Chương 45: Ngủ cùng phòng.
Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt lại, điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể, giảm bớt thống khổ say tàu.
Không biết qua bao lâu, ngược lại Kinh Ngạo Tuyết cũng chịu được một thời gian dài, đội thuyền rốt cuộc thả neo vào bến.
Kinh Ngạo Tuyết không chờ Thẩm Lục Mạn đánh thức mình, liền đứng dậy, lung lay tiêu sái rời thuyền.
Khi hai chân đứng trên đất cứng, nàng mới khá hơn được một chút, sắc mặt tái nhợt nói: "tức phụ, chúng ta đi thôi."
Thẩm Lục Mạn nhìn thấy trạng thái nàng không tốt, liền tiến lên đỡ nàng.
Đi được vài bước, nàng phát hiện lực lượng phòng giữ trong trấn tăng lên rất nhiều, trên đường phố người tuần tra qua lại càng nhiều hơn, bọn họ đều là bộ khoái nha môn, đi tuần tra những người có bộ dạng khả nghi.
Thẩm Lục Mạn cúi đầu, nhỏ giọng với Kinh Ngạo Tuyết nói, "có người tuần tra, một chút nữa phải cẩn thận."
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, toàn bộ tinh thần và thể xác của nàng trước đó vẫn còn đang bị sự khó chịu chiếm dữ, nghe Thẩm Lục Mạn nói đến, mới chú ý đến bầu không khí nghiêm túc xung quanh.
Ánh mắt của nàng tùy ý quét một vòng qua mọi người, sơ ý một chút liền kéo đến phiền toái.
Thanh niên xuyên trường xam xanh nho nhã vô tình đối mắt cùng nàng nhìn nhau.
Hàn cử nhân cười lạnh rỉ tai với bộ khoái bên người, mấy tên bộ khoái liền dẫn nhân mã tuần tra đi đến.
Bọn họ ngăn cản ngay trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, vẻ mặt công chính nói: "làm theo công lệ, các ngươi đem toàn bộ đồ trên người giao ra đây!"
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết hiện lên lạnh lẽo, nét mặt cười híp mắt, nàng nói với nương tử: "ai nha, nếu quan gia muốn tra án, vậy hai tiểu dân chúng ta cũng phối hợp một chút a, tự đem đồ trên mình xuống cho quan gia xem a."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, tháo hà bao bên hông xuống, lấy vài khối bạc trong tay áo ra.
Trên người Kinh Ngạo Tuyết cũng có một cái hà bao, liền đưa tới.
Bộ khoái không ngờ nàng sảng khoái như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Hàn cử nhân.
Trong lòng Hàn cử nhân oán hận, hắn đối với Kinh Ngạo Tuyết dư tình đã hết, trong lòng căn bản không nghĩ đến thứ này, sở dĩ kiếm chuyện với Kinh Ngạo Tuyết, chỉ vì thói quen nhìn nàng không ưa mà thôi.
Hắn thấy, đời này của hắn, từ khi còn nhỏ từng bước bắt đầu kế hoạc của mình tiến về phía trước, nỗ lực dùng công sức tiến tới, thi đậu công danh tú tài. Sau đó vào học đường trên trấn, cùng các học tử khác làm bạn, kết giao với nhiều người sau đó....
Hắn vốn là một cử nhân trong sạch, khi giấc mơ còn cách hắn một bước, lại có bất trắc phong vân, hẳn cố gắng hết sức, dù trong nhà không cho tiền cho hắn đến trường, nhưng mọi thứ vẫn không có gì xấu.
Vì tiếp tục giấc mộng của mình, hắn không thể qua lại với á nhân này, mỗi lần bị nhị bá mẫu thúc giục lấy lòng á nhân này, trong lòng hắn không cam cùng phẫn nộ tăng lên.
Cũng chính vì vậy, sau khi biết mình trúng cử, hắn lại không nhẫn được, phái người hạ tử thủ với Kinh Ngạo Tuyết, vốn chỉ muốn đánh cho nàng phế chứ không chết.
Nhưng không ngờ nàng còn sống, mà sống rất tốt, thậm chí lúc nào cũng nhảy nhót trước mặt hắn, còn lộ vẻ lấy mình tồn tại dứt khoát.
Vốn là hạt cát không thể nặn trong mắt Hàn cử nhân, nhiều lần bị thân thích nhắc phải giáo huấn Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng hắn đã sớm bực bội, chờ hôm nào gặp sẽ giáo huấn đối phương một trận.
Lúc này, thấy bộ khoái kia còn chờ chỉ thị của mình, đáy lòng hắn thầm mắng một tiếng phế vât, không thể tự mình tiến đến.
Cằm hắn khẽ nhếch, biểu tình trên mặt 10 phần khiêm cung, đây là cái mặt nạ hắn luôn đeo.
Hắn rũ mắt xuống nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, cùng nữ nhân đỡ nàng, lạnh lùng nói: "đây không phải Kinh Ngạo Tuyết sao, ngươi không ở trong thôn, tới đây làm gì? có phải là có âm mưu quỷ kế gì đúng không?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nhún vai nói: "đây không phải là Hàn cử nhân sai, ngươi không ở trong thôn, tới đây làm cái gì? có phải là.... có âm mưu quỷ kế gì đúng không?"
Nàng đem câu của hắn trả lại nguyên si, Hàn cử nhân tức đến thay đổi biểu tình, cắn răng hung hăng nói: "được, ngươi có gan! bộ khoái, kiểm tra cẩn thận đồ trên người nàng cho ta, ta nghi các nàng chính là nghịch tặc đại nhân tổng đốc muốn tìm!"
Kinh Ngạo Tuyết không mặn không nhạt nói: "ta vốn có gan, hài tử nhà ta cũng đã 4 tuổi rồi, ngược lại ngươi a, đã nhiều năm như vậy, cũng không có hứng thú với nữ nhân, không phải là..... long dương?"
Nàng giả vờ nghi ngờ hỏi, bộ khoái bên cạnh đang kiểm tra hà bao, nghe vậy không dấu vết liếc nhìn Hàn cử nhân, liền nghiêng người về sau lui vài bước, ngay cả đám người sau hắn đều như nhau.
Hàn cử nhân thấy vậy, tức đến bốc khói, hắn cắn răng nói: "không phải!"
Hắn là người đọc sách, đối với phương diện này, trong lòng cũng đã nghĩ đến sau khi thi công danh, cưới một nữ tử có gia thế về làm thê, hắn không thích nữ sắc, càng không ưa nam sắc, chỉ chuyên tâm muốn leo lên, trở thành người trên người!
Hắn không thể nói ra qua nhiều để chứng minh bản thân, chỉ có thể mặc Kinh Ngạo Tuyết hất nước bẩn cho hắn.
Hắn tức giận đến bốc khói trên đầu, thấy bộ khoái chậm rãi kiểm tra hà bao, giận đến tự mình đoạt lại kiểm tra, kết quả phát hiện ngoại trừ bạc vụn cùng ngân phiếu ra, thì không còn gì cả.
Hắn không từ bỏ, lại kiểm tra lần nữa, trong hai hà bao trống rống, chỉ là trò gian trá đơn giản, thế nhưng Hàn cử nhân liếc mắt liền nhìn thấy.
Kinh Ngạo Tuyết ở một bên lạnh nhạt nói: "có vài người cẩu không đổi được gì đó.... miệng gì đó, ta không nói a, năm đó từ tay ta lấy bao nhiêu thứ, còn không biết đa tạ mà đi kiếm chuyện trả thù, giờ thấy ta ở đâu, hắn còn định giấu đồ của ta, uổng công hắn là người đọc sách a!"
Mặt Hàn cử nhân nóng lên, tuy Kinh Ngạo Tuyết không chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người ở đây đều hiểu nàng châm chọc ai.
Hàn cử nhân như cầm đồ nóng trên tay, liền đem hà bao đánh vào người Kinh Ngạo Tuyết, Thẩm Lục Mạn thân thủ khỏe mạnh liền tiếp được, lần nữa treo bên hông.
Kinh Ngạo Tuyết lười biếng dựa vào người Thẩm Lục Mạn nói: "nương tử a, cũng may ngươi lợi hại, đến cả ám khí như vậy cũng tiếp được, cũng không uổng công có ngươi ở đây, nếu không.... ta sẽ bị hắn ám hại."
"Ngươi..." Hàn cử nhân tức đến run người nói: "ngươi nói bậy cái gì đó, đây chẳng qua chỉ là vài cái hà bao mà thôi, ta cũng không tin là có thể ném chết ngươi!"
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "nhưng khó mà nói chắc được, bất quá thời gian của ta cấp bách, nếu không có vấn đề vậy chứng minh là ta trong sạch rồi, có thể thả chúng ta đi được chưa?"
Hàn cử nhân không cam lòng, còn muốn kiếm chuyện, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên thiêu mi, cười đến xán lạn nói: "nếu ngươi còn muốn giữ ta lại, đó chính là sinh lòng muốn có ta, thê tử a, ngươi cũng thấy tận mắt rồi đó, là hắn muốn gây rối với ta, ngươi phải bảo vệ ta thực tốt, nếu không..."
Hàn cử nhân tức sôi máu, cả giận nói: "ngươi đi!"
Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt đứng thẳng người nói: "nói đi sớm có phải tốt hơn không a, thê tử, chúng ta đi thôi."
Mới vừa lướt qua người Hàn cử nhân, Hàn cử nhân liền nheo mắt lại nói: "trong ngực ngươi cất thứ gì?"
Bước chân Kinh Ngạo Tuyết dừng lại, nghe vậy cúi đầu nhìn ngực mình, liếc hắn một cái nói: "à, đó là khí quan thân thể của á nhân, ngươi cũng có hai lạng thịt phía trước a, có gì mà to tát."
Nàng mở miệng là lời thô tục ngay giữa phố, mọi người ở đây đều nhịn không được mà bật cười, Hàn cử nhân thở hồng hộc đi lên trước nói: "ta biết! ta không phải nói cái kia, mà là thứ trong ngực ngươi!"
"À, là vậy a, sao không nói sớm, ngươi nói còn không hiểu vậy mà cũng thi đậu cử nhân được, chậc chậc, xem ra đi thi khoa cử cũng không quá khó a, hôm nào ta cũng đi thử một chút."
Nàng còn nói thêm chọc cười, Hàn cử nhân lạnh lùng nói: "đừng có mà nói nhảm, đem mấy thứ trong ngực lấy ra!"
Kinh Ngạo Tuyết mặt không đổi, lúc này đã có chút tức giận, thứ đó nàng thực vất cả mói có được.
Nhưng bộ khoái thấy thái độ nàng không phối hợp, liền suy đoán có phải là tang vật hay không, thậm chí còn nghĩ nàng là thành viên thổ phỉ sơn trại bọn họ muốn tìm.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, lại bị Thẩm Lục Mạn kéo tay áo, biết đối phương dang giục mình, nàng chỉ có thể luyến tiếc đem cuốn họa cuộn tròn lấy ra, lưu luyến đưa cho Hàn cử nhân.
Bộ khoái đi tới, cùng Hàn cử nhân sắc mặt ngưng trọng mở cuốn hoa ra xem, kết quả...
Ngay giữa thanh thiên bạch nhật làm mù mắt hắn a! sắc mặt Hàn cử nhân liền đỏ lên, đem cuốn họa cuộn tròn ném lên người bộ khoái, cả giận nói: "thanh thiên bạch nhật, mang theo thứ này bên mình, nhất định là làm chuyện xấu hổ!"
Bộ khoái cầm cuốn họa nhìn vài lần, hắn khác Hàn cử nhân, sớm đã thành hôn sống nhiều năm, chiêu thức trên cuốn họa hắn không chỉ nhìn qua, còn đã từng thử nhiều lần.
Trong lòng hắn cảm thán nói: á nhân này thực biết hàng a, chiêu thức trong này tuy là cũ, nhưng họa phong thực mỹ, không biết đối phương mua được từ đâu, hắn cũng muốn bớt thời gian đi mua một bộ.
Hắn nghĩ như vậy, liền bước lên trước, đem cuốn họa cuộn tròn thu lại đưa cho Kinh Ngạo Tuyết nói nhỏ: "cái này.... mua được từ đâu a."
Kinh Ngạo Tuyết im lặng nhìn hắn một cái nói: "không phải mua được, là bằng hữu đưa."
Bộ khoái thầm nghĩ đáng tiếc, vẻ mặt cũng lộ vài phần tâm tinh, Hàn cử nhân thấy vậy tức muốn nổ tung.
Bổ khoái biết Hàn cử nhân sở dĩ làm khó dễ á nhân này, khẳng định là vì bọn họ có cừu oán, hắn cũng khinh thường cái loại dùng quyền mưu toan việc riêng này, ấn tượng với Hàn cử nhân cũng kém vài phần.
Hắn cười với Kinh Ngạo Tuyết nói: "đã làm phiền, các ngươi không phải đồng lõa với thổ phỉ, chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, mau đi đi, gần đây bến tàu không yên, nếu không có chuyện gấp, thì đừng đến."
Kinh Ngạo Tuyết cảm kích cười nói: "đa tạ nhắc nhở, vậy tại hạ liền đem thê tử cáo từ."
Bộ khoái ừ một tiếng, ánh mắt thâm ý ngầm nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, từ lúc Kinh Ngạo Tuyết đem cuốn họa cuộn tròn kia ra vẻ mặt Thẩm Lục Mạn đã đỏ bừng, bây giờ bị hắn nhìn như vậy, càng thêm xấu hổ, túm lấy Kinh Ngạo Tuyết đang yếu ớt lập tức chạy đi.
Hàn cử nhân thấy vậy, cả giân nói: "trên người nàng nhất định có quỷ, ngươi vì sao..."
"Chứng cứ đâu?" bộ khoái nhàn nhạt hỏi, giọng nói mang theo vài phần không vui nói: "Hàn cử nhân, ta kính ngươi là người đọc sách, còn là một thiếu niên anh tài trúng cử, mới cho ngươi một phần mặt mũi. Nhưng ngươi cũng đừng có đem tình cảm cá nhân, đem vào vụ án nghiêm túc này."
Hắn mặt lạnh nhìn Hàn cử nhân, tiếp tục nói: "Nên biết rằng đồng lòng bất chính, tương lai cũng không làm được công tích gì lớn, Hàn cử nhân ngươi còn trẻ, hảo hảo cân nhắc khuyên nhủ lần này của ta a."
Sắc mặt Hàn cử nhân trắng nhạt, nhìn tận mắt bộ khoái đem những người khác đi, hắn cắn răng đứng tại chỗ, trong lòng oán hận nói: Kinh Ngạo Tuyết! Người chớ đó cho ta!
Hắn vốn chỉ muốn khiến Kinh Ngạo Tuyết không được thống khoái, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại là người khó chịu.
Trong lòng hắn có hoài bão lớn, không thể vì Kinh Ngạo Tuyết mà dừng bước, nhưng trải qua trận khẩu chiến vừa rồi, hắn càng ý thức rõ sự tồn tại của người kia, đó là vết bẩn cả đời, chờ hắn có quyền thế, nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt nàng!
Kinh Ngạo Tuyết không biết chính mình lại kiếm thêm một kẻ địch, nàng cùng Thẩm Lục Man lúc này đã đến Bách Thảo Đường, còn chưa đến tận nơi, Liễu Nhi đã từ cạnh cửa đứng dậy, chạy về hướng các nàng.
Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng vào ngực, mặc dù chỉ mới rời xa một ngày, nhưng lại tựa như đã xa Liễu Nhi hồi lâu, nhớ đến những hài tử đã thấy trong sơn trại kia, còn có hài tử nhị đương gia chưa kịp ra đời, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhất thời ôm chặt Liễu Nhi như ôm bảo bối trong ngực.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng đừng mơ đem Liễu Nhi đi khỏi tầm mắt của nàng, trong lòng nàng nghĩ mà càng sợ hơn.
Thẩm Lục Mạn cũng cẩn thận nhìn thoáng qua Liễu Nhi, thấy nàng không bị thương, mắt chỉ có chút sưng đỏ, cũng biết nàng qua không tệ lắm.
Liễu Nhi bĩu môi dựa trên vai Kinh Ngạo Tuyết, một câu cũng không nói được, nàng biết mẫu thân và nương sẽ không bỏ lại mình, sở dĩ rời đi chỉ để làm việc, nhưng nàng vẫn sợ.
Loại tâm tình này, vẫn duy trì cho đến khi nhìn thấy thân ảnh hai người các nàng đến mới thôi.
Nàng bất an nói: "mẫu thân, không đi?"
Kinh Ngạo Tuyết cọ cọ khuôn mặt của nàng nói: "không đi, sẽ không đi đâu nữa, sau này ta sẽ đem Liễu Nhi cho vào túi."
Liễu Nhi bị nàng cọ cười ha ha, Thẩm Lục Mạn nói: "chúng ta đi vào đa tạ lão đại phu Cố Thanh a."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, hai người vài Bách Thảo Đường, thấy lão đại phu Cố Thanh còn đang khám bệnh, liền đứng một bên chờ.
Cố Thanh cũng liếc thấy các nàng, khám bệnh cho người kế tiếp vừa xong, liền đứng dậy đi đến cười nói: "đã quay về, mọi chuyện đều xong rồi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái nói: "đều đã làm xong, đa tạ ngươi đã chiếu cố Liễu Nhi một ngày qua, trước không phải đã nói sẽ mời ngươi ăn cơm sao? vừa may đúng lúc đến giờ cơm trưa, chúng ta đến tửu lâu ăn một bữa a?"
Cố Thanh suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng, đoàn người liền đến tửu lâu, gọi một bàn đồ ăn, ăn no nê một bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết đang uống trà, Cố Thanh nhân tiện nói: "tiểu thư hôm qua dùng bồ câu đưa tin về, nói là đã khuyên bảo vị đại nhân kia thành công, vị đại nhân kia cũng đồng ý tự mình qua bên này trị liệu, đánh giá đi đường sẽ lỡ hết vài ngày, có thể vào được trong trấn, đến khi đó phải nhờ ngươi hỗ trợ a."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "việc này cứ giao cho ta, ta nhất định dốc sức hỗ trợ."
Cố Thanh thở dài một hơi, Kinh Ngạo Tuyết tò mò nói: "không biết có thể tiết lộ danh phận vị đại nhân này hay không, ta cũng phải để ý một chút."
Cố Thanh dừng một chút, suy nghĩ chốc lát nói: "cũng không phải là không thể nói cho ngươi, chỉ là sợ nói ra sau đó, ngươi trị bệnh cho nàng sẽ không được tự nhiên, ta coi ngươi là vong niên hảo hữu, nhân phẩm ngươi đoan chính rõ ràng, cũng không sợ ngươi làm lộ tin tức..."
Hắn mím môi một cái, mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Vì vậy, ngón tay hắn chấm nước trà, viết ba chữ lên bàn, chính là họ tên người kia.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, đầu óc vẫn mơ hồi, Thẩm Lục Mạn hơi trợn mắt, vẻ mặt liền hiểu rõ.
Cố Thanh thấy vậy, vuốt râu cười ha ha một tiếng nói: "tiểu hữu a, ngươi sau này phải lưu ý động tĩnh bên cạnh a, không thể đến cuộc sống hàng ngày cũng không biết a."
Kinh Ngạo Tuyết cười xấu hổ, lại hàn huyên một chút về vấn đề dược liệu, đoàn người liền quay về Bách Thảo Đường.
Kinh Ngạo Tuyết mua chút dược liệu, liền cáo từ với Cố Thanh, từ hậu viện dắt xe ngựa ra, rời đi.
Các nàng đi đến các sạp ven đường mua chút đồ dùng hàng ngay, sau đó liền lên xe ngựa quay về thôn.
Một lúc lâu sau, ba người về đến nhà, Kinh Ngạo Tuyết từ trên xe ngựa nhảy xuống, duỗi người nói: "ta sắp mệt đến chết rồi, thê tử mau nấu nước ta muốn tắm, tắm xong hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai đi bày trận pháp trong đất,