Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
"Cho nàng ta vào." Nghe nói Tô Minh Châu đã đến đây, Vĩnh Thành Đế nhân tiện nói, đồng thời cũng cau mày lại.
Ông không thích Tô Minh Châu.
Lúc trước đính hôn với Tần Dục, Tần Dục xảy ra chuyện thì gả cho Tần Nhạc, sau hôn sự lại còn dính líu đến Tần Diệu... Nữ nhân lẳng lơ giống cây Dương[1] như nàng ta thật sự khiến người ta chán ghét.
[1]Cây Dương là 1 tên gọi khác của cây Dương Liễu.
Là một phụ thân, Vĩnh Thành Đế không thích ba nhi tử của mình dính líu đến Tô Minh Châu, mà thật ra Tô Minh Châu cũng không hề thích Vĩnh Thành Đế.
Lúc trước vì Vĩnh Thành Đế coi thường Tần Dục và Tần Nhạc nên nàng mới không thích ông ta, mà hiện tại...
Nhìn Vĩnh Thành Đế đang híp mắt ngồi ở phía trên, da mặt cực kỳ chảy xệ, khóe mắt ủ rũ, nụ cười trên khóe miệng của Tô Minh Châu có chút châm chọc.
Vĩnh Thành Đế vẫn chưa nhìn ra biểu cảm của Tô Minh Châu, gần đây thị lực của ông ta không được tốt, nhìn cũng không được rõ.
"Ngươi có gì muốn nói?" Nhìn thấy Tô Minh Châu vẫn không nói lời nào, Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Hoàng Thượng, chỉ cần nói với người là được sao?" Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Thành Đế.
Tuy rằng lời nói của Tần Nhạc trước đây không gây ồn ào huyên náo ở Kinh thành nhưng vì lúc ấy có nhiều Cấm vệ quân ở đó, mấy Cấm vệ quân kia đều là con cháu của quan lại nên những người nên biết thì họ cũng biết.
Còn với tình huống này dù Tô Minh Châu có giải thích với Vĩnh Thành Đế thì dường như cũng không có tác dụng.
"Hoàng Thượng, Trần vương và Tề vương dẫn theo mấy vị Vương gia đến đây." Đúng lúc này, Phúc Quý đi đến bên cạnh Vĩnh Thành Đế, nói.
Trần vương là thúc thúc ruột của Vĩnh Thành Đế, Tề vương cũng là trưởng bối của Vĩnh Thành Đế, hai người họ được xem như là có trọng lượng nặng nhất trong Hoàng thất Đại Tần, nhất là Tề vương.
Đến nay Tề vương đã có bảy mươi người thừa kế, trông nom Tông Nhân phủ, dù Vĩnh Thành Đế làm vậy chỉ để mình có thể thoải mái làm Đế vương thì khi đối mặt với ông cũng phải kính trọng mấy phần.
Đương nhiên, Vĩnh Thành Đế tình nguyện làm như vậy là có nguyên nhân —— Tề vương chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, càng sẽ không dạy dỗ mình.
Nếu ông ta biết điều, thì tất nhiên Vĩnh Thành Đế sẽ tình nguyện cho ông ta chút mặt mũi.
Tề vương phủ cũng có vài người trẻ tuổi vào Cấm vệ quân, Vĩnh Thành Đế đoán Tề vương đã biết được hơn phân nửa những lời Tần Nhạc nói, có lẽ lần này đến đây cũng vì chuyện đó, ông cau mày lại rồi nói: "Để bọn họ vào."
Đám người này đến thật trùng hợp... Tô Minh Châu cười cười.
Nàng biết hơn phân nửa đám người này là do Tần Dục tìm đến.
Lúc trước, khi phát hiện trong phủ Tần Nhạc có người của Tần Dục đã đủ khiến nàng khiếp sợ rồi, không ngờ những chuyện xảy ra sau này, từng chuyện một đều khiến nàng sợ chết khiếp.
Tần Dục... Hoàn toàn không phải người không màng danh lợi giống như hắn thể hiện.
Sau khi Tề vương và Trần vương đến đây, Tiêu Quý phi và Tần Diệu cũng đến.
Hai người vừa mới đến đã nhìn Tô Minh Châu với ánh mắt đầy uy hiếp. Bọn họ vốn không có ý định đến đây, nhưng vì tránh cho Tô Minh Châu nói lung tung nên rốt cục vẫn đến.
"Vinh vương đâu?" Tề vương hỏi Tần Nhạc.
Không bao lâu sau Tần Nhạc cũng bị gọi tới, người nên đến đều đã đến đủ.
"Hoàng Thượng, chuyện Duệ vương vũ nhục tẩu tử của mình vẫn nên cho mọi người một lời giải thích." Chờ người đến đông đủ thì Tề vương liền nói.
"Hoàng Thượng, nhi tử ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này!" Tiêu Quý phi vội vàng nói: "Nhất định là có người muốn hãm hại nhi tử ta!"
Nói xong, Tiêu Quý phi hung tợn trừng mắt nhìn Tần Nhạc và Tô Minh Châu.
"Chuyện này để cho Vinh Vương phi nói nghe thử đi." Vĩnh Thành Đế nói.
Vĩnh Thành Đế vừa nói xong thì mọi người liền nhìn về phía Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu liếc nhìn người chung quanh một vòng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc rống lên: "Hoàng Thượng, dân nữ oan uổng!" Nàng vốn nên gọi Vĩnh Thành Đế là phụ hoàng, nhưng trong lòng nàng chán ghét ông ta nên không muốn gọi như vậy.
"Những gì lúc trước Vinh Vương nói đều là bậy bạ." Tô Minh Châu nói.
Nghe Tô Minh Châu nói vậy thì thái độ của Tiêu Quý phi và Tần Diệu đều thả lỏng, Tần Diệu càng có chút đắc ý nhìn Tần Nhạc.
Tần Nhạc muốn hại hắn, kết quả thì sao? Tô Minh Châu lại nói giúp hắn!
Lúc này Vĩnh Thành Đế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Tần Nhạc là âm u nhìn Tô Minh Châu.
"Vinh Vương nói là mình có tình thâm nghĩa trọng với dân nữ, thật ra tất cả đều là giả dối." Tô Minh Châu nói: "Vinh Vương chính là phế nhân, hoàn toàn không thể làm cho nữ tử có thai, ngoài mặt thì đối xử dịu dàng với dân nữ, nhưng thật ra tất cả đều là diễn trò, chỉ vì không muốn để cho người ngoài phát hiện hắn có bệnh thôi!"
Lúc Tô Minh Châu thốt ra những lời này có thể nói là long trời lở đất, mọi người ở đây đều mơ màng, mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng biết nhất định Tô Minh Châu sẽ nói lời bất lợi đối với Tần Nhạc, nhưng vẫn có chút thất thần.
Tô Minh Châu đang nói bậy bạ gì đó? Tần Diệu nghe vậy thì nhịn không được liền nở nụ cười, Tần Nhạc còn có chuyện xấu này sao? Vậy không phải là giống Tần Dục ư?
"Vinh Vương phi, nếu thế thì cái thai lần trước của ngươi ở đâu ra?" Lúc tất cả mọi người đang ngây người thì Tề vương đột nhiên hỏi.
Lúc này mọi người mới nhớ ra chuyện lúc trước Tô Minh Châu có thai, thái độ lập tức thay đổi, ngay cả Tần Diệu đang cười cũng ngưng lại.
Vừa nãy Tô Minh Châu còn đang khóc, lúc này lại ngừng hẳn lại, nàng quỳ thẳng tắp trên mặt đất, lau nước mắt liền nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc biết mình không thể có con nên bắt đầu có tư tưởng lệch lạc, dẫn Duệ vương đến phòng của ta."
Tô Minh Châu vừa nói xong, khi nãy Tần Diệu còn đắc ý vì nghĩ Tô Minh Châu sẽ đứng về phía mình thì lúc này lập tức biến sắc, Tiêu Quý phi nhìn Tô Minh Châu, càng hận không thể đi lên xé xác nàng ra.
Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất vẫn là Tần Nhạc.
Tô Minh Châu hiểu rất rõ nếu một mực khẳng định mình và Tần Diệu trong sạch thì mới là điều có lợi nhất với nàng, nhưng nàng không muốn làm như vậy.
Nàng muốn những người này khó chịu.
"Duệ vương và ta tiếp xúc da thịt không chỉ một lần, hài tử lúc trước là của Duệ vương, đáng tiếc sau đó Tần Nhạc không vui nên liền ép ta bỏ nó." Tô Minh Châu nói: "Hoàng Thượng, ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ở trong Vương phủ vốn không hề có chỗ dựa nên chỉ có thể để mặc người ta đùa bỡn... Xin Hoàng Thượng làm chủ cho ta."
"Tô Minh Châu!" Tần Nhạc và Tần Diệu cùng nhìn Tô Minh Châu.
Tần Nhạc cực kỳ tức giận, sao hắn lại không nghĩ tới Tô Minh Châu sẽ bôi nhọ mình như vậy, còn về Tần Diệu, hắn cũng hận Tô Minh Châu đến chết.
Không cần biết nguyên nhân là gì, Tô Minh Châu thừa nhận có quan hệ với hắn, lại còn dùng hài tử lúc trước của nàng ta để vu oan cho hắn!
"Nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể để thái y bắt mạch cho Vinh vương, xem coi có phải thân thể Vinh vương đang có bệnh hay không." Tô Minh Châu lớn tiếng nói. Mới đầu nàng tính cho Tần Nhạc ăn một viên thuốc mà ngay cả thái y bắt mạch cũng sẽ không nhận ra được dược tính của nó, nhưng sau khi gặp Tần Dục thì nàng lại cho Tần Nhạc uống một thứ thuốc có dược tính mạnh gấp mấy lần.
Mấy ngày nay, ngay cả "cứng" Tần Nhạc cũng không "cứng" nổi.
"Ngươi hạ độc thủ với ta!" Tần Nhạc tức giận nhìn Tô Minh Châu, đột nhiên nhớ tới những chén canh mình đã uống.
"Vương gia, người đừng đổ oan cho ta." Tô Minh Châu nói: "Ta là Vương phi của người, sao có thể hạ độc người được? Hơn nữa... Nếu không phải như thế thì sao người lại cho Duệ vương vào hậu viện của Vinh Vương phủ?"
Rốt cuộc Tần Nhạc cũng không khống chế được nữa, vươn tay ra muốn đánh Tô Minh Châu, Tô Minh Châu đã sớm có chuẩn bị nên liền trốn ra sau lưng Tề vương.
Thật ra Tần Diệu cũng muốn ra tay, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc lời của Tô Minh Châu nói thì lại nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cũng hơi đồng tình với Tần Nhạc.
Có lẽ Tần Nhạc thật sự bị Tô Minh Châu hạ dược! Quả đúng là độc nhất lòng dạ nữ nhân!
"Tất cả im lặng cho ta!" Vĩnh Thành Đế hô lên một tiếng, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, còn muốn ói ra máu nữa.
Sao ông ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ, vốn cho rằng sẽ rửa sạch tội cho Tần Diệu, đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Tô Minh Châu thật sự không phải thứ gì tốt!
Lúc Vĩnh Thành Đế càng chán ghét Tô Minh Châu thì Tô Minh Châu lại cười với Tần Nhạc, rồi nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc làm rất nhiều chuyện lòng lang dạ thú, dân nữ là Vương phi của hắn, bây giờ vì đại nghĩa diệt thân, còn có chuyện khác muốn nói!"
Tần Nhạc cũng muốn hộc máu.
Ánh mắt Tần Diệu nhìn Tô Minh Châu đầy phức tạp, Tô Minh Châu hại hắn, hắn rất tức giận, nhưng Tô Minh Châu lại dồn ép Tần Nhạc như vậy, hắn cũng thấy hơi... vui vẻ.
Lúc này hắn lại có chút chờ mong những chuyện xảy ra tiếp theo.
Tần Nhạc biết Tô Minh Châu đang ép mình.
Lúc trước hắn còn có chút chần chờ, chần chờ xem có nên nói ra chuyện Tần Diệu làm hay không, nhưng lúc này chút chần chờ đó đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Nếu hắn không kéo Tần Diệu xuống nước thì sợ là ngày mai khắp Kinh thành sẽ đồn đãi về hắn!
"Phụ hoàng!" Tần Nhạc đột nhiên quỳ xuống đất.
"Ngươi là tên khốn!" Vĩnh Thành Đế cầm một vật trang trí ở bên cạnh ném về phía Tần Nhạc, kết quả vật đó hoàn toàn không bị ném tới chỗ Tần Nhạc mà lại rơi xuống ngay bên cạnh chân ông ta, thiếu chút nữa là trúng chân rồi.
Tần Nhạc thấy cảnh tượng như vậy thì cũng biết có lẽ Vĩnh Thành Đế không chịu nổi nữa rồi.
Vì sao hắn không sớm phát hiện ra điều này chứ? Nếu hắn sớm biết tình trạng thân thể của Vĩnh Thành Đế thì cũng sẽ biết Thanh Vân đạo trưởng là người của Tiêu Quý phi, rồi sau đó mật báo với Vĩnh Thành Đế, nói không chừng bây giờ đã là Thái tử.
"Phụ hoàng, ngài phải bảo trọng thân thể, đừng để yêu phi và yêu đạo hại!" Tần Nhạc hô một tiếng: "Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng chính là người của Tiêu Quý phi, hắn động tay động chân vào tiên đan, muốn đoạt mạng của ngài, phụ hoàng!"
Lúc trước Tô Minh Châu dính líu đến Tần Diệu, tuy rằng Tiêu Quý phi tức giận nhưng cũng cảm thấy chuyện này không lớn.
Chung quy là vì... Vĩnh Thành Đế cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mà bà đã kêu Thanh Vân đạo trưởng nói Vĩnh Thành Đế viết chiếu thư truyền ngôi cho Tần Diệu.
Chỉ cần Tần Diệu có thể đăng cơ thì chút chuyện phong lưu này cũng chẳng là gì, nhiều lắm thì bị người ta nói vài câu, trong lịch sử, những Hoàng đế chiếm đoạt con dâu tiến cung cũng không vì vậy mà mất ngôi, không phải sao?
Kết quả... Tần Nhạc nói cái gì?
"Ngươi nói cái gì?" Ngay cả Vĩnh Thành Đế cũng phản ứng không kịp.
"Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng vốn chính là người mà Tiêu Quý phi bồi dưỡng để hại người, mấy viên tiên đan linh dược kia cũng đều là gạt người! Lúc trước ta còn nghe Tần Diệu vụng trộm nói với thuộc hạ là không bao lâu nữa phụ hoàng sẽ biến mất, đến lúc đó thiên hạ này chính là của hắn!"
Yết hầu của Vĩnh Thành Đế đã sớm có một ngụm máu nghẹn ở đó nên lập tức phun ra.
Beta: Nhược Vy
"Cho nàng ta vào." Nghe nói Tô Minh Châu đã đến đây, Vĩnh Thành Đế nhân tiện nói, đồng thời cũng cau mày lại.
Ông không thích Tô Minh Châu.
Lúc trước đính hôn với Tần Dục, Tần Dục xảy ra chuyện thì gả cho Tần Nhạc, sau hôn sự lại còn dính líu đến Tần Diệu... Nữ nhân lẳng lơ giống cây Dương[1] như nàng ta thật sự khiến người ta chán ghét.
[1]Cây Dương là 1 tên gọi khác của cây Dương Liễu.
Là một phụ thân, Vĩnh Thành Đế không thích ba nhi tử của mình dính líu đến Tô Minh Châu, mà thật ra Tô Minh Châu cũng không hề thích Vĩnh Thành Đế.
Lúc trước vì Vĩnh Thành Đế coi thường Tần Dục và Tần Nhạc nên nàng mới không thích ông ta, mà hiện tại...
Nhìn Vĩnh Thành Đế đang híp mắt ngồi ở phía trên, da mặt cực kỳ chảy xệ, khóe mắt ủ rũ, nụ cười trên khóe miệng của Tô Minh Châu có chút châm chọc.
Vĩnh Thành Đế vẫn chưa nhìn ra biểu cảm của Tô Minh Châu, gần đây thị lực của ông ta không được tốt, nhìn cũng không được rõ.
"Ngươi có gì muốn nói?" Nhìn thấy Tô Minh Châu vẫn không nói lời nào, Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Hoàng Thượng, chỉ cần nói với người là được sao?" Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Thành Đế.
Tuy rằng lời nói của Tần Nhạc trước đây không gây ồn ào huyên náo ở Kinh thành nhưng vì lúc ấy có nhiều Cấm vệ quân ở đó, mấy Cấm vệ quân kia đều là con cháu của quan lại nên những người nên biết thì họ cũng biết.
Còn với tình huống này dù Tô Minh Châu có giải thích với Vĩnh Thành Đế thì dường như cũng không có tác dụng.
"Hoàng Thượng, Trần vương và Tề vương dẫn theo mấy vị Vương gia đến đây." Đúng lúc này, Phúc Quý đi đến bên cạnh Vĩnh Thành Đế, nói.
Trần vương là thúc thúc ruột của Vĩnh Thành Đế, Tề vương cũng là trưởng bối của Vĩnh Thành Đế, hai người họ được xem như là có trọng lượng nặng nhất trong Hoàng thất Đại Tần, nhất là Tề vương.
Đến nay Tề vương đã có bảy mươi người thừa kế, trông nom Tông Nhân phủ, dù Vĩnh Thành Đế làm vậy chỉ để mình có thể thoải mái làm Đế vương thì khi đối mặt với ông cũng phải kính trọng mấy phần.
Đương nhiên, Vĩnh Thành Đế tình nguyện làm như vậy là có nguyên nhân —— Tề vương chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, càng sẽ không dạy dỗ mình.
Nếu ông ta biết điều, thì tất nhiên Vĩnh Thành Đế sẽ tình nguyện cho ông ta chút mặt mũi.
Tề vương phủ cũng có vài người trẻ tuổi vào Cấm vệ quân, Vĩnh Thành Đế đoán Tề vương đã biết được hơn phân nửa những lời Tần Nhạc nói, có lẽ lần này đến đây cũng vì chuyện đó, ông cau mày lại rồi nói: "Để bọn họ vào."
Đám người này đến thật trùng hợp... Tô Minh Châu cười cười.
Nàng biết hơn phân nửa đám người này là do Tần Dục tìm đến.
Lúc trước, khi phát hiện trong phủ Tần Nhạc có người của Tần Dục đã đủ khiến nàng khiếp sợ rồi, không ngờ những chuyện xảy ra sau này, từng chuyện một đều khiến nàng sợ chết khiếp.
Tần Dục... Hoàn toàn không phải người không màng danh lợi giống như hắn thể hiện.
Sau khi Tề vương và Trần vương đến đây, Tiêu Quý phi và Tần Diệu cũng đến.
Hai người vừa mới đến đã nhìn Tô Minh Châu với ánh mắt đầy uy hiếp. Bọn họ vốn không có ý định đến đây, nhưng vì tránh cho Tô Minh Châu nói lung tung nên rốt cục vẫn đến.
"Vinh vương đâu?" Tề vương hỏi Tần Nhạc.
Không bao lâu sau Tần Nhạc cũng bị gọi tới, người nên đến đều đã đến đủ.
"Hoàng Thượng, chuyện Duệ vương vũ nhục tẩu tử của mình vẫn nên cho mọi người một lời giải thích." Chờ người đến đông đủ thì Tề vương liền nói.
"Hoàng Thượng, nhi tử ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này!" Tiêu Quý phi vội vàng nói: "Nhất định là có người muốn hãm hại nhi tử ta!"
Nói xong, Tiêu Quý phi hung tợn trừng mắt nhìn Tần Nhạc và Tô Minh Châu.
"Chuyện này để cho Vinh Vương phi nói nghe thử đi." Vĩnh Thành Đế nói.
Vĩnh Thành Đế vừa nói xong thì mọi người liền nhìn về phía Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu liếc nhìn người chung quanh một vòng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc rống lên: "Hoàng Thượng, dân nữ oan uổng!" Nàng vốn nên gọi Vĩnh Thành Đế là phụ hoàng, nhưng trong lòng nàng chán ghét ông ta nên không muốn gọi như vậy.
"Những gì lúc trước Vinh Vương nói đều là bậy bạ." Tô Minh Châu nói.
Nghe Tô Minh Châu nói vậy thì thái độ của Tiêu Quý phi và Tần Diệu đều thả lỏng, Tần Diệu càng có chút đắc ý nhìn Tần Nhạc.
Tần Nhạc muốn hại hắn, kết quả thì sao? Tô Minh Châu lại nói giúp hắn!
Lúc này Vĩnh Thành Đế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Tần Nhạc là âm u nhìn Tô Minh Châu.
"Vinh Vương nói là mình có tình thâm nghĩa trọng với dân nữ, thật ra tất cả đều là giả dối." Tô Minh Châu nói: "Vinh Vương chính là phế nhân, hoàn toàn không thể làm cho nữ tử có thai, ngoài mặt thì đối xử dịu dàng với dân nữ, nhưng thật ra tất cả đều là diễn trò, chỉ vì không muốn để cho người ngoài phát hiện hắn có bệnh thôi!"
Lúc Tô Minh Châu thốt ra những lời này có thể nói là long trời lở đất, mọi người ở đây đều mơ màng, mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng biết nhất định Tô Minh Châu sẽ nói lời bất lợi đối với Tần Nhạc, nhưng vẫn có chút thất thần.
Tô Minh Châu đang nói bậy bạ gì đó? Tần Diệu nghe vậy thì nhịn không được liền nở nụ cười, Tần Nhạc còn có chuyện xấu này sao? Vậy không phải là giống Tần Dục ư?
"Vinh Vương phi, nếu thế thì cái thai lần trước của ngươi ở đâu ra?" Lúc tất cả mọi người đang ngây người thì Tề vương đột nhiên hỏi.
Lúc này mọi người mới nhớ ra chuyện lúc trước Tô Minh Châu có thai, thái độ lập tức thay đổi, ngay cả Tần Diệu đang cười cũng ngưng lại.
Vừa nãy Tô Minh Châu còn đang khóc, lúc này lại ngừng hẳn lại, nàng quỳ thẳng tắp trên mặt đất, lau nước mắt liền nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc biết mình không thể có con nên bắt đầu có tư tưởng lệch lạc, dẫn Duệ vương đến phòng của ta."
Tô Minh Châu vừa nói xong, khi nãy Tần Diệu còn đắc ý vì nghĩ Tô Minh Châu sẽ đứng về phía mình thì lúc này lập tức biến sắc, Tiêu Quý phi nhìn Tô Minh Châu, càng hận không thể đi lên xé xác nàng ra.
Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất vẫn là Tần Nhạc.
Tô Minh Châu hiểu rất rõ nếu một mực khẳng định mình và Tần Diệu trong sạch thì mới là điều có lợi nhất với nàng, nhưng nàng không muốn làm như vậy.
Nàng muốn những người này khó chịu.
"Duệ vương và ta tiếp xúc da thịt không chỉ một lần, hài tử lúc trước là của Duệ vương, đáng tiếc sau đó Tần Nhạc không vui nên liền ép ta bỏ nó." Tô Minh Châu nói: "Hoàng Thượng, ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ở trong Vương phủ vốn không hề có chỗ dựa nên chỉ có thể để mặc người ta đùa bỡn... Xin Hoàng Thượng làm chủ cho ta."
"Tô Minh Châu!" Tần Nhạc và Tần Diệu cùng nhìn Tô Minh Châu.
Tần Nhạc cực kỳ tức giận, sao hắn lại không nghĩ tới Tô Minh Châu sẽ bôi nhọ mình như vậy, còn về Tần Diệu, hắn cũng hận Tô Minh Châu đến chết.
Không cần biết nguyên nhân là gì, Tô Minh Châu thừa nhận có quan hệ với hắn, lại còn dùng hài tử lúc trước của nàng ta để vu oan cho hắn!
"Nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể để thái y bắt mạch cho Vinh vương, xem coi có phải thân thể Vinh vương đang có bệnh hay không." Tô Minh Châu lớn tiếng nói. Mới đầu nàng tính cho Tần Nhạc ăn một viên thuốc mà ngay cả thái y bắt mạch cũng sẽ không nhận ra được dược tính của nó, nhưng sau khi gặp Tần Dục thì nàng lại cho Tần Nhạc uống một thứ thuốc có dược tính mạnh gấp mấy lần.
Mấy ngày nay, ngay cả "cứng" Tần Nhạc cũng không "cứng" nổi.
"Ngươi hạ độc thủ với ta!" Tần Nhạc tức giận nhìn Tô Minh Châu, đột nhiên nhớ tới những chén canh mình đã uống.
"Vương gia, người đừng đổ oan cho ta." Tô Minh Châu nói: "Ta là Vương phi của người, sao có thể hạ độc người được? Hơn nữa... Nếu không phải như thế thì sao người lại cho Duệ vương vào hậu viện của Vinh Vương phủ?"
Rốt cuộc Tần Nhạc cũng không khống chế được nữa, vươn tay ra muốn đánh Tô Minh Châu, Tô Minh Châu đã sớm có chuẩn bị nên liền trốn ra sau lưng Tề vương.
Thật ra Tần Diệu cũng muốn ra tay, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc lời của Tô Minh Châu nói thì lại nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cũng hơi đồng tình với Tần Nhạc.
Có lẽ Tần Nhạc thật sự bị Tô Minh Châu hạ dược! Quả đúng là độc nhất lòng dạ nữ nhân!
"Tất cả im lặng cho ta!" Vĩnh Thành Đế hô lên một tiếng, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, còn muốn ói ra máu nữa.
Sao ông ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ, vốn cho rằng sẽ rửa sạch tội cho Tần Diệu, đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Tô Minh Châu thật sự không phải thứ gì tốt!
Lúc Vĩnh Thành Đế càng chán ghét Tô Minh Châu thì Tô Minh Châu lại cười với Tần Nhạc, rồi nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc làm rất nhiều chuyện lòng lang dạ thú, dân nữ là Vương phi của hắn, bây giờ vì đại nghĩa diệt thân, còn có chuyện khác muốn nói!"
Tần Nhạc cũng muốn hộc máu.
Ánh mắt Tần Diệu nhìn Tô Minh Châu đầy phức tạp, Tô Minh Châu hại hắn, hắn rất tức giận, nhưng Tô Minh Châu lại dồn ép Tần Nhạc như vậy, hắn cũng thấy hơi... vui vẻ.
Lúc này hắn lại có chút chờ mong những chuyện xảy ra tiếp theo.
Tần Nhạc biết Tô Minh Châu đang ép mình.
Lúc trước hắn còn có chút chần chờ, chần chờ xem có nên nói ra chuyện Tần Diệu làm hay không, nhưng lúc này chút chần chờ đó đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Nếu hắn không kéo Tần Diệu xuống nước thì sợ là ngày mai khắp Kinh thành sẽ đồn đãi về hắn!
"Phụ hoàng!" Tần Nhạc đột nhiên quỳ xuống đất.
"Ngươi là tên khốn!" Vĩnh Thành Đế cầm một vật trang trí ở bên cạnh ném về phía Tần Nhạc, kết quả vật đó hoàn toàn không bị ném tới chỗ Tần Nhạc mà lại rơi xuống ngay bên cạnh chân ông ta, thiếu chút nữa là trúng chân rồi.
Tần Nhạc thấy cảnh tượng như vậy thì cũng biết có lẽ Vĩnh Thành Đế không chịu nổi nữa rồi.
Vì sao hắn không sớm phát hiện ra điều này chứ? Nếu hắn sớm biết tình trạng thân thể của Vĩnh Thành Đế thì cũng sẽ biết Thanh Vân đạo trưởng là người của Tiêu Quý phi, rồi sau đó mật báo với Vĩnh Thành Đế, nói không chừng bây giờ đã là Thái tử.
"Phụ hoàng, ngài phải bảo trọng thân thể, đừng để yêu phi và yêu đạo hại!" Tần Nhạc hô một tiếng: "Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng chính là người của Tiêu Quý phi, hắn động tay động chân vào tiên đan, muốn đoạt mạng của ngài, phụ hoàng!"
Lúc trước Tô Minh Châu dính líu đến Tần Diệu, tuy rằng Tiêu Quý phi tức giận nhưng cũng cảm thấy chuyện này không lớn.
Chung quy là vì... Vĩnh Thành Đế cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mà bà đã kêu Thanh Vân đạo trưởng nói Vĩnh Thành Đế viết chiếu thư truyền ngôi cho Tần Diệu.
Chỉ cần Tần Diệu có thể đăng cơ thì chút chuyện phong lưu này cũng chẳng là gì, nhiều lắm thì bị người ta nói vài câu, trong lịch sử, những Hoàng đế chiếm đoạt con dâu tiến cung cũng không vì vậy mà mất ngôi, không phải sao?
Kết quả... Tần Nhạc nói cái gì?
"Ngươi nói cái gì?" Ngay cả Vĩnh Thành Đế cũng phản ứng không kịp.
"Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng vốn chính là người mà Tiêu Quý phi bồi dưỡng để hại người, mấy viên tiên đan linh dược kia cũng đều là gạt người! Lúc trước ta còn nghe Tần Diệu vụng trộm nói với thuộc hạ là không bao lâu nữa phụ hoàng sẽ biến mất, đến lúc đó thiên hạ này chính là của hắn!"
Yết hầu của Vĩnh Thành Đế đã sớm có một ngụm máu nghẹn ở đó nên lập tức phun ra.
Danh sách chương