Tiến vào The Mummy, Trịnh Xá cũng không như lời hứa dẫn theo La Lệ. Vô Nhan suy nghĩ, lần này Sở Hiên trở về, đưa cho hắn T – Virut nghiên cứu, sau đó tiêm cho cả La Lệ. Tốt nhất nên thuyết phục Trịnh Xá giúp La Lệ cường hóa, như vậy cô bé cũng có thể theo vào phim kinh dị. Nếu không, mỗi lần một chi tiết D, Trịnh Xá anh cũng tiết kịêm đựơc kha khá đấy.

Trịnh Xá đập một số vàng lớn để khai quật Hamunaptra. Sau đó, hai người chờ đợi tin từ gia đình O’ Connell. Trong thời gian đó, Trịnh Xá và Vô Nhan tu luyện không ngừng nghỉ. Vô Nhan tu luyện là Ngọc nữ tâm kinh của Cổ Mộ. Tính cách của Vô Nhan vốn bình khí hòa, dễ dàng tu luyện theo kiểu khắc chế tâm tính này. Hơn nữa cô học điều khiển ong đánh trận. Có điều sa mạc như vậy, cô chỉ có thể chơi với lạc đà, tu luyện nội lực và tu luyện linh hồn huyết thống. Chỉ cần giao lưu tiếp xúc với động vật, cô cũng có khả năng tăng nhanh tốc độ cởi bỏ phong ấn.

“Gia đình O’Connell đã đến rồi, tôi muốn đi tiếp họ, cô có muốn đi không?”

“Anh đi đi. Goblin cũng không chở quá nhiều người được. Tôi sẽ đợi ở đây.” Vô Nhan đang nói chuyện với mấy con lạc đà, không để ý nói.

Thời gian qua, Trịnh Xá tiếp xúc với Vô Nhan, mới thấy cô chỉ là hơi lạnh nhạt, không thích tiếp xúc người lạ, còn lại rất tốt, rất chịu khó luyện tập. Có điều, cô cũng sắp trở thành bác sĩ thú y rồi. Trịnh Xá cưỡi Goblin đi. Vô Nhan mới ngẩng đầu nhìn.

“Hâm mộ sao? Muốn bay sao?” Cô xoa đầu lạc đà.

Thực ra động vật là loài rất dễ thân. Tâm tính chúng nó không hề phức tạp như con người, cũng không có tính tóan như nào. Vậy nên trước đây cô chỉ thích tiếp xúc với động vật, lâu ngày thành thói quen sợ người lạ. Có lẽ phải sửa đổi thôi.

Cũng không đến trưa, Trịnh Xá lái Goblin trở về. Cùng hắn còn có các nhân vật trong phim mà Vô Nhan chưa từng gặp. Trịnh Xá giới thiệu mọi người với nhau.

“Vô Nhan, đây là Carnahan, O’Connell, Evelyn. Đây là đồng đội mới gia nhập của tôi, Vô Nhan.”

“Rất vui được gặp cô.” Evelyn chìa tay ra

Vô Nhan nhìn một chút, cũng bắt tay cô ta và gật đầu. Sau đó cô quay sang Trịnh Xá hỏi về ngọn giáo thần Osiris.

“Cô thử xem!” Trịnh Xá đưa ra, mỉm cười

Vô Nhan cầm lấy ngọn giáo, nghe chủ thần nêu lên “Lấy được vật phẩm trong kịch bản..... Ngọn giáo của thần Osiris, có thể căn cứ theo mức năng lượng từ thân thể truyền vào để quyết định uy lực ném, có thể sử dụng nội lực, năng lượng Vampire, ma lực, niệm động lực, tu chân lực, tiên linh lực...... Có thể sử dụng ngay.” Bên kia Trịnh Xá đang nói chuyện với Ardeth về việc kho báu của Vua bọ cạp. Vô Nhan suy nghĩ một chút, dồn nội lực vào ngọn giáo, hét lên một tiếng ném đi.

Cây giáo giống như biến thành một mũi tên vàng bằng ánh sáng, phá không bay ra chừng 1000 mét, tiếp đó đâm thẳng xuống đất. Một đạo quang mang kim sắc lóe lên, mặc dù không một tiếng nổ nào nhưng chỗ ném trúng đã xuất hiện một cái hố lớn chường năm mét, sâu đến hơn một mét. Ngọn giáo của thần Osiris cắm ở giữa tâm hố, hình dạng chỉ như một mũi giáo bằng vàng bình thường.

Mọi người sững sờ quay lại. Mấy lão nhân bộ tộc Ardeth ngây ngẩn cả người, bọ họ lập tức gọi mấy người áo đen chạy tới chỗ Ngọn giáo của thần Osiris, nhưng tốc độ của Trịnh Xá nhanh hơn rất nhiều, vận hành khinh công dễ dàng lướt qua thu hồi mũi giáo lại, mấy người áo đen chỉ biết trơ mắt nhìn hắn.

Mấy lão nhân có vẻ rất nóng nảy, vội vã đến cạnh Ardeth nói gì đó, còn Ardeth nhìn chằm chằm vào họ, mặt đầy hàn ý, tựa hồ cực kỳ tức giận.

Trịnh Xá nghĩ thoáng qua là biết bọn họ đang thảo luận những gì, nói đi nói lại cũng chỉ có thể trách uy lực Ngọn giáo của thần Osiris thật quá lớn, mấy ông già kia tự nhiên là không muốn bỏ qua bảo bối như vậy. Bất quá, theo kịch bản phim, ngọn giáo này cũng không có uy lực lớn như thế, khi O’Connell ném đi cũng chẳng có thay đổi gì, có thể thấy nó giống Cuốn sách của thần Anubis và Cuốn sách của thần Ra, phải do thành viên tiểu đội luân hồi lấy được mới có thể phát huy được uy lực.

“Cô gây động tĩnh thật lớn.” Trịnh Xá cười. “Có điều nội lực của cô không tồi.”

“Không bằng anh.” Vô Nhan nhún vai. “Nếu dồn nội lực và năng lượng Vampire với nhau thì uy lực còn lớn nữa. Anh cứ để mấy lão già kia thử chán đi rồi tiếp tục.”

Sau đó, người trong tộc Medjai thử nhưng hòan tòan thất bại. Trịnh Xá thử rót năng lượng Vampire và nội lực vào ném thử, kết quả lần nữa gây oanh động. Mấy lão già mặt mày xám như tro, đồng ý hợp tác đi tìm kho báu vua bọ cạp.

Sau khi thương lượng một chút, O’Connell đề nghị Trịnh Xá sử dụng Goblin glider quay lại Cairo một chuyến, do hắn chuẩn bị tìm một bằng hữu ở đó, nghe nói người đó có một chiếc khí cầu, có thể chở mọi người tới lăng mộ bí mật kia, còn mọi người ở lại đây chờ bọn họ quay lại.

Không nói đến quá trình tìm khinh khí cầu. Ngày hôm sau đội ngũ 11 người lên đường đi tìm vòng tay của thần Anubis.

Đến lúc khí cầu hạ xuống, trước mắt mọi người xuất hiện một động nhỏ chẳng hề bắt mắt, bên ngoài gần như không có một kiến trúc nào. So với di tích thành phố của người chết Hamunaptra sau mấy nghìn năm vẫn cực kỳ hùng vĩ, lăng mộ này có thể coi là rất bí mật, đến chín phần mười những người nhìn thấy sẽ không nghĩ cái động nhỏ này là lăng mộ gì hết, tối đa cũng chỉ cho rằng cồn cát di động tạo thành hang mà thôi.

Lăng mộ này không thể so sánh với Hamunaptra, một là độ lớn, ngoài sảnh lúc mới vào hơi rộng một chút ra, thông đạo, phòng ốc bên trong đều không lớn lắm. Hai là chỗ này có vẻ hơi ẩm ướt nên có rất nhiều côn trùng sinh trưởng, ít nhất mọi người cũng nhìn thấy nhện và bọ cạp.

“Tiến vào kịch bản phim kinh dị trước thời hạn, hệ số khó khăn tăng lên mức cao nhất, đội ngũ khi hoàn thành được gấp đôi điểm thưởng và chi tiết kịch tình. Trong vòng mười phút lấy được Vòng tay của thần Anubis, được 4000 điểm và hai chi tiết kịch tình cấp C, sau mười phút không hoàn thành, lăng mộ sụp đổ, trừ 5000 điểm...”

Thanh âm của chủ thần lạnh lùng vang lên bên tai Trịnh Xá, đáy lòng hắn chợt lạnh ngắt.... Vô Nhan vốn biết trước kịch tình cũng không khỏi nhăn mày. Ai bảo bây giờ thiếu thốn điểm, cô cũng phải cày.

Trịnh Xá gào lên chửi một hồi, chân cũng không dừng lại lao vào trước. Mọi người đuổi theo hắn. Vô Nhan lại suy nghĩ trước, đi vòng qua đường khác. Lúc nãy cô có nhìn bản đồ. Trong kịch bản, sau khi lấy được vòng tay thì nước sông Nile sẽ tràn vào. Cô không hứng thú chạy đi tìm vòng tay hay đánh quái vật. Có điều phá vỡ bức tường để giúp họ, thuận tiện đi xem bọ cạp cũng được.

Vì thế, Trịnh Xá bi kịch vừa chạy vừa suy nghĩ Vô Nhan thực sự lại chạy rồi. Hắn còn định óan hận chút nữa nhưng chiến đấu kịch lịêt cộng thêm thời gian dồn ép khiến hắn không còn suy nghĩ nổi người khác.

“Hoàn thành chi tiết kịch tình trước thời hạn, lấy được vật phẩm kịch bản Vòng tay của thần Anubis, sau khi giết chết Vua bọ cạp có thể triệu hồi Đội quân của thần Anubis, số lượng sử dụng gấp 50 lần số xác ướp thị vệ người sử dụng có thể triệu hồi. Trong vòng 60 ngày nếu không giết chết Vua bọ cạp, người nắm giữ vật phẩm sẽ bị xóa bỏ. Được thưởng 4000 điểm, hai chi tiết kịch tình cấp C...”

Trịnh Xá vuốt ve chiếc vòng tay vàng lạnh lẽo, hắn nhìn mấy người đang từ cửa động đi tới, đau khổ nói

“Nhiệm vụ hoàn thành, tạm thời chúng ta coi như an toàn, phù....”

“Tạm thời coi như an toàn?”

Carnahan vừa chạy vào trong lập tức thở hồng hộc, lúc trước hắn chạy nhanh nhất, nhưng vừa nghe tới hai chữ an toàn là lập tức yếu ớt nhất, chỉ kịp nói ra một câu là như hư thoát.

“Kẻ động tới Vòng tay của thần Anubis chắc chắn sẽ táng thân trong dòng nước... Ý của ngươi là?”

“Không sai, chỗ này chính là một cơ quan, chỉ cần nhấc vòng tay của thần Anubis lên là một cửa quay sẽ mở, bên kia cửa là.... Mười mét dưới đáy sông Nile...”

Tất cả đều sững sờ, Carnahan chỉ kịp gào lên:

“Trịnh Xá, ta phải ăn thịt ngươi....”

Tất cả mọi người chạy thật nhanh về phía thông đạo.Trịnh Xá đã chạy ra khỏi lỗ hổng trước tiên, quả nhiên ra ngoài liền nhìn thấy một lối đi mới mở ra bên cạnh, hắn không chút nghĩ ngợi gì lập tức lao vào trong. Đột nhiên, hắn còn chưa kịp có phản ứng, vai trái đã đau đớn kịch kiệt, rồi tê dại đi, mãi đến lúc này hắn mới thấy rõ, trong thông đạo có một con bọ cạp lớn đến ba mét, vai trái hắn chính là bị cái đuôi của nó đâm trúng, cả cánh tay nhất thời tê liệt.

“Ai nha, anh nhanh vậy đã tới. Tôi còn chưa thu phục được nó.”

Vô Nhan thấy cánh cửa thông đạo đã mở, biết rằng mọi người đã chạy đến. Chưa kịp nhắc nhở đã thấy Trịnh Xá lao tới. Scorpio lập tức ngừng giao lưu với cô, tấn công kẻ phá đám. Trịnh Xá đúng là bi kịch. Cô cười cười nhìn Trịnh Xá đang đau đến nhe răng.

“Không cần chạy gấp, đường tôi đã phá rồi. Thật là, sao anh có thể quên việc quan trọng như vậy chứ?” Vô Nhan thở dài. “Được rồi, Scorpio, trở về.”

Mọi người bị nứơc đẩy ra thấy Trịnh Xá bị đuôi con bọ cạp cao 3 mét ghim vào vai. Trên lưng con bọ cạp là cô gái mà Trịnh Xá gọi là đội hữu mới đã biến mất lúc nãy. Thật may mắn bên ngoài bức tường đã bị phá. Nước tràn ra ngoài, không ai bị ngập chết đuối. Sau đó, mọi người thấy một màn quỉ dị. Con bọ cạp cao 3 mét nghe lời cô gái biến nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay rồi biến mất trên tay Vô Nhan.

Vô Nhan giúp Trịnh Xá lấy thúôc ra tiêm. Trịnh Xá phá lệ trầm mặc. Vô Nhan cười tủm tỉm.

“Không phải anh nghĩ tôi lại chạy trốn chứ?”

“Đúng vậy!” Trịnh Xá cười khổ. “Lúc đó tôi oán hận múôn chết, cô lại chạy đi chỗ nào. Ngẫm lại cô biết rõ tình húông tôi có thể lấy được vòng tay nên yên tâm đến cọ điểm cũng có chút giận. Nhưng mà lúc nãy thấy cô ngồi trên lưng bọ cạp tôi hết hồn. Thì ra năng lực của cô là như vậy sao? Thu phục động vật… chẳng trách cô có thể vượt qua Alien.”

“Mới khó khăn chừng ấy đã óan giận. Anh nghĩ clone của anh phải như thế nào mới mạnh như vậy?” Vô Nhan tức giận siết chặt băng gạc. “Nhớ lấy, mục tiêu của anh cường như vậy, là do anh ta nỗ lực đạt được kể cả khi không có đồng bạn dựa vào. Có đồng đội đương nhiên tốt. Nhưng có trận chiến, chỉ có mình anh mới giải quyết được. Không có đồng đội nào giúp được anh.”

“Đây chính là chuyện Phục chế thể đã trải qua sao? Khó trách hắn lại cường đại như vậy....” Trịnh Xá thì thào “Tôi hiểu được. Cảm ơn cô, Vô Nhan.”

Vô Nhan cũng không nói mà quay đi. Vừa nãy cô phá bức tường ở đại sảnh đã bị Scorpio chú ý định tấn công. Sau đó cô vừa tránh né vừa tiếp cận nó. Tốc độ của nó rất nhanh, hình thể lớn, đuôi nó là thứ vũ khí vô cùng lợi hại. Nhưng Scorpio lấy đuôi chặn cô, Vô Nhan đã bắt được nó và sử dụng linh hồn khống chế. Nói gì đi chăng nữa, con bọ cạp này còn khó thu hơn Alien vì nó sống đã mấy ngàn năm trong lăng mộ, nhiệm vụ thủ hộ mộ. Nhưng nó cũng chỉ là động vật, mà động vật thì tâm tư đơn thuần nhiều lắm. Vì vậy cô tạm thời thu phục được nó với điều kiện đưa nó đi tìm vua bọ cạp. Vậy là chi nhánh lại mở ra, có điều chỉ được 500 điểm thưởng và 1 chi tiết D.

Sau đó, Vô Nhan bi kịch nhận ra, sinh vật mình thu tòan phe phản dịên. Alien xâm chiếm trái đất, còn Scorpio nhận Vua bọ cạp làm chủ, tăng độ khó chiến đấu lên một phần. Đương nhiên đó là chuyện sau này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện