất tức giận, dựa vào cái gì mà mắng Lâm Bình Chi a, nhưng sau lại bị người nọ dọa đến khóc thét. Sau đó Nhạc Linh San chạy đi tìm phụ mẫu mình, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Chỉ là mọi người đến phòng của Lâm Bình Chi thì một người cũng không có, chỉ nhìn thấy mặt tường để kê giường có vết máu, đã sớm khô, hình như làđã có từđêm qua.
Địch Vân nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ, hôm qua Đông Phương vừa mới cảnh cáo Tổ Thiên Thu, nói vậy người trong giáo cũng không cả gan vi phạm, chỉ là người đến lần này là kẻ nào? Hình như là nhằm vào Lệnh Hồ Xung.
“Lệnh Hồ Xung đâu?”Địch Vân nhìn nhìn đệ tử quỳ gồi trước mặt, đột nhiên hỏi.
Đệ tử kia sửng sốt một chút, mới phục hồi lại tinh thần nói:“Bọn thuộc hạ không chúý. Từ lúc vừa bắt đầu ồn ào, Lệnh Hồ Xung đã không xuất hiện.”
“Không xuất hiện?”Địch Vân hơi kinh ngạc một chút, lập tức nghĩđến một việc, đừng nói là Lệnh Hồ Xung biết Lâm Bình Chi mất tích, một người đi tìm đi? Nhưng theo tính cách tôn sư trọng đạo của hắn, sao có khả năng không bẩm báo cho Nhạc Bất Quần? Địch Vân khoát tay áo, đểđệ tửđi xuống, một mình xoay người trở về phòng. Đóng cửa lại còn nghe được bên ngoài tranh cãi ầm ĩ không ngớt, Nhạc Linh San ồn ào muốn đi Ngũ Phách Đồi tìm người.
Danh sách chương