Sắc trời tờ mờ sáng, trên đường nhỏở ngoại ô không có người qua, tiếng vó ngựa thong thả“đát đát” vang lên, có chút cảm giác không nhanh không chậm, cũng có vẻ an nhàn yên tĩnh.

Địch Vân một tay trì cương ngựa, cúi đầu nhìn nhìn tiểu Địch Vân đang ngủ say cùng Đông Phương Bất Bại đang nhắm mắt dưỡng thần. Rừng núi hoang vắng, lại không thể trở lại trong thành, mã xa tất nhiên cũng tìm không thấy, cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm một con ngựa đến. Bất quá cộng thừa một con, cũng có thểđể bọn họ nghỉ ngơi.

Nhìn thụy nhan hai người trong lòng, Địch Vân mỉm cười, thời tiết biểu sáng có chút lạnh, đem áo choàng lông cừu kéo ra, phủ kín bọn họ. Bản thân lại không buồn ngủ, tuy rằng đã một đêm không ngủ, hơn nữa hôm qua cả ngày bôn ba, nhưng cảm giác buồn ngủ không nhiều, chỉ là trên người thụ thương, có chút mỏi mệt.

Hắn tìm người Hành Sơn truyền tin cho Hạ Tuyết Nghi, nhờĐiền Bá Quang một đường chiếu cố, trở về Hắc Mộc nhai sẽ hội hợp. Dọc theo đường đi cóĐiền Bá Quang, cũng không cần lo lắng người Ôn gia bảo đến gây phiền phức, còn rất an toàn. Địch Vân cũng không cần lo lắng cho Hạ Tuyết Nghi, chỉ là rời khỏi địa giới Hành Sơn này, trong lòng Địch Vân không biết vì sao lại có chút bất an.

Kiếp trước hắn bị người ta nói là tốt đến ngu ngốc, nhưng cũng đúng như vậy. Ngươi muốn một tiểu tử sống trong nông thôn có nhiều tâm kế sao? Tuy nói sau lại một phen lăn lộn trên giang hồ, thanh danh võ công đều vang dội, chỉ tiếc ngốc tiểu tử vẫn là ngốc tiểu tử, bản tính này không phải nói sửa liền sửa được.

Chỉ làĐịch Vân hiện tại lại có chút hối hận. Trước kia hắn chỉ có một mình, ra sao cũng không cần sợ hãi, hắn côđộc, cho dù là lập tức biến mất cũng không có gìđáng nhớ. Mà hiện tại lại có một ràng buộc……

Nhíu nhíu mày, không biết có phải bản thân vừa rồi không nên lên tiếng hay không. Y theo tính cách Đông Phương Bất Bại, Phí Bân kia tuyệt đối không có khả năng sống sót. Nói cũng như thế, Nhật Nguyệt thần giáo cùng Ngũ Nhạc kiếm phái luôn bất hòa, nhìn thấy nhau không phải là rút kiếm chém giết sau? Lúc này lưu lại tính mạng của Phí Bân, không thể nghi ngờ là chuốc thêm phiền toái cho bản thân, đến lúc đó tiết lộ hành tung lại phiền càng thêm phiền.

“Suy nghĩ cái gì? Ngươi nội tức bất ổn.”

Đông Phương Bất Bại đột nhiên lên tiếng, lập tức mở mắt.

“Không có gì.” Địch Vân lắc đầu, nói:“Đói bụng sao? Ngươi nghỉ ngơi thêm chốc lát đi, đợi đến thôn trấn phía trước sẽ tìm khách sạn đặt chân.”

Đông Phương Bất Bại tựa vào trong lòng người nọ, đầu chẩm bờ vai của hắn, có chút biếng nhác không muốn động, nói:“Ta không đói bụng, bất quá hài tử thức dậy sợ là khóc nháo náo loạn.” Nói xong nhẹ nhàng võ vỗ tiểu Địch Vân đang ngủ say sưa.

Cách trong chốc lát mới nói tiếp:“Chuyện Phí Bân không cần lo lắng.”

Địch Vân nghe y nói như thế vẫn có chút ảo não, nếu là lúc ấy Phí Bân chết, còn có thể giấu mà thần không biết quỷ không hay, trước mắt aty chân Phí Bân đều bị phế, Tung Sơn phái tất nhiên sẽ không từ bỏýđồ.

“Ta không giết hắn, hắn vẫn sống không được, sẽ có người khác giết hắn.”Đông Phương Bất Bại lại mở miệng nói.

“?!” Địch Vân nghe mà sửng sốt, có người muốn giết Phí Bân, là hai người Lưu Chính Phong và Khúc dương sao? Nhưng Đông Phương Bất Bại cũng không có động thủ, nói vậy hai người kia cũng không dám động thủ giết Phí Bân……

“Ngươi không phát hiện lúc chúng ta tới nơi ở của Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương vẫn còn một người đi theo phía sau chúng ta sao?”

“Có người đi theo?!” Lần này Địch Vân lại cả kinh, mở to hai mắt cúi đầu nhìn y. Mà biểu tình của Đông Phương Bất Bại chỉ là thản nhiên. Hắn chỉ biết Phí Bân theo ở phía sau, cũng không phát hiện những người khác. Nếu là thật sự còn có người đi theo, võ công người nọ so với mình hắn là cao hơn rất nhiều.

Địch Vân cau mày, lại không nghĩ ra người nọ là ai, không khỏi nói:“Đông Phương biết người nọ là ai?”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng lên tiếng, nói:“Phí Bân hắn mang theo người đến phủ Lưu Chính Phong, lại muốn lấy thê nhi của Lưu Chính Phong uy hiếp hắn, cuối cùng còn muốn nhốt hết người của Lưu phủ. Những việc đó tuy rằng đều nhằm vào Lưu Chính Phong, nhưng nói thế nào Lưu Chính Phong cũng là người có uy tín và danh tựở Hành Sơn phái.”

Đông Phương Bất Bại nói xong, Địch Vân cóđiểm bừng tỉnh đại ngộ, Phí Bân tuy rằng là phụng mệnh lệnh Minh chủ Ngũ nhạc Tả Lãnh Thiện, nhưng việc đóđối với Hành Sơn phái mà nói là rất không nể mặt. Chẳng lẽ người theo phía sau là cao thủ của Hành Sơn? Địch Vân mặc dù có kíức của Dương Liên Đình, nhưng tóm lại không phải là của mình, đối với chuyện trên giang hồ cũng mơ mơ hồ hồ. Suy nghĩ lại, cao thủ phái Hành Sơn, không phải là chưởng môn của Hành Sơn – Mạc Đại tiên sinh?!

Mạc Đại này là Hành Sơn chưởng môn, cùng Lưu Chính Phong là sư huynh đệ, quan hệ hai người cũng không tốt, tuy rằng đều tinh thông âm luật, nhưng cách thức không giống nhau, Lưu Chính Phong xưa nay không thích phong cách của Mạc Đại.

“Chẳng lẽ là Mạc Đại tiên sinh?”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, cười cười, ngữ khí vô ba, nói:“Sợ là trước mắt Phí Bân đã sớm đến địa phủ.”

Địch Vân cũng không biết có nên thở pháo hay không, Mạc Đại trừ bỏ Phí Bân cũng là chuyện tốt, ít nhất việc này cũng không giáng lên đầu Nhật Nguyệt thần giáp. Bất quá hành tung của Mạc Đại tiên sinh cũng không quá rõ ràng.

“Như vậy cũng tốt……”Địch Vân thở phào nhẹ nhõm thấp giọng nói:“Chỉ là Mạc Đại tiên sinh……”

“Mạc Đại người này rất quang minh lỗi lạc, không cần lo lắng.”Đông Phương Bất Bại biết ý của hắn, nói.

Địch Vân gật đầu, hắn tuy rằng không biết Mạc Đại, nhưng trong trí nhớ vẫn có một nhân vật như vậy. Trên giang hồđều khen ngợi Lưu Chính Phong, Lưu Chính Phong làm người khiêm cẩn, của cải lại rất nhiều, thích làm việc thiện, kết giao nhiều bằng hữu. Tính cách Mạc Đại tiên sinh lại bất thường hơn một chút, giao hữu không quảng, hai người quan hệ bất hòa, chỉ làđến thời điểm mấu chốt vẫn xuất thủ tương trợ.

“Vẫn là nhanh chóng trở về Hắc Mộc nhai đi.”Địch Vân nói:“Chúng ta đãđi nhiều ngày như vậy, không biết Hắc Mộc nhai như thế nào rồi.” Mặc kệ ra sao, hiện tại người của Ngũ Nhạc kiếm phái đều biết Đông Phương Bất Bại không ở trên Hắc Mộc nhai, nói vậy một đường trở về này sẽ không thái bình.

“Ân……” Đông Phương Bất Bại hai tay ôm tiểu Địch Vân như trước nhẹ nhàng vỗ về, nói:“Trở về phải xử lí giáo vụ tồn động, làm sao còn có thể thanh nhàn như bây giờ.”

“Không sao, ta cùng ngươi.”Địch Vân cười cười, sửa hai tay kéo trụ dây cương, đem y ôm vào ngực, nói.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu đáp ứng,“Đồđệ của ngươi phải xử trí như thế nào? Ở lại Hắc Mộc nhai làm giáo chúng cho ta?”

“Việc đó ta không nghĩ tới.”Địch Vân bị hỏi ngẩn ra, nói:“Ta là lần đầu tiên thu đồđệ. Nhiều chuyện như vậy nên không làm hết trách nhiệm sư phụ. Muốn ở lại Hắc Mộc nhai hay không vẫn nên để hắn tựđịnh đoạt đi. Đúng rồi, ngân lượng bị Hạ Tuyết Nghi cướp ở Giang Nam, sau khi trở về ta tìm người vận chuyển về Hắc Mộc nhai làđược rồi.”

“Không vội.”Đông Phương Bất Bại nói:“Hạ Tuyết Nghi bị phế võ công cũng cần dịu đi một thời gian, sau khi trở về có thể chậm rãi dạy lại.” Nói xong nhìn nhìn tiểu Địch Vân trong lòng, không khỏi hé miệng cười,“Võ công của tiểu tử này ngày say do chúng ta cùng dạy được không?”

“Được.”Địch Vân nghe không khỏi nhớ tới tình cảnh luyện võ của mình trước kia, cười nói:“Chỉ sợ hắn tư chất không cao, ngược lại học không dc9 võ công cao thâm của ngươi, đến lúc đó không cần ghét bỏ hắn ngốc làđược.”

“Sao có thể.”Đông Phương Bất Bại cũng cười, tiểu tử trong lòng kia giật giật, có dấu hiệu sắp thức dậy, cách trong chốc lát nặng nề mở mắt, cóđiểm không tình nguyện hừ hừ, xem ra tựa hồ là bịđói tỉnh.

Đông Phương Bất Bại đưa tay qua, tiểu Địch Vân lập tức bắt lấy ngón tay y, a a há mồm rầm rì. Không khỏi nói:“Tiểu Vân rất thông minh.”

Tiểu Địch Vân kéo kéo ngón tay Đông Phương Bất Bại, a a kêu hai tiếng, liền bĩu môi muốn khóc, như là rất đói. Đông Phương Bất Bại thấy vậy nhanh chóng ôm nó mà hống hống, lại hối thúc,“Mau chút thúc ngựa, tìm một chỗ có thức ăn, hài tửđói bụng rồi.”

Địch Vân đáp ứng, thúc ngựa đi nhanh, chỉ là trước không thôn sau không ***, vùng hoang vu dã ngoại làm sao dễ dàng tìm được tẩu lâu linh tinh gìđó. Chạy thật lâu, rốt cục cùng tới được một cái trấn nhỏ.

Thôn trấn không nhỏ, Địch Vân tiện đường mua một chiếc mã xa. Tuy nói kỵ mã trở về nhất định mau hơn một chút, nhưng dọc đường có khả năng sẽ gặp phải người của Ngũ Nhạc kiếm phái, bị nhận ra thì sẽ tám phần gặp phải phiền toái.

Tìm một khách sạn gần đấy, khách sạn này thật ra không lớn, nhị tầng tiểu lâu, nhưng cũng có vẻ sạch sẽ. Đông Phương Bất Bại ôm tiểu Địch Vân đến tầng hai, Địch Vân phân phó tiểu nhị mang một chút nước ấm cùng thức ăn đua lên, sau cũng bước lên lầu.

Phòng Đông Phương Bất Bại ở gian tận cùng. Địch Vân vừa lên lầu liền thấy một nha hoàn trong tay ôm bồn cúc hoa lục sắc đang gõ cửa.

Địch Vân thấy lục cúc trong tay người nọ không khỏi nhìn thêm vài lần, có chút giật mình. Trước kia hắn đã từng thấy qua lục cúc, lúc đó…… Kíức vẫn rành mạch, lúc đó bản thân bị vu hãm nhốt vào trong lao, bị nhốt cùng Đinh Điẻn. Theo cửa sổ nhỏ bé trong lao ngục nhìn ra, có thể thấy một chậu lục cúc đặt trên tiểu lầu cách đó rất xa. Sau mới biết đó là Lăng tiểu thư vìĐinh đại ca mà trồng.

Đang nghĩ thì cửa liền mở, tiểu nha hoàn đang cầm lục cúc đi vào trong cười hì hì nói:“Tiểu thư ngươi xem này, thật đẹp a. Vẫn là vị công tử kia đưa tới, vị kia thực quan tâm tiểu thư a.”

Địch Vân nghe ngữđiệu trêu đùa của tiểu nha hoàn, không khỏi cũng lắc đầu cười cười. Chợt nghe nha hoàn kia còn nói thêm:“Đinh công tử còn nói, đây là cốý vì Lăng tiểu thư mà tìm, người kia nói tiểu thư sẽ thích. Ta lúc ấy còn không tín, không nghĩ tới tiểu thư ngươi thật sự thích như vậy a……”

Cuộc nói chuyện đến một nửa, cửa phòng đã bịđóng lại, nghe không rõ ràng lắm, chỉ là thanh âm vui cười vẫn còn. Địch Vân lại ngẩn ra, trong miệng người nọ làĐinh công tử cùng Lăng tiểu thư……?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện