Giao lưu với các đường huynh đường tỷ được vài ngày, Mẫn Hoa dần dần biết rõ thân phận và địa vị của bọn chúng trong nhà, kẻ nào hữu dụng với mình, kẻ nào không cần tươi cười lấy lòng nàng đều nhớ hết.
Trực giác của nàng không sai, trong nhà mới này, chỉ cần Đại công tử gật đầu thì cửa thứ nhất – nhận người thân này xem như đã qua. Thế nhưng, nếu muốn cầu cạnh thêm nữa tỉ dụ như đi nịnh nọt thằng bé thiên tài còn chưa bằng tuổi mình này, hoặc là chơi mấy trò trẻ con giả dối với Tuyết Hoa. . . Mẫn Hoa nghĩ mình thật sự không làm nổi. Không phải là không thể mà là vì nàng đã từng trưởng thành một lần rồi.
Mấy ngày sau, sau khi chuyện nhận người thân cũng dần dần lắng xuống, Mẫn Hoa ở trong tiểu viện của mình, cầm sách lên nghĩ ngợi lung tung: Tiền lì xì tất nhiên là tốt, nhưng nàng hi vọng có mặt bằng để nàng đầu tư, đợi lãi mẹ đẻ lãi con rồi. . . cuộc sống của một phú bà này đáng mong đợi biết chừng nào chứ? "Mẫn Nhi, lại đây, bái kiến Tần phu tử đại nhân nào!"
Mẫn Hoa buông sách, bò khỏi bàn sách nhỏ, đi đến bên cạnh lão cha râu dê mà hành lễ, còn đối với nam tử mặc y phục màu lam lạ lẫm kia nàng tò mò nhìn qua hai lần chứ không nói nhiều, cảm thấy thật kì quái, người này cùng lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi tuôi, mặt mày sáng láng, khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm, đây sẽ là thầy giáo mới của nàng sao?
"Tiểu nữ nhi này đã bị lão phu làm hư mất rồi. ." Thượng Quan Thanh quay đầu nói với vị phu tử kia: "Ngọc Sơn huynh, ngươi coi xem, thế nào?"
Ngọc Sơn phu tử? Không phải là Đế Sư Tần phu tử thanh danh mẫu mực, khuynh quốc khuynh thành đó chứ? Mẫn Hoa khẽ thán phục một tiếng. Khi trao đổi với đám con cháu Thượng Quan, người được đề cập nhiều nhất, được ngưỡng mộ nhất chính là Đế Sư Tần Quan Nguyệt, tự là Ngọc Sơn, là vị quân sư mà đương kim hoàng đế sau khi tự mình chấp chính đã ba quỳ chín lạy mà mời về. Mà ngay cả vô song công tử Thượng Quan Cẩm Hoa kia cũng là đệ tử của hắn.
Cặp mắt của Mẫn Hoa bất giác xoay tròn, vẻ tán thưởng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia khó mà che giấu được, chọc cho hai người lớn đứng đó cười không thôi. Ánh mắt Tần Quan Nguyệt đảo qua Mẫn Hoa, thân thiết mà không mất chân thành, gật đầu nói: "Tín Chi huynh, đứa nhỏ linh động đáng yêu như vậy thực hiếm có."
A, thì ra Tuyết nha đầu chính là bắt chước cách nói chuyện của người này.
Mắt thấy nhân vật siêu cấp thần tượng này đang định bước ra khỏi phòng sách nhỏ, Mẫn Hoa không khỏi hỏi theo: "Mẫn Hoa không cần trả lời câu hỏi mà vẫn có thể làm đệ tử của Ngọc Sơn phu tử ạ?"
Tần Quan Nguyệt buông vạt áo trong tay, mặt vui vẻ, ngừng lại trả lời: "Mẫn Hoa tiểu thư không muốn làm đệ tử của tại hạ sao?"
"Mẫn Hoa dĩ nhiên là muốn." Mẫn Hoa lập tức lắc đầu quầy quậy, nàng nói: "Thế nhưng mà tất cả mọi người đều nói, chỉ có trả lời đúng câu hỏi của Ngọc Sơn phu tử mới có thể được sư phụ thu làm đệ tử nha. Giống như nước trong thủy đường là ở đâu tới, bút nghiên của Thanh Phương Trai giá bao nhiêu tiền. . ."
Tần Quan Nguyệt nhìn bé gái ba tuổi trước mặt đầy vẻ tán thưởng, nói đùa với Thượng Quan Thành: "Tín Chi huynh, nữ nhi nhà huynh có lẽ sẽ khiến cho các quán trà trong kinh thành phải náo nhiệt một phen rồi!"
Thượng Quan Thành đắc ý vuốt vuốt chòm râu dê khó coi mà không nói gì. Tần Quan Nguyệt không trả lời Mẫn Hoa mà nói: "Đứng từ xa trông lại, ngươi chuyên chú tự chế, đến gần nhìn, ngươi mặt mũi sáng láng, ăn nói rõ ràng, có trật tự, tiến thoái có độ, rất có phong thái của con cháu đại gia tộc, hơn nữa, tư chất thượng thừa, sau khi định xong danh phận thầy trò lại không kiêu ngạo, không sợ hãi, thận trọng cẩn thận, điều này chứng minh vi sư không chọn sai."
Mẫn Hoa: "Ah" một tiếng, lại hỏi: "Ngày mai là có thể đi học rồi ạ?"
Tần Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu, hỏi qua Mẫn Hoa vài câu như bình thường đọc sách gì, không lâu sau vội vàng cùng Thượng Quan Thành rời đi. Chốc lát sau, mỹ nhân mẫu thân hay tin chạy vội đến, vẻ mặt tràn đầy vẻ cảm động cùng nước mắt hạnh phúc, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Mẫn Hoa, hỏi: "Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, Ngọc Sơn phu tử nhận con làm đồ đệ thật sao?"
Mẫn Hoa trả lời đến vài lần rồi, nữ nhân cổ điển truyền thống này mới òa lên: "Thật tốt quá rồi, hai mẹ con mình rốt cuộc không cần nhìn sắc mặt người khác nữa."
Vú nuôi đứng đằng sau cũng cầm khăn tay thấm nước mắt: "Tiểu thư Mẫn Hoa, ngươi nhất định không được chịu thua kém, người không biết đâu, những người kia. . ."
"Thiến Nương! Còn không đi chuẩn bị cho tiểu thư mai đến trường." Mỹ nhân mẫu thân nghiêm nghị quát ngừng vú nuôi lải nhải. Thượng Quan Thành trị gia cực nghiêm, một trong số những mục của gia huấn là không cho phép nô bộc nói này nói nọ trước mặt gia quyến ở hậu viện, một khi bị phát hiện sẽ bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc.
Mẫn Hoa làm như không biết, dụi dụi mắt: "Mẹ, Mẫn Hoa ngủ trưa đây!"
Đến bữa tối thì đoán chừng cả kinh thành đều biết tin tức giật gân này rồi. Lời chúc mừng cùng với quà mừng ùn ùn kéo đến, Mẫn Hoa không khách khí nhận hết, thuần thục nói cảm ơn trong tiệc tối, không một ai biểu hiện ra chút đố kỵ nào.
Thương Quan Tuyết vẫn một bộ người lớn, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ba huynh muội chúng ta cùng làm đệ tử của Ngọc Sơn phu tử, đây nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại rồi, phải không?"
"Mẫn Hoa muội muội, ngày mai cùng đi xe ngựa với ca ca và Tam tỷ tỷ đến trường nhé!" Thượng Quan Cẩm Hoa vui vẻ nói, ngữ khí bình thản ấm áp, cặp mắt đen như mực lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt.
Cái miệng nhỏ của Mẫn Hoa nhằn vỏ tôm ra, vội vã đứng dậy đáp lễ: "Cảm ơn ca ca, Tam tỷ tỷ!"
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng thì Mẫn Hoa đã bị mỹ nhân mẫu thân "nhẫn tâm" lôi khỏi chăn ấm, rửa mặt xong liền bị ném vào trong xe ngựa riêng của Thượng Quan Cẩm Hoa. Đợi gần một canh giờ mới thấy hai vị huynh muội ruột thịt này khoan thai đến.
"Mẫn Hoa muội muội, muội tới trước rồi sao. Có muốn dựa lên vai ta ngủ tiếp một lát không, ca ca nghĩ muội còn nhỏ có thể sẽ ngủ nướng mới nói thời gian sớm lên một chút, có sao không?"
Thượng Quan Tuyết Hoa giải thích rõ là thấu tình đạt lý, Mẫn Hoa mỉm cười nói không cần, ngọt ngào nói là tối qua nàng ngủ rất sớm nên dậy sớm cũng không vất vả lắm. Nụ cười với độ cong hoàn mỹ của Thượng Quan Cẩm Hoa có hơi cứng đờ ra trong chớp mắt.
Suốt đường đi không nói chuyện, sau khi Thượng Quan Cẩm Hoa đưa lệnh bài ra, ba người dưới sự dẫn đường của cung nhân, đi xuyên qua đại viện Quảng Hồng của Hoàng cung, đi thêm gần nửa canh giờ, đến trước Không Nhiên Viện, Đại công tử ra hiệu cho muội muội buông bàn tay nhỏ bé của Mẫn Hoa ra, nói: "Mẫn Hoa muội muội, sau khi tan học thì tới viện này cùng ta hồi phủ nhé. Vị công công này, nhờ ngươi đưa nó đến "Tùng Nhạc Viện" !"
Nghe Đại công tử của Thượng Quan gia sắp xếp như thế, Mẫn Hoa không phản bác. Nàng quay người cùng với cung nhân lạ mặt rời đi, thẳng lưng, ương ngạnh bước từng bước nhỏ đi, cho dù bắp chân dưới làn váy nhỏ đã tê rần muốn rút gân. Nắm tay nhỏ dưới ống tay áo siết càng chặt, trong lòng đã lôi mười tám đại cực hình chà đạp tên vô song công tử kia đến nỗi ngay cả cha hắn cũng nhận không ra.
"Lão gia gia này, ngài tên là gì vậy?"
"Ôi, Thượng Quan tiểu thư, thật sự là chiết sát* nô tài, gọi ta là tiểu Đức tử là được rồi!"
"Ha ha, Đức công công lão gia gia, ngài nói buồn cười quá, chiết sát là cái gì?"
"Chiết sát, chiết sát."
"Ha ha, Đức công công lão gia gia, ngài thật là lợi hại, mặt đen thành như vậy còn rút gân nữa, dạy Mẫn Hoa được không?"
"Cái này. . cái này. . . Thượng Quan tiểu thư, người đi mệt chưa, để nô tài bế người đến Tùng Nhạc Viện đi."
Mẫn Hoa nhẹ nhàng thở hắt ra, đợi đến lúc nàng được đưa đến Tùng Nhạc Viện thì chuông vào lớp đã vang lên. Tiểu Đức tử có chút sốt ruột, giục Mẫn Hoa chạy nhanh vào, Mẫn Hoa được thả xuống đất xong, lấy từ trên người xuống một món đồ, đưa cho tiểu Đức tử nói: "Cảm ơn Đức công công lão gia gia nhé!"
"Không được, cái này tuyệt đối không được. . ." Tiểu Đức tử vội vã chối từ.
Chính ngay giữa cổng, có một người dẫn theo năm tên nô tai, đi nhanh tới gần hai người, kẻ dẫn đầu đạp mạnh vào lưng tiểu Đức tử một cái, quát to: "Hay cho tên cẩu nô tài nhà ngươi, dám không đếm xỉa đến mệnh lệnh của bổn hoàng tử!"
"Thất điện hạ tha mạng, Thất điện hạ tha mạng. . ." Tiểu Đức tử lăn ba vòng, lúc đứng dậy thì mặt mày đã trắng bệch, ngay cả vết máu bên khóe môi cũng không dám lau, bịch một tiếng quỳ trước mặt người nọ, trán hắn dùng sức đập xuống nến đá xanh, tiếng cộp cộp ấy khiến lòng người rung động.
"Ai cho ngươi ôm cái thứ tiện chủng** kia đến đây hả?" Người kia không hề thấy cảm động, một cước rồi lại một cước, càng ngày càng mạnh đạp lên người vị công công già yếu kia, đạp đến khi mặt tiểu Đức tử chẳng còn giọt máu nào.
Những âm thanh này quả thực khiến lòng Mẫn Hoa thắt lại, Mẫn Hao trừng mắt nhìn thằng bé choai choai kia, thiếu niên đứng đầu này không phải chỉ cao hơn nàng có một cái đầu, không có vẻ tự cho mình là cao siêu như Thượng Quan Cẩm Hoa, cũng không ôn hoa, ấm ấp như Tần Quan Nguyệt, mà trong mắt nó tràn đầy vẻ hung thần ác sát, như lưu manh, mà một từ lưu manh chưa đủ để diễn tả hết được.
"Nhìn cái gì hả đồ đê tiện, lập tức cút khỏi Nam đại môn của Hoàng Cung!"
Mẫn Hoa cười cười yếu ớt, hơi phúc thân với vị Thất điện hạ này, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong tiếng cầu xin tha thứ của tiểu Đức tử, bình tĩnh đi vào Tùng Nhạc Viện.
Sau khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Mẫn Hoa rảo bước chạy vào học đường, kéo Tần Quan Nguyệt đang giảng bài ra ngoài, suốt chặng đường chỉ kêu: "Phu tử, ngài nhất định phải cứu lão gia gia, hắn sắp bị đánh chết rồi!"
Chỉ chốc lát sau, hai bước bước nhanh ra bên ngoài viện, tay nàng chỉ Thất điện hạ đang hành hung cùng với đám nô tài, chỉ vào tiểu Đức tử bị đá đến hấp hối, nói: "Phu tử, chính là vị Đức công công lão gia gia này đưa con đến học đường!"
Tần Quan Nguyệt xoa cái đầu nhỏ của Mẫn Hoa, trầm giọng quát ngừng: "Diên Khánh, còn không dừng tay?"
"Phu tử, cẩu nô tài kia làm sai, bổn hoàng tử đang giáo huấn hắn!"
=============================================
*chiết sát: nôm na là được hưởng thụ quá nhiều, quá những gì mình đáng được nhận mà sợ bị giảm phúc thọ, hay tổn thọ (theo nghĩa mê tín). Cũng có thể biểu thị nghĩa là chịu không nổi. Tùy văn cảnh mà chọn nghĩa nào, trong truyện, tiểu Đức tử dùng với nghĩa thứ nhất.
* tiện chủng: 贱种
tiện trong ti tiện, tiện nhân, nghĩa là hèn hạ, bỉ ổi, đáng khinh rẻ…
chủng là giống, loài
tiện chủng nghĩa là giống dòng ti tiện, đáng khinh, trong truyện, mẹ của Mẫn Hoa có thân phận thấp kém, Thất hoàng tử lấy đó làm lí do miệt thị Mẫn Hoa.
Tần Quan Nguyệt "À" một tiếng, gật gật đầu, sắc mặt hơi nguội đi, Mẫn Hoa nhìn liền biết tên lưu manh du côn Diên Khánh này không dễ chọc, Tần Quan Nguyệt phải dàn xếp cho thật ổn thỏa. Nàng vội vã kéo tay áo hắn, nói: "Phu tử, lão gia gia đưa Mẫn Hoa đến học đường cũng sai sao? Đường xa như vậy Mẫn Hoa đi không nổi. . ."
"Người hầu của con đâu?" Tần Quan Nguyệt cúi xuống, ân cần hỏi han.
Nội tâm Mẫn Hoa lộp bộp một tiếng, nghĩ là hỏng bét rồi. Con cháu thế gia ra ngoài đi học, bên cạnh nhất định phải có hơn hai người hầu hạ, chính là thể hiện cho thân phận. Nhưng nàng không biểu lộ ra mặt, nhanh trí đáp: "Hắn ở chỗ ca ca và Tam tỷ tỷ."
Mấy kẻ đi phía sau Thất điện hạ hỉ mũi coi thường, hét lên: "Ngươi làm gì có người hầu!" "Muốn cứu tên cẩu nô tài này thì cũng phải xem mình thế nào chứ?"
Tần Quan Nguyệt cũng thấy có gì đó không ổn, Mẫn Hoa giậm chân nói: "Mới không phải đâu, người kia tên là Trương Giản." Trong lòng thầm hi vọng ở chỗ này thực sự có người mà tổng quản ở tổ trạch đề cử thật.
"Được rồi, Diên Khánh, trước tiên cứ về nội đường luyện chữ đi, tên nô tài phạm lỗi này giao cho Kính Sự Phòng xử lý đi!"
Mẫn Hoa trong lòng đang thầm đánh cược một lần, hôm nay lại được Tần Quan Nguyệt tin tưởng, khẽ than một tiếng nguy hiểm thật. Lại thấy một tên tùy tùng của Thất điện hạ lại kiểm tra hơi thở của tiểu Đức tử, nghe hắn báo lại: "Bẩm chủ tử, chết rồi!"
Thất điện hạ nhíu nhíu cặp mi dày rậm, nhe hàm răng trắng cười: "Thật ngại quá, phu tử đại nhân, tiếc là tên nô tài kia không có mạng để nhận chút tình mọn này của ngươi rồi! Ha ha, chúng ta đi!"
Mẫn Hoa đi đến trước mặt lão công công già yếu bị đánh chết tươi kia, nước mắt trong vành mắt không nhịn được mà rớt xuống. Một mạng người, cứ như thế mà tiêu tan. Trong lòng nàng có ngàn vạn suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, cũng không biết lúc này là oán hận hay là hối hận, hay lại là tiếc nuối, hay là buồn khổ. . . vì bản thân đã cố gắng mà vẫn không cứu vãn được kết cục này.
Tần Quan Nguyệt ngồi xổm xuống, vừa nhìn thấy cặp mắt vừa đau xót vừa phẫn hận của nàng thì mất tự nhiên mà lảng tránh, bàn tay muốn lau đi những vệt nước mắt trên mặt cô bé lại sượng sùng khựng lại giữa không trung, chậm chạp không buông.
Bàn tay nhỏ bé của Mẫn Hoa vội vàng gạt đi những vệt nước mắt đó, cười một tiếng, nói: "Phu tử, Mẫn Hoa không trách ngài, thật sự không trách ngài."
"Con. . ."
Mẫn Hoa ép mình nuốt lại những giọt nước mắt vô bổ, đi trước về phía học đường, Tần Quan Nguyệt thở dài một tiếng, đi phía sau nàng, cẩn thận chú ý để nàng không bị ngã. Mẫn Hoa nhỏ giọng hỏi thăm: "Trương Giản là ai vậy?"
Tần Quan Nguyệt đặt khăn tay vào tay Mẫn Hoa, nghĩ một lát rồi nói: "Võ Thám Hoa của ba năm trước, có thể đã lên đến chức tiểu đội trưởng cấm vệ quân trong hoàng cung."
Nhân sự trong cấm vệ quân chỉ một thay đổi nhỏ cũng được thiên hạ chú ý, Trương Giản nếu đã được rèn giũa ở Thượng Quan gia mấy năm, thì cũng đã có xuất thân từ Thượng Quan gia, chức đội trưởng Cấm vệ quân tất nhiên không phải chuyện khó khăn. Khó trách nàng nói ra một cái tên Trương Giản này thì Tần Quan Nguyệt cùng đám người Thất điện hạ tin ngay. Mẫn Hoa khắc ghi trong lòng, đây là vương triều phong kiến, mạng kẻ nô tài là vô cùng ti tiện.
Hai người đi vào trong nội đường, Tần Quan Nguyệt xếp cho Mẫn Hoa tuổi nhỏ nhất ngồi vào hàng đầu tiên, nói: "Thanh Sơn, đây là Mẫn Hoa tiểu thư của Thượng Quan gia, tuổi còn nhỏ, con phải chú ý giúp đỡ nàng nhiều hơn!"
Mẫn Hoa ngẩng đầu, nhẹ nhàng đảo qua, học sinh trong Tùng Nhạc Viện chỉ khoảng chừng mười tuổi, ít nữ. Tên Thất điện hạ kia ngồi ở hàng cuối cùng, điệu bộ ngang tàng càn quấy. Về phần bạn ngồi cùng bàn Thanh Sơn mà Tần Quan Nguyệt chỉ mới khoảng bảy tám tuổi, da trắng môi hồng, cặp mắt vô cùng sáng, là một bé trai khiến người ta yêu mến.
"Mẫn Hoa, con luyện chữ trước đi!" Mẫn Hoa gật đầu ngồi xuống, Tần Quan Nguyệt cầm sách, đi đến ba hàng sau, giảng bài cho những đệ tử lớn hơn.
Mẫn Hoa cầm bảng chữ của mình lên, đang định tự mình lấy nghiên mực ra mài thì thấy có người kéo kéo tay áo của nàng, nhìn lại thì ra là thằng bé tên Thanh Sơn kia.
"Mẫn Hoa muội muội, ta mài cho muội!"
Mẫn Hoa sững sờ, gật đầu nói cảm ơn, cầm bút lên vừa chấm mực lại nghe bé trai kia nói: "Ca ca tên là Tư Không Tiêu, tự là Thanh Sơn, Mẫn Hoa muội muội nhớ cho kĩ nhé!"
"Thượng Quan Mẫn Hoa. Không có tên tự!" Nói xong, Mẫn Hoa không để ý đến nó nữa, chăm chú luyện chữ.
Chỉ chốc lát sau, Mẫn Hoa cảm thấy bầu không khí trong học đường có chút kì quái, hình như một lúc lâu rồi không nghe thấy giọng giảng bài trầm bổng du dương của Tần Quan Nguyệt, lúc ngẩng đầu nhìn quanh liền cảm thấy da đầu mình đau nhức, vừa định quay đầu thì đã nghe tiếng của Tư Không Tiêu ở sau lưng vội vàng nói: "Mẫn Hoa muội muội, đừng cử động, ta sẽ cởi ra giúp muội bây giờ đây. Nhậm Phục Thu, bắt nạt con gái có đáng mặt nam tử Hán không?"
"Tư Không Tiêu, lại muốn làm người tốt à, ngươi có bản lĩnh này không?"
Lời của thằng bé còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của những bé gái khác trong học đường, lẫn trong đó còn có tiếng cười khoái chí của mấy thằng bé xung quanh, còn có giọng nói chế nhạo của Thất điện hạ ở phía sau. Tư Không Tiêu giúp đứa này thì không bảo vệ được đứa khác, cứ thế xoay vòng vòng trong học đường.
Mẫn Hoa nghiêng người ngã xuống đất, tay vòng qua sau lưng, lần theo bím tóc một lúc lâu mới gỡ được đầu dây ra khỏi bàn chân phía sau. Lúc đứng dậy, thấy không ít những thằng bé trong học đường đang trợn mắt nhìn mình, mà ngay cả những bé gái đang khóc cũng sững sờ không lau nước mắt nữa, ngừng khóc. Nàng không có hứng thú đi so đo với chúng, vỗ vỗ quần áo, lại ngồi vào chỗ tiếp tục luyện chữ.
Lại nghe thấy mấy tiếng bước chân, Mẫn Hoa vừa định tránh ra đã thấy tên Thất điện hạ kia chạy tới chỗ nàng, một chân đạp bay cái bàn nhỏ của nàng, mực nước trên bàn bay ra, Mẫn Hoa vội vàng đứng dậy nhưng không tránh được bị mực giội hết lên một thân váy. Sau đó, mấy thằng bé phía sau nhao nhao lấy nghiên mực trên bàn giội về phía nàng.
Mẫn Hoa tránh phải né trái, Tư Không Tiêu có chút thân thủ, đẩy mấy tên kia ra liền chạy đến bên cạnh Mẫn Hoa, giang tay ra chắn trước mắt nàng, ngăn lại hầu hết mực nước, hô: "Các ngươi có biết xấu hổ hay không? Bao nhiêu người tập trung lại bắt nạt một đứa con gái à?"
"Bắt nạt đấy, ngươi có thể làm gì?" Mấy thằng bé kia cũng chẳng thèm để ý, hết hắt mực lại đến xé sách vở, cả học đường ầm ầm, mấy bé gái bị bắt nạt thê thảm dưới sự trợ giúp của Tư Không Tiêu, tụ hết lại bên cạnh Mẫn Hoa, hình thành thế trận đối lập mãnh liệt với bọn nghịch ngợm gây sự do Thất điện hạ cầm đầu.
"Lạc Sinh, Giang Nhất Lưu. . . Các ngươi đang làm cái gì thế hả?"
Đúng lúc mấu chốt thì Tần Quan Nguyệt tiến vào ngăn cản. Hắn chỉ nhàn nhạt trách cứ hai câu, đối với đám nô tài vào dọn dẹp cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở hai câu sau đó bắt đầu giảng bài cho nhóm học sinh thứ hai – bọn Tư Không Tiêu. Trên khuôn mặt vân đạm phong khinh của hắn, hoàn toàn nhìn không ra ý nghĩ trong đầu hắn. Mẫn Hoa mới đến, Tần Quan Nguyệt xếp nàng cuối cùng, chỉ ra một vài điểm yếu trong chữ viết của nàng xong thì chương trình học ngày đầu tiên của nàng đã chấm dứt.
Hết giờ, Tần Quan Nguyệt đặc biệt sai thư đồng của hắn hộ tống Mẫn Hoa đến Không Nhiên Viện để lên xe ngựa của Thượng Quan gia, ba người trong xe ngựa đều hiểu rõ trong lòng những chuyện mà hôm nay Mẫn Hoa gặp phải, đều không muốn diễn kịch nữa. Xuống xe rồi, lại tiếp tục cười cười nói nói, ca ca muội muội ngọt ngào khiến cho những vị trưởng bối thích nghe trong nhà đến răng cũng thấy ghê.
Lão cha râu dê mừng rỡ vuốt râu, vui mừng nói: "Tử Du, nhất định phải chăm sóc Mẫn Nhi cho tốt!"
"Vâng, phụ thân đại nhân!"
Ăn tối xong, Mẫn Hoa được gọi đến thư phòng chọn người hầu. Nàng gặp được Trương Giản, nhìn qua thấy đó là một người rất trẻ, dáng người bình thường, trên cằm có một vết sẹo do mũi tên gây ra vô cùng bắt mắt, nói không nhiều lắm.
Lão cha râu dê thì đang khiển trách mỹ nhân mẫu thân, nói: "Cầm Nương, việc chọn tùy tùng này sao ngươi không thương lượng với lão phu? Hôm nay thiếu chút nữa đã gây ra chuyện cười, nói con gái của Thượng Quan Thành ta không có cha sinh không có mẹ dưỡng! ! !
"Lão gia. . ." Mỹ nhân mẫu thân ngoài hai chữ này ra cũng không biết nói thế nào để giải thích, càng không dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Chương sư gia hòa giải: "Đại nhân, phu nhân vừa hồi kinh, chắc chắn có rất nhiều việc nên mới quên, bây giờ cứ để Thất tiểu thư chọn tùy tùng cho nàng ấy trước đã."
Lão cha râu dê chuyển qua Mẫn Hoa, hòa ái mà cười hỏi: "Mẫn Nhi, người này được chứ?"
Mẫn Hoa gật gật đầu, một chuyện chọn tùy tùng cứ thế là xong.
Sau khi hai mẹ con trở về phòng, trên mặt mỹ nhân mẫu thân có chút mất hứng, dặn dò con gái: "Mẫn Nhi, chuyện tuyển thị vệ rất quan trọng, việc này con không hiểu, về sau cứ để mẹ sắp xếp cho con, được không?"
Chẳng lẽ nữ nhân này còn muốn chọn thằng nhãi mũi dãi dầm dề kia sao? Nếu còn để cho vị phu nhân quanh năm ru rú trong khuê phòng này sắp xếp thì mạng của mình chắc cũng mất tiêu rồi! Mẫn Hoa đáp: "Vâng, mẹ cứ nói với phụ thân là được!"
Trực giác của nàng không sai, trong nhà mới này, chỉ cần Đại công tử gật đầu thì cửa thứ nhất – nhận người thân này xem như đã qua. Thế nhưng, nếu muốn cầu cạnh thêm nữa tỉ dụ như đi nịnh nọt thằng bé thiên tài còn chưa bằng tuổi mình này, hoặc là chơi mấy trò trẻ con giả dối với Tuyết Hoa. . . Mẫn Hoa nghĩ mình thật sự không làm nổi. Không phải là không thể mà là vì nàng đã từng trưởng thành một lần rồi.
Mấy ngày sau, sau khi chuyện nhận người thân cũng dần dần lắng xuống, Mẫn Hoa ở trong tiểu viện của mình, cầm sách lên nghĩ ngợi lung tung: Tiền lì xì tất nhiên là tốt, nhưng nàng hi vọng có mặt bằng để nàng đầu tư, đợi lãi mẹ đẻ lãi con rồi. . . cuộc sống của một phú bà này đáng mong đợi biết chừng nào chứ? "Mẫn Nhi, lại đây, bái kiến Tần phu tử đại nhân nào!"
Mẫn Hoa buông sách, bò khỏi bàn sách nhỏ, đi đến bên cạnh lão cha râu dê mà hành lễ, còn đối với nam tử mặc y phục màu lam lạ lẫm kia nàng tò mò nhìn qua hai lần chứ không nói nhiều, cảm thấy thật kì quái, người này cùng lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi tuôi, mặt mày sáng láng, khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm, đây sẽ là thầy giáo mới của nàng sao?
"Tiểu nữ nhi này đã bị lão phu làm hư mất rồi. ." Thượng Quan Thanh quay đầu nói với vị phu tử kia: "Ngọc Sơn huynh, ngươi coi xem, thế nào?"
Ngọc Sơn phu tử? Không phải là Đế Sư Tần phu tử thanh danh mẫu mực, khuynh quốc khuynh thành đó chứ? Mẫn Hoa khẽ thán phục một tiếng. Khi trao đổi với đám con cháu Thượng Quan, người được đề cập nhiều nhất, được ngưỡng mộ nhất chính là Đế Sư Tần Quan Nguyệt, tự là Ngọc Sơn, là vị quân sư mà đương kim hoàng đế sau khi tự mình chấp chính đã ba quỳ chín lạy mà mời về. Mà ngay cả vô song công tử Thượng Quan Cẩm Hoa kia cũng là đệ tử của hắn.
Cặp mắt của Mẫn Hoa bất giác xoay tròn, vẻ tán thưởng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia khó mà che giấu được, chọc cho hai người lớn đứng đó cười không thôi. Ánh mắt Tần Quan Nguyệt đảo qua Mẫn Hoa, thân thiết mà không mất chân thành, gật đầu nói: "Tín Chi huynh, đứa nhỏ linh động đáng yêu như vậy thực hiếm có."
A, thì ra Tuyết nha đầu chính là bắt chước cách nói chuyện của người này.
Mắt thấy nhân vật siêu cấp thần tượng này đang định bước ra khỏi phòng sách nhỏ, Mẫn Hoa không khỏi hỏi theo: "Mẫn Hoa không cần trả lời câu hỏi mà vẫn có thể làm đệ tử của Ngọc Sơn phu tử ạ?"
Tần Quan Nguyệt buông vạt áo trong tay, mặt vui vẻ, ngừng lại trả lời: "Mẫn Hoa tiểu thư không muốn làm đệ tử của tại hạ sao?"
"Mẫn Hoa dĩ nhiên là muốn." Mẫn Hoa lập tức lắc đầu quầy quậy, nàng nói: "Thế nhưng mà tất cả mọi người đều nói, chỉ có trả lời đúng câu hỏi của Ngọc Sơn phu tử mới có thể được sư phụ thu làm đệ tử nha. Giống như nước trong thủy đường là ở đâu tới, bút nghiên của Thanh Phương Trai giá bao nhiêu tiền. . ."
Tần Quan Nguyệt nhìn bé gái ba tuổi trước mặt đầy vẻ tán thưởng, nói đùa với Thượng Quan Thành: "Tín Chi huynh, nữ nhi nhà huynh có lẽ sẽ khiến cho các quán trà trong kinh thành phải náo nhiệt một phen rồi!"
Thượng Quan Thành đắc ý vuốt vuốt chòm râu dê khó coi mà không nói gì. Tần Quan Nguyệt không trả lời Mẫn Hoa mà nói: "Đứng từ xa trông lại, ngươi chuyên chú tự chế, đến gần nhìn, ngươi mặt mũi sáng láng, ăn nói rõ ràng, có trật tự, tiến thoái có độ, rất có phong thái của con cháu đại gia tộc, hơn nữa, tư chất thượng thừa, sau khi định xong danh phận thầy trò lại không kiêu ngạo, không sợ hãi, thận trọng cẩn thận, điều này chứng minh vi sư không chọn sai."
Mẫn Hoa: "Ah" một tiếng, lại hỏi: "Ngày mai là có thể đi học rồi ạ?"
Tần Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu, hỏi qua Mẫn Hoa vài câu như bình thường đọc sách gì, không lâu sau vội vàng cùng Thượng Quan Thành rời đi. Chốc lát sau, mỹ nhân mẫu thân hay tin chạy vội đến, vẻ mặt tràn đầy vẻ cảm động cùng nước mắt hạnh phúc, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Mẫn Hoa, hỏi: "Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, Ngọc Sơn phu tử nhận con làm đồ đệ thật sao?"
Mẫn Hoa trả lời đến vài lần rồi, nữ nhân cổ điển truyền thống này mới òa lên: "Thật tốt quá rồi, hai mẹ con mình rốt cuộc không cần nhìn sắc mặt người khác nữa."
Vú nuôi đứng đằng sau cũng cầm khăn tay thấm nước mắt: "Tiểu thư Mẫn Hoa, ngươi nhất định không được chịu thua kém, người không biết đâu, những người kia. . ."
"Thiến Nương! Còn không đi chuẩn bị cho tiểu thư mai đến trường." Mỹ nhân mẫu thân nghiêm nghị quát ngừng vú nuôi lải nhải. Thượng Quan Thành trị gia cực nghiêm, một trong số những mục của gia huấn là không cho phép nô bộc nói này nói nọ trước mặt gia quyến ở hậu viện, một khi bị phát hiện sẽ bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc.
Mẫn Hoa làm như không biết, dụi dụi mắt: "Mẹ, Mẫn Hoa ngủ trưa đây!"
Đến bữa tối thì đoán chừng cả kinh thành đều biết tin tức giật gân này rồi. Lời chúc mừng cùng với quà mừng ùn ùn kéo đến, Mẫn Hoa không khách khí nhận hết, thuần thục nói cảm ơn trong tiệc tối, không một ai biểu hiện ra chút đố kỵ nào.
Thương Quan Tuyết vẫn một bộ người lớn, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, ba huynh muội chúng ta cùng làm đệ tử của Ngọc Sơn phu tử, đây nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại rồi, phải không?"
"Mẫn Hoa muội muội, ngày mai cùng đi xe ngựa với ca ca và Tam tỷ tỷ đến trường nhé!" Thượng Quan Cẩm Hoa vui vẻ nói, ngữ khí bình thản ấm áp, cặp mắt đen như mực lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt.
Cái miệng nhỏ của Mẫn Hoa nhằn vỏ tôm ra, vội vã đứng dậy đáp lễ: "Cảm ơn ca ca, Tam tỷ tỷ!"
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng thì Mẫn Hoa đã bị mỹ nhân mẫu thân "nhẫn tâm" lôi khỏi chăn ấm, rửa mặt xong liền bị ném vào trong xe ngựa riêng của Thượng Quan Cẩm Hoa. Đợi gần một canh giờ mới thấy hai vị huynh muội ruột thịt này khoan thai đến.
"Mẫn Hoa muội muội, muội tới trước rồi sao. Có muốn dựa lên vai ta ngủ tiếp một lát không, ca ca nghĩ muội còn nhỏ có thể sẽ ngủ nướng mới nói thời gian sớm lên một chút, có sao không?"
Thượng Quan Tuyết Hoa giải thích rõ là thấu tình đạt lý, Mẫn Hoa mỉm cười nói không cần, ngọt ngào nói là tối qua nàng ngủ rất sớm nên dậy sớm cũng không vất vả lắm. Nụ cười với độ cong hoàn mỹ của Thượng Quan Cẩm Hoa có hơi cứng đờ ra trong chớp mắt.
Suốt đường đi không nói chuyện, sau khi Thượng Quan Cẩm Hoa đưa lệnh bài ra, ba người dưới sự dẫn đường của cung nhân, đi xuyên qua đại viện Quảng Hồng của Hoàng cung, đi thêm gần nửa canh giờ, đến trước Không Nhiên Viện, Đại công tử ra hiệu cho muội muội buông bàn tay nhỏ bé của Mẫn Hoa ra, nói: "Mẫn Hoa muội muội, sau khi tan học thì tới viện này cùng ta hồi phủ nhé. Vị công công này, nhờ ngươi đưa nó đến "Tùng Nhạc Viện" !"
Nghe Đại công tử của Thượng Quan gia sắp xếp như thế, Mẫn Hoa không phản bác. Nàng quay người cùng với cung nhân lạ mặt rời đi, thẳng lưng, ương ngạnh bước từng bước nhỏ đi, cho dù bắp chân dưới làn váy nhỏ đã tê rần muốn rút gân. Nắm tay nhỏ dưới ống tay áo siết càng chặt, trong lòng đã lôi mười tám đại cực hình chà đạp tên vô song công tử kia đến nỗi ngay cả cha hắn cũng nhận không ra.
"Lão gia gia này, ngài tên là gì vậy?"
"Ôi, Thượng Quan tiểu thư, thật sự là chiết sát* nô tài, gọi ta là tiểu Đức tử là được rồi!"
"Ha ha, Đức công công lão gia gia, ngài nói buồn cười quá, chiết sát là cái gì?"
"Chiết sát, chiết sát."
"Ha ha, Đức công công lão gia gia, ngài thật là lợi hại, mặt đen thành như vậy còn rút gân nữa, dạy Mẫn Hoa được không?"
"Cái này. . cái này. . . Thượng Quan tiểu thư, người đi mệt chưa, để nô tài bế người đến Tùng Nhạc Viện đi."
Mẫn Hoa nhẹ nhàng thở hắt ra, đợi đến lúc nàng được đưa đến Tùng Nhạc Viện thì chuông vào lớp đã vang lên. Tiểu Đức tử có chút sốt ruột, giục Mẫn Hoa chạy nhanh vào, Mẫn Hoa được thả xuống đất xong, lấy từ trên người xuống một món đồ, đưa cho tiểu Đức tử nói: "Cảm ơn Đức công công lão gia gia nhé!"
"Không được, cái này tuyệt đối không được. . ." Tiểu Đức tử vội vã chối từ.
Chính ngay giữa cổng, có một người dẫn theo năm tên nô tai, đi nhanh tới gần hai người, kẻ dẫn đầu đạp mạnh vào lưng tiểu Đức tử một cái, quát to: "Hay cho tên cẩu nô tài nhà ngươi, dám không đếm xỉa đến mệnh lệnh của bổn hoàng tử!"
"Thất điện hạ tha mạng, Thất điện hạ tha mạng. . ." Tiểu Đức tử lăn ba vòng, lúc đứng dậy thì mặt mày đã trắng bệch, ngay cả vết máu bên khóe môi cũng không dám lau, bịch một tiếng quỳ trước mặt người nọ, trán hắn dùng sức đập xuống nến đá xanh, tiếng cộp cộp ấy khiến lòng người rung động.
"Ai cho ngươi ôm cái thứ tiện chủng** kia đến đây hả?" Người kia không hề thấy cảm động, một cước rồi lại một cước, càng ngày càng mạnh đạp lên người vị công công già yếu kia, đạp đến khi mặt tiểu Đức tử chẳng còn giọt máu nào.
Những âm thanh này quả thực khiến lòng Mẫn Hoa thắt lại, Mẫn Hao trừng mắt nhìn thằng bé choai choai kia, thiếu niên đứng đầu này không phải chỉ cao hơn nàng có một cái đầu, không có vẻ tự cho mình là cao siêu như Thượng Quan Cẩm Hoa, cũng không ôn hoa, ấm ấp như Tần Quan Nguyệt, mà trong mắt nó tràn đầy vẻ hung thần ác sát, như lưu manh, mà một từ lưu manh chưa đủ để diễn tả hết được.
"Nhìn cái gì hả đồ đê tiện, lập tức cút khỏi Nam đại môn của Hoàng Cung!"
Mẫn Hoa cười cười yếu ớt, hơi phúc thân với vị Thất điện hạ này, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong tiếng cầu xin tha thứ của tiểu Đức tử, bình tĩnh đi vào Tùng Nhạc Viện.
Sau khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Mẫn Hoa rảo bước chạy vào học đường, kéo Tần Quan Nguyệt đang giảng bài ra ngoài, suốt chặng đường chỉ kêu: "Phu tử, ngài nhất định phải cứu lão gia gia, hắn sắp bị đánh chết rồi!"
Chỉ chốc lát sau, hai bước bước nhanh ra bên ngoài viện, tay nàng chỉ Thất điện hạ đang hành hung cùng với đám nô tài, chỉ vào tiểu Đức tử bị đá đến hấp hối, nói: "Phu tử, chính là vị Đức công công lão gia gia này đưa con đến học đường!"
Tần Quan Nguyệt xoa cái đầu nhỏ của Mẫn Hoa, trầm giọng quát ngừng: "Diên Khánh, còn không dừng tay?"
"Phu tử, cẩu nô tài kia làm sai, bổn hoàng tử đang giáo huấn hắn!"
=============================================
*chiết sát: nôm na là được hưởng thụ quá nhiều, quá những gì mình đáng được nhận mà sợ bị giảm phúc thọ, hay tổn thọ (theo nghĩa mê tín). Cũng có thể biểu thị nghĩa là chịu không nổi. Tùy văn cảnh mà chọn nghĩa nào, trong truyện, tiểu Đức tử dùng với nghĩa thứ nhất.
* tiện chủng: 贱种
tiện trong ti tiện, tiện nhân, nghĩa là hèn hạ, bỉ ổi, đáng khinh rẻ…
chủng là giống, loài
tiện chủng nghĩa là giống dòng ti tiện, đáng khinh, trong truyện, mẹ của Mẫn Hoa có thân phận thấp kém, Thất hoàng tử lấy đó làm lí do miệt thị Mẫn Hoa.
Tần Quan Nguyệt "À" một tiếng, gật gật đầu, sắc mặt hơi nguội đi, Mẫn Hoa nhìn liền biết tên lưu manh du côn Diên Khánh này không dễ chọc, Tần Quan Nguyệt phải dàn xếp cho thật ổn thỏa. Nàng vội vã kéo tay áo hắn, nói: "Phu tử, lão gia gia đưa Mẫn Hoa đến học đường cũng sai sao? Đường xa như vậy Mẫn Hoa đi không nổi. . ."
"Người hầu của con đâu?" Tần Quan Nguyệt cúi xuống, ân cần hỏi han.
Nội tâm Mẫn Hoa lộp bộp một tiếng, nghĩ là hỏng bét rồi. Con cháu thế gia ra ngoài đi học, bên cạnh nhất định phải có hơn hai người hầu hạ, chính là thể hiện cho thân phận. Nhưng nàng không biểu lộ ra mặt, nhanh trí đáp: "Hắn ở chỗ ca ca và Tam tỷ tỷ."
Mấy kẻ đi phía sau Thất điện hạ hỉ mũi coi thường, hét lên: "Ngươi làm gì có người hầu!" "Muốn cứu tên cẩu nô tài này thì cũng phải xem mình thế nào chứ?"
Tần Quan Nguyệt cũng thấy có gì đó không ổn, Mẫn Hoa giậm chân nói: "Mới không phải đâu, người kia tên là Trương Giản." Trong lòng thầm hi vọng ở chỗ này thực sự có người mà tổng quản ở tổ trạch đề cử thật.
"Được rồi, Diên Khánh, trước tiên cứ về nội đường luyện chữ đi, tên nô tài phạm lỗi này giao cho Kính Sự Phòng xử lý đi!"
Mẫn Hoa trong lòng đang thầm đánh cược một lần, hôm nay lại được Tần Quan Nguyệt tin tưởng, khẽ than một tiếng nguy hiểm thật. Lại thấy một tên tùy tùng của Thất điện hạ lại kiểm tra hơi thở của tiểu Đức tử, nghe hắn báo lại: "Bẩm chủ tử, chết rồi!"
Thất điện hạ nhíu nhíu cặp mi dày rậm, nhe hàm răng trắng cười: "Thật ngại quá, phu tử đại nhân, tiếc là tên nô tài kia không có mạng để nhận chút tình mọn này của ngươi rồi! Ha ha, chúng ta đi!"
Mẫn Hoa đi đến trước mặt lão công công già yếu bị đánh chết tươi kia, nước mắt trong vành mắt không nhịn được mà rớt xuống. Một mạng người, cứ như thế mà tiêu tan. Trong lòng nàng có ngàn vạn suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, cũng không biết lúc này là oán hận hay là hối hận, hay lại là tiếc nuối, hay là buồn khổ. . . vì bản thân đã cố gắng mà vẫn không cứu vãn được kết cục này.
Tần Quan Nguyệt ngồi xổm xuống, vừa nhìn thấy cặp mắt vừa đau xót vừa phẫn hận của nàng thì mất tự nhiên mà lảng tránh, bàn tay muốn lau đi những vệt nước mắt trên mặt cô bé lại sượng sùng khựng lại giữa không trung, chậm chạp không buông.
Bàn tay nhỏ bé của Mẫn Hoa vội vàng gạt đi những vệt nước mắt đó, cười một tiếng, nói: "Phu tử, Mẫn Hoa không trách ngài, thật sự không trách ngài."
"Con. . ."
Mẫn Hoa ép mình nuốt lại những giọt nước mắt vô bổ, đi trước về phía học đường, Tần Quan Nguyệt thở dài một tiếng, đi phía sau nàng, cẩn thận chú ý để nàng không bị ngã. Mẫn Hoa nhỏ giọng hỏi thăm: "Trương Giản là ai vậy?"
Tần Quan Nguyệt đặt khăn tay vào tay Mẫn Hoa, nghĩ một lát rồi nói: "Võ Thám Hoa của ba năm trước, có thể đã lên đến chức tiểu đội trưởng cấm vệ quân trong hoàng cung."
Nhân sự trong cấm vệ quân chỉ một thay đổi nhỏ cũng được thiên hạ chú ý, Trương Giản nếu đã được rèn giũa ở Thượng Quan gia mấy năm, thì cũng đã có xuất thân từ Thượng Quan gia, chức đội trưởng Cấm vệ quân tất nhiên không phải chuyện khó khăn. Khó trách nàng nói ra một cái tên Trương Giản này thì Tần Quan Nguyệt cùng đám người Thất điện hạ tin ngay. Mẫn Hoa khắc ghi trong lòng, đây là vương triều phong kiến, mạng kẻ nô tài là vô cùng ti tiện.
Hai người đi vào trong nội đường, Tần Quan Nguyệt xếp cho Mẫn Hoa tuổi nhỏ nhất ngồi vào hàng đầu tiên, nói: "Thanh Sơn, đây là Mẫn Hoa tiểu thư của Thượng Quan gia, tuổi còn nhỏ, con phải chú ý giúp đỡ nàng nhiều hơn!"
Mẫn Hoa ngẩng đầu, nhẹ nhàng đảo qua, học sinh trong Tùng Nhạc Viện chỉ khoảng chừng mười tuổi, ít nữ. Tên Thất điện hạ kia ngồi ở hàng cuối cùng, điệu bộ ngang tàng càn quấy. Về phần bạn ngồi cùng bàn Thanh Sơn mà Tần Quan Nguyệt chỉ mới khoảng bảy tám tuổi, da trắng môi hồng, cặp mắt vô cùng sáng, là một bé trai khiến người ta yêu mến.
"Mẫn Hoa, con luyện chữ trước đi!" Mẫn Hoa gật đầu ngồi xuống, Tần Quan Nguyệt cầm sách, đi đến ba hàng sau, giảng bài cho những đệ tử lớn hơn.
Mẫn Hoa cầm bảng chữ của mình lên, đang định tự mình lấy nghiên mực ra mài thì thấy có người kéo kéo tay áo của nàng, nhìn lại thì ra là thằng bé tên Thanh Sơn kia.
"Mẫn Hoa muội muội, ta mài cho muội!"
Mẫn Hoa sững sờ, gật đầu nói cảm ơn, cầm bút lên vừa chấm mực lại nghe bé trai kia nói: "Ca ca tên là Tư Không Tiêu, tự là Thanh Sơn, Mẫn Hoa muội muội nhớ cho kĩ nhé!"
"Thượng Quan Mẫn Hoa. Không có tên tự!" Nói xong, Mẫn Hoa không để ý đến nó nữa, chăm chú luyện chữ.
Chỉ chốc lát sau, Mẫn Hoa cảm thấy bầu không khí trong học đường có chút kì quái, hình như một lúc lâu rồi không nghe thấy giọng giảng bài trầm bổng du dương của Tần Quan Nguyệt, lúc ngẩng đầu nhìn quanh liền cảm thấy da đầu mình đau nhức, vừa định quay đầu thì đã nghe tiếng của Tư Không Tiêu ở sau lưng vội vàng nói: "Mẫn Hoa muội muội, đừng cử động, ta sẽ cởi ra giúp muội bây giờ đây. Nhậm Phục Thu, bắt nạt con gái có đáng mặt nam tử Hán không?"
"Tư Không Tiêu, lại muốn làm người tốt à, ngươi có bản lĩnh này không?"
Lời của thằng bé còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của những bé gái khác trong học đường, lẫn trong đó còn có tiếng cười khoái chí của mấy thằng bé xung quanh, còn có giọng nói chế nhạo của Thất điện hạ ở phía sau. Tư Không Tiêu giúp đứa này thì không bảo vệ được đứa khác, cứ thế xoay vòng vòng trong học đường.
Mẫn Hoa nghiêng người ngã xuống đất, tay vòng qua sau lưng, lần theo bím tóc một lúc lâu mới gỡ được đầu dây ra khỏi bàn chân phía sau. Lúc đứng dậy, thấy không ít những thằng bé trong học đường đang trợn mắt nhìn mình, mà ngay cả những bé gái đang khóc cũng sững sờ không lau nước mắt nữa, ngừng khóc. Nàng không có hứng thú đi so đo với chúng, vỗ vỗ quần áo, lại ngồi vào chỗ tiếp tục luyện chữ.
Lại nghe thấy mấy tiếng bước chân, Mẫn Hoa vừa định tránh ra đã thấy tên Thất điện hạ kia chạy tới chỗ nàng, một chân đạp bay cái bàn nhỏ của nàng, mực nước trên bàn bay ra, Mẫn Hoa vội vàng đứng dậy nhưng không tránh được bị mực giội hết lên một thân váy. Sau đó, mấy thằng bé phía sau nhao nhao lấy nghiên mực trên bàn giội về phía nàng.
Mẫn Hoa tránh phải né trái, Tư Không Tiêu có chút thân thủ, đẩy mấy tên kia ra liền chạy đến bên cạnh Mẫn Hoa, giang tay ra chắn trước mắt nàng, ngăn lại hầu hết mực nước, hô: "Các ngươi có biết xấu hổ hay không? Bao nhiêu người tập trung lại bắt nạt một đứa con gái à?"
"Bắt nạt đấy, ngươi có thể làm gì?" Mấy thằng bé kia cũng chẳng thèm để ý, hết hắt mực lại đến xé sách vở, cả học đường ầm ầm, mấy bé gái bị bắt nạt thê thảm dưới sự trợ giúp của Tư Không Tiêu, tụ hết lại bên cạnh Mẫn Hoa, hình thành thế trận đối lập mãnh liệt với bọn nghịch ngợm gây sự do Thất điện hạ cầm đầu.
"Lạc Sinh, Giang Nhất Lưu. . . Các ngươi đang làm cái gì thế hả?"
Đúng lúc mấu chốt thì Tần Quan Nguyệt tiến vào ngăn cản. Hắn chỉ nhàn nhạt trách cứ hai câu, đối với đám nô tài vào dọn dẹp cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở hai câu sau đó bắt đầu giảng bài cho nhóm học sinh thứ hai – bọn Tư Không Tiêu. Trên khuôn mặt vân đạm phong khinh của hắn, hoàn toàn nhìn không ra ý nghĩ trong đầu hắn. Mẫn Hoa mới đến, Tần Quan Nguyệt xếp nàng cuối cùng, chỉ ra một vài điểm yếu trong chữ viết của nàng xong thì chương trình học ngày đầu tiên của nàng đã chấm dứt.
Hết giờ, Tần Quan Nguyệt đặc biệt sai thư đồng của hắn hộ tống Mẫn Hoa đến Không Nhiên Viện để lên xe ngựa của Thượng Quan gia, ba người trong xe ngựa đều hiểu rõ trong lòng những chuyện mà hôm nay Mẫn Hoa gặp phải, đều không muốn diễn kịch nữa. Xuống xe rồi, lại tiếp tục cười cười nói nói, ca ca muội muội ngọt ngào khiến cho những vị trưởng bối thích nghe trong nhà đến răng cũng thấy ghê.
Lão cha râu dê mừng rỡ vuốt râu, vui mừng nói: "Tử Du, nhất định phải chăm sóc Mẫn Nhi cho tốt!"
"Vâng, phụ thân đại nhân!"
Ăn tối xong, Mẫn Hoa được gọi đến thư phòng chọn người hầu. Nàng gặp được Trương Giản, nhìn qua thấy đó là một người rất trẻ, dáng người bình thường, trên cằm có một vết sẹo do mũi tên gây ra vô cùng bắt mắt, nói không nhiều lắm.
Lão cha râu dê thì đang khiển trách mỹ nhân mẫu thân, nói: "Cầm Nương, việc chọn tùy tùng này sao ngươi không thương lượng với lão phu? Hôm nay thiếu chút nữa đã gây ra chuyện cười, nói con gái của Thượng Quan Thành ta không có cha sinh không có mẹ dưỡng! ! !
"Lão gia. . ." Mỹ nhân mẫu thân ngoài hai chữ này ra cũng không biết nói thế nào để giải thích, càng không dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Chương sư gia hòa giải: "Đại nhân, phu nhân vừa hồi kinh, chắc chắn có rất nhiều việc nên mới quên, bây giờ cứ để Thất tiểu thư chọn tùy tùng cho nàng ấy trước đã."
Lão cha râu dê chuyển qua Mẫn Hoa, hòa ái mà cười hỏi: "Mẫn Nhi, người này được chứ?"
Mẫn Hoa gật gật đầu, một chuyện chọn tùy tùng cứ thế là xong.
Sau khi hai mẹ con trở về phòng, trên mặt mỹ nhân mẫu thân có chút mất hứng, dặn dò con gái: "Mẫn Nhi, chuyện tuyển thị vệ rất quan trọng, việc này con không hiểu, về sau cứ để mẹ sắp xếp cho con, được không?"
Chẳng lẽ nữ nhân này còn muốn chọn thằng nhãi mũi dãi dầm dề kia sao? Nếu còn để cho vị phu nhân quanh năm ru rú trong khuê phòng này sắp xếp thì mạng của mình chắc cũng mất tiêu rồi! Mẫn Hoa đáp: "Vâng, mẹ cứ nói với phụ thân là được!"
Danh sách chương