Edit: Thỏ

Beta: Nhược Vy

Tần Diễn tìm Vĩnh Thành Đế, nói chuyện Tần Dục mượn kỹ thuật in ấn nhằm thu mua lòng người khiến cho Vĩnh Thành Đế không an lòng với Tần Dục.

Tuy Vĩnh Thành Đế ngu ngốc nhưng rất để ý ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên không hy vọng nhi tử của mình được những người đọc sách ủng hộ khen ngợi.

Hơn nữa ông không được những nhà Đại nho yêu thích, cho nên không muốn nhìn thấy nhi tử của mình lấy chuyện kia nhằm mưu cầu danh lợi.

Ngoài ra, hai chân Tần Dục đã bị gãy, tiền đồ phía trước không còn nên ông thêm phần chán ghét.

Chỉ là gần đây tâm tư của Vĩnh Thành Đế đều đặt vào việc luyện đan, Tần Diễn không nói rõ ràng, Tần Dục lại báo việc này trước nên ông mới không suy nghĩ sâu xa, chỉ xem như Tần Diễn thật sự muốn ra ngoài tìm hiểu kỹ thuật in.

Tần Diễn bị Vĩnh Thành Đế phất tay đuổi khỏi cung, im lặng không biết nói gì, nhưng nếu đã xuất cung, hắn rất muốn đến xem rốt cuộc Đoan Vương phủ đang suy tính chuyện gì.

Tần Dục không biết Tần Diễn đến, sau khi hắn gặp Ngô Thiên Dương thì ngay lập tức dẫn Ngô Thiên Dương đến thôn trang ở ngoài thành.

Thôn trang suối nước nóng đã thay đổi rất nhiều so với thời điểm năm trước, từng dãy phòng ở cùng đường xá được xây lên, Tần Dục có cảm giác như đã cách một đời.

Tất cả những thứ này đều có thể thay đổi được, thật tốt.

Tần Dục đã thông báo từ trước, cũng cho người tới thôn trang chào hỏi, cho nên xe ngựa của hắn mới đến phụ cận, còn chưa tiến vào thôn đã có người ra đón.

Mấy thị vệ to khỏe đỡ Tần Dục từ trên xe ngựa xuống, đặt xe lăn trên những phiến đá xanh trải dài dọc đường.

Ở Đại Tần, đường xá đi lại phần lớn đắp bằng bùn, dù sao dùng đá phiến lót đường thì quá lãng phí tiền tài sức lực, chẳng qua đây là thôn trang của hắn, để làm việc thuận tiện hắn mới dùng đá tảng làm đường.

Lục Di Ninh đẩy Tần Dục đi trước, hứng thú bừng bừng nhìn xung quanh, phía sau bọn họ, Ngô Thiên Dương cũng không ngừng nhìn ngó khắp nơi.

Chuyện Đoan Vương thu nhận cô nhi, rất nhiều người trong Kinh thành biết được, hầu hết mọi người đều cho rằng Đoan Vương làm vậy không phải vì lòng tốt, thậm chí suy đoán hắn thu nhận những cô nhi đó để làm mấy thứ chuyện mờ ám hèn hạ.

Nhưng lúc này Ngô Thiên Dương nhìn hết một lượt thì biết những suy đoán kia đều là gạt người.

Ở phía xa đều là những hài tử y phục chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hăng hái, chỉ nhìn qua cũng biết bọn nhỏ được chăm sóc rất tốt.

Tần Dục đến xưởng in trước, nơi này có hơn trăm người đang không ngừng làm việc, trong đó có rất nhiều hài tử khoảng mười tuổi trở lên.

Thấy cảnh này, Ngô Thiên Dương lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên không phải vì Tần Dục để cho đám trẻ làm việc, những hài tử trong gia đình bình thường mười mấy tuổi đã được người lớn sai bảo, làm chút việc là chuyện bình thường. Hắn kinh ngạc là bởi trong số những người làm việc ở đây có rất nhiều nữ nhân.

Đoan Vương, vậy mà để cho nữ nhân cùng đến xưởng làm việc? Ngô Thiên Dương vẫn đang kinh ngạc, không nghĩ đến chỉ một lúc sau, còn có chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn!

Hắn nhìn thấy có nữ hài tử một tay cầm sách, một tay cầm hộp gỗ dùng để khắc chữ, lựa chọn từng cái chữ khắc một, sau đó đem những thứ đó sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng.

Trong lúc sắp xếp, nếu gặp phải chữ không biết, nàng còn lôi kéo người bên cạnh để hỏi, sau đó hai người cùng nhau tìm chữ cần dùng.

“Vương gia, những hài tử này biết chữ?” Ngô Thiên Dương hỏi, những hài tử làm việc ở đây có vẻ đều biết chữ, còn những người trưởng thành thì lại làm những công việc mà không cần phải biết chữ.

“Sau khi thu nhận bọn nhỏ, ta tìm hai lão tú tài dạy chúng học chữ, bọn chúng nhận biết được vài chữ, cũng được học một ít bản lĩnh, cuộc sống sau này sẽ trải qua dễ dàng hơn.” Tần Dục nói.

Ngô Thiên Dương không biết phải nói gì, hắn cho rằng Đoan Vương nhiều nhất cũng chỉ để cho bọn trẻ không phải chịu đói khổ, không nghĩ tới Đoan Vương còn cho người dạy chúng học chữ!

Lúc đám người Tần Dục đến không gây ra tiếng động gì, lại kín đáo đứng cạnh cửa cho nên trừ quản sự thì không ai phát hiện ra, nhưng vì đã ở đây được một lúc nên không ít người trông thấy.

Sau khi thấy Tần Dục, tất cả hài tử đều quỳ rạp xuống đất hành lễ, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Tần Dục cười nói vài câu rồi để bọn họ tiếp tục làm việc, sau đó, mọi người vốn đang dốc sức làm việc, nay lại càng dốc sức hơn.

Chỉ là, bọn họ mới làm không bao lâu, quản sự xưởng in đã tới: “Thay ca, thay ca.” Quản sự dẫn một nhóm trẻ khác đến để thay cho bọn trẻ đang làm việc. (Thỏ: Làm ca như hiện đại ^.^)

“Những hài tử này một ngày làm việc hai canh giờ, hết hai canh giờ sẽ đổi ca, xưởng này mỗi ngày hoạt động sáu canh giờ, chia làm ba ca.” Tần Dục nói với Ngô Thiên Dương.

“Vương gia đối xử với những hài tử này thật tốt!” Ngô Thiên Dương cảm thấy dùng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt để khen ngợi thì giống như giả bộ nên chỉ nói một câu đơn giản như vậy.

“Không, không phải ta có lòng tốt, ta phải trông cậy vào việc cho bọn họ học tập để biết thêm nhiều kiến thức, tương lai còn có thể giúp ta làm việc.” Tần Dục cười nói.

“Có thể giúp Vương gia làm việc, đó là vinh hạnh của bọn họ!” Ngô Thiên Dương cảm thấy có thể giúp Tần Dục làm việc, cũng là niềm vinh hạnh của mình.

Tần Dục rất thích lời khen tặng của Ngô Thiên Dương, sau đó nói với hắn mấy chuyện mình sắp làm.

Tần Dục muốn xây Vạn Thư Lâu[2] 

[2]Vạn Thư Lâu: nhà lầu, có nhiều tầng chuyên để cất giữ sách – giống như thư viện bây giờ.

Hắn định sửa chữa, thay đổi một thôn trang của mình ở ngoài thành rồi đem các loại sách để vào, cho thư sinh mượn đọc miễn phí, hơn nữa, thôn trang của hắn còn cung cấp cả chỗ ở cùng đồ ăn miễn phí.

“Trước mỗi kỳ thi hội, có rất nhiều thư sinh vào Kinh thành, những người gia cảnh khá giả có thể trải qua thuận lợi, nhưng những ai gia cảnh bần hàn thì chỉ có thể ở nhờ trong chùa miếu, đôi khi dựa vào sự trợ giúp kín đáo của các phú thương hoặc quan viên trong triều, trước kia có năm kỳ thi hội diễn ra vào mùa đông quá lạnh, thậm chí có người bị chết cóng vì rét, quả thật vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.” Tần Dục nói, “Cho nên, bổn vương muốn tìm một thôn trang để những thư sinh đó có nơi ăn ở, tránh cho bọn họ phải chịu đói chịu rét.”

Tần Dục nói chuyện đường đường chính chính, nhưng suy cho cùng, hắn chỉ là muốn lôi kéo nhân tài mà thôi, thậm chí, hắn còn có ý muốn sâu xa khác.

Hắn muốn dẫn một nhóm cử nhân đi Tây Bắc.

“Vương gia, việc này phải báo trước với bệ hạ.” Ngô Thiên Dương suy nghĩ một lúc rồi nói, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với mấy chuyện trên quan trường nhưng dù sao cũng ở Kinh thành, đối với những việc của hoàng gia ít nhiều vẫn có phần hiểu biết, hắn thích đọc sử sách, cho nên việc sử dụng mưu kế không xa lạ gì.

“Đương nhiên là bản vương sẽ trình lên bệ hạ, Vạn Thư Lâu, còn phải dùng danh nghĩa của bệ hạ để xây lên.” Tần Dục nói, lại cười cười: “Chỉ là Vạn Thư Lâu này không thể để cho bệ hạ quản lý, đến lúc đó còn phải để cho ngươi tốn nhiều tâm sức (tâm tư + sức lực).”

Lúc Tần Dục nói chuyện luôn nhìn Ngô Thiên Dương khiến Ngô Thiên Dương kích động không thôi, đồng thời cũng có chút mờ mịt.

Đoan Vương muốn để cho hắn quản lý Vạn Thư Lâu? Hắn có tài đức gì mà có thể làm chuyện như vậy?

Phải biết rằng, những người lên Kinh dự thi đều là cử nhân, mà hắn chỉ mới là một tú tài!

Ngô Thiên Dương hơi choáng váng mơ hồ, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên sáng tỏ, thậm chí còn chủ động hỏi Tần Dục một vài chuyện.

Tần Dục rất vừa lòng với biểu hiện của hắn, đang muốn thảo luận về cách bố trí sắp xếp trong Vạn Thư Lâu sao cho thật tốt thì lại có người tiến vào, báo rằng bên ngoài thôn trang xuất hiện một đám người đến gây chuyện.

“Là chuyện gì?” Tần Dục hỏi.

“Là những người ở gần thôn trang, tụ tập một chỗ nói chúng ta bắt cóc nữ nhi của bọn họ.” Quản sự thôn trang nói, lại thêm một câu: “Những người đó là người trong thôn trang của Vinh Dương trưởng công chúa.”

“Đưa ta đi xem.” Tần Dục nói.

Rõ ràng Vinh Dương trưởng công chúa là nhạc mẫu của hắn nhưng lại để cho người ta tìm hắn gây phiền toái, đời trước như vậy, đời này cũng như vậy.

Lúc Tần Dục đến cửa thôn trang, ở đó đã sắp đánh nhau tới nơi.

Có khoảng mấy chục người đứng trước cửa, đều rất cường tráng, vài người nhìn như hung thần ác sát (người hung ác, nguy hiểm), lúc này, bọn họ đang xô đẩy hộ vệ của thôn trang, rõ ràng là tới để gây sự.

Mà những hộ vệ của thôn trang bị đối đãi như vậy đã dâng lên hỏa khí, rất muốn động thủ, đã có người không nhịn được đẩy đám người kia ra, cũng may là vẫn chưa dùng vũ lực.

Tần Dục an bài rất nhiều hộ vệ ở thôn trang, muốn thu thập những người này thì quả thực dễ dàng, nhưng nếu hắn thật sự thu thập những người này, để cho hộ vệ ở đây đánh trả… Nói không chừng vừa đúng ý bọn họ!

“Các ngươi muốn thế nào?” Tần Dục nhìn về đám người phía xa, nháy mắt một cái, ngay lập tức Thọ Hỉ đi ra nói chuyện.

Thanh âm của Thọ Hỉ sắc nhọn, vừa nghe đã biết là thái giám, ánh mắt những người đó né tránh, có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu ưỡn ngực đầy tự tin. Trong đó có một nam nhân tầm bốn mươi, năm mươi tuổi lớn tiếng nói: “Lời này phải là ta hỏi mới đúng! Các ngươi dựa vào gì mà bắt cóc nữ nhi của ta.”

“Còn có nữ nhi của ta, cũng bị các ngươi bắt cóc, các ngươi phải giao người ra đây!”

“Dù các ngươi là người của Vương gia thì cũng không thể bắt cóc nữ nhi của chúng ta được!”

-----

Những người này càng nói càng kích động, hùng hổ muốn đánh nhau, hộ vệ vương phủ lập tức rút vũ khí đề phòng mới khiến bọn họ yên tĩnh một chút.

“Ngươi nói chúng ta bắt cóc nữ nhi của ngươi, có chứng cứ không?” Thọ Hỉ chỉ vào một nam nhân trung niên nói.

“Muốn chứng cứ gì? Nữ nhi của ta đang ở trong thôn trang của các người chứ ở đâu!” Người này nói.

Chân mày Tần Dục hơi nhăn lại, nói với quản sự ở bên cạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi đã điều tra chưa?”

“Vương gia, chuyện là như vậy…” Quản sự từ từ kể rõ sự tình.

Những nữ tử ở nông thôn đều có mệnh khổ, có khi vừa mới sinh ra đã không được nuôi lớn mà bị phụ mẫu giết chết, cho nên, từ khi thôn trang bắt đầu thu nhận cô nhi, thường có người đem nữ hài tử mới sinh bỏ trước cửa.

Ngoài những hài tử này, còn có người đem nữ nhi tầm năm sáu tuổi để lại đây.

“Mùa đông năm ngoái quá lạnh, có nhiều nhà không có đủ lương thực để dùng nên vứt nữ hài trước cửa thôn trang, người bọn họ nói đến hẳn là những nữ hài đó, nhưng bây giờ làm loạn như vậy…” Những người này dám đến gây chuyện, sợ là phía sau có người sai khiến.

Quản sự vừa nhìn đã biết, đương nhiên Tần Dục cũng vậy, hắn biết rõ hơn phân nửa chuyện này là do Vinh Dương trưởng công chúa mượn cơ hội gây phiền toái
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện