“Vâng, buổi chiều tôi muốn đi Rikkaidai, tôi đã đáp ứng Sanada rồi... A... Các anh không cần đến, sáng ngày mai tôi đi... Đương nhiên, trận đấu của các anh sao tôi có thể không đi, hơn nữa tôi còn là thành viên chính thức mà... A... Ăn ngon sao?... Ha ha... Shusuke thích ăn là tốt rồi... Ryoma và Kikumaru senpai tranh nhau?... Ha ha ha... Tốt, sau này tôi sẽ lại làm cho các anh nữa... Ừ... Được, tôi sẽ nói với đội trưởng...”
Sáng sớm thức dậy, Ogihara liện nhận được điện thoại của Fuji, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nhìn em trai không suy yếu như đêm qua nữa, Anthony vừa làm bữa sáng cho cậu vừa nhìn thời gian, Hall chắc là sắp đến rồi. Bốn giờ sáng anh mới ngủ được, lúc đó cơn sốt cao của em trai mới lui bớt. Đối với tình trạng của em trai, Anthony không muốn làm cậu lo lắng nên sáng sớm khi thức dậy thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, anh cũng làm bộ đêm qua không hề phát sinh chuyện gì.
“Tezuka... Ăn ngon sao?” Nghe được người ở đầu dây bên kia nói rất thích, Ogihara hài lòng nở nụ cười, “... Sáng nay à... Buổi sáng...” Ogihara quay đầu lại nhìn vào mắt đại ca, “Buổi sáng tôi sẽ đến bệnh viện... kiểm tra toàn diện một lần nữa...” Ngày hôm qua bị anh trai ép hỏi, cậu cũng đoán được là đã có chuyện gì.
“Tezuka, anh hại tôi bị anh trai đánh, cái mông tôi giờ vẫn còn đau, hừ hừ...” Bất mãn hừ hừ vài tiếng, Ogihara thu lại nụ cười, “Xin lỗi... Đội trưởng... Tôi lại nói dối anh... Tôi không muốn các anh lo lắng, hơn nữa tôi cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, rất sợ... Bây giờ sẽ không nữa... Anh trai tôi đã biết, tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa... Có các anh ở bên cạnh tôi không sợ nữa... Vâng... Tezuka... Đừng lo lắng, tôi nghĩ chắc là mình bị bệnh, lần trước không phát hiện thôi... Vâng, buổi tối sẽ choáng váng đầu, người nóng rực, ban ngày bình thường, không có cảm giác gì... Vâng, tôi biết, Tezuka có thể phạt tôi... Nhưng không thể đánh mông tôi nữa, giờ tôi vẫn không dám ngồi ghế đâu... Hôm qua bị đại ca đánh thảm...” Ogihara hạ giọng tố cáo với Tezuka, “Được, kiểm tra xong tôi sẽ gọi điện thoại cho anh... Sanada bảo tôi đánh với anh ấy một trận. Buổi chiều đại ca đưa tôi đi, đánh xong tôi sẽ trở lại, sáng sớm ngày mai tôi đến thẳng sân đấu luôn... Vâng... A, như vậy sao... Uhm... Thịt bò viên, tôi thích ăn thịt bò viên... Thay tôi cảm ơn dì, hôm nào tôi sẽ đi... Vâng... Tạm biệt, vâng, tôi đã biết.” Cúp điện thoại, Ogihara thở phào, không giấu diếm mọi người nữa cảm giác ngực dễ chịu hơn, cũng nhẹ nhõm hơn.
“Anh, mông em đau!” Ngồi trên đệm mềm, Ogihara quay hướng nhà bếp hô.
“Mông đau?” Anthony bưng sữa tươi và bánh mì đi tới, “Sau này nếu như em còn dám không ngoan thì sẽ không chỉ là mông đau thôi đâu.” Đặt bữa sáng trước mặt em trai, Anthony sờ lên cổ cậu, nhiệt độ ở đây rất bình thường, không hề có chút vết tích nào của việc sốt cao tối qua.
“Anh, em không sao.” Ogihara cười kéo đại ca đến bên người, “Anh, mông em đau, anh đút em ăn.” Cậu quyết định hôm nay phải bắt anh trai phục vụ mình, ai bảo anh đánh cậu cơ. Ogihara lại chẳng hề ngẫm lại, bị thương là mông cậu, nào phải tay và miệng đâu.
Anthony đặt em trai trên đùi, để cái mông cậu chổng lên, sau đó đút bánh mì cho cậu ăn. “Baby, dù cho hôm nay kiểm tra vẫn không có bất kì vấn đề gì em cũng không được sợ, anh tin đây chỉ là tạm thời thôi.”
“Vâng, em biết, bây giờ có anh ở cùng em, em không sợ.” Ogihara an tâm hưởng thụ sự phục vụ của đại ca, “Anh, nếu như Thượng đế thực sự muốn mang em đi, em sẽ thương lượng với ngài, để ngài thả em trở về. Nếu như ngài không đáp ứng thì em sẽ... Ừm... một khóc hai quấy ba thắt cổ.” Ogihara nói lời dí dỏm để làm đại ca thoải mái, tuy rằng cậu biết điều đó không có khả năng, nhưng lúc này cậu chỉ có thể nghĩ như vậy, nói như vậy.
Chuông cửa vang lên, Ogihara cực kì kinh ngạc trượt từ trên đùi đại ca xuống đi mở cửa, sớm như vậy sẽ là ai? Mở cửa, còn không thấy rõ là ai cậu đã bị một người ôm vào trong lòng.
“Baby, Baby, để nhị ca hôn cái nào.” Sau đó, trên mặt liền rơi xuống vô số nụ hôn.
“Nhị ca?! Sao anh lại đến? Thi xong rồi?” Ogihara kinh ngạc cực kỳ, sao lại là nhị ca! “Ừ, thi xong, cho nên nhị ca lập tức bay qua đây thăm Baby. Baby, Baby, nhị ca nhớ em muốn chết.” Ôm em trai vào nhà, đóng cửa lại, Hall cởi giầy trực tiếp ôm lấy cậu.
“A!” Ogihara kêu một tiếng, “Anh, anh đừng ôm em, mông em đang đau.” Tối hôm qua bị đại ca đánh, cái mông bây giờ còn đang sưng, bị nhị ca ôm như thế thì đau chết cậu.
“Hả? Sao lại đau mông?” Hall khẩn trương mà thả cậu xuống, nhìn về phía Anthony.
“Nhị ca, đêm qua đại ca đánh em.” Ogihara xoa xoa mông mình, nhân cơ hội mách tội đại ca với nhị ca.
“Anthony?” Hall nghiêm túc nhìn, sau đó kéo em trai đến sô pha cởi quần cậu ra xem, quả nhiên thấy một mảnh sưng đỏ xanh tím rõ ràng, “Anthony, chuyện gì xảy ra!”
“Em ấy bị bệnh, thế mà dám giấu chúng ta, lại còn muốn tiếp tục giấu diếm. Em trai không ngoan, làm anh thì dĩ nhiên phải phạt.” Ôm cậu trên đùi, Anthony tiếp tục đút bữa sáng cho cậu, “Trong bếp có bánh mì và sữa tươi, tự đi lấy đi.”
Huýt sáo một câu, Hall hôn trán em trai một cái rồi vào bếp lấy bữa sáng, anh biết Anthony ra tay nặng như vậy sẽ không chỉ bởi vì nguyên nhân đơn giản như thế. Dù sao bọn họ so với ai khác đều thương yêu Baby hơn, sao có thể nhẫn tâm vậy. Nhưng vì mặt mũi của em trai, anh quyết định tạm thời không hỏi.
“Hall, buổi sáng anh đưa Baby đi bệnh viện, đi không?”
“Đương nhiên phải đi.”
Nghe anh trai trả lời, Ogihara nói: “Nhị ca, anh vừa tới, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, em và đại ca đi là được rồi.”
“Nhị ca đã ngủ trên máy bay rồi, nhị ca cũng đi, kiểm tra xong em trở về cùng nhị ca nghỉ ngơi, được?” Hall xoa xoa cái mông đáng thương của em trai.
“Vâng, vừa lúc hôm qua em làm thịt kho tàu, anh có lộc ăn nha.” Thật tốt, các anh tới, thật tốt...
….
… …..
“Tezuka, Itsuki-chan bị bệnh?” Fuji nghe được Tezuka vừa nói với Itsuki-chan về bệnh viện.
“Ừ, sau lần chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy nói dối, cậu ấy cũng không có mấy cái bệnh kia. Gần đây tối nào cậu ấy cũng sẽ hôn mê và phát sốt, Anthony quyết định sáng nay lại đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ.” Nghĩ đến vừa rồi mình còn chưa hỏi Ogihara đã nói hết ra, trong lòng Tezuka ngoại trừ lo lắng còn có thoả mãn.
“Khoảng lúc nào cậu ấy kiểm tra xong?” Đôi mắt xanh thẳm của Fuji chỉ còn lại lo lắng.
“Cậu ấy nói kiểm tra xong sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.” Sắp đến giờ học rồi, Tezuka vỗ vỗ Fuji, “Trước đi học đã, có tin tức chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
“Ừ.”
…..
Hết tiết 1, điện thoại Tezuka vang lên, Tezuka liền ra ngoài nghe.
“Yukimura.”
“Tezuka, Itsuki-chan làm sao vậy? Tôi thấy anh trai cậu ấy đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra.” Trong điện thoại, giọng Yukimura cực kì lo lắng, sáng nay anh đi kiểm tra như thường lệ, vậy mà lại gặp người vốn không nên xuất hiện ở tầng trên.
“Yukimura, cậu còn nhớ tình huống của Itsuki-chan tối hôm đó không?” Lòng Tezuka cũng cực kì không bình tĩnh, tiết 1 vừa rồi anh không có cách nào tập trung nghe giảng.
“Nhớ, có phải Itsuki-chan lại xuất hiện tình trạng đó không?” Thấy Ogihara vào phòng chụp CT, Yukimura đi theo.
“Ừ, tối nào cậu ấy cũng sẽ khó chịu, nhưng cậu ấy vẫn luôn giấu chúng ta, đến hôm nay mới chịu nói thật. Anthony bọn họ cũng biết rồi nên quyết định cho cậu ấy kiểm tra thêm lần nữa, có lẽ lần trước có gì nhầm lẫn. Yukimura, cậu biết giờ Itsuki-chan ở đâu không?” Lần đầu tiên Tezuka cảm thấy chờ đợi khó chịu như vậy.
“Giờ cậu ấy đang chụp CT, tôi ở bên ngoài, cậu ấy không thấy tôi.” Bên ngoài phòng CT, Yukimura lo lắng nhìn người đang nằm bên trong, Itsuki-chan... Itsuki-chan...
“Yukimura, Itsuki-chan cậu ấy... không có việc gì đâu, chúng ta phải tin như thế. Còn có, cậu phải bình phục nhanh một chút.” Hiện tại chính là lúc bọn họ phải bảo vệ thiên sứ.
“Tôi biết... Tôi sẽ không để cậu ấy phải lo lắng cho tôi nữa.” Itsuki-chan... Tôi phải làm như thế nào mới có thể giữ em lại...
…..
“Tezuka, Itsuki-chan còn chưa gọi điện lại sao?” Buổi trưa, trên sân thượng, Fuji còn chưa ăn uống liền hỏi, bữa trưa trước mặt cùng không hề động.
“Vẫn chưa, Yukimura nói cậu ấy còn đang kiểm tra.” Vẫn giữ liên lạc với Yukimura, Tezuka cũng không hề ăn bữa trưa của mình.
“Đội trưởng, tôi muốn xin nghỉ.” Đã nghe tin tức, Ryoma đứng lên quyết định đến bệnh viện viện tìm Ogihara.
“Echizen, Itsuki-chan vẫn luôn luôn giấu chúng ta có lẽ bởi vì không muốn chúng ta lo lắng cho cậu ấy. Việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện giờ là không nên gây áp lực tâm lý thêm cho Itsuki-chan nữa, cậu hiểu không?” Ngữ khí Tezuka có phần nghiêm khắc, Ryoma nghe xong thì lại ngồi xuống.
Lúc này, điện thoại Tezuka vang lên, anh lập tức nhấc máy, Fuji và Ryoma cũng đến bên cạnh.
“Itsuki-chan, kết quả thế nào rồi?” Thấy tên trên màn hình, Tezuka nghe điện thoại thì hỏi luôn.
“... Vâng...” Điện thoại đầu bên kia, giọng Ogihara có chút suy sụp, “Tezuka, vẫn giống như lần trước, không có bất kì vấn đề gì... Bác sĩ nói sẽ lại làm kiểm tra về di truyền, có thể là gien của tôi xảy ra vấn đề ở mặt nào đó...” Trên xe, Ogihara lui trong lòng đại ca nói, bây giờ cậu sợ nhất là kiểm tra ra mình không hề có bệnh gì, không có bệnh, nghĩa là có liên quan tới chuyện luôn khiến cậu thấy sợ nhất.
“Itsuki-chan, đừng quá căng thẳng, tâm tình thả lỏng mới là quan trọng nhất, chắc vài ngày nữa sẽ không có chuyện gì đâu.” Trái tim bất an của Tezuka nhảy lên vài cái, nhưng anh không để Ogihara nhận ra sự khẩn trương của mình.
“Vâng, bác sĩ cũng nói như vậy.” Đang suy sụp, Ogihara lập tức lại vui vẻ lên, “Tezuka, không có việc gì đâu, thật ra là chỉ buổi tối tôi mới mê man, như vậy cũng tốt, không sợ mất ngủ... Tezuka, các anh không nên quá lo lắng, chắc vì tôi đang trưởng thành nên mới có cái bệnh này. Không phải có người nói khi cao thêm thì người sẽ nóng rần lên sao, nhất định là tôi sắp cao thêm rồi...” Cậu không muốn các hoàng tử vì một người không biết từ đâu xuất hiện mà tiêu hao tinh lực, dù sao ở đây vốn không có chỗ dành cho cậu.
“Tezuka... Đừng cho Seiichi biết được chứ? Anh ấy sắp phẫu thuật rồi... Tôi không muốn anh ấy lo lắng vì tôi...” Không biết Yukimura hôm nay đã thấy mình, Ogihara căn dặn Tezuka, “Tôi không sao đâu, các anh quyết định ở đây cùng tôi đến khi giải Kanto kết thúc. Đợi khi về Anh quốc tôi lại kiểm tra một lần, không chừng khi giải đấu kết thúc tôi đã khỏe rồi...” Ngửa đầu để cái hôn của đại ca rơi vào trán, Ogihara từ từ nhắm hai mắt tự nói với mình không nên sợ. Cho dù thế nào thì cậu cũng luôn có người thân và bạn bè yêu quý nhất ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.
“Tôi biết, Itsuki-chan, sáng ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đi đến sân thi đấu.” Muốn gặp cậu, rất muốn gặp cậu.
“Vâng, mai tôi không để các anh tôi đưa nữa, anh tới đón tôi đi.” Bây giờ có người thân bên cạnh, cậu lại nghĩ đến bạn bè mình.
“Ừ, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Buông điện thoại, Ogihara hôn hai anh mình mỗi người một cái, “Anh, anh sẽ nuôi em cả đời sao?” Cậu không bệnh, cậu rất khỏe mạnh.
“Đương nhiên. Có muốn quà gì không? Anh còn chưa tặng em quà sinh nhật đâu.” Anthony hôn lại em trai, anh phải kiên cường, trấn định, phải...
“Baby, đến cho nhị ca ôm một cái.” Cẩn thận ôm cái mông của em trai, Hall ôm cậu đặt trên đùi mình.
“Quà sao... Em nghĩ là, em muốn cùng các anh chụp ảnh, chụp thật nhiều ảnh.” Đã lâu cậu không chụp ảnh với các anh rồi.
“Ừ, chụp thật nhiều.” Lộ ra nụ cười tươi vốn có với em trai, Hall đem hoảng loạn giấu dưới đáy lòng, chỉ là hai tay nắm chặt lại để lộ ra sự bất an trong lòng anh.
….
“Đội trưởng, sáng mai tôi cũng muốn đi đón Backy.” Nếu như không phải nghĩ đến buổi chiều Ogihara muốn đi Rikkaidai, Ryoma đã muốn tới ngay bây giờ.
“Tôi cũng đi.” Fuji mở nắp hộp cơm, anh muốn ăn cơm trưa Itsuki-chan làm, anh nhớ cậu.
“Ừ.” Nhìn ảnh của Ogihara trong điện thoại di động, Tezuka bấm số điện thoại của Atobe, anh hẳn là nên cho Atobe biết chuyện này, đây là sự ăn ý đã hình thành từ khi mấy người họ tới nước Anh đến giờ.
Buông điện thoại, Yukimura nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh. Itsuki-chan, tôi sẽ nhanh khỏe, sẽ nhanh thôi... Sẽ không để em dưới tình huống như vậy còn phải lo lắng cho tôi nữa... Đứng lên, Yukimura mở cửa sổ, anh phải khỏe, phẫu thuật... phải thành công, vì người khiến anh không yên lòng kia cũng đang không yên lòng vì anh.
…..
“Atobe, làm sao vậy?” Trong nhà hàng, Oshitari hỏi người vừa đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại thì trầm mặc không nói. Những người khác thấy sắc mặt Atobe không tốt thì cũng dừng tiếng ồn ào lại.
“Oshitari, nhà cậu mấy đời đều là bác sĩ, đúng không?” Atobe gõ bàn hỏi.
“Ừ, chuyện này cậu rất rõ ràng mà?” Oshitari rất kỳ quái vì sao Atobe lại hỏi như vậy. Nhà hắn là gia tộc nhiều đời làm bác sĩ, rất có danh vọng ở vùng Kansai.
“Nói với cha cậu một tiếng, sau giải Kanto tôi sẽ dẫn một người đến chỗ ông ấy kiểm tra một lần, dặn ông ấy sớm sắp xếp một chút.” Đứng lên, Atobe không định tiếp tục ăn cơm nữa.
“Là ai?” Oshitari hiếu kì người nào có thể khiến Atobe tự mình nhờ vả như vậy.
“Itsuki-chan...” Để lại một cái tên làm những người khác đều cảm thấy khiếp sợ, Atobe rời khỏi nhà hàng.
“Ogihara?” Oshitari hiển nhiên không nghĩ tới người Atobe muốn đưa tới là cậu.
“Oshitari, Ogihara bị bệnh?” Người sáng nay chỉ cướp được một quả trứng kho, Hiyoshi hỏi, người kia lại bị bệnh, nghe được tin này làm hắn có chút lo lắng.
“Không biết, tôi đi hỏi một chút.” Buông dao nĩa, Oshitari đuổi theo hướng Atobe vừa rời đi.
Sáng sớm thức dậy, Ogihara liện nhận được điện thoại của Fuji, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nhìn em trai không suy yếu như đêm qua nữa, Anthony vừa làm bữa sáng cho cậu vừa nhìn thời gian, Hall chắc là sắp đến rồi. Bốn giờ sáng anh mới ngủ được, lúc đó cơn sốt cao của em trai mới lui bớt. Đối với tình trạng của em trai, Anthony không muốn làm cậu lo lắng nên sáng sớm khi thức dậy thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, anh cũng làm bộ đêm qua không hề phát sinh chuyện gì.
“Tezuka... Ăn ngon sao?” Nghe được người ở đầu dây bên kia nói rất thích, Ogihara hài lòng nở nụ cười, “... Sáng nay à... Buổi sáng...” Ogihara quay đầu lại nhìn vào mắt đại ca, “Buổi sáng tôi sẽ đến bệnh viện... kiểm tra toàn diện một lần nữa...” Ngày hôm qua bị anh trai ép hỏi, cậu cũng đoán được là đã có chuyện gì.
“Tezuka, anh hại tôi bị anh trai đánh, cái mông tôi giờ vẫn còn đau, hừ hừ...” Bất mãn hừ hừ vài tiếng, Ogihara thu lại nụ cười, “Xin lỗi... Đội trưởng... Tôi lại nói dối anh... Tôi không muốn các anh lo lắng, hơn nữa tôi cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, rất sợ... Bây giờ sẽ không nữa... Anh trai tôi đã biết, tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa... Có các anh ở bên cạnh tôi không sợ nữa... Vâng... Tezuka... Đừng lo lắng, tôi nghĩ chắc là mình bị bệnh, lần trước không phát hiện thôi... Vâng, buổi tối sẽ choáng váng đầu, người nóng rực, ban ngày bình thường, không có cảm giác gì... Vâng, tôi biết, Tezuka có thể phạt tôi... Nhưng không thể đánh mông tôi nữa, giờ tôi vẫn không dám ngồi ghế đâu... Hôm qua bị đại ca đánh thảm...” Ogihara hạ giọng tố cáo với Tezuka, “Được, kiểm tra xong tôi sẽ gọi điện thoại cho anh... Sanada bảo tôi đánh với anh ấy một trận. Buổi chiều đại ca đưa tôi đi, đánh xong tôi sẽ trở lại, sáng sớm ngày mai tôi đến thẳng sân đấu luôn... Vâng... A, như vậy sao... Uhm... Thịt bò viên, tôi thích ăn thịt bò viên... Thay tôi cảm ơn dì, hôm nào tôi sẽ đi... Vâng... Tạm biệt, vâng, tôi đã biết.” Cúp điện thoại, Ogihara thở phào, không giấu diếm mọi người nữa cảm giác ngực dễ chịu hơn, cũng nhẹ nhõm hơn.
“Anh, mông em đau!” Ngồi trên đệm mềm, Ogihara quay hướng nhà bếp hô.
“Mông đau?” Anthony bưng sữa tươi và bánh mì đi tới, “Sau này nếu như em còn dám không ngoan thì sẽ không chỉ là mông đau thôi đâu.” Đặt bữa sáng trước mặt em trai, Anthony sờ lên cổ cậu, nhiệt độ ở đây rất bình thường, không hề có chút vết tích nào của việc sốt cao tối qua.
“Anh, em không sao.” Ogihara cười kéo đại ca đến bên người, “Anh, mông em đau, anh đút em ăn.” Cậu quyết định hôm nay phải bắt anh trai phục vụ mình, ai bảo anh đánh cậu cơ. Ogihara lại chẳng hề ngẫm lại, bị thương là mông cậu, nào phải tay và miệng đâu.
Anthony đặt em trai trên đùi, để cái mông cậu chổng lên, sau đó đút bánh mì cho cậu ăn. “Baby, dù cho hôm nay kiểm tra vẫn không có bất kì vấn đề gì em cũng không được sợ, anh tin đây chỉ là tạm thời thôi.”
“Vâng, em biết, bây giờ có anh ở cùng em, em không sợ.” Ogihara an tâm hưởng thụ sự phục vụ của đại ca, “Anh, nếu như Thượng đế thực sự muốn mang em đi, em sẽ thương lượng với ngài, để ngài thả em trở về. Nếu như ngài không đáp ứng thì em sẽ... Ừm... một khóc hai quấy ba thắt cổ.” Ogihara nói lời dí dỏm để làm đại ca thoải mái, tuy rằng cậu biết điều đó không có khả năng, nhưng lúc này cậu chỉ có thể nghĩ như vậy, nói như vậy.
Chuông cửa vang lên, Ogihara cực kì kinh ngạc trượt từ trên đùi đại ca xuống đi mở cửa, sớm như vậy sẽ là ai? Mở cửa, còn không thấy rõ là ai cậu đã bị một người ôm vào trong lòng.
“Baby, Baby, để nhị ca hôn cái nào.” Sau đó, trên mặt liền rơi xuống vô số nụ hôn.
“Nhị ca?! Sao anh lại đến? Thi xong rồi?” Ogihara kinh ngạc cực kỳ, sao lại là nhị ca! “Ừ, thi xong, cho nên nhị ca lập tức bay qua đây thăm Baby. Baby, Baby, nhị ca nhớ em muốn chết.” Ôm em trai vào nhà, đóng cửa lại, Hall cởi giầy trực tiếp ôm lấy cậu.
“A!” Ogihara kêu một tiếng, “Anh, anh đừng ôm em, mông em đang đau.” Tối hôm qua bị đại ca đánh, cái mông bây giờ còn đang sưng, bị nhị ca ôm như thế thì đau chết cậu.
“Hả? Sao lại đau mông?” Hall khẩn trương mà thả cậu xuống, nhìn về phía Anthony.
“Nhị ca, đêm qua đại ca đánh em.” Ogihara xoa xoa mông mình, nhân cơ hội mách tội đại ca với nhị ca.
“Anthony?” Hall nghiêm túc nhìn, sau đó kéo em trai đến sô pha cởi quần cậu ra xem, quả nhiên thấy một mảnh sưng đỏ xanh tím rõ ràng, “Anthony, chuyện gì xảy ra!”
“Em ấy bị bệnh, thế mà dám giấu chúng ta, lại còn muốn tiếp tục giấu diếm. Em trai không ngoan, làm anh thì dĩ nhiên phải phạt.” Ôm cậu trên đùi, Anthony tiếp tục đút bữa sáng cho cậu, “Trong bếp có bánh mì và sữa tươi, tự đi lấy đi.”
Huýt sáo một câu, Hall hôn trán em trai một cái rồi vào bếp lấy bữa sáng, anh biết Anthony ra tay nặng như vậy sẽ không chỉ bởi vì nguyên nhân đơn giản như thế. Dù sao bọn họ so với ai khác đều thương yêu Baby hơn, sao có thể nhẫn tâm vậy. Nhưng vì mặt mũi của em trai, anh quyết định tạm thời không hỏi.
“Hall, buổi sáng anh đưa Baby đi bệnh viện, đi không?”
“Đương nhiên phải đi.”
Nghe anh trai trả lời, Ogihara nói: “Nhị ca, anh vừa tới, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, em và đại ca đi là được rồi.”
“Nhị ca đã ngủ trên máy bay rồi, nhị ca cũng đi, kiểm tra xong em trở về cùng nhị ca nghỉ ngơi, được?” Hall xoa xoa cái mông đáng thương của em trai.
“Vâng, vừa lúc hôm qua em làm thịt kho tàu, anh có lộc ăn nha.” Thật tốt, các anh tới, thật tốt...
….
… …..
“Tezuka, Itsuki-chan bị bệnh?” Fuji nghe được Tezuka vừa nói với Itsuki-chan về bệnh viện.
“Ừ, sau lần chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy nói dối, cậu ấy cũng không có mấy cái bệnh kia. Gần đây tối nào cậu ấy cũng sẽ hôn mê và phát sốt, Anthony quyết định sáng nay lại đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ.” Nghĩ đến vừa rồi mình còn chưa hỏi Ogihara đã nói hết ra, trong lòng Tezuka ngoại trừ lo lắng còn có thoả mãn.
“Khoảng lúc nào cậu ấy kiểm tra xong?” Đôi mắt xanh thẳm của Fuji chỉ còn lại lo lắng.
“Cậu ấy nói kiểm tra xong sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.” Sắp đến giờ học rồi, Tezuka vỗ vỗ Fuji, “Trước đi học đã, có tin tức chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
“Ừ.”
…..
Hết tiết 1, điện thoại Tezuka vang lên, Tezuka liền ra ngoài nghe.
“Yukimura.”
“Tezuka, Itsuki-chan làm sao vậy? Tôi thấy anh trai cậu ấy đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra.” Trong điện thoại, giọng Yukimura cực kì lo lắng, sáng nay anh đi kiểm tra như thường lệ, vậy mà lại gặp người vốn không nên xuất hiện ở tầng trên.
“Yukimura, cậu còn nhớ tình huống của Itsuki-chan tối hôm đó không?” Lòng Tezuka cũng cực kì không bình tĩnh, tiết 1 vừa rồi anh không có cách nào tập trung nghe giảng.
“Nhớ, có phải Itsuki-chan lại xuất hiện tình trạng đó không?” Thấy Ogihara vào phòng chụp CT, Yukimura đi theo.
“Ừ, tối nào cậu ấy cũng sẽ khó chịu, nhưng cậu ấy vẫn luôn giấu chúng ta, đến hôm nay mới chịu nói thật. Anthony bọn họ cũng biết rồi nên quyết định cho cậu ấy kiểm tra thêm lần nữa, có lẽ lần trước có gì nhầm lẫn. Yukimura, cậu biết giờ Itsuki-chan ở đâu không?” Lần đầu tiên Tezuka cảm thấy chờ đợi khó chịu như vậy.
“Giờ cậu ấy đang chụp CT, tôi ở bên ngoài, cậu ấy không thấy tôi.” Bên ngoài phòng CT, Yukimura lo lắng nhìn người đang nằm bên trong, Itsuki-chan... Itsuki-chan...
“Yukimura, Itsuki-chan cậu ấy... không có việc gì đâu, chúng ta phải tin như thế. Còn có, cậu phải bình phục nhanh một chút.” Hiện tại chính là lúc bọn họ phải bảo vệ thiên sứ.
“Tôi biết... Tôi sẽ không để cậu ấy phải lo lắng cho tôi nữa.” Itsuki-chan... Tôi phải làm như thế nào mới có thể giữ em lại...
…..
“Tezuka, Itsuki-chan còn chưa gọi điện lại sao?” Buổi trưa, trên sân thượng, Fuji còn chưa ăn uống liền hỏi, bữa trưa trước mặt cùng không hề động.
“Vẫn chưa, Yukimura nói cậu ấy còn đang kiểm tra.” Vẫn giữ liên lạc với Yukimura, Tezuka cũng không hề ăn bữa trưa của mình.
“Đội trưởng, tôi muốn xin nghỉ.” Đã nghe tin tức, Ryoma đứng lên quyết định đến bệnh viện viện tìm Ogihara.
“Echizen, Itsuki-chan vẫn luôn luôn giấu chúng ta có lẽ bởi vì không muốn chúng ta lo lắng cho cậu ấy. Việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện giờ là không nên gây áp lực tâm lý thêm cho Itsuki-chan nữa, cậu hiểu không?” Ngữ khí Tezuka có phần nghiêm khắc, Ryoma nghe xong thì lại ngồi xuống.
Lúc này, điện thoại Tezuka vang lên, anh lập tức nhấc máy, Fuji và Ryoma cũng đến bên cạnh.
“Itsuki-chan, kết quả thế nào rồi?” Thấy tên trên màn hình, Tezuka nghe điện thoại thì hỏi luôn.
“... Vâng...” Điện thoại đầu bên kia, giọng Ogihara có chút suy sụp, “Tezuka, vẫn giống như lần trước, không có bất kì vấn đề gì... Bác sĩ nói sẽ lại làm kiểm tra về di truyền, có thể là gien của tôi xảy ra vấn đề ở mặt nào đó...” Trên xe, Ogihara lui trong lòng đại ca nói, bây giờ cậu sợ nhất là kiểm tra ra mình không hề có bệnh gì, không có bệnh, nghĩa là có liên quan tới chuyện luôn khiến cậu thấy sợ nhất.
“Itsuki-chan, đừng quá căng thẳng, tâm tình thả lỏng mới là quan trọng nhất, chắc vài ngày nữa sẽ không có chuyện gì đâu.” Trái tim bất an của Tezuka nhảy lên vài cái, nhưng anh không để Ogihara nhận ra sự khẩn trương của mình.
“Vâng, bác sĩ cũng nói như vậy.” Đang suy sụp, Ogihara lập tức lại vui vẻ lên, “Tezuka, không có việc gì đâu, thật ra là chỉ buổi tối tôi mới mê man, như vậy cũng tốt, không sợ mất ngủ... Tezuka, các anh không nên quá lo lắng, chắc vì tôi đang trưởng thành nên mới có cái bệnh này. Không phải có người nói khi cao thêm thì người sẽ nóng rần lên sao, nhất định là tôi sắp cao thêm rồi...” Cậu không muốn các hoàng tử vì một người không biết từ đâu xuất hiện mà tiêu hao tinh lực, dù sao ở đây vốn không có chỗ dành cho cậu.
“Tezuka... Đừng cho Seiichi biết được chứ? Anh ấy sắp phẫu thuật rồi... Tôi không muốn anh ấy lo lắng vì tôi...” Không biết Yukimura hôm nay đã thấy mình, Ogihara căn dặn Tezuka, “Tôi không sao đâu, các anh quyết định ở đây cùng tôi đến khi giải Kanto kết thúc. Đợi khi về Anh quốc tôi lại kiểm tra một lần, không chừng khi giải đấu kết thúc tôi đã khỏe rồi...” Ngửa đầu để cái hôn của đại ca rơi vào trán, Ogihara từ từ nhắm hai mắt tự nói với mình không nên sợ. Cho dù thế nào thì cậu cũng luôn có người thân và bạn bè yêu quý nhất ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.
“Tôi biết, Itsuki-chan, sáng ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đi đến sân thi đấu.” Muốn gặp cậu, rất muốn gặp cậu.
“Vâng, mai tôi không để các anh tôi đưa nữa, anh tới đón tôi đi.” Bây giờ có người thân bên cạnh, cậu lại nghĩ đến bạn bè mình.
“Ừ, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Buông điện thoại, Ogihara hôn hai anh mình mỗi người một cái, “Anh, anh sẽ nuôi em cả đời sao?” Cậu không bệnh, cậu rất khỏe mạnh.
“Đương nhiên. Có muốn quà gì không? Anh còn chưa tặng em quà sinh nhật đâu.” Anthony hôn lại em trai, anh phải kiên cường, trấn định, phải...
“Baby, đến cho nhị ca ôm một cái.” Cẩn thận ôm cái mông của em trai, Hall ôm cậu đặt trên đùi mình.
“Quà sao... Em nghĩ là, em muốn cùng các anh chụp ảnh, chụp thật nhiều ảnh.” Đã lâu cậu không chụp ảnh với các anh rồi.
“Ừ, chụp thật nhiều.” Lộ ra nụ cười tươi vốn có với em trai, Hall đem hoảng loạn giấu dưới đáy lòng, chỉ là hai tay nắm chặt lại để lộ ra sự bất an trong lòng anh.
….
“Đội trưởng, sáng mai tôi cũng muốn đi đón Backy.” Nếu như không phải nghĩ đến buổi chiều Ogihara muốn đi Rikkaidai, Ryoma đã muốn tới ngay bây giờ.
“Tôi cũng đi.” Fuji mở nắp hộp cơm, anh muốn ăn cơm trưa Itsuki-chan làm, anh nhớ cậu.
“Ừ.” Nhìn ảnh của Ogihara trong điện thoại di động, Tezuka bấm số điện thoại của Atobe, anh hẳn là nên cho Atobe biết chuyện này, đây là sự ăn ý đã hình thành từ khi mấy người họ tới nước Anh đến giờ.
Buông điện thoại, Yukimura nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh. Itsuki-chan, tôi sẽ nhanh khỏe, sẽ nhanh thôi... Sẽ không để em dưới tình huống như vậy còn phải lo lắng cho tôi nữa... Đứng lên, Yukimura mở cửa sổ, anh phải khỏe, phẫu thuật... phải thành công, vì người khiến anh không yên lòng kia cũng đang không yên lòng vì anh.
…..
“Atobe, làm sao vậy?” Trong nhà hàng, Oshitari hỏi người vừa đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại thì trầm mặc không nói. Những người khác thấy sắc mặt Atobe không tốt thì cũng dừng tiếng ồn ào lại.
“Oshitari, nhà cậu mấy đời đều là bác sĩ, đúng không?” Atobe gõ bàn hỏi.
“Ừ, chuyện này cậu rất rõ ràng mà?” Oshitari rất kỳ quái vì sao Atobe lại hỏi như vậy. Nhà hắn là gia tộc nhiều đời làm bác sĩ, rất có danh vọng ở vùng Kansai.
“Nói với cha cậu một tiếng, sau giải Kanto tôi sẽ dẫn một người đến chỗ ông ấy kiểm tra một lần, dặn ông ấy sớm sắp xếp một chút.” Đứng lên, Atobe không định tiếp tục ăn cơm nữa.
“Là ai?” Oshitari hiếu kì người nào có thể khiến Atobe tự mình nhờ vả như vậy.
“Itsuki-chan...” Để lại một cái tên làm những người khác đều cảm thấy khiếp sợ, Atobe rời khỏi nhà hàng.
“Ogihara?” Oshitari hiển nhiên không nghĩ tới người Atobe muốn đưa tới là cậu.
“Oshitari, Ogihara bị bệnh?” Người sáng nay chỉ cướp được một quả trứng kho, Hiyoshi hỏi, người kia lại bị bệnh, nghe được tin này làm hắn có chút lo lắng.
“Không biết, tôi đi hỏi một chút.” Buông dao nĩa, Oshitari đuổi theo hướng Atobe vừa rời đi.
Danh sách chương