Edit: Mie

Beta: Tiểu Pi

Đi ra ngoài Vương phủ, Lữ Bất Chu quay đầu nhìn thoáng qua cái khí thế to lớn của phủ Ninh Vương kia, khoé miệng bất giác nhếch lên mang theo ý cười.

Ninh Vương phủ đúng thật là càng ngày càng vui!

Sau đó, hắn xoay người cất bước rời đi.

-----

Bên này, tuy rằng Thập Hoan không còn bị dì cả hành hạ như trước nữa, có điều nhìn bồn tắm lớn ở trước mắt, ít nhiều cũng khiến nàng đau đầu. Bao nhiêu nước ấm thì mới chứa đầy cái bồn này đây!

Đoán chừng nó chưa kịp đầy thì eo nàng đã gãy mất rồi.

"Rõ ràng là có suối nước nóng, thế mà lúc nào cũng tắm bồn, định làm khổ người khác sao."

Viên Bình biết thân thể Tiểu Hoan Tử không thoải mái, vốn dĩ muốn đi thăm, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy nàng đang đứng vò đầu ở nơi đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm chuyện gì đó.

"Tiểu Hoan Tử, ngươi khoẻ hơn rồi sao?" Vương Bình vỗ vai nàng, hỏi.

Thập Hoan vừa quay đầu lại, thấy người đến là Viên Bình thì giống như phát hiện đại cứu tinh. Cả gương mặt ngăm đen kia dường như đang phát sáng, sáng đến lấp lánh.

"Ta đã uống thuốc nên không sao rồi." Tiếp theo gương mặt nhỏ lại nhăn nhó nói với Viên Bình: "Viên đại ca, hiện tại ta không có chút sức lực nào, còn phải xách cái thùng nước nặng như vậy. Nếu có thể huynh chỉ cần giúp ta múc nước, ta sẽ giúp huynh đi tuần tra hai ngày."

"Việc nhỏ này cứ để ta làm. Thân thể ngươi còn chưa khoẻ, nên nghỉ ngơi nhiều vào." Dứt lời liền vui vẻ xách thùng đi múc nước.

Trong lòng Thập Hoan thầm biết ơn hắn. Tấm lòng nhiệt tình, sống lại vô cùng ngay thẳng chứ không hề giống Tần Vị Trạch kia, dụng tâm chín khúc, khiến người ta không tài nào nhìn thấu.

Hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi của hắn, cảm giác sợ hãi lúc nãy trong lòng nàng lại ập đến.

Ở lại Ninh Vương phủ mấy ngày qua, đại khái nàng cũng nghe được một số chuyện của Tần Vị Trạch.

Ở vương triều Tần Nguyệt này, không ai dám động vào Tần Vị Trạch.

Lục hoàng tử là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, thế lực so với Thái tử không phân cao thấp. Là một người chín chắn, tận tâm với bá tánh, có rất nhiều đóng góp nên được bá tánh hết lời khen ngợi.

Chỉ có điều, Thập Hoan hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt. Tác phong làm việc của hắn vô cùng quả quyết, tuyệt đối không giống người lương thiện.

"Đa nhân cách" Ba từ này bất chợt hiện lên trong lòng Thập Hoan.

Nàng lắc đầu, nhanh chóng đem suy nghĩ của mình đè xuống. Mặc kệ hắn là người thế nào, nàng chỉ cần khôn ngoan giữ mình là được.

-----

Trước khi rời đi, lời nói của Lữ Bất Chu có ý vị sâu xa, Tần Vị Trạch vừa chậm rãi quay về, vừa nghĩ đến lời dặn dò của Lữ Bất Chu.

"Huynh không cho ta giúp huynh tuần tra, thế thì ta đi tìm thức ăn ngon cho huynh." Thập Hoan đứng một bên nhìn Viên Bình bận rộn, nói.

Viên Bình thoáng nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Ngươi sẽ nấu sao?"

"Sẽ không! Nhưng ta sẽ đi tìm, yên tâm, hôm nào ta sẽ mời huynh ăn thứ ngon nhất mà huynh chưa từng ăn qua."

Khi Tần Dục tiến vào sân, liền thấy Viên Bình và Thập Hoan vui vẻ nói cười. Tức thì một cổ lửa giận không tên vọt lên trong lòng hắn.

"Vương, Vương gia!" Viên Bình buông thùng nước trong tay, lắp bắp nói.

"Hiện tại ngươi nên ở đâu?" Sắc mặt Tần Vị Trạch không được tốt, lời nói ra cũng vô cùng nghiêm khắc.

"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là muốn giúp..."

"Hắn không có tay sao?" Tần Vị Trạch lập tức cắt ngang lời Viên Bình, căn bản hắn không muốn nghe giải thích.

Thập Hoan không biết Tần Vị Trạch bị làm sao, vừa đến đã bày ra bộ mặt thối đó. Chẳng lẽ bị Lữ Bất Chu ức hiếp? Theo như Thập Hoan phỏng đoán, cho dù Lữ Bất Chu có dốc toàn sức chiến đấu thì cũng không thể khiến hắn tức giận được.

"Là tiểu nhân nhờ hắn giúp đỡ!" Thập Hoan vừa dứt lời, ánh mắt như lưỡi kiếm của Tần Vị Trạch liền chiếu tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện